Lord of Mysteries

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Tập 04 - Người Không Mặt (1)《Kadokawa》 - Chương 07: Con Mắt Đen Kịt

Trong đại sứ quán Intis ở quận Tây Backlund, đèn đuốc bật sáng trưng, sực nức mùi nước hoa, rượu cùng những giai điệu du dương, cho thấy nơi đây đang tổ chức một vũ hội linh đình.

Trong suốt những năm giữ chức đại sứ, Bakerland thường xuyên tổ chức vũ hội tại sứ quán, với khách mời là chủ ngân hàng, chủ nhà máy, nhà hảo tâm hàng đầu, phú hào nổi tiếng cùng đại luật sư của vương quốc Loen, thỉnh thoảng là một số tiểu thương ngẫu nhiên. Giữa bầu không khí ấy, hắn sẽ kể cho khách nghe về sự thịnh vượng và cởi mở của Trier, về việc Cộng hòa Intis không còn bị thống trị bởi giới quý tộc. Các chủ ngân hàng, chủ nhà máy, nhà hảo tâm, phú hào cùng luật sư mới là chủ nhân của quốc gia. Họ có thể trực tiếp hoặc gián tiếp nắm giữ phần lớn ghế trong quốc hội, quyết định quốc sách chính phủ, hưởng thụ tự do chân chính và sở hữu địa vị cao cả.

Hôm nay, Bakerland cũng làm điều tương tự. Với ly rượu trên tay, hắn ta lướt qua các vị khách như để chứng minh mình luôn có mặt trong buổi tiệc chứ không hề ra ngoài. 

Hẳn chúng đã lấy được bản thảo rồi… Kể từ khi biết Ian Wright từng xuất hiện ở bưu điện thông qua tay thám tử nhát gan kia, ta lập tức sắp đặt mọi thứ, giờ đã đến lúc thu hoạch… Nuốt một ngụm rượu Aurmir hệt máu tươi, Bakerland có gương mặt thon gầy nhưng không kém phần phong vị tiến đến ban công, định bụng tận hưởng làn gió đêm se lạnh.

Việc Ian gửi điện tín đã khiến một “Kẻ Lập Mưu” lão luyện kiêm sĩ quan tình báo chuyên nghiệp như Bakerland nhận thức được rằng cậu ta đang liên lạc với cấp trên của mình. Vì vậy, hắn nhanh chóng ra lệnh cho gián điệp hai mang, kẻ đã xâm nhập đội tình báo Backlund của đế quốc Feysac, điều tra để lấy được thời gian, địa điểm và cách thức gặp mặt của Ian cùng “tổ trưởng”. Sau đó, hắn giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục cử người tìm kiếm Ian ở xung quanh phố Bacardi, thành công phát hiện đối phương, cũng thu hút sự chú ý của MI9.

Theo kế hoạch, sĩ quan tình báo đã cố tình thả Ian, để MI9 nghĩ rằng họ đều ở cùng một vạch xuất phát. Che mắt đối thủ xong, hắn gọi thêm các tình báo viên chưa bị phát hiện đến phục kích Ian cùng “tổ trưởng” của đế chế Feysac, nhằm giành lấy bản thảo và âm thầm vận chuyển nó ra khỏi vương quốc Loen trước khi bị MI9 phát giác.

Tình hình diễn ra suôn sẻ như hắn mong đợi. Thế nhưng những thông tin đến vào lúc chạng vạng tối khiến lòng hắn nặng trĩu. Đám MI9 thực sự xuất hiện! Bọn chúng đáng ra phải bị qua mặt mới đúng!

Vì Rosago tồn tại nên chắc chắn không phải thông qua bói toán. Huống hồ MI9 hoàn toàn không am hiểu bói toán… Nói cách khác, chúng ta có gián điệp trong hàng ngũ… Hy vọng Rosago có thể đi trước chúng một bước, lấy được bản thảo và giao cho “Bóng Tối” để mang đi…

Nhằm tránh bị nghi ngờ, Bakerland đã cố tình tổ chức buổi vũ hội này. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn không có cách nào can thiệp diễn biến. Tất cả những gì hắn có thể làm là cầu cho cấp dưới sẽ làm nên chuyện.

Theo kế hoạch của hắn, một khi Rosago thành công, hắn sẽ lập tức chuyển giao các vật phẩm cho một sĩ quan tình báo chưa bao giờ được điều động. Tiếp theo, Rosago sẽ dụ MI9 đi và gây rắc rối để giữ chúng bận rộn, nhằm yểm trợ cho đồng bọn của mình. Bakerland cũng yêu cầu Rosage nhân lúc đó giết tay thám tử quèn kia. 

Nếu không phải vì tên kia, MI9 sẽ không biết chuyện này. Mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ… Chuyện ta dính líu đến băng Zmanger sẽ không lộ ra, và ta cũng không bị điều về nước… Tên đó thực sự không bỏ trốn, hắn nghĩ rằng MI9 sẽ tiếp tục bảo vệ mình, nghĩ rằng ở trong nhà thì an toàn hơn bỏ trốn sao? Bakerland vuốt ve nọng cằm.

Hắn đã nhận được lệnh phải chuyển giao công việc tình báo cho sĩ quan quân sự cao cấp nhất trong đại sứ quán và chờ đại sứ mới đến sau khi hoàn tất hành động liên quan tới bản thảo.

Bakerland không nỡ chia tay Backlund. Bất chấp thời tiết xấu và ô nhiễm nghiêm trọng, Backlund vẫn là một trong những thành phố thịnh vượng nhất thế giới. Hơn nữa, các quý cô và phu nhân ở đây vẫn còn bảo thủ hơn đám đàn bà hư hỏng ở quê nhà. Từ từ dụ dỗ họ lên giường, từng bước gỡ bỏ lớp vỏ kiềm chế của họ quả là thành tựu vô cùng thỏa mãn và thú vị. Tiếc là ta phải tạm biệt những mỹ nhân này… Bakerland buồn bực nghĩ, càng thêm oán hận tay thám tử dám chống đối kia.

Về phần an toàn của Rosago, Bakerland hoàn toàn không lo lắng. Hắn tin rằng một kẻ có năng lực phi phàm đặc biệt như Rosago có đủ khả năng trốn thoát khi muốn, miễn là không bị một Kẻ Phi Phàm cấp cao nhắm tới.

Trong lúc suy tư, Bakerland bỗng bị thu hút bởi một cô gái trẻ mặc váy đỏ thẫm đang đứng ở ban công, tay cầm một ly rượu vang. Cô ta có gương mặt xinh xắn, khí chất hiền dịu, mái tóc đen nhánh óng mượt cùng đôi mắt nâu nhạt như biết nói.

Bakerland lập tức tiếp cận và bắt chuyện với đối phương. Hắn biết cô nàng này là con gái của một thương nhân buôn gỗ tên Eileen, có người cha khá giả đang tìm mọi cách để leo lên người có địa vị cao.

Nhờ thân phận đại sứ Intis, Bakerland nhanh chóng đạt được ánh mắt ngưỡng mộ từ Eileen. Họ cùng nhảy hai điệu, động tác cơ thể cũng trở nên thân mật hơn.

