Sau ngày hay tin tôi và Chisaki-san sẽ chia đội một thời gian, tôi đã trải qua một tuần chán chường. Những khoảng thời gian vui vẻ trôi qua trong chớp mắt, ấy thế mà khi khó khăn thì lại dài một cách kỳ lạ, và những ngày không được gặp Chisaki-san nặng nề và chán nản vô cùng, cứ như thể cả người tôi đang mắc kẹt trong bùn lầy vậy.
Tôi đã cố tránh nghĩ về nó nhất có thể bằng cách vùi đầu vào nghiên cứu đối thủ và luyện tập cho giải đấu, nhưng hễ cứ ra ngoài diệt Diest là tôi lại đối mặt với thực tế phũ phàng. Tôi hiện đang chung đội với Blade-san và Press-san. Thế nhưng Elephant-san, người vẫn luôn có mặt thì lại chẳng thấy đâu cả.
Thời gian ngắn trở lại đây, tôi dần mất hứng thú với việc luyện tập để thoát khỏi thực tế, và Extend-san đã bực bội chỉ trích tôi không chịu tập trung vào trận đấu và để thua nhạt thếch. Bởi vì chính tôi đã mời cô ấy đấu tập thế mà lại là người kém năng động hơn, không thể trách Extend-san được.
Tôi đã từng nghĩ đến việc nhắn tin cho Chisaki-san, cho rằng chỉ cần liên lạc một chút là đủ, nhưng hôm đó tôi được nghe rằng đời tư của cô ấy tới đây rất bận rộn, tôi thì lại không muốn làm phiền, vì vậy mà tôi đang mắc kẹt giữa hai lựa chọn để rồi chẳng làm nổi gì ra hồn.
Tôi dám chắc Chisaki-san sẽ liên lạc lại khi mọi chuyện ổn thỏa, cho nên tôi quyết định sẽ đợi đến lúc đó và quay lại định hướng để chuẩn bị cho giải đấu.
Chisaki-san đang cố gắng hết mình, tôi cũng không thể cứ vô trách nhiệm mãi được.
Hơn nữa, ngay từ đầu tôi đã biết Chisaki-san không chỉ tốt với tôi mà còn là người dành tình yêu thương cho tất cả mọi người một cách bình đẳng. Chính vì thế mà tôi mới tin tưởng Chisaki-san và muốn làm bạn với cô.
Tôi đã rất phấn khích và có vài hiểu lầm vì có được người bạn đầu tiên, nhưng đối với Chisaki-san, tôi chỉ là một trong số rất nhiều người bạn cô có. Vậy thì tôi không thể là người duy nhất ích kỷ được. Lần này cô ấy đang cố giúp Shadow-san, giống như cô ấy đã từng giúp tôi. Không đời nào Chisaki-san lại để tôi cản trở điều đó.
Hiện tại tôi đang xem video chiến đấu của các Phù Thủy khác trên Magiphone, tự nhủ phải chấn chỉnh bản thân thì nghe thấy tiếng chuông nhẹ mà chói tai. Phiền phức lại tới rồi.
Tôi không nhớ mình có đặt mua bất cứ thứ gì từ trang mua sắm trực tuyến, đinh ninh rằng là người chào hàng, tôi nhìn vào hình ảnh hiển thị trên màn hình liên lạc nội bộ và thấy em gái mình, Mizukami Futaba, người hôm kia có đến một lần. Chậc, ước gì con bé đừng bao giờ quay lại…
Vì đã hứa với Chisaki-san nên tôi không thể mặc kệ con bé đứng ngoài được nữa, phải mất khá nhiều thời gian đắn đo suy nghĩ trước khi tôi nhấn nút ‘gọi và trả lời’ bằng giọng điệu khó chịu.
"Nhà Mizukami xin nghe?"
『Ah, mừng quá. Dì cứ nghĩ là con không có nhà… là dì Futaba Mizukami, dì đã đến đây một lần vào hôm kia. Hôm nay bố con có nhà không?』
「Bố cháu không.」
Chisaki-san đã bảo tôi hãy nói chuyện với con bé một lần, nhưng vì Ryoichi Mizukami không có ở đây, nên cũng đành chịu. Tôi lạnh lùng đáp lại bằng giọng cộc cằn với ý định tiễn Futaba về mà không cần ra mặt, nhưng quả nhiên Futaba không dễ dàng bỏ cuộc.
