Monogatari series - Monster season

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Ougimonogatari - Ougi Ánh sáng - 007

Tôi không muốn phá vỡ hình tượng trong sáng về tôi trong Meniko thêm nữa, nên “cuộc trò chuyện nhỏ” mà đã chệch ra khỏi buổi học nhóm của chúng tôi chốt lại là tạm ngưng. Nhưng sự thật là, chuyện của cô bạn gái mà tôi đã có một mối quan hệ ổn định từ cao trung, Senjougahara Hitagi, đúng ra đây là lần thứ hai chúng tôi chia tay.

Nói qua chút về lý do cho lần chia tay đầu tiên của chúng tôi, đó đơn thuần là do thứ bản năng chảy trong huyết quản tôi đây. Bởi cô thanh mai của tôi sắp rơi vào cảnh vô gia cư sau khi gánh chịu khoản vay sinh viên, tôi đã cho cô ấy trú nhờ - y như cách cha mẹ tôi từng làm bao năm trước. Ấy vậy mà Hitagi lại điên tiết với tôi vì chuyện ấy.

Tôi thấy đây là trường hợp trái ngược với tình cảnh anh Bạn troai của Meniko, nhưng thật lòng, không may làm sao khi tôi vẫn chẳng thể hiểu được hết cái sai trong hành động của mình. Nhưng sau tất cả, tôi tìm đến một nhà môi giới mà cha tôi biết và đã có thể giới thiệu cho Oikura một chỗ hời để sống mà không cần tiền đặt cọc, một phát hiện may mắn đến đáng ngờ, đến mức gần như có cảm giác cô ấy chỉ cần sống thôi là cũng kiếm được tiền. Và bằng cách này hay cách khác, chuyện kết thúc trong êm đẹp… Oikura hẳn sẽ cảm thấy một chút tội lỗi, bởi, mặc dù không phải kiểu sẽ làm những chuyện vị tha, cổ dám đánh đổi mạng sống của mình chỉ để hàn gắn lại rạn nứt giữa tôi và Hitagi. Nó quả thực là một tình huống lạ lùng đến cực điểm. Hẳn chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa đâu.

Kiếp khác cũng sẽ không.

Thế rồi, Hitagi và tôi trở lại bên nhau, và... đợt đó là đợt nào ta? À, đúng rồi, vừa trước lúc kết thúc kì nghỉ đông, ngay sau đầu năm mới - ban đầu, chúng tôi dự là sẽ cùng đi một chuyến viếng đền đầu năm.

Có thể coi đó là buổi hẹn hò đầu năm của bọn tôi, và như bạn đã biết, vào khoảng đầu năm ngoái, chúng tôi đã rơi vào một tình huống khiến việc viếng đền thờ nằm ngoài lựa chọn - không phải vì chúng tôi là học sinh ôn thi đại học, mà vì bị một vị thần rắn nguyền đến chết cho đến khi tốt nghiệp cấp ba. Đó không còn là một 'tình huống' nữa, mà đúng hơn phải gọi là thời chiến (cuộc chiến thi cử còn chẳng thấm vào đâu). Vậy nên, đây không chỉ là buổi hẹn đầu năm, mà còn là lần đầu tiên chúng tôi kỷ niệm một kiểu ngày đặc biệt kể từ khi bắt đầu hẹn hò—vì thế, năm nay nhất định phải chào đón năm mới một cách tử tế và bình yên với câu 'Chúc mừng năm mới' đúng nghĩa.

Mặc dù tôi không thích thú gì với mấy dịp kỷ niệm cho cam, ít ra tôi cũng phải ăn mừng Năm mới chứ, đúng không nào?

Đương nhiên, đích đến của chúng tôi dự là đền Bạch xà.

Trước đây, ngôi đền này từng được trì vị bởi vị thần rắn đã nguyền chết bọn tôi, nhưng giờ đây, nó đã trở thành mái nhà cho một cô nhóc lớp 5 vô hại và cũng là một người bạn đáng tin cậy. Vì vậy, ngoài việc đây là lần đầu thăm đền vào đầu năm, nó còn phần nào là dịp để tôi gửi lời chúc mừng năm mới.