“Quý cô xinh đẹp ơi, ta muốn mời em ghé qua phòng ta để nhâm nhi một chén rượu vang Aurmir 1286.”

Eileen trả lời ngay tức khắc, “Được.”

Hai người rời khỏi sảnh khiêu vũ, lén lút lên tầng hai, bước vào phòng Bakerland, nơi đám lính canh đã được lệnh tránh xa và không được làm phiền.

Trước khi thứ được gọi là rượu Aurmir 1286 xuất hiện, Bakerland đã nhiệt tình đưa Eileen lên giường. Khi hai tay cô gái bấu vào bả vai Bakerland, những “chân nhện” đen, mảnh, đầy lông thình lình mọc ra từ móng tay và mạch máu!

Bốp!

Mắt Eileen bỗng trợn tròn, miệng sùi bọt mép. Bakerland rút nắm đấm vừa đánh trúng phần bụng của đối phương, lạnh lùng đứng dậy khỏi giường, không còn vẻ vồ vập như trước.

“Ai phái mi đến đây?” Bakerland trầm giọng hỏi.

Eileen gắng gượng dậy, nhưng cơn đau đã khiến việc đó trở nên khó khăn, ánh mắt cô tràn ngập sự kinh hãi và sững sờ.

Trước biểu cảm đó của cô gái xinh đẹp, Bakerland cười khẩy, “Ta quả thực là một kẻ dễ bị thu hút bởi những người phụ nữ mỹ lệ, nhưng ta cũng tự nhận thức được vấn đề này. Cho nên, mỗi khi tiếp xúc với gái đẹp, ta luôn cực kỳ cẩn trọng.”

“Nói đi, ai đã phái mi đến đây? Đừng nghĩ đến chuyện nhẫn nại, ta rất giỏi dùng lửa đấy.”

Eileen mím chặt môi, bắn ánh nhìn giận dữ pha lẫn sợ hãi về phía vị đại sứ có gương mặt thon gầy cùng nụ cười hòa nhã.

Bakerland giơ tay phải được bao trùm trong ngọn lửa màu đỏ cam đang lặng lẽ nhảy múa ra. Hắn tiến lên hai bước, ra vẻ sắp sửa ấn bàn tay ấy vào da Eileen.

Điều đó khiến Eileen nhớ đến mấy tay thẩm vấn tàn bạo thường dùng thanh sắt nung đỏ dí lên người nạn nhân, mang đến trải nghiệm đau đớn tột cùng trong tiểu thuyết.

“Không, với một quý cô xinh đẹp thì không thể thô bạo như vậy được.” Bakerland chợt dừng bàn tay phải đang duỗi lại, đoạn cười khẽ.

Hắn đột nhiên vung vẩy, biến ngọn lửa màu đỏ cam thành một chiếc roi dài màu đỏ. Chiếc roi dài thiêu đốt không khí xung quanh, liên tiếp mọc ra gai ngược.

Bùm!

Bakerland quất chiếc roi rực lửa vào người Eileen, đốt cháy quần áo cô, để lại một một vết đen thẫm như dấu nung trên da. Gương mặt cô trở nên méo mó và phát ra tiếng hét thảm thiết.

“Ai phái mi đến đây?” Bakerland hỏi lại bằng giọng dịu dàng.

Eileen mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng mở miệng, “Là…”

Vào khoảnh khắc Bakerland vô thức lắng nghe câu trả lời, màu máu đỏ rực chợt lóe lên trong mắt hắn.

Không ổn! Bakerland bất thình lình ngửa người ra sau, lăn tròn trên mặt đất.

Một cụm lửa bùng lên tại nơi hắn vừa đứng, tạo thành một bức tường cháy hừng hực. Vài tia máu xuyên qua lớp lửa, vương vãi trên mặt đất, tạo thành một vệt lốm đốm.

Cuối vệt ấy là đại sứ Intis Bakerland vừa đứng thẳng dậy. Hắn thấy bụng Eileen đã bị xé toạc, thấy hai cánh tay dính đầy chất lỏng nhầy nhụa thò ra từ bên trong.

Với một cú đẩy đột ngột của hai cánh tay, một bóng người chui ra từ bụng của quý cô Eileen xinh đẹp. Bóng dáng có kích thước bằng một người đàn ông trưởng thành, toàn thân được bao phủ trong chất lỏng đỏ ngòm.

Thật khó để tưởng tượng được một người phụ nữ bình thường với phần bụng phẳng lì như Eileen lại có thể cất chứa thứ như vậy! Làm sao mà giấu cho vừa?!

Ầm!

Cơ thể Eileen, tính từ cổ trở xuống, đã hoàn toàn nổ tung và biến thành một đống thịt nát. Máu và thịt vọt về phía sinh thể có hình dáng con người kia, hòa vào chất lỏng đang không ngừng nhỏ giọt, cấu thành một chiếc áo choàng đỏ kỳ lạ.

Bóng người cuối cùng cũng để lộ gương mặt thật. Một gương mặt xinh đẹp, ma mị và nữ tính. Chiếc áo choàng đỏ ngòm trên người nó trông như một đóa hoa nở rộ dưới ánh lửa.

“Giám Mục Hoa Hồng!” Là một nhân viên tình báo kỳ cựu, Bakerland ngay lập tức nhận ra tên Danh Sách tương ứng.

Con Đường “Người Cầu Nguyện Bí Ẩn”, Danh Sách 6, “Giám Mục Hoa Hồng”.

Bất kỳ “Giám Mục Hoa Hồng” nào cũng là chuyên gia về ma pháp máu thịt! Những Kẻ Phi Phàm thuộc Danh Sách này có chiêu trò rất quỷ dị, đó chính là ẩn núp trong cơ thể người khác, nhờ đó mà tránh được mọi sự dò xét. Tuy nhiên, một khi chui ra, vật chủ sẽ lập tức mất mạng.

“Vì Chúa!” Cái đầu còn lại của Eileen kêu lên khe khẽ, sau đó vĩnh viễn nhắm mắt.

“Giám Mục Hoa Hồng” vươn tay phải ra, chấm bốn lần trước ngực theo thứ tự dưới, trên, phải, trái. Đôi mắt ánh lên sắc lửa và máu lập tức hướng về phía Bakerland. Gã đột nhiên bước chân phải về phía trước, xuyên qua bức tường lửa mà không hề bị bỏng, dẫu cho chất lỏng màu đỏ sậm vẫn tiếp tục nhỏ xuống.

Bakerland một lần nữa lùi lại, đột nhiên cất cao giọng, “Người đâu! Hỗ trợ!”

Mặc dù trợ thủ đắc lực Rosago của hắn cùng một vài nhân viên tình báo đã được phái đi, nhưng đại sứ quán không thiếu Kẻ Phi Phàm. Họ là những tùy viên quân sự được Vương quốc Loen cho phép. Đây cũng là lực lượng bảo vệ công khai ở đây: một người thuộc Danh Sách 5, một người thuộc Danh Sách 6, ba người thuộc Danh Sách 7, cùng gần mười người thuộc Danh Sách 8 và 9.

Giọng Bakerland dội đi dội lại trong phòng nhưng chẳng thể nào thoát ra ngoài. Điệu nhạc ngoài kia vẫn y nguyên, vũ hội vẫn tiếp diễn, tựa hồ nơi đây đã bị cách ly, biến thành một thế giới hoàn toàn biệt lập!