『Vậy sao, ừm, Ryo-chan? Nhỉ? Dì cháu mình trò chuyện chút đi… à nếu con không muốn ở nhà thì chúng ta có thể kiếm quán nào đó đẹp đẹp được không nè?』
Lần trước tôi cảm thấy bản thể người lớn được quan tâm nhiều hơn, thế mà bây giờ con bé lại quay sang tấn công bản thể bé gái. Người xưa có câu "muốn bắt hổ, phải phá hang; muốn diệt tướng, phải hạ mã". Tôi không biết con bé muốn gì ở con người thật của tôi, nhưng trước mắt, em nó đang cố gắng chinh phục ‘con gái tôi’ mà không biết đó chính là tôi. Một phương thức vô cùng hèn hạ.
「Cháu được dạy là không được đi theo người lạ.」
『Phải dì cũng dạy thế… à khoan, cơ mà, nhìn nè, con biết dì mà phải không? Dì là em gái của bố con đó~』
「…cháu không bảo là không biết. Mời dì vô nhà.」
Giờ mà phải đi thay đồ để ra ngoài với Futaba sẽ rất phiền phức, tốt nhất là mời con bé vô nhà nói chuyện nhanh nhanh rồi tạm biệt. Chỉ cần chịu khó nghe vài câu là sẽ hoàn thành lời hứa với Chisaki-san, tôi sẽ cố kiên nhẫn thêm một chút nữa.
Không đợi Futaba trả lời, tôi ngắt máy và bước những bước rùa bò ra mở cửa trước.
「Xin chào, Ryo-chan.」
"…chào dì Futaba."
「Cho dì xin lỗi chuyện hôm nọ nha? Dì không biết bạn cháu tới chơi nên mới làm phiền.」
「Không sao đâu ạ.」
Futaba cười cay đắng trước thái độ bất mãn không thèm che giấu, rồi bước theo sau tôi vào trong rồi ngồi xuống, ngơ ngác nhìn quanh nhà.
「…có chuyện gì thế ạ?」
「Không, dì chỉ nghĩ đây là nhà của Onii-chan thôi.」
「Xin lỗi vì nhà cháu nhỏ.」
「Hả!? K-Không, dì không có ý đó.」
Giả sử con bé không kiếm việc làm ngay sau khi tốt nghiệp phổ thông mà học lên cao, Futaba hẳn vẫn còn là sinh viên đại học và sống ở nhà bố mẹ. Ngôi nhà trong trí nhớ của tôi quá lớn cho một người ở, cho nên căn hộ một người ở này trông nhỏ bé là điều dễ hiểu. Thành thật, hồi đi kiếm trọ tôi cũng nghĩ tương tự.
「Mời dì ngồi, nhà cháu còn ít trà.」
「Dì không uống đâu.」
「Vậy thì thôi.」
「Ơ, ừm......」
Tôi đã nghĩ là sẽ để khách ngồi đệm chờ và đi chuẩn bị đồ uống, nhưng nếu đối phương bảo không cần thì tôi cũng không ép. Futaba trông có vẻ nhút nhát, ít ra con bé đã lớn khôn thành một quý cô xinh đẹp. Tuy không ưa nhau thật nhưng tôi cũng không muốn con bé rơi vào hoàn cảnh tương tự mình.
「Vậy thì dì muốn biết chuyện gì? Cháu nói trước đó rồi, cháu không biết khi nào cha về, cũng không biết gì về mẹ mình, cho nên cháu không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của dì.」
Tôi cũng ngồi xuống, trước khi Futaba kịp hỏi, tôi đã chủ động rào trước cho con bé bối cảnh được sắp đặt. Một người bình thường sẽ không thể đào sâu được gốc rễ của vấn đề khi hỏi han một đứa trẻ tầm tuổi tiểu học.
「!, vậy sao… hôm nay dì đến đây không phải để hỏi về bố cháu, mà là để tìm hiểu về Ryo-chan.」
「Nếu dì thấy thương hại cháu thì thôi bỏ đi được rồi. Cháu có bạn bè đàng hoàng. Hay là dì mặc kệ cháu đi?」
「Không phải vậy mà. Chỉ là dì không có nhiều bạn nên mới muốn làm bạn với Ryo-chan… cháu thấy đấy, gần đây dì nghĩ đã đến lúc mình nên ăn mặc chỉnh tề hơn rồi. À nói mới nhớ, nay dì có mang cho Ryo-chan cái này hay lắm.」
Nói xong, Futaba lấy ra một chiếc túi quà từ trong túi đeo vai và mở ra trên bàn. Đó là một hộp mỹ phẩm có hình động vật dễ thương trông như được làm dành riêng cho trẻ em.