Dù sao đi nữa, tại quán cà phê phong cách (stylish cafe) – nơi hẹn gặp của chúng tôi – Hitagi xuất hiện trong bộ trang phục trang trọng mà có lẽ cô ấy đã thuê, và câu đầu tiên cô ấy nói là:

“Chia tay đi, Araragi-kun.”

Không phải là một lời chào năm mới trang trọng, mà là một thông báo chia tay đầy rắc rối.

Không, tôi chưa muốn gọi nó là rắc rối vào lúc đó.

Thử cố tỏ ra hài hước trong tình huống này thì có ích gì chứ?

Thật xấu hổ làm sao.

Đây là kiểu trò đùa gì vậy, hôm nay đâu phải ngày Cá tháng Tư mà là mùng Một tháng Giêng — đó suýt nữa đã là lời phản bác tôi thốt ra theo phản xạ (nói cho chính xác thì hôm đó không phải mùng Một, vì tôi đã dành ngày đầu năm mới để ăn mừng cùng gia đình — tôi thậm chí còn nhận được lì xì, dù đã là sinh viên đại học). Nhưng Hitagi thì hoàn toàn nghiêm túc — hay đúng hơn, cô ấy hoàn toàn điềm tĩnh.

Điềm tĩnh.

Sau khi vào đại học, Hitagi đã trở nên sành điệu hơn rất nhiều — cô ấy nhuộm tóc, sơn móng tay và bắt đầu trang điểm. Vậy nên vẻ mặt vô cảm đó khiến tôi nhớ đến những ngày tháng mà cô ấy vẫn còn là một cô gái khép kín.

Chẳng lẽ tôi đã quay ngược thời gian trước khi đến đây sao? Không, không phải vậy.

Cô ấy không đùa, cũng không nói chơi.

Tôi biết rằng cô ấy đang đưa ra một lời đề nghị hoàn toàn nghiêm túc... Dù sao thì, đây cũng là lần thứ hai rồi.

Tuy nhiên, khác với lần đầu tiên khi cô ấy nổi giận đến mức mất hết cả lý trí, tình trạng của Hitagi lúc này rõ ràng là khác hẳn — hoàn toàn và tuyệt đối khác biệt. Chính ra, vẻ mặt điềm tĩnh của cô ấy lúc này cũng nhiều phần không giống với vẻ lạnh lùng mà chua cay của cô gái khép kín ngày trước. Cô ấy trông gần như là kiệt sức. Tôi có thể nói rằng, thậm chí vào ngày đầu năm ngoái, khi cả hai đang đối mặt với hiểm nguy liên quan tới tính mạng, cô ấy cũng chưa từng tuyệt vọng đến mức này.

Tất nhiên, những phân tích như vậy chỉ diễn ra ở đâu đó tận sâu trong góc khuất tâm trí tôi, còn phần còn lại trong tôi thì, dĩ nhiên, đã hoàn toàn bị chấn động sau khi bất ngờ bị yêu cầu chia tay ngay vào đầu năm mới.

“C-chia tay…? T-t-tại sao?”

Tôi chỉ có thể phản ứng lại nhạt nhẽo như vậy — tôi không thể gắng gượng nổi một chút hóm hỉnh quen thuộc nào của mình. Tuy nhiên, nếu nói rằng tôi hoàn toàn không hiểu lý do là gì thì rõ ràng là dối trá. Bởi vì, rốt cuộc thì đây đã là lần thứ hai rồi… Giờ khi nhắc đến chuyện này, thì đúng là tôi đã làm điều gì đó khá giống với nguyên nhân dẫn đến lần chia tay đầu tiên.

Sau hơn nửa năm là sinh viên đại học, tôi bắt đầu cảm thấy bất tiện khi ngày ngày phải lái xe đến trường, và thế là tôi quyết định chuyển ra ngoài sống một mình.

Cuộc sống độc thân lý tưởng.

Tôi đã chuyển đến sống cạnh Oikura. Chính là nơi mà tôi từng nhắc đến trước đây — tòa chung cư mà tốt đến mức khiến người ta nghi ngờ là không thật.