“Chuyện này…” Bakerland khôn ngoan ngừng la hét, nheo mắt quan sát xung quanh.

“Giám Mục Hoa Hồng” cũng không vội ra tay, đoạn cười khẽ, “Đây chính là ý muốn của ngươi, là quy tắc do chính ngươi đặt ra. Trước đó, ngươi đã dặn lính canh không được làm phiền, không được lại gần, không được để ai đến đây.

“Đúng vậy… Ta đã phóng đại ý muốn và quy tắc của ngươi, hơi bóp méo một xíu, muốn phá vỡ quy tắc này thì ngươi phải thắng được chính ngươi.”

Sắc mặt Bakerland thoáng thay đổi. Cái kiểu nhìn như tuân thủ quy tắc, thực chất lại bóp méo chúng và liên tục lợi dụng sức mạnh trật tự để phục vụ mục đích cá nhân khiến hắn nghĩ ngay đến tên một Danh Sách khác.

“Nam Tước Tha Hóa!” Bakerland gầm gừ.

Nó thuộc Con Đường “Luật Sư”, cũng chính là Danh Sách 6 của Con Đường “Hắc Hoàng Đế”.

Và từ cuối cùng còn chưa dứt thì mặt Bakerland đã sa sầm, buột miệng nói, “‘Người Chăn Cừu’! Mi là ‘Người Chăn Cừu’! Mi là ai trong Hội Cực Quang? Ông A? Tại sao bọn mi lại muốn ám sát ta?”

Vị “Giám Mục Hoa Hồng”, không, “Người Chăn Cừu” kia cười ha hả, “Ngươi không cần biết ta là ai. Hãy đón nhận phước lành từ Chúa đi…”

Trước khi kịp nói hết câu, cơ thể gã bỗng cứng đờ, các khớp xương chẳng khác nào bị gỉ sét, người giật cục, trông như thể đã biến thành một con rối.

Bakerland bật cười. Vẻ âm trầm khi nãy đã mất tăm. Hắn rút chiếc khăn tay trắng trên túi áo ngực trái, lau khóe miệng và nói, “Ta rất vui vì ngươi chịu nói chuyện với ta lâu đến thế, để cho ta có đủ thời gian.”

Khi chiếc khăn tay trắng được rút ra, một cái đầu to cỡ ngón cái thò lên từ túi áo ngực trái của hắn, đó là cái đầu rối có đôi mắt đen tuyền!

“Người Chăn Cừu” mở miệng định nói, nhưng chỉ có thể phát ra một giọng nói vô hồn dường như vọng lại từ xa, “Mi…”

Đoạn, cơ thể gã đột nhiên phình to, da dẻ trở nên đen sạm, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng dê cong vút có hoa văn kỳ dị, phía sau bung ra một đôi cánh tỏa mùi lưu huỳnh.

Nháy mắt, “Người Chăn Cừu” đã cao gần ba mét, trở thành một sinh thể dạng ác quỷ. Dẫu vậy, gã có vẻ vẫn bị ai đó khóa chặt từng khớp xương, cử động cứng nhắc và chậm chạp, suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên mông lung.

“Mi có cả năng lực của ‘Ác Ma’ nữa à? Không hổ danh ‘Người Chăn Cừu’. Để ta tiễn mi về với Chúa của mi nhé.” Bakerland không nói thêm lời nào nữa. Hắn ngưng tụ một ngọn giáo lửa trong lòng bàn tay phải, mũi giáo sáng rực màu trắng lóa. Rồi hắn khom lưng, vung tay, toan ném ngọn giáo ra để ghim chặt “Người Chăn Cừu” vào tường và thiêu gã thành tro bụi.

Danh Sách 7 của “Kẻ Lập Mưu” có tên là “Kẻ Phóng Hỏa”, còn được gọi là “Pháp Sư Lửa” ở thời cổ đại!

Khụ! Khụ, khụ, khụ!

Đúng lúc này, Bakerland ho sặc sụa, ho đến mức tưởng chừng sắp phun cả tim lẫn phổi ra ngoài, đến nỗi ngọn giáo lửa mất kiểm soát và tan biến từng tấc một, đến nỗi mặt mũi đỏ bừng còn trán nóng ran. Ảnh hưởng từ vật phẩm ma thuật lên kẻ thù cũng được giải trừ. “Người Chăn Cừu” đã thoát khỏi tình trạng trì trệ và trở lại bình thường.

“Ngươi nghĩ tại sao ta phải nhiều lời với người như vậy? Cảm giác mắc chứng viêm phổi nặng cùng ho dai dẳng thế nào?” Gương mặt tựa quỷ dữ nhếch mép hỏi.

Nghe những lời này, Bakerland chợt nhớ lại dáng dấp xinh đẹp ma mị như phụ nữ của kẻ địch lúc mới xuất hiện, hối hận kêu lên, “Khụ, khụ, bệnh tật! Mi, khụ, khụ, đã giết một, khụ, khụ, khụ, ‘Ma Nữ Thống Khổ’!”

“Người Chăn Cừu” thoát khỏi trạng thái hóa quỷ, thân hình trở nên mờ mờ ảo ảo, tựa như nhiều lớp tàn ảnh xếp chồng lên nhau. Gã “hừm” một tiếng, “Không, ta chỉ nhận được quà từ Thánh Giả Tăm Tối thôi. Ta biết ‘Kẻ Lập Mưu’ luôn thủ sẵn đủ thứ mánh khóe, cho nên, ta sẽ sử dụng năng lực mạnh nhất của mình ngay bây giờ, để ngươi không còn nuôi bất kỳ hy vọng hão huyền nào nữa.”

Một cuốn sách hiện ra trước mặt gã. Một cuốn sách trong suốt và mờ ảo. Cuốn sách cổ lật nhanh, kèm theo tiếng ngâm khẽ, “Ta đã đến, ta đã thấy, ta đã ghi.

“Bất cứ thứ gì ta ghi lại đều có thể sử dụng một lần. Đây là năng lực mà Thánh Giả Tăm Tối đã cố ý biểu diễn cho ta thấy. Nó chỉ hiệu quả bằng một nửa bản gốc, nhưng vậy cũng đủ rồi.”

Giọng “Người Chăn Cừu” trở nên thanh thoát, thân hình được bao bọc trong bóng tối phun trào từ cuốn sách. Gã tức tốc biến thành một tên khổng lồ cỡ nhỏ, cao chừng hai mét ba, hai mét tư, toàn thân khoác bộ giáp đen băng giá, chỉ để lộ hai quả cầu đỏ rực nhấp nháy nơi khe mắt.

Kỵ sĩ hắc ám giơ thanh trường kiếm đen sẫm trong tay lên, bước một bước về phía trước, tung ra một nhát chém mạnh.

“Không! Tại sao…”

Trong tiếng hét thảm thiết của Bakerland, những tia lửa tuôn ra từ người hắn bị phân tách, vô số luồng sáng bùng phát cũng bị chém tan, cơ thể hắn cũng bị chẻ làm đôi.

