Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 4

Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh - Chương 23 - Ni...Ninja!?

Cú đấm của Zero tung ra một đạo lực không thể cản phá, trực tiếp đánh nát lưỡi dao tẩm độc.

Cùng lúc đó, luồng khí mạnh mẽ do quyền phong tạo ra, tựa như một bức bình phong vô hình, cuốn bay hàng loạt phi tiêu lông vũ lặng lẽ bắn tới, nhắm vào nàng và Lâm Phong, rồi “đinh đinh đang đang” ghim chặt vào bức tường xa xa.

Zero không lùi một bước, kiên cố che chắn Lâm Phong đang bị nàng đánh ngã dưới đất phía sau, đôi mắt cảnh giác khóa chặt kẻ tấn công phía trước.

Đó là một bóng người khoác bộ đồ bó sát màu đen, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén và cảnh giác. Trang phục này khiến nàng vô thức cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể đã từng gặp một người tương tự trong giấc mơ bị lãng quên nào đó, nhưng lại không tài nào nhớ nổi chi tiết cụ thể.

Cũng không trách nàng được. Lúc ở trên chuyến tàu WARP, ý thức của Đông Phương Trừng chưa hoàn toàn thức tỉnh, chính thân thể này đã dựa vào bản năng chiến đấu nào đó để đẩy lùi những thích khách Vũ Tộc cũng mặc trang phục tương tự.

Đoạn ký ức đó, đối với nàng, là một khoảng trống.

Nhưng lúc này, trong đầu Zero chợt lóe lên một tia sáng, bật ra một từ ngữ nàng học được từ anime và phim ảnh.

“——Ninja?”

Vừa thốt ra xưng hô này, không chỉ kẻ áo đen kia mà ngay cả Lâm Phong cũng rõ ràng sững sờ.

Khoảng mười ngày trước, trên chuyến tàu WARP, Lâm Phong đã từng giao chiến với vài thích khách Vũ Tộc như vậy bằng bộ giáp dự phòng của mình, cộng thêm những thanh trường đao và phi tiêu lông vũ đặc trưng, hắn ngay lập tức đã nhận ra lai lịch của đối phương. Chỉ là tình hình hiện tại phức tạp, hắn không tiện giải thích trực tiếp cho A Trừng tất cả những điều này.

Còn nữ thích khách kia thì bị cái xưng hô này chọc tức không nhẹ. Theo nàng, loài người ti tiện không chỉ cướp đi quê hương của Vũ Tộc, mà giờ đây còn dùng cái tên gọi lố bịch này để bôi nhọ những người hành tẩu trong bóng tối, phụng sự ánh sáng như các Ám Hành Giả của họ.

Đây quả là nỗi sỉ nhục lớn lao của cả chủng tộc!

Tuy nhiên, khi nữ thích khách ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến đôi cánh đen tuyền thuần khiết như màn đêm đang xòe rộng sau lưng Zero, mọi phẫn nộ và sát ý bỗng chốc biến mất.

Ánh mắt của nữ thích khách từ sắc bén chuyển sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc chuyển thành cuồng nhiệt và kính sợ, nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi cánh đó, như thể đã chứng kiến một thần tích tối cao vô thượng.

“Tại sao, Hắc Vũ cao quý, trong truyền thuyết… tại sao lại, lại bảo vệ một con người tầm thường?”

Trong đầu nàng một mớ hỗn độn, nhưng tư tưởng đẳng cấp huyết mạch đã ăn sâu bám rễ trong lòng Vũ Tộc khiến nàng hoàn toàn không dám nghi ngờ bất kỳ hành vi nào của một hắc vũ.

Sự kính sợ xuất phát từ linh hồn khiến nàng vô thức cho rằng, chắc chắn là mình đã sai, là mình đã mạo phạm đến sự tồn tại thần thánh.

Và thế là, dưới ánh mắt cảnh giác của Zero và Lâm Phong, nữ thích khách kia đã làm một hành động khiến họ suýt nữa thì rớt quai hàm.

Nàng thu lại tư thế tấn công đang sẵn sàng, hai tay khép lại sát bên đùi, đột ngột cúi gập người một góc hơn chín mươi độ, tựa như gập đôi thân thể.

“——Thực sự xin lỗi rất nhiều!!”

Tiếng nói trong trẻo mà đầy hoảng sợ vang vọng khắp phòng khách trống trải.

“…Hả?”

Zero và Lâm Phong nhìn người áo đen đang cúi gập người thật sâu, rồi quanh sang nhìn nhau.

“Ngươi chắc chắn nơi này tuyệt đối sẽ không có ai tiến vào?”

Trong một căn biệt thự đơn lập bỏ hoang, Zero có chút không yên tâm kéo rèm cửa đã bám đầy bụi bặm ra một khe nhỏ, cảnh giác liếc nhìn ra bên ngoài.

Nơi Lâm Phong tìm được, cách nhà Hoàng Vũ Đồng theo đường chim bay thậm chí chưa đến năm trăm mét, đúng là “dưới chân đèn không sáng”.

“Yên tâm đi, chủ nhà ở đây đã chuyển cả gia đình đến Sakura từ ba năm trước rồi, căn nhà vẫn bỏ trống.” Lâm Phong thành thạo khóa trái cửa chính, sau đó trở lại phòng khách, đứng cạnh Zero, quan sát thích khách Vũ Tộc đang quỳ bất động trên đất.

