Trong một góc của tiệm cà phê vắng vẻ nằm trên con phố tiêu điều, có hai người phụ nữ đang bàn luận gì đó trong khi dùng bữa nhẹ. Không có khách hàng nào ngoài hai người họ, và âm thanh duy nhất trong tiệm là tiếng trò chuyện nhẹ nhàng trong bầu không khí thư giãn của bài nhạc cổ điển âm điệu chậm rãi và tiếng lật trang cuốn sách bìa mềm mà chủ tiệm đang đọc.
Ngoại hình hai người trông giống như những cô sinh viên đại học đang trong kỳ nghỉ hè với quá nhiều thời gian rảnh rỗi, và dù lúc này đang là giữa trưa ngày trong tuần của tháng 9, trông cả hai không có vẻ gì là bận bịu, một người mang vẻ mặt nghiêm túc và người kia thì tỏ vẻ thất vọng.
「Hức… nghe tớ này, Yae…」
Người phụ nữ với mái tóc nhuộm sáng màu dài ngang vai, Mizukami Futaba, người mà gần đây đã đến nhà Tyrant Sylph, đưa tay lên che mắt khóc lóc, bờ vai cô run run khi nói chuyện với người phụ nữ đang ăn bánh và nhấm nháp ngụm trà một cách duyên dáng trước mặt cô.
Người phụ nữ được Futaba gọi là Yae, với mái tóc dài màu đỏ tươi được buộc lại quanh vai và buông xuống trước vai phải, đặt tách trà xuống đĩa mà không phát ra tiếng động như thể sớm đã quen với lễ nghi giờ trà, rồi thở dài như muốn thốt ra câu "Ara ara."
「Tính đến giờ đã được bao nhiêu lần rồi? Kỳ nghỉ hè không còn nhiều, cậu cũng mau chóng lên. Thật không giống cậu chút nào, Futaba.」
Đây không phải là lần đầu tiên Yae, người bạn thân mười năm đưa ra lời khuyên cho Futaba, và dù cả hai đã tương trợ lẫn nhau và chia sẻ ngọt bùi cho đến tận bây giờ, Yae vẫn không khỏi sửng sốt trước sự cẩu thả của Futaba, vì lẽ đó mà cô đã không đạt được bất kỳ tiến triển nào trong suốt các buổi tư vấn gần một tháng nay.
Chuyện là Futaba vừa mới chính thức bỏ một công việc lâu năm, và cô muốn nhân cơ hội này để hàn gắn mối quan hệ với anh trai mình, người mà cô đã xa lánh từ khi còn nhỏ. Sau khi nộp đơn yêu cầu lên cơ quan công quyền để tìm địa chỉ, Futaba đã miễn cưỡng đến thăm địa chỉ đó.
Việc hàn gắn mối quan hệ với bố mẹ diễn ra suôn sẻ hơn cô mong đợi, vì hóa ra tình cảm hai người họ dành cô vốn không hề tệ bạc, mọi chuyện chỉ đơn giản chuyển biến tốt sau khi gia đình thực sự ngồi lại nói chuyện với nhau, ở chiều hướng khác, e rằng cô vẫn còn mang mặc cảm tội lỗi với anh trai mình, để rồi sự tự tin mà cô thể hiện chỉ vài tháng trước bay biến như trò đùa.
「Tớ tới nhà ổng rồi, nhưng không gặp Onii-chan.」
「Sao thế? Địa chỉ sai à?」
「Không phải, Onii-chan không có nhà.」
「Vậy thì để hôm khác quay lại đi?」
Không đời nào Futaba lại kiệt quệ tinh thần chỉ sau một chuyến đi và dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Yae, bạn chí cốt của Futaba từ thuở tấm bé, hiểu hơn ai hết rằng Futaba là kiểu người sẽ làm việc phải làm mà không chậm trễ. Một khi muốn gặp ai đó, cô ấy sẽ chọn chờ ở trước cửa nhà cho đến khi người đó trở về.
「Chuyện là… có con bé tầm tuổi tiểu học nọ…」
「…hả?」
「Cháu nó gọi Onii-chan là “bố”… và bảo là bố nó không có ở nhà…」
「Anh cậu lấy vợ rồi à?」
「Đấy là câu hỏi của tớ mới phải. Ổng bỏ nhà đi cái là bặt vô âm tín tám năm trời, nhớ không? Nom con bé cũng phải 8-10 tuổi. Tính theo đó thì ổng phải lấy vợ sinh con ngay sau khi bỏ nhà đi hoặc thậm chí là trước khi ấy lận, tớ nói đúng không? Hồi còn ở nhà làm gì có tí dấu hiệu nào…」
Vì Futaba và Yae đã quen nhau từ hồi vào lớp một nên Yae biết đôi chút về tình cảnh gia đình của Futaba.