Rầm! Bakerland ngã vật ra đất. Chẳng một giọt máu nào chảy ra từ vết thương. Ngay cả linh hồn hắn có vẻ cũng bị thanh kiếm đen sâu thẳm đến mức gần như không tồn tại kia ăn mòn và xóa sổ.

Bùm! Bùm! Bùm!

Những quả cầu lửa phun ra từ cơ thể Bakerland đã mất kiểm soát, gây ra vụ nổ rung chuyển cả căn phòng và khiến cửa kính kêu loảng xoảng. Đồng thời, lớp cách ly mà hắn tự tạo ra bằng ý chí cũng tan biến theo cái chết.

“Người Chăn Cừu” không dừng lại, cũng không chờ đặc tính phi phàm ngưng tụ. Gã lấy lại dáng vẻ mờ ảo, chớp lấy thời cơ trước khi các tùy viên quân sự của đại sứ quán chưa kịp đến, xuyên qua các lớp tường, lao vào màn đêm bên ngoài.

……

Tại số 15 phố Minsk, tay phải Klein thoáng khựng lại khi chạm vào nắm cửa. Anh quyết định tung xu một lần nữa trước khi mở cho chắc ăn. Ian đã đến, thị kiến mà anh thấy thông qua thuật bói mộng đã trở thành sự thật, đồng nghĩa với việc nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào!

Klein thầm nhẩm “người khác bên ngoài sẽ mang đến nguy hiểm”, rồi búng đồng xu ¼ Penny lên, nhìn nó hạ cánh trên lòng bàn tay, mặt số nằm ngửa.

“Phủ định…” Klein nhủ thầm, tay xoay tay nắm cửa.

Nhưng anh cũng không vì thế mà chủ quan. Anh biết phe đại sứ có một Danh Sách bậc trung, một kẻ chung Đường có thể can thiệp kết quả bói toán của mình. Nếu như là đối phương thì chẳng trách mình lại nhận được câu trả lời sai!

Tiếc là mình chả có thời gian hay cơ hội để lên màn sương xám xác minh… Klein nhìn qua tấm ván gỗ bằng linh nhãn một lúc, thấy không có gì bất thường, bèn mở cửa, rồi lùi lại hai bước.

Trung sĩ Fassic mặc đồng phục kẻ caro đen trắng cởi mũ ra, nghiêm mặt nói, “Cấp trên cử tôi đến để báo anh phải chú ý an toàn và đề phòng người lạ trong tối nay với ngày mai.”

“Được.” Klein trịnh trọng gật đầu.

Trung sĩ Fassic vuốt mái tóc ngắn và nói, “Ngoài ra còn có một số phương án khác, tôi sẽ giải thích chi tiết cho anh để anh tự quyết định.” Ông ta nhìn về phía phòng khách.

Klein lịch sự giơ tay mời, nhìn trung sĩ Fassic đóng cửa, bước vào trong nhà rồi ngồi xuống ghế sofa.

“Phương án gì vậy?” Klein vẫn mặc nguyên áo khoác, hai tay đút túi quần.

Fassic hơi rướn người về phía trước, đan những ngón tay với nhau, nói. “Hẳn anh cũng biết là mình đã đắc tội với vị đại sứ kia. Tối nay hoặc ngày mai sẽ là thời điểm nguy hiểm nhất với anh. Cấp trên đã cho anh ba lựa chọn. Thứ nhất là đến nhà thờ Gió Thiêng ở hai ngày. Tôi biết anh là tín đồ của Thần Hơi Nước và Máy Móc. Nhưng nhà thờ Thánh Hierland quá xa, trên đường rất dễ xảy ra chuyện.”

Klein khẽ gật đầu, đợi đối phương đưa ra lựa chọn thứ hai. Thình lình, anh thấy mắt mình nhòa đi, đầu óc tê cứng, chung quanh như thể có thêm một lớp kính dày cộm. Anh phát hiện miệng Trung sĩ Fassic đóng mở một cách chậm chạp, cũng nhận ra suy nghĩ của mình ngày càng ì ạch.

Cảm giác đó quá đỗi quen thuộc, khiến Klein nghĩ ngay đến con rối của gia tộc Antigonus, Vật Phong Ấn 2-049!

Khi ấy, anh nhiều lần bị ảnh hưởng tương tự, nhưng đều được đội nhóm của đội trưởng Dunn Smith đánh thức. Để đảm bảo người khác có thể kịp thời phát hiện điều bất thường, họ đã liên tục làm động tác co duỗi cánh tay!

Gia tộc Antigonus nắm giữ Con Đường “Nhà Bói Toán”… Năng lực của tên này giống hệt con rối của gia tộc Antigonus. Hắn chính là người có Danh Sách trung thuộc Con Đường “Nhà Bói Toán”… Đúng là hắn rồi… Klein lập tức tỉnh ngộ, nhưng Dunn Smith đã chẳng còn ở đó để đánh thức anh nữa.

Cơ mặt Trung sĩ Fassic bắt đầu ngọ nguậy kỳ dị. Ông ta nhanh chóng biến thành một người đàn ông tuấn tú có mái tóc đen, đôi mắt xanh, râu quai nón lún phún. Ông ta cười bảo, “Miễn là có đủ thời gian thì đây sẽ là một trong những năng lực khó đối phó nhất dưới Danh Sách cao...”

Trong lúc ông ta nói chuyện, Klein thấy trên kính cửa sổ lồi hiện ra một người phụ nữ mặc váy cung đình màu đen. Cô ta cứng đờ, chậm chạp, bước từng bước giật cục ra khỏi tấm kính. Mái tóc vàng nhạt, gương mặt tinh xảo và sắc mặt tái nhợt khiến cô ta giống búp bê hơn là người sống.

“Tôi không ngờ anh lại có thể thuê được một vệ sĩ lợi hại như thế. Nếu tôi không xem bói trước thì chắc đã chết ở đây rồi. Rốt cuộc anh đã trả thù lao bằng thứ gì vậy? À, đúng rồi, tên tôi là Rosago.” Rosago không ngoái lại, vẫn cười cợt với Klein, nhưng chẳng có chút nào trông mong kẻ đang bị mình khống chế sẽ trả lời lưu loát.

Đúng lúc này, ông ta bất chợt cảm thấy có làn gió lạnh lướt qua cổ, khiến lông tơ dựng cứng, da gà nổi lên từng cục, như thể sau lưng có một kẻ vô hình đang phả hơi vào gáy hắn!

Rosago cười khẩy, giơ tay trái lên, búng tách một cái. Ngọn lửa đột nhiên bốc lên sau lưng ông ta. Một bóng đen trong suốt bùng cháy, chớp mắt đã hóa thành tro tàn.

Trong mắt Klein, những chuyển động này đều được chia nhỏ thành từng khung hình một. Không phải vì đối phương chậm lại mà vì dòng suy nghĩ càng lúc càng chậm chạp của anh.

Ông ta đã khống chế được mình rồi… Tại sao không trực tiếp… giết mình luôn đi… Nhân vật phản diện nào cũng thích lảm nhảm à… Không, ông ta không phải kẻ ngu ngốc… Ông ta đang cố che giấu điều gì đó bằng cách huyên thuyên… Klein ráng suy nghĩ để tìm ra vấn đề, nhưng những nhịp suy tư cứ chậm dần, chậm dần mà không sao ngăn nổi...