Thành thật mà nói, ngoài việc chuyện đi lại bắt đầu khiến tôi mệt mỏi, tôi cũng lo lắng cho Oikura-chan khi cô ấy sống một mình, nên tôi đã liên hệ với cùng một công ty môi giới và xoay xở chuyển đến khu cô ấy ở (thay vì gần ga tàu, thì phải nói là gần đến mức đáng kinh ngạc). Vì vậy, tôi chỉ có thể nghĩ rằng chính điều đó đã chạm vào “nghịch lân” (vảy ngược của rồng, tức điểm nhạy cảm) của Hitagi. Với Oikura, toàn bộ cơ thể cô ấy là vảy ngược, nhưng gần đây, những điểm nhạy cảm kiểu đó của Hitagi lại xuất hiện rải rác xung quanh chủ đề này.

Hẳn là cô ấy đã biết.

Tôi thật sự không hiểu rõ logic đằng sau chuyện này, nhưng hễ tôi lo lắng cho Oikura là Hitagi lại nổi giận. Dù vậy, điều kỳ lạ là Hitagi và Oikura lại khá thân thiết với nhau... đến mức hai người họ thường xuyên đi chơi chung.

Cho tôi đi cùng với chứ.

Ngay cả ở trường, dù học khác khoa, họ vẫn thường xuyên gặp nhau và làm đủ thứ cùng nhau. Mà lại còn giấu tôi nữa... (Nhắc mới nhớ, hồi năm nhất trung học, Oikura cũng từng là một cô gái khép kín, nên có lẽ đó là lý do khiến họ hoà hợp.) Nhưng dù sao đi nữa, đó chẳng phải là lí do.

Tôi đã hoàn toàn hiểu sai rồi.

Thay vào đó, cô ấy đã nói thế này:

“Em đơn giản chỉ là không có tư cách để tiếp tục hẹn hò với anh, Araragi-kun. Em đã quá tự phụ rồi.”

“...Hả?”

Vì đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị chỉ trích, nên tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ trước những lời cô ấy nói... Không có tư cách? Tự phụ? Cảm tưởng như bao lời ấy không một chữ thấm vào não tôi.

“Vậy mà, em lại lợi dụng lòng tốt của anh và cứ kéo dài mối quan hệ tồi tệ này suốt thời gian qua. Từ tận đáy lòng, em xin lỗi. Em thật sự rất xin lỗi.”

“X-xin lỗi? Em á?”

Senjougahara Hitagi, lại xin lỗi sao? Cô gái kiêu kỳ ấy, người hiếm khi cúi đầu trước ai, người thậm chí chỉ vỗ tay hai lần lấy lệ khi đi lễ đền — lại có thể thốt ra lời xin lỗi một cách không chút do dự, như thể đó là điều hoàn toàn bình thường ư?

Theo lẽ thường của tôi, tình huống này hoàn toàn bất khả thi.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Thế giới này... chẳng lẽ tôi đã chuyển sinh sang một thế giới khác ngay từ đầu năm mới rồi sao? Một thế giới kỳ quái nơi mà Senjougahara Hitagi lại biết xin lỗi?

Thật đáng sợ.

Dù là thế giới khác đi nữa... thì cũng phải có giới hạn của nó chứ.

Ít nhất thì tôi có thể nhận ra rằng không phải cô ấy đơn giản chỉ quay trở lại thành cô gái khép kín ngày trước... Ở đây không hề có sự đảo ngược vầy. Dù sao đi nữa, thời kỳ khép kín của Senjougahara Hitagi là giai đoạn cô ấy kiêu căng nhất và cũng ít khi chịu xin lỗi nhất trong tất cả các thời kỳ của cô ấy. Vẻ mặt và giọng điệu của cô ấy có thể trông điềm tĩnh tựa vậy, nhưng trạng thái thật sự bên trong lại hoàn toàn ngược lại.

Ngược nhau — như mặt trước và mặt sau của một vật vậy.

“Có chuyện gì sao, Hitagi? Nói với anh đi, dù chỉ một chút thôi. Anh luôn ở đây vì em mà. Con người anh là thế mà.”

Nghĩ lại thì, lúc đó tôi cũng đã nói một điều khá thiếu suy nghĩ, và nếu thú nhận thì tôi cũng đến là chán ngán với sự hấp tấp của mình. Nhưng Hitagi không đáp lại lời khiêu khích suýt soát đó mà chỉ lắc đầu yếu ớt.