「Hừm…」
「Đây là loại sơn móng tay an toàn cho trẻ nhỏ. Không phải loại màu hồng phấn rất dễ thương sao? Ryo-chan thấy sao? Thích hông nè?」
Thậm chí không để ý đến thái độ "chẳng phản ứng" rõ ràng của tôi, Futaba vẫn vui vẻ thao thao bất tuyệt với vẻ mặt tươi cười.
Nếu tôi thực sự chỉ là một cô bé 10 tuổi, con bé có lẽ đã chinh phục được tôi bằng thứ này, nhưng tôi không có hứng thú với việc làm đẹp. Ngược lại, ấn tượng của tôi về Futaba, người đang tự hào thực hiện một chiến lược tựa như thả mồi câu cá bằng một thứ như vậy, càng trở nên tệ hơn. Cố gắng thu hút sự chú ý của trẻ con bằng đồ chơi là chiêu trò bọn biến thái và bắt cóc hay dùng nhất…
Tặng quà như thế này cho cháu trai, cháu gái thực sự thì không nói, nhưng kể cả vậy thì nó vẫn thường được thực hiện thông qua thảo luận trước với phụ huynh. Chỉ vì không thể liên lạc với anh, người bố trong bối cảnh, không có nghĩa là em có thể dụ dỗ con gái anh bằng đồ chơi và hỏi han thông tin về bố mẹ cháu nó đâu Futaba à….
「Cháu không. Bố cháu dặn là không được lấy đồ khi chưa được phép.」
「Nhưng mà, Ryo-chan cũng thích quà tặng mà đúng không? Bố con có tặng quà sinh nhật cho con không?」
「Cháu kiếm được rất nhiều tiền, nên nếu muốn thứ gì, cháu sẽ tự mua.」
「T–Thật hả? T-Thế thì, à phải rồi, có chỗ nào con muốn đến không? Như Disneyland chẳng hạn, gần đây cũng có mấy công viên giải trí, khu nghỉ dưỡng và nhiều nơi khác mà trẻ em không thể tự mình đến được.」
「Cháu không muốn đi đâu với dì hết.」
Tôi không cần phải nhờ Futaba đưa đi, tôi chỉ cần bảo Chisaki-san và cô ấy sẽ đi cùng tôi. Cô ấy hiện đang quá bận để liên lạc thường xuyên, nhưng tôi chắc chắn Chisaki-san sẽ sớm thuyết phục được Shadow-san và quay lại.
「Dì có thể vào thẳng vấn đề nhanh được không? Dì có chuyện muốn nói với bố cháu, đúng không? Cháu sẽ thuật lại khi bố về.」
「…đúng là dì có chuyện muốn nói với bố của Ryo-chan. Nhưng hiện tại, dì lại thấy lo lắng cho Ryo-chan nhiều hơn. Ryo-chan có vẻ rất rắn rỏi, nhưng thấy cháu sống một mình thì dì vẫn lo lắm. Dì hiểu cảm giác chờ đợi ai đó là như thế nào, cho nên dì sẽ không bảo con đi cùng dì. Nhưng hãy để dì ở bên con cho đến khi bố con về nhé? Hãy để dì thay bố chăm sóc con nhé?」
「…chuyện không phải như vậy. Chúng ta không phải là gia đình.」
「Chúng ta là gia đình, con biết không?」
Chúng ta không phải là gia đình.
「Bất kể Ryo-chan nghĩ gì về dì, dì vẫn coi con là gia đình.」
「Nếu vậy, tại sao bố cháu lại không coi dì Futaba là gia đình?」
「!」
Cùng lúc Futaba cúi gằm mặt khi tôi hỏi vặn lại bằng giọng trầm thấp, tiếng thông báo chói tai vang lên từ Magiphone như muốn phá vỡ bầu không khí im lặng ngột ngạt.
Mặc nhiên thay, Futaba không hề ngẩng đầu lên.
「Thổi Tung Vạn Vật Trên Thiên Đàng Và Mặt Đất Thành Mảnh Vụn.」
•
「Ryo-chan…?」
Vì cô mà bố tôi bỏ nhà đi.
Tôi cô đơn cũng là vì cô.
Cô nghĩ giờ này mình có thể chuộc lại lỗi lầm sao?
Futaba không biết đây có phải dụng ý của Ryo không, nhưng vì chính cô cũng từng cảm thấy tương tự nên Futaba cảm thấy lời nói của Ryo như đang đổ lỗi cho cô.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Ryo, Futaba quay đi chỗ khác để trốn tránh cảm giác tội lỗi, nhưng cô sớm nhận ra rằng đây không phải là điều nên làm, và ngẩng đầu lên, trước khi cô kịp nhận ra, bóng dáng của Ryo đã hoàn toàn biến mất.