Anh chăm chú nhìn Rosago, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất của đối phương. Cuối cùng, anh thấy một bóng hình hiện lên trong hai con mắt của Rosago. Một bóng hình có mái tóc vàng nhạt, mắt xanh biếc, nước da nhợt nhạt vận váy dài cung đình màu đen thẫm đậm chất Gothic!

Lúc này, người phụ nữ kia vẫn đứng sau lưng Rosago, tại vị trí gần cửa sổ lồi, và di chuyển giật cục về phía này, như một con rối bị ai đó điều khiển.

Ông ta còn chưa hoàn toàn khống chế được cô ấy… Cô ấy vẫn nỗ lực phản kháng và đấu tranh… Họ đang không ngừng giằng co với nhau trong lĩnh vực thần bí… Mình cần phải làm gì đó… để cán cân thay đổi… Klein chuyển sự chú ý sang lá bùa “Lời Ô Uế” trên tay trái, thứ mang lại cảm giác lạnh lẽo, trơn trượt, đầy tà ác.

Anh mừng vì mình chưa bao giờ lơi là cảnh giác, luôn duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Hiện chỉ còn cách đánh đổi thân mình để hạ được kẻ thù! Klein vận sức, cố mở miệng.

Với dây thanh quản dường như đã mục nát và cổ họng cử động vô cùng khó khăn, anh tụng niệm từ Hermes cổ bằng giọng khản đặc và có phần ngắt quãng, “Ô uế!”

Trong âm thanh vang vọng, Klein cảm nhận được cơn đau như bị ăn mòn ở lòng bàn tay trái, nghe thấy những tiếng thì thầm hư hảo, chồng chéo và điên loạn bên tai.

Đã quen với trạng thái này, anh biết nó không ảnh hưởng gì đến những thử nghiệm tiếp theo của mình. Thử nghiệm đó là truyền phần lớn linh tính vào lá bùa “Lời Ô Uế”. Điều này không cần đến sự phối hợp của các chuyển động cơ thể.

Sau ba giây nữa, giọng nói của Chúa Sáng Tạo Đích Thực sẽ giáng xuống thế giới vật chất và chui vào tai của sinh vật gần Ngài nhất!

“Ba!”

Như một khúc dạo đầu, những lời nói mớ ồn ào, hư ảo, tà ác lan rộng trong nháy mắt. Da đầu Klein tê rần, đầu ong ong, mạch máu giật thình thịch. Anh không thể tập trung suy nghĩ được nữa.

Rosago ngồi đối diện cách anh một bàn trà bỗng choáng váng ra mặt, má phình lên rồi xẹp xuống, bóng người phụ nữ trong mắt đột nhiên trở nên rõ nét hơn.

“Hai!”

Người phụ nữ nhợt nhạt mặc váy cung đình đen dài đứng sau Rosago bất thình lình tăng tốc, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày đau đớn.

Lúc này, Klein nhận thấy sức ảnh hưởng đã suy yếu đúng như mong đợi, không chỉ lấy lại tư duy mạch lạc mà còn phát hiện các khớp xương một lần nữa đã được tra “dầu bôi trơn”!

Từng trải qua vô số lần thử thách với những lời nói mớ, anh kìm chế cơn điên cuồng cùng nỗi đau đớn, vội rút tay trái ra rồi ném tấm bùa “Lời Ô Uế” về phía Rosoga.

“Một!”

Tấm bùa chú đen như sắt với vô số biểu tượng và họa tiết tà ác tan chảy. Rosago vừa lấy lại chút tỉnh táo, toan nhào về phía bên cạnh thì nhìn thấy bóng tối dày đặc và nghe thấy tiếng thì thầm chứa đựng vô vàn tri thức cùng sự điên rồ tột độ.

Không ai có thể diễn tả được âm thanh đó. Tất cả mạch máu trên đầu Rosago phồng lên như sắp nổ. Ông ta ngã xuống đất, quằn quại và vùng vẫy. Da ông ta nứt toác từng chút một, để lộ phần thịt bên dưới.

Dù không trực tiếp nghe thấy giọng nói từ Chúa Sáng Tạo Đích Thực, Klein và người phụ nữ tóc vàng mắt xanh vẫn gục ngã. Cả hai đều hét lên thảm thiết, đau như thể bị một thanh sắt nung đỏ đâm vào thái dương. Mắt họ đỏ ngầu, máu tươi chảy xuống từ lỗ mũi, vừa không nhìn thấy gì, vừa không cảm nhận được thế giới bên ngoài.

Klein, người đã có nhiều trải nghiệm tương tự, tỉnh lại đầu tiên. Anh loạng choạng đứng lên, thấy Rosago đã xé toạc quần áo, lột phăng lớp da, để lộ thịt và mạch máu. Ông ta giống như một con quái vật màu đỏ bị lột da trong truyền thuyết, không ngừng lăn lộn, rên rỉ trong đau đớn. Trông như sắp mất khống chế đến nơi.

Klein không dám chờ đợi kết quả. Anh không thể để đối phương có cơ hội trở thành tín đồ trung thành của Chúa Sáng Tạo Đích Thực. Nhất là khi anh biết vị tà thần đó cũng đầy thù hận với mình.

Rút súng, lên đạn, Klein tiến hai bước về phía trước, vòng qua bàn trà, dí họng súng vào đầu Rosago.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Trong bộ lễ phục đen cài hai hàng cúc, anh nhìn chằm chằm kẻ địch, bắn năm phát liên tiếp, nhìn đầu đối phương phồng lên, ngửa ra sau và nổ tung. Máu đỏ, óc trắng và những mảng đen kịt văng tung tóe khắp sàn.

Đội trưởng, cảm ơn ông đã làm mẫu… Klein hạ khẩu súng lục xuống, thở hổn hển, miệng vặn xoắn thành nụ cười.

Trước mắt anh, thi thể không đầu của Rosago lắc lư một thoáng rồi ngã ngửa, rơi xuống bên cạnh ghế sofa.

Mãi đến lúc này, người phụ nữ mặc bộ váy dài cung đình màu đen theo phong cách Gothic mới từ từ ngừng la hét, động tác giãy giụa và lăn lộn cũng chậm lại, làn da của cô ta có vẻ đã trở nên trong suốt hơn rất nhiều.

Thấy máu thịt trên thi thể Rosago vẫn còn ngọ nguậy, Klein dứt khoát sử dụng bùa “An Hồn” tự chế. Một cảm giác bình yên, tĩnh tại lan tràn, cái xác cuối cùng cũng bất động.

Trước cảnh tượng đó, Klein chợt nảy ra một ý, bèn lấy ra một lá bùa khác, khẽ niệm, “Đỏ thẫm!”

Tiếp theo, anh truyền một ít linh tính vào nó, ném về phía người vệ sĩ có mái tóc vàng và gương mặt tái nhợt của mình. Một sức mạnh gây buồn ngủ tỏa ra. Người phụ nữ vốn đã yếu ớt và chưa thoát khỏi ảnh hưởng từ dư âm ngay lập tức im bặt rồi lịm đi.