“Anh tốt bụng làm sao, Araragi-kun. Em đã dựa vào anh biết bao lần rồi, mà còn chẳng thể nhận ra lòng tốt ấy? Chỉ nghĩ đến cái thân đáng tội của em mà khiến em muốn chết.”

Khiến em muốn chết?

Tôi chẳng kìm nổi sự hoang mang của mình trước những lời cô thốt ra, người con gái tôi cho là hiện thân của sự cao ngạo ấy, về ý định tự sát. Cô ấy trông không có chút gì là đùa cợt hay dối trá, mà thực ra, tinh thần cổ có vẻ không ổn.

Tôi liếc xuống cái bóng mình.

Ma cà rồng thiết huyết, nhiệt huyết, lãnh huyết, Kissshot Acerolaorion Heartunderblade - hay cái danh từng định nghĩa cô, "Công chúa Sắc đẹp" – khi đứng trước nàng, bất kỳ ai cũng sẽ muốn tự kết liễu đời mình vì cảm thấy bản thân quá tội lỗi, và tôi không thể không liên tưởng đến điều đó sau khi nghe phát ngôn kỳ quặc của Hitagi.

Suy cho cùng thì tự thân tôi cũng đã trải qua chuyện đó.

Một trải nghiệm cay đắng, mà hân hoan.

Tuy nhiên, từ cái bóng dưới chân tôi do ánh đèn của quán cà phê hình thành, đương nhiên chẳng có lấy một âm thanh hay cử động nào.

"Dù một kẻ như em chẳng có quyền được ai đối xử tử tế - dù là Araragi-kun hay bất cứ ai. Nghĩ lại thì có lẽ mọi người luôn âm thầm quan tâm đến em cho đến khi em tự nhận ra. Vì thế, em chỉ còn biết hối hận. Dù có ăn năn bao nhiêu lần đi nữa, cũng không bao giờ là đủ."

"Cứ nói cho anh nghe chuyện gì đang xảy ra đi. Em không cần phải hối lỗi, chỉ cần kể từ đầu. Nếu do lỗi của anh, anh sẽ xin lỗi. Nếu liên quan đến Oikura thì—"

Hay chuyện lại liên quan tới Meniko? Chẳng nhẽ cô ấy đã phát hiện ra việc Meniko gần đây cứ gọi tôi là “Koyomi-chan”?

"Chính em mới là người nên xin lỗi, Araragi-kun. Em thực sự xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy như vậy. Em không còn tư cách để nói lời nào nữa. Không ngoa khi nói rằng tội lỗi của em đã chồng chất quá nhiều."

Không phải là không còn tư cách, mà đúng hơn là em chẳng còn gì để bám víu nữa.

Khi cô ấy tiếp tục nói những lời như vậy, tôi nhận ra rằng giả định của mình - rằng cô ấy đang vòng vo tam quốc để gián tiếp bày tỏ sự bất mãn về việc tôi chuyển đến sống cạnh Oikura - không phải là do tôi suy diễn quá nhiều, mà đúng hơn là tôi đã hiểu sai hoàn toàn về cô ấy... Ngay từ đầu, cô ấy đã không phải là kiểu người sẽ bộc lộ cảm xúc của mình một cách lạ kỳ đến vậy.

Dù tốt hay xấu, cô ấy luôn thẳng thắn biểu đạt.

Dù là chuyện thi đại học hay tự cải thiện bản thân, tính cách đó của cô ấy không bao giờ thay đổi - vì vậy, trong trường hợp này, có lẽ đúng hơn là nên nghĩ rằng cổ đang nói đúng những gì mình nghĩ.

Hitagi đang "thực sự" xin lỗi tôi.

Và cô ấy cũng đang "thực sự" muốn chia tay tôi - không đời nào, chẳng nhẽ cổ đã ghé vào một ngôi đền nào đó trên đường tới đây rồi nghe theo tờ giấy xăm mà cô ấy rút được sao. Kiểu như "Tình yêu - hãy chia tay hắn ta" hay đại loại vậy.