Người anh trai của Futaba tên là Mizukami Ryoichi, có cùng ngày sinh với Futaba và lớn hơn cô 10 tuổi. Futaba không biết anh mình làm nghề gì để kiếm sống, tất nhiên Yae cũng không biết, nhưng xét đến việc Futaba đã tròn hai mươi cách đây khoảng hai tháng, thì giờ ổng cũng đã ba mươi.
Một người đàn ông 30 tuổi có một cô con gái khoảng 10 tuổi không phải là chuyện hy hữu, mặc dầu có lẽ là hơi sớm để nghĩ đến điều đó trong thời buổi kinh tế ngày nay.
「Cậu gặp được con bé tức là hôm đấy phải là thứ bảy hoặc chủ nhật, đúng không? Nếu là ngày thường thì con bé sẽ phải đi học, còn không thì là cậu đến vào ban đêm, không phải đâu ha? Thế mẹ con bé cũng không có nhà sao?」
「Tớ không thấy ai trong nhà hết. Ý tớ là, cứ như thể chỉ có mỗi con bé trong nhà ấy.」
「…cậu bảo sao cơ?」
「Tớ hỏi con bé có biết khi nào bố sẽ về không, rồi cháu nó đáp lại ngay, cứ như thể chuyện ngày thường, rằng hôm nay bố sẽ không về. Khi tớ hỏi xem có thể vô nhà đợi đến khi Onii-chan về không thì con bé liền tức giận, hét rằng không biết khi nào bố sẽ về.」
Từ "bỏ bê" hiện lên trong suy nghĩ của Yae khi cô im lặng lắng nghe câu chuyện của Futaba.
Có thể hơi khác so với một định nghĩa rõ ràng, nhưng Futaba cũng không được cha mẹ dành tình thương và lớn lên trong sự bỏ bê. Anh em Futaba chưa bao giờ thiếu thốn tài chính, chỉ có điều cha mẹ họ luôn đi công tác xa nhà và để hai anh em cho người giúp việc chăm lo. Số đông có thể nghĩ rằng chỉ đơn giản là do họ quá bận bịu với công việc để chăm lo cho con cái, nhưng chí ít theo tiêu chuẩn của Yae thì đó là một hình thức ngược đãi tốt đẹp.
「Xong tớ hỏi mẹ con bé đâu, thế là cháu nó dọa sẽ gọi cảnh sát, tớ cố trấn an vì hẳn con bé cũng giống như tớ và Onii-chan, hẳn con bé đã rất cô đơn, và cậu biết gì không, cháu nó bực bội hét lớn bảo tớ đã chối bỏ con bé…」
「Khoan đã, thế nghĩa là sao? Cô bé đó có biết về cậu không, Futaba?」
「Lúc đầu tớ không để ý, nhưng cháu nó biết Onii-chan có một người em gái tên là Mizukami Futaba. Chắc con bé không có ý bảo tớ chối bỏ con bé… mà là Onii-chan. Nếu đúng như vậy, thì có nghĩa là Onii-chan ghét tớ…」
「…ít nhất thì tớ không nghĩ đó là điều tốt để dạy cho con gái mình.」
Bản thân Futaba không để tâm đến anh trai mình, và giờ cô cảm thấy hối hận vì đã đối xử lạnh nhạt do cô cảm thấy phát ngán khi ảnh cứ cố làm phiền trong thời gian cô bận đầu tắt mặt tối với cả việc học lẫn việc làm Ma Pháp Thiếu Nữ, cô biết anh trai mình sẽ không cảm thấy dễ chịu gì, nhưng phải cho khi thực sự bị tấn công bởi những cảm xúc tiêu cực tương tự, cô mới nhận ra nó đau đớn hơn cô tưởng rất nhiều. Hồi mới bắt đầu biết nhớ, cô là cô em gái luôn được anh trai cưng chiều, và vì khi đó đang trong giai đoạn nhạy cảm của tuổi mới lớn nên cô mới hành xử như vậy, cô không thực sự ghét anh trai mình.
Ở phía bên kia, đối với Yae, cô không dám chắc một người anh trai sẽ buồn tủi đến vậy khi bị em gái lạnh nhạt, và người lớn hơn em gái mình tận 10 năm tuổi đời thế mà lại bỏ rơi em gái mình, người vừa mới vào trung học ở nhà một mình mà không có cha mẹ, Yae từ lâu đã tự hỏi anh ta phải trẻ con đến mức nào để đưa ra quyết định như vậy, và những gì cô vừa nghe càng củng cố thêm ấn tượng của cô rằng anh ta không đáng mặt đàn ông để mà áp đặt định kiến của bản thân lên con cái.