E sợ cô ta sẽ làm gián đoạn thử nghiệm tiếp theo, Klein thậm chí còn bồi thêm một lá “Ngủ Say” khác cho chắc ăn.

Số 15 phố Minsk lấy lại sự yên bình vốn có của đêm. Do cuộc đối đầu giữa ba phía đã diễn ra một cách kỳ dị và bí ẩn, không có món đồ đạc nào bị hư hại trong lần này, ngoại trừ sàn nhà dính bẩn.

Liếc nhìn thi thể Rosago trước khi chuyển sang vệ sĩ đang ngủ say, Klein tự giễu cười, “Thường xuyên tìm đường chết cũng có cái lợi, ít nhất là tăng được sức đề kháng.”

Anh không vội thực hiện nghi lễ thông linh ngay, lúc này Rosago đã bị “Chúa Sáng Tạo Đích Thức” vấy bẩn, thông linh trực tiếp chẳng khác nào tự sát. Nhưng điều đó không có nghĩa là hết cách. Anh dự định lên màn sương xám để tiến hành thông linh, mang Rosago theo!

Với cấp độ linh thể hiện tại, ngay cả khi được cường hóa bằng [Còi Đồng Azik], anh cũng không thể xê dịch nổi một chiếc máy ảnh cầm tay chứ đừng nói đến một cái xác nặng gấp mấy lần. Tuy nhiên, thông linh không nhằm vào thể xác, mà nhằm vào linh tính còn sót lại của đối phương!

Klein lấy ra một ngọn nến, tức tốc bố trí nghi thức, triệu hồi bản thân, tự đáp lại chính mình, biến thành một linh thể đặc biệt.

Khi đã trở thành một linh hồn, anh nhìn thấy linh tính mờ nhạt còn sót lại của Rosago, cũng nhận ra trạng thái cơ thể của cô vệ sĩ khá kỳ quặc, có phần giống anh hiện tại, nhưng cũng khác biệt đáng kể.

Không lãng phí thời gian để suy nghĩ, Klein mang theo [Còi Đồng Của Azik], bao bọc linh tính còn sót lại của Rosago rồi bước lên không gian trên màn sương xám.

Anh hiện thực hóa các vật phẩm nghi lễ phù hợp, bày một bàn thờ đơn giản rồi lập tức tiến hành thông linh. Trong quá trình này, anh kinh ngạc phát hiện mình không còn cần cầu nguyện với bất kỳ ai, mà có thể trực tiếp thông linh, hệt như một “Người Thông Linh” thực thụ!

Hừm… Đây là đặc quyền của mình trong không gian bí ẩn trên màn sương xám sao? Ý nghĩ thoáng qua đầu Klein. Anh tụng niệm câu xem bói,

“Công thức pha chế ma dược của Con Đường ‘Nhà Bói Toán’.

“Công thức pha chế ma dược của Con Đường ‘Nhà Bói Toán’.

“…”

Klein ngả người ra sau ghế, gắng thông linh bằng thuật bói mộng.

Trong thế giới xám xịt, hư ảo và phi thực, ngọn đèn khí đốt đột nhiên bừng sáng, soi rọi những phiến đá lát sàn và một chiếc bàn sách bày cuộn giấy da cừu. Sau khi công thức “Nhà Bói Toán” và “Tên Hề” lần lượt thoáng hiện, Rosago mặc áo sơ mi tay phồng đứng cạnh đó lắng nghe một giọng nói không biết từ đâu vọng tới.

“Trước khi thăng cấp, ta muốn nhắc nhở anh một chuyện. Gần đây, anh đã quá phụ thuộc vào bói toán.”

“Bói toán là gợi ý, là kết quả, nó không thể cho chúng ta biết quá trình. Giả dụ anh thử bói xem cổ phiếu đường sắt có kiếm được tiền hay không, đáp án là có. Thế là anh bèn dốc toàn bộ vốn liếng vào; nhưng thực tế, gợi ý thực sự lại mang nghĩa về lâu về dài, ba mươi năm sau, cổ phiếu này mới sinh lời, còn trước đó, giá giảm nhiều hơn tăng. Vận mệnh không phải thứ dễ nắm bắt, và nhiều khi không thể định tính định lượng. Bói toán không phải thứ vạn năng.”

“Hơn nữa, bói toán cũng có thể bị nhiễu loạn, bị dẫn dắt sai hướng. Thế giới này tồn tại quá nhiều điều không thể lý giải. Nếu phụ thuộc hết vào bói toán, anh chắc chắn sẽ chết vì nó trong tương lai.

“Bói toán là gợi ý, nên phải biết kết hợp nó với sự cẩn trọng, dè dặt và tiết chế của bản thân.”

Rosago chết dưới tay mình chính là vì “Lời Ô Uế” liên quan đến không gian bí ẩn trên màn sương xám, khiến ông ta không thể bói ra được nguy hiểm. Nếu không, với năng lực kỳ dị của ông ta, mình và cô vệ sĩ hôm nay khó mà thoát nạn… Đây cũng là một lời nhắc nhở cho bản thân mình. Ngay cả khi mình có màn sương xám ngăn chặn sự nhiễu loạn thì cũng không được bất cẩn, hành động có chắc chắn đến đâu cũng phải chừa lại một đường lui…

Xét tới những lời này, có vẻ họ khi ấy vẫn chưa biết đến phương pháp nhập vai. Nếu không, những lời đó có thể trực tiếp tóm gọn thành “phải biết kính sợ vận mệnh” rồi… Khi những suy nghĩ đó xẹt qua óc, Klein nghe thấy Rosago trả lời đối phương và mở cuộn giấy da cừu ra.

[Danh Sách 7: Ảo Thuật Gia

Nguyên liệu chính: Một nhánh rễ cây của Người Cây Sương Mù, dịch tủy sống đầy đủ của Báo Đen Vằn Tà.

Nguyên liệu phụ: 60ml nước tinh khiết, 30ml dịch của Người Cây Sương Mù, 3g bột đá quý hình nước, 4 giọt tinh dầu cỏ ảo mộng.]

"Ảo Thuật Gia"… lại là gánh xiếc à… kết hợp với "Nhà Bói Toán" và "Tên Hề" là thành ba gương mặt tiêu biểu của gánh xiếc rồi… Phản ứng đầu tiên của Klein là châm biếm, tiếp theo mới nhớ đến tên hề mặc áo đuôi tôm mà mình từng gặp.

Xem ra hắn chính là "Ảo Thuật Gia", năng lực hình như có búng tay bắn đạn khí, nhảy lửa, biến giấy thành vũ khí… Nghe được đấy… Riêng việc có thể nhanh chóng thi triển phép thuật cũng giúp sức chiến đấu của mình tăng lên đáng kể rồi…

Trong lúc suy nghĩ, Klein thấy cảnh tượng thay đổi.

Lần này là một căn phòng tráng lệ, xung quanh bày đủ loại tượng điêu khắc và đồ trang trí bằng vàng. Vẫn là giọng nói lúc trước, vẫn là một lời nhắc nhở.

“Dựa theo kinh nghiệm của ta, sau khi uống lọ ma dược ‘Người Không Mặt’ này, anh nhất định phải nhớ một điều. Anh có thể giả mạo bất cứ ai, nhưng chỉ có thể là chính mình.”