Những gì xảy ra vài phút trước hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cả hai.

Nữ thích khách này dường như dành cho Zero sự tôn trọng tối cao, cung kính gọi nàng là “Hắc Vũ đại nhân”, và bày tỏ sẵn lòng vô điều kiện tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng.

Chẳng hạn như không chút do dự vứt bỏ tất cả vũ khí xuống đất, hay như cởi bỏ bộ đồ bó sát màu đen giấu nhiều phi tiêu lông vũ trên người. Mặc dù khi cởi đồ, động tác của nàng vẫn còn có chút rụt rè, có lẽ là do sự xấu hổ của một thiếu nữ.

Lúc này, một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa đang quỳ trên sàn gỗ bám đầy bụi bặm, với tư thế “dogeza” chuẩn mực đến mức không thể chê vào đâu được. Trán nàng áp sát mặt đất, toàn bộ quần áo thần trên cũng đã bị cởi bỏ, để lộ phần lớn làn da trắng nõn mịn màng, hai lòng bàn tay thì úp phẳng trên mặt đất phía trước thân thể.

Điều đáng chú ý nhất là trên tấm lưng trần phẳng phiu của nàng, một đôi cánh nhỏ màu trắng tinh khôi, chỉ bằng cỡ cẳng tay, đang khẽ rung động.

Sự run rẩy đó, không biết là vì xấu hổ khi để lộ nửa thân trên, hay vì quá xúc động khi tận mắt chứng kiến hắc vũ trong truyền thuyết.

Lâm Phong và Zero trao đổi ánh mắt.

“Cậu mau hỏi đi.” Lâm Phong hạ thấp giọng, dùng khẩu hình nói với nàng, “Dường như cô ta chỉ nghe lời của cậu thôi.”

Trong đôi mắt Zero lóe lên một tia mờ mịt, nàng cũng dùng cách tương tự nhẹ giọng đáp lại: “Nhưng ta không biết hỏi gì, việc này không phải nên là ngươi làm sao?”

Lâm Phong lấy ra một chiếc tai nghe Bluetooth mini từ túi quần, nhanh chóng nhét vào tai Zero: “Cứ nói theo tớ.”

Nàng hắng giọng, cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ uy nghiêm và lạnh lùng, bắt chước giọng điệu của những người có địa vị cao trong các bộ phim truyền hình.

“E hèm, ngẩng đầu lên, nói cho ta biết tên của ngươi là gì?”

Câu hỏi Lâm Phong nhập vào biến thành âm thanh tổng hợp trong tai nghe, sau đó được nàng lặp lại không sai một chữ.

Nữ thích khách được cho phép ngẩng đầu, thân thể run lên, dường như không tin vào tai mình. Nàng cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo chút hoảng sợ và sự sùng bái vô hạn, khi đối diện với đôi đồng tử đen tuyền nhìn thẳng vào nàng từ trên cao của Zero, thiếu nữ cảm thấy mình hạnh phúc đến mức gần như muốn ngất đi.

Hắc Vũ đại nhân vĩ đại vậy mà lại hỏi tên mình! Cứ như đang mơ vậy!

Nhưng dù có thực sự muốn ngất đi, cũng phải trả lời xong câu hỏi của Hắc Vũ đại nhân trước!

“Nô, nô tên Ely, là tộc Bạch Vũ…” Khi nàng nói, đôi cánh nhỏ màu trắng sau lưng vì kích động mà run rẩy càng dữ dội hơn.

Trong tai nghe truyền đến câu hỏi thứ hai của Lâm Phong.

“Tại sao ngươi lại ra tay với chúng ta? Và tại sao lại tấn công người chủ cũ của ngôi nhà đó?”

Khi nhắc đến hai từ “tấn công”, Zero nhớ đến Hoàng Khải Lẫm vẫn đang nằm trong phòng ICU, sống chết chưa rõ, trong giọng nói nàng bất giác mang theo vài phần tức giận thật sự.

Cơn giận dữ lạnh lùng này khiến thiếu nữ Vũ Tộc tên Ely run rẩy toàn thân, ngay cả giọng nói cũng xen lẫn tiếng khóc, nàng giải thích lắp bắp, dường như sợ Zero nổi giận sẽ giáng xuống hình phạt.

“Hắc Vũ đại nhân xin bớt giận! Nô, nô chỉ là nhận lệnh của Hoàng Vũ đến ngôi nhà này để canh gác. Nhưng nô canh gác nửa ngày, vừa đói vừa mệt, thấy có người lẻn vào, nhất thời căng thẳng hoa mắt, nhầm tưởng là kẻ địch, mới mạo phạm Hắc Vũ đại nhân…”

Aerie càng nói càng tủi thâ, bụng nàng thậm chí còn rất đúng lúc mà kêu “ục ục” một tiếng, vang vọng rõ ràng trong căn biệt thự bỏ hoang này.

Zero nghe vậy càng nhíu mày chặt hơn.

Hoàng Vũ? Lệnh? Trong nhận thức của nàng, người mang họ Hoàng Vũ chỉ có một, đó chính là lớp trưởng của nàng, Hoàng Vũ Đồng.

Lệnh của Hoàng Vũ là gì? Chẳng lẽ lớp trưởng tìm người ám sát mẹ ruột của mình?