Sau khi rút được “Đại Cát”, có khi?

Thực tế, ngay cả lần đầu tiên khi chia tay tôi, cô ấy cũng không hề giả vờ hay kì kèo. Cổ đơn thuần chấm dứt mối quan hệ mà chẳng làm quá lên, và với tư cách là người đã quen biết cổ từ thời phổ thông, trong tôi chỉ còn trào lên một sự bất lực tựa như mệt mỏi hay vô vọng, khi biết rằng mọi lời nói của mình đều vô nghĩa - và tôi chắc rằng Kanbaru Suruga, người đã biết cô từ thời trung học, cũng sẽ đồng ý với tôi trong chuyện này. Dù vậy, tôi cũng không thể bỏ cuộc ngay lúc này được.

Hóa thân thành phong thái Kanbaru trong thời kỳ bám đuôi điên cuồng của nhỏ, tôi chuyển giọng từ chế độ năm mới sang chế độ nghiêm túc: "Bình tĩnh lại một chút đi, Hitagi."

“Anh không nhất thiết phải gọi em là ‘Hitagi’ thêm nữa đâu. Cái tên ấy giờ chẳng còn gì ngoài dĩ vãng. Anh có thể gọi em là ‘Senjougahara’ mà không dùng kính ngữ như hồi trước, hoặc anh có thể gọi em là ‘lợn’ mà không có kính ngữ như anh đã từng.”

“Anh chưa bao giờ gọi em là ‘lợn’!”

Thêm nữa, coi tên thật của ẻm - “Hitagi” là một dĩ vãng thật chẳng đúng chút nào.

“Vậy, làm ơn gọi em là ‘Lợn đen Iberian’ kể từ bây giờ.”

“Sao tự nhiên em nâng cấp vậy?”

Xét thấy cô ấy đang ngăn tôi duy trì trạng thái nghiêm túc bằng những câu nói khôi hài, có vẻ Hitagi—hay đúng hơn nên gọi là Senjougahara—vẫn chưa hoàn toàn mất trí, nhưng nếu thực là vậy, tôi không thể để cô ấy trốn tránh câu hỏi của mình được.

Nếu cứ để mọi thứ như vậy, cổ sẽ bào mòn tôi đến khi chuyện đi đến kết thúc cố nhiên của nó.

Vậy thì sẽ rất tệ.

“Không, Araragi-kun. Anh là người phải tránh em - tránh né em vì lợi ích của chính em. Sự tránh mặt của anh giờ tựa như cái ôm vậy. Em biết ơn biết bao trước tấm lòng tử tế của anh—một thứ mà em chẳng bao giờ thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Em biết anh hiểu hết mọi chuyện, dù đôi khi giả vờ như không. Nhưng không sao đâu. Sau ngần ấy thời gian, anh không cần phải tiếp tục đối xử tốt với em nữa. Con người nhỏ bé của em, người mà anh đã kiên nhẫn nuôi dưỡng và vun đắp, nay cũng đã đủ lớn để hiểu được điều đó. Dù chỉ là vừa đủ.”

“Ừ ờ…”

Ờ ừ.

Mặc cho cổ bảo rằng tôi thấu cảm tất thảy mọi chuyện, hiện giờ có lẽ là lúc tôi trì độn nhất trong cả cuộc đời… Nếu tôi cứ thế thuận theo mọi chuyện, liệu kết cục đáng tiếc có phải sẽ là chia tay với Senjougahara Hitagi mà chẳng hề thực sự hiểu cô ấy, dù chỉ một chút thôi sao?

Trong khi tôi còn giữ im lặng, cô gái không thể hiểu nổi kia tiếp tục.

“Araragi-kun, nếu anh cứ dịu dàng với em thêm nữa, thì em sẽ trở nên hư hỏng mất. Em không thể được anh nuông chiều cả đời được. Năm mới chỉ vừa bắt đầu, nên em thấy đây là lúc thích hợp để ta vạch rõ ranh giới. Em cần phải giải thoát anh khỏi việc bị trói buộc với một kẻ ngu đần như em. Đây chính là ân huệ lớn nhất mà em có thể đáp lại anh.”