Người Không Mặt? Danh Sách 6 của Con Đường "Nhà Bói Toán" là "Người Không Mặt" sao? Đây hẳn là năng lực siêu phàm đã giúp Rosago biến thành trung sĩ Fassic… Xem ra kẻ giả mạo thám tử Zeriel cũng chính là ông ta…

[Cơn Đói Quằn Quại] cho phép Qilingos biến thành những người có dung mạo khác nhau, rất khớp với năng lực siêu phàm này, có vẻ là một "Người Không Mặt" nào đó đã chết trong tay hắn… Tuy năng lực này không giúp tăng cường sức chiến đấu trực diện, nhưng nhiều lúc lại hữu dụng hơn chín mươi phần trăm năng lực siêu phàm khác… Hèn chi Rosago dám đến đây giết người mà không sợ rơi vào bẫy… Nó cực kỳ quan trọng với mình!

Nghĩ đến đây, Klein bất giác mở to mắt, thấy Rosago cầm một trang giấy mỏng bằng vàng lên, trên đó chi chít ký tự Hermes cổ.

[Danh Sách 6: Người Không Mặt

Nguyên liệu chính: Tuyến yên biến dị của Thợ Săn Ngàn Mặt, đặc tính của Bóng Ma Da Người.

Nguyên liệu phụ: 80ml máu Thợ Săn Ngàn Mặt, 5 giọt dịch mạn đà la đen, 10g bột cỏ răng rồng, 3 sợi tóc của Naga Biển sâu.]

Thợ Săn Ngàn Mặt? Hình như là một loại rồng, không phải loại quá mạnh mẽ… hẳn là không phải rồng hệ tâm linh, nhưng cũng cực kỳ hiếm, gần như đã tuyệt chủng… Klein lập tức nhớ lại kiến thức thần bí tương ứng.

Lúc này, quang cảnh trước mắt anh vẫn y nguyên như cũ, nhưng trang phục và vị trí của Rosago đã thay đổi. Anh thấy Rosago đội một bộ tóc giả màu trắng, mặc bộ lễ phục đuôi tôm màu đen sẫm và để râu rậm rạp.

“Lần thăng cấp này không còn đơn giản như trước nữa. Ma dược phải dùng cùng với nghi thức. Một khi thành công, anh sẽ đạt được một trong những năng lực phi thường khó bị khắc chế nhất dưới Danh Sách cao.” Người nói đã thay đổi, giọng càng thêm già nua.

Rosago hỏi như thể đã lường trước, “Nghi thức gì vậy?”

“Ra biển, tìm một nàng tiên cá, rồi uống ma dược trong lúc nghe tiếng hát của nàng.” Ông già vừa nói vừa mở một cuốn sách cổ vẽ vô số ký hiệu bí ẩn.

Bề mặt cuốn sách đột nhiên phát sáng. Những dòng chữ Hermes cổ hiện ra giữa không trung: Danh Sách 5 – "Bậc Thầy Múa Rối".

Vừa nhìn đến đây, Klein bỗng cảm thấy đau đầu, dấu hiệu cho thấy linh tính sắp cạn kiệt.

Trong trận chiến vừa rồi, chỉ riêng bùa "Lời Ô Uế" đã tiêu hao phần lớn linh tính của anh. Sau đó, anh không những dùng thêm ba lá bùa thuộc lĩnh vực Đêm Đen, mà còn tự triệu hồi và tự đáp lại chính mình. Có thể trụ được đến bây giờ chứng minh anh đã tiến bộ đáng kể so với trước, đặc biệt là trong việc tiêu hóa ma dược "Tên Hề".

Hình ảnh lập lòe, chao đảo và sắp vỡ. Klein cố cầm cự để xem nốt phần còn lại của công thức.

[Nguyên liệu chính: Bụi Oán Linh Cổ Xưa, lõi tinh thể của Gargoyle Sáu Cánh.

Nguyên liệu phụ: 80ml nước suối vàng trên đảo Sonia, 10 gram vỏ cây long văn, linh tính còn sót lại của Oán Linh Cổ Xưa, 1 đôi mắt của Gargoyle Sáu Cánh.

Nghi thức thăng cấp: Uống ma dược giữa tiếng hát của nàng tiên cá.]

Rắc! Klein buông xuôi, để mộng cảnh hóa thành vô số điểm sáng hư ảo trước khi tan biến.

Anh bóp trán, suýt thì ngất xỉu. Vào thời điểm linh tính còn sót lại của Rosago cùng chút điên loạn đồng thời biến mất, anh bị một sức mạnh vô hình tống về thế giới thực.

Đập vào mắt Klein là sàn nhà vương vãi máu, não, tóc và đủ loại mảnh vụn. Anh cúi người nôn khan hai lần, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Xem ra mình sẽ bị đẩy thẳng ra khỏi không gian bí ẩn trên màn sương xám khi linh tính cạn kiệt…

Klein nhìn quanh, phát hiện cô vệ sĩ vẫn còn ngủ say. Anh khẩn trương thổi tắt nến, dọn dẹp những thứ liên quan đến nghi lễ, rồi thở hổn hển, nghỉ một lát, cuối cùng mới lấy lại được phần nào linh tính.

Đúng lúc này, một luồng gió lạnh lẽo phả vào gáy anh, khiến anh rùng mình, đầu óc tê liệt. Anh quay ngoắt đầu, nhìn về phía cửa sổ lồi, thấy cô vệ sĩ mặc váy cung đình dài màu đen kiểu Gothic đã tỉnh lại và lơ lửng. Mái tóc vàng nhạt cùng gương mặt tái nhợt dường như mờ đi, thân thể có vẻ hư ảo hơn, nước da hơi trong suốt.

Klein vội giải thích bằng những lời đã được chuẩn bị sẵn, “Sau khi bắn nát đầu ông ta, tôi thấy cơ thể ông ta vẫn còn ngọ nguậy, sợ ông ta sẽ biến thành thây ma, nên vội dùng hết tất cả bùa chú mình có! Lúc đó tôi… tôi hoảng quá, cuống nữa… Có thể nó đã ảnh hưởng đến cô.”

Đây có lẽ là rủi ro mà lần bói toán trước đã chỉ ra… Lỡ cô ta không hài lòng, cho rằng mình đánh úp cô ta thì toi… Klein thấp thỏm nghĩ, và chính sự thấp thỏm chân thật này đã khiến màn trình diễn của anh càng thêm hoàn hảo.

Cô vệ sĩ cúi xuống nhìn bản thân, rồi cất giọng bình bình không tông điệu, “Lá bùa đầu tiên là gì vậy?”

“Tôi đã mua một ‘cái tai đen’ trong một buổi tụ họp với giá 400 Bảng. Người bán nói nó sẽ giúp ta nghe được giọng nói của một thực thể vĩ đại. Nếu may mắn thì sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. Xui thì chết ngay tại chỗ. Tôi lúc đó không thuê được vệ sĩ, lại phải đối mặt với nguy hiểm như vậy, đành đánh cược một phen, kết quả cũng không tệ lắm.” Klein thành thật trả lời, “Sau khi nghe thấy giọng nói từ thực thể vĩ đại kia, ‘tai đen’ tự vỡ ra, biến thành lá bùa này.”