Ryo, người đáng lẽ phải ở trước mặt cô cách đây vài giây, giờ đã biến mất không một dấu vết.
「Ryo-chan—? Con đâu rồi—?」
Cô nhìn quanh phòng tắm và nhà vệ sinh nhưng không thấy Ryo đâu cả.
Có rất ít nơi để trốn trong một ngôi nhà nhỏ cho một người sống này. Cô tìm kiếm Ryo ở mọi ngóc ngách, trong tủ quần áo và gầm giường, như thể đang chơi trò trốn tìm, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm thấy đứa cháu mình.
Theo quan điểm của Futaba, Ryo là một đứa trẻ tự lập, không tương xứng với tuổi đời. Có thể nói rằng điều này là do sự vắng mặt của bố mẹ cô bé, nhưng dù sao thì cô bé vẫn là một đứa trẻ ngoan. Từ nghiên cứu được thực hiện trước đó để kết bạn với một đứa trẻ tầm 10 tuổi, Futaba đã mường tượng ra những hành động giống như một cuộc nổi loạn vô lý hơn, nhưng dù cho thái độ khó chịu rõ ràng, Futaba vẫn có thể phần nào giao tiếp được với Ryo.
Thật khó để tượng tượng Ryo sẽ làm một điều thô lỗ như bỏ mặc khách mà không nói năng gì. Nhưng thực tế cho thấy, Ryo không hề ở trong nhà. Sự việc này chắc chắn là điều không thể giải thích được, nhưng đồng thời Futaba lại cảm thấy một cảm giác xoa dịu bí ẩn rằng đây là chuyện bình thường.
Futaba mơ hồ nhớ đã từng thấy cảm giác này ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ rõ đó là gì. Cô cảm thấy cái gọi là déjà vu, và cô điên cuồng đào bới trong ký ức rằng đó không phải là trí tưởng tượng của cô và rằng cô biết rõ sự việc này, và khi cô sắp sửa nhớ ra gì đó, một làn sương mù bao phủ tâm trí làm lý trí cô mờ mịt và động lực bị đứt quãng. Vào giây phút đó, suy nghĩ của Futaba gần như tràn ngập sự kỳ vọng lạc quan rằng, thôi nghĩ làm gì mệt đầu, biết đâu sau này lại có ông giáo sư tiến sĩ nào tìm ra hiện tượng này cũng nên, và cô ngay lập tức gạt bỏ dòng suy nghĩ về Ryo. Cô hiểu rằng nếu cô thắc mắc thêm nữa, cô sẽ buộc phải để ngỏ câu hỏi về sự việc.
(Lẽ nào là ức chế nhận thức…!?)
Trong khoảng hơn chục phút tiếp theo, Futaba cố gắng hết sức để không nghĩ về bất cứ điều gì không liên quan đến Ryo và chờ đợi thời điểm thích hợp.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng nước chảy từ bồn cầu mà cô đã tìm rất kỹ, và Ryo quay lại phòng như thể vừa đi cầu xong và quay lại.
「Chào mừng trở lại, Ryo-chan.」
「Không, cháu xin lỗi vì đã rời đi ngay giữa cuộc trò chuyện.」
「Không sao không sao mà. Xin lỗi nha, hôm nay dì có việc đột xuất nên phải tạm biệt cháu, nhưng hôm khác dì sẽ lại đến.」
「Vậy ạ. Dì không cần phải quay lại cũng được.」
Vừa mới đến mà đã định rời đi, có nhìn kiểu gì cũng thấy cái cớ này vô cùng kỳ lạ, tuy nhiên, Futaba vẫn mỉm cười trước vẻ không mấy mặn mà của Ryo như thường lệ, người dường như chẳng thèm để tâm, vội vã gói ghém đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà Ryo.
(Yae…! Mình phải nói với Doppelganger……! Ryo-chan là——)
Trước khi cô quên hết mọi chuyện, trước khi mối bận tâm của cô bị sự ức chế nhận thức cắt đứt, Futaba cắm mặt chạy tay cầm điện thoại gọi cho người bạn thân nhất và đồng thời là cộng sự đáng tin cậy nhất của cô, Bạch Tuộc Phù Thủy Doppelganger.
Vann: tại sao lại là hồng phấn!!! Vann: vl học sinh tiểu học kiếm được rất nhiều tiền, ai k biết lại bảo bán quạt