“Nếu em cứ nói vậy, thà rằng ta chưa bao giờ bắt đầu năm mới… Anh có sống cả đời trong năm ngoái cũng vẫn là ổn thoả.”

Tôi muốn quay ngược thời gian.

Dù tôi đã từng làm điều như vậy trước đó rồi.

“Araragi-kun, vậy thì từ giờ, em giải thoát anh để anh có thể được ở bên Oikura-san hoặc Tsubasa-chan.

“Nếu cả hai là những lựa chọn duy nhất của anh, vậy thì anh thích Tsubasa-chan hơn…”

Tuy nhiên, xét đến việc hiện tại không ai biết Hanekawa Tsubasa đang ở đâu hay đang làm gì, chuyện tôi được “giải thoát” để đến với cô ấy gần như là điều không thể.

Với cái đà này, tôi sẽ bị đẩy sang cho Oikura.

Một địa ngục mà ngay cả kỳ nghỉ xuân cũng không thể sánh được.

Một địa ngục mà đến cả địa ngục thật sự cũng phải chào thua.

“À, nhắc đến đây, dạo này em cũng luôn được Oikura-san và Tsubasa-chan chăm sóc nữa… Em cũng nên xin lỗi họ thôi. Kanbaru… Chà, Kanbaru thì vậy thôi.”

“Sao có mình Kanbaru là không vậy?”

Linh hồn của cô em khóa dưới mà tôi đang "nhập vai" bắt đầu nổi loạn rồi.

“Dù sao thì, Araragi-kun, cứ đi giúp những cô gái khác đi. Em sẽ ổn thôi. Thật đấy, em hoàn toàn ổn. Em sẽ tự mình sống tiếp cuộc đời cô đơn và thảm hại này.”

“Không đời nào một người nói như thế lại thật sự ổn được khi ở một mình! Đừng có thảm hại như vậy. Nếu em cứ như thế này, thì anh không thể buông tay để em bước ra thế giới được đâu.”

“Hehe.”

Với vậy, Hitagi cười khúc khích.

Đó không phải là một tiếng cười khinh miệt dành cho người yêu cũ đang tuyệt vọng bám lấy cô sau khi bị đoạn tuyệt quan hệ, mà là một tiếng cười như thể cô đang hồi tưởng lại một kỷ niệm đáng nhớ.

“Thật hoài niệm quá. Hồi đó, Araragi-kun, anh cũng đã đuổi theo em khi em cố rời đi trong cô độc.”

“Hồi đó à...? Khi nào vậy?”

“Lại giả vờ không nhớ nữa rồi. Em lúc đó đang định nương theo làn gió mà biến mất.”

“Em định trở thành Scarlett O’Senjougahara đấy à?”*

*kết hợp giữa tên của nhân vật Senjougahara Hitagi và Scarlett O’Hara, nữ chính trong tiểu thuyết nổi tiếng Gone with the Wind (Cuốn theo chiều gió) của Margaret Mitchell.

“Mà này, khi em nói 'biến mất', ý là em đã biến mất rồi hay là sắp biến mất?”

“Nếu chuyện đó mà anh còn không biết, thì làm sao anh lại được giới thiệu vào đại học được vậy?”

Vì cô ấy cứ khăng khăng như thế, nên tôi cũng chẳng thể chắc chắn gì... nhưng thật lòng mà nói, tôi không nhớ gì về việc cô ấy từng tan biến theo gió cả.

À, mà, cũng có một lần.

Một lần mà cô ấy biến mất như cơn bão—chăng?

“...Ý em là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao? Lúc em ngã từ cầu thang xuống, và anh đã đỡ em—cũng là khi anh phát hiện ra bí mật của em—”

Nếu đúng là vậy, nó còn chưa lâu đến mức để mà hoài niệm về, nhưng không đời nào tôi có thể quên được. Sau cùng, đó là điểm khởi đầu của Araragi Koyomi và Senjougahara Hitagi… Điểm khởi đầu của chúng tôi. Từ hồi còn là học sinh lớp 1-3, Hitagi và tôi đã từng cùng chung lớp trong suốt 3 năm trung học, nhưng câu chuyện giữa chúng tôi, không nghi ngờ gì, bắt đầu vào ngày đấy, vào khắc ấy.