「Chắc hẳn chuyện hòa giải với anh trai sẽ rất khó, cậu cũng đã hòa giải với bố mẹ rồi, tớ nghĩ vậy là đủ. Cá nhân tớ thấy lo con anh cậu hơn. Hồi đấy bên cậu còn có dì giúp việc, nhưng còn con bé thì thế nào?」
Một nữ giúp việc kiêm quản gia cộc cằn làm việc theo kiểu giáo sĩ, luôn ở nhà Futaba cho đến khi Futaba tốt nghiệp sơ trung. Dì là người ít để lại ấn tượng, và ngay cả khi Yae cố nhớ lại, cô cũng không tài nào nhớ rõ dung mạo dì ấy như thể nó đã được tô đen. Lần duy nhất cô có cơ hội nhìn thấy dì ấy là khi cô đến nhà thăm Futaba, và vì đã năm năm kể từ lúc đó, nên cũng không còn lạ lẫm nữa.
「…tớ không biết. Nhưng con bé hét lớn như thế mà không ai ra xem thì tớ nghĩ là không có. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Onii-chan chỉ đưa tiền và để cháu nó tự sống.」
「Tớ không có ý nói xấu anh cậu đâu, Futaba, nhưng anh ta có đáng mặt làm cha không. Cậu định làm gì với đứa trẻ đó?」
「Con bé có vẻ ít nhất cũng có một người bạn tốt, vậy nên tớ nghĩ có lẽ sẽ ổn thôi. Lý do tớ có thể trở thành một sinh viên đại học bình thường như thế này là vì có Yae ở bên.」
Kể cả khi không nhận được tình yêu thương của cha mẹ, kể cả khi chỉ có một mình cô trong ngôi nhà cô quạnh ấy, chỉ cần vẫn còn người bạn thân thiết mà cô có thể trao gửi trái tim mình, bọn cô vẫn có thể nương vào nhau mà sống. Futaba biết điều này từ kinh nghiệm của chính mình. Vì vậy mà ngày hôm đó, dù cho cảm giác lo lắng khôn nguôi, cô đã lùi bước khi biết rằng cô bé có cho một người bạn có thể giãi bày.
「Vẫn như ngày nào, cậu nói mấy câu như thế mà chẳng biết xấu hổ.」
「Không có gì phải xấu hổ cả. Sau đấy, con bé đuổi tớ về vì có hẹn chơi với bạn. Tớ cũng tình cờ gặp bạn con bé, nhưng cô bé đó trông rất hoảng sợ đến nỗi tớ thực sự lo lắng rằng cô bé có thể đã gọi cảnh sát.」
「Rồi hiểu, cậu lại nói năng lỗ mãng phải không? Chẳng trách bị hiểu lầm.」
「Mồ, tớ không có nhá. Con bé định đóng cửa nên tớ chỉ chèn chân vào để nói chuyện thôi.」
「Quá đủ cho vụ này rồi…」
Bầu không khí ngày một nặng nề lập tức bị xua tan bởi câu nói vô tình của Futaba, và Yae nhăn mặt lại trước sự thất bại của bạn mình mà cô hoàn toàn không biết. Futaba sở hữu loại tài năng tạo tâm trạng để thay đổi bầu không khí theo hướng tốt hơn mà không hề nhận ra. Đó là một loại sức hút khó cưỡng, đã có rất nhiều bạn bè, hậu bối và tiền bối vì mến mộ mà đi theo Futaba.
「À còn nữa, con bé mặc một chiếc áo phông nam rất hở hang. Có lẽ đó là của Onii-chan. Tớ nghĩ có lẽ là cháu nó cố mặc vậy vì muốn cảm thấy gần gũi với cha mình hơn. Tội nghiệp, hẳn con bé vẫn đang đợi cha mình về.」
「Giống như cậu ngày đấy?」
「Ừ. Tớ cũng muốn được chơi với bố mẹ. Tớ muốn họ ở bên mình nhiều hơn. Tớ chắc Onii-chan cũng vậy. Vì thế, tớ sẽ cố đến càng nhiều càng tốt để giúp con bé không phải cô đơn, nhưng tớ nghĩ tốt nhất là nên đợi xem thế nào trước khi quyết định có nên nhận nuôi con bé hay không. Kể cả Onii-chan và tớ không thể làm lành với nhau, tớ vẫn muốn đảm bảo rằng con bé có thể dành nhiều thời gian hơn cho Onii-chan.」
「Phải ha… đây là chuyện nhà cậu, tớ sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng nếu có vấn đề gì thì cứ ới tớ một câu. Tớ vẫn còn có thể sử dụng những phương tiện mà cậu hiện không thể.」
「Ahaha, đúng đúng. Vậy thì trăm sự nhờ cậu. Vấn đề tiếp theo là…」
Futaba gật đầu vui vẻ trước lời khẳng định đáng tin cậy của Yae và ngay lập tức thảo luận về chiến lược để kết bạn với con gái của anh trai cô.
Vann: flag thì vl…
Vann:...