Khởi nguồn của câu chuyện tình giữa chúng tôi. Nhớ đến điều đó, ngày kỷ niệm ấy với tôi còn quý giá và khó quên hơn cả ngày Tết Nguyên Đán, nhưng...

“Thật khó chịu,”

Hitagi nói.

Như thể ngày kỷ niệm đó thực ra là một ngày để tưởng niệm.

“Giá mà không có ngày đó thì tốt biết mấy. Lúc đó em đã có thể tiếp tục bên cạnh Araragi-kun mà không phải mang chút xấu hổ nào. Dù em có hối hận, hối hận, hối hận, hối hận, hối hận, hối hận đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Dù có hối hận thế nào đi nữa.

Giống như việc dù em đã chịu đựng căn bệnh ấy đến nhường nào, thì em cũng chẳng hề khỏi bệnh, cô ấy nói.

"Không, khoan đã, sao em lại nói thế? Nếu không có ngày hôm đó... Nếu không phải vì ngày 8 tháng 5, có lẽ giờ chúng ta đã không có mối quan hệ như thế này..."

Dù rằng, hiện tại chúng ta đang trong quá trình chia tay...

"Araragi-kun, làm ơn dừng lại đi. Anh còn định bảo bọc em đến khi nào nữa? Em không còn là trẻ con nữa. Em không còn là một cô bé. Em giờ là một người phụ nữ trưởng thành rồi."

Hitagi nói như thể cuối cùng đã chịu hết nổi - thay vì giống một người phụ nữ trưởng thành, cô nghe có vẻ như một đứa trẻ hư hơn, nhưng cô bắt đầu thú nhận với tôi một cách miễn cưỡng, người đã đang đuổi theo cô như ngày hôm đó.

"Là kẻ đã thực hiện hành động bạo lực không thể tha thứ đó với anh, Araragi-kun, em đơn giản là không có quyền làm bạn gái của anh. Em nên hạnh phúc vì ít nhất đã có một giấc mơ đẹp, dù chỉ trong chốc lát. Một giấc mơ thoáng qua."

"...Hả? Gì cơ? Nếu ý em là..."

Nếu cô ấy có lẽ, có thể, có khả năng, muốn nói điều đó thì... Thứ lỗi cho tôi?

"Hitagi, nếu anh hiểu nhầm, thì anh muốn em chỉnh anh ngay lập tức, nhưng... Có phải em đang xin lỗi vì đã dùng bấm kim ghim vào má trong của anh vào ngày hôm đó, tại thời điểm đó?"

"Còn có gì khác nữa sao?"

Quả nhiên, với biểu hiện bình tĩnh hơn so với một năm tám tháng trước sau kỳ nghỉ Lễ Vàng, Senjougahara Hitagi gật đầu.

Chơi chữ dựa trên từ kuyamu (悔やむ) nghĩa là "ăn năn, hối hận" và từ yamu (病む) "bị ốm, mắc bệnh". Tựa đề tiếng Nhật của cuốn Cuốn theo chiều gió (Gone with the Wind) sử dụng một biến thể khá ít phổ biến của động từ “đi” (行く - iku), đó là 去りぬ (sarinu), có nghĩa là “đã đi mất/đã không còn nữa”. Động từ “đi” này cũng có thể được biến đổi thành 去らぬ (saranu), có nghĩa là “không đi”. Trong nguyên tác, Koyomi đã bối rối không biết nó có nghĩa là cô ấy đã đi hay chưa đi. chơi chữ giữa hagurakasu (ハグラカス): né tránh và hagu (ハグ): cái ôm. shinnen muudo (新年ムード): Không khí năm mới / Tâm trạng năm mới, shinken moodo (シンケンモード): Chế độ nghiêm túc / Tâm thế nghiêm túc. là một giống lợn bản địa của bán đảo Iberia, đây là một giống lợn quý có chất lượng đặc biệt và được chăn nuôi theo phương pháp đặc biệt "Ekichika" (駅近) - "gần nhà ga", cụm từ thường dùng để mô tả bất động sản đắc địa. "Gekichika" (劇近) là từ chơi chữ dựa trên "ekichika", với kanji ghép lại mang nghĩa "cực kỳ gần".