Đôi mắt xanh biếc chậm rãi quét qua anh. Căn phòng im lặng như tờ. Cuối cùng, người phụ nữ mặc váy cung đình dài màu đen gật đầu, “Anh liệu mà tìm bác sĩ tâm thần đi.”

Ý là tôi đã trở thành một kẻ điên tiềm tàng ấy hả? Ừm, cô ta đoán ra được nó là di vật từ một "Kẻ Lắng Nghe", cũng hiểu rằng lính tính của Rosago chắc chắn sẽ bị vấy bẩn bởi "Chúa Sáng Tạo Đích Thực", sẽ không hoài nghi mình cố tình làm cô ta ngủ say để tranh thủ thông linh… Điều này cũng giải thích tại sao mình có thể thoát khỏi ảnh hưởng của những lời nói mớ nhanh hơn cô ta. Dù sao thì mình cũng là một kẻ điên ngầm do chính "Chúa Sáng Tạo Đích Thực" tạo ra… Klein nhếch mép.

“Chúng ta phải gấp rút dọn dẹp hiện trường thôi. Phòng khi MI9 lại đến kiểm tra.” Anh chỉ vào thi thể không đầu của Rosago.

Vừa nói, Klein vừa đeo găng tay, tiến lại gần và ngồi xổm xuống để lục soát. Anh mau chóng tìm thấy mười mấy Bảng tiền mặt, một số loại tinh dầu, bột thảo dược, hai hình nhân bằng giấy bị cắt cẩu thả và một tờ giấy kỳ lạ.

Tờ giấy có màu vàng cam, trên đó có những biểu tượng tương ứng với mặt trời và ký hiệu ma pháp tạo thành một hình chữ nhật trống. Vừa mới cầm nó lên, anh đã cảm nhận được sự ấm áp và an ổn.

“Đây là thứ gì thế?” Klein không che giấu thắc mắc.

Không biết từ lúc nào, cô vệ sĩ đã lơ lửng phía sau anh và đáp gọn lỏn, “Một vật phẩm thần kỳ tương ứng với 'Công Chứng Viên'.”

“Công Chứng Viên?” Klein thoáng sững sờ, sau đó nghĩ ngay đến chuyện Rosago là một tình báo viên thuộc Cộng hòa Intis, nơi tín ngưỡng "Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Hằng" cùng "Thần Hơi Nước Và Máy Móc". Mà "Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Hằng" còn được biết đến là Thần Khế Ước.

Đây là Danh Sách 6 hay 5 của Con Đường "Người Ca Tụng" nhỉ?

“Nếu công chứng hợp lệ, năng lực phi phàm sẽ được tăng cường trong một khoảng thời gian ngắn; nếu công chứng không hợp lệ, năng lực phi phàm sẽ bị vô hiệu hóa.” Người vệ sĩ không đi sâu vào chi tiết, chỉ mô tả sơ qua công dụng của nó.

Klein đang định nói thì bỗng thấy từng đốm sáng li ti mang màu sắc sâu thẳm tách ra từ thi thể không đầu, mảnh não và máu của Rosago, sau đó hút lấy nhau, ngưng tụ thành một khối, rồi kết thành một con mắt đen kịt không có con ngươi.

“Vậy… thứ này là gì?” Klein tiếp tục hỏi, ra vẻ vô tri.

“Một thứ vô giá trị.” Cô vệ sĩ vẫn giữ nguyên lối nói chuyện đặc trưng.

“Vô giá trị?” Klein chau mày hỏi lại.

Thực ra thì Klein hoàn toàn hiểu được ý của cô vệ sĩ. Trong trường hợp Rosago rơi vào kết cục mất khống chế, di vật sẽ là một Vật Phong Ấn kỳ lạ và đáng sợ. Nếu không, đặc tính phi phàm của ông ta có thể xem như nguyên liệu chính cho ma dược Danh Sách 5 "Bậc Thầy Múa Rối". Tựu chung đều là những thứ có giá trị rất cao. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ, ông ta vừa không mất khống chế, lại vừa bị "Chúa Sáng Tạo Đích Thực" vấy bẩn. Thế nên, đặc tính phi phàm mà ông ta để lại đã trở thành một loại nguyên liệu ma dược chính mang dấu ấn tà thần. Nếu dùng nó để pha chế ma dược "Bậc Thầy Múa Rối", Klein tin chắc rằng hành động đó chẳng khác nào uống thuốc độc tự sát. 

Cô vệ sĩ nhìn chằm chằm con mắt đen kịt kia và nói bằng giọng trầm thấp, thanh thoát, “Đã bị tà thần ô nhiễm, không còn giá trị gì nữa.”

Nếu nó thực sự có giá trị, lại còn là giá trị rất cao thì có khi tôi phải lo cô đây xử tôi luôn ấy chứ… Klein chỉ vào di vật của Rosago, nói, “Đây là chiến lợi phẩm chung của chúng ta, mỗi người chọn một ít, cô trước đi.”

Cô vệ sĩ nhìn thoáng qua anh, lẳng lặng lướt qua, cầm lấy [Giấy Công Chứng].

Đúng như mình nghĩ… Sau này phải tìm và học kiến thức thần bí cần thiết để loại bỏ sự ô nhiễm của tà thần mới được… Klein lấy hộp thuốc lá sắt ra, cúi xuống nhặt con mắt đen kịt.

Ngón tay Klein vừa chạm vào con mắt đen kịt, anh lập tức nghe thấy ảo thanh, đầu nhói từng cơn, đồng thời tầm nhìn cũng xuất hiện vài thứ kỳ lạ. Vô số sợi chỉ đen hư ảo tỏa ra từ người cô vệ sĩ cùng chính anh, tỏa ra từ mọi bộ phận trên cơ thể, xuyên qua khoảng không, hướng đến một nơi xa xôi vô tận – một cảnh tượng kinh hoàng có thể khiến người mắc chứng sợ lỗ ngất xỉu.

Klein thình lình nghiến răng, không thể chịu nổi cảm giác bị ăn mòn, bị ô nhiễm nữa, bèn bỏ con mắt đen kịt vào hộp thuốc lá sắt. Mọi thứ lập tức trở lại bình thường, trạng thái tồi tệ mà anh phải chịu đựng cũng dịu đi.

Đến giờ phút này, Klein mới có sức để suy đoán: đây chính là bản chất năng lực phi phàm của "Bậc Thầy Múa Rối"? Cho phép người ta thấy và điều khiển những sợi chỉ nào đó trên cơ thể và tinh thần của mỗi người? Tiếc là nó đã bị ô nhiễm mất rồi, tác dụng phụ quá lớn, không thể dùng làm vật phẩm thần kỳ được…

Chuyện lên màn sương xám thử tinh lọc thì cứ tạm gác đấy đã. Đây xem như lần thứ hai mình chọc Chúa Sáng Tạo Đích Thực. Rất có thể "Ngài" sẽ tìm đến bất cứ lúc nào với sự chuẩn bị đầy đủ… Đến lúc đó, e là muốn hồi sinh cũng không được… Phải tìm hiểu kỹ những kiến thức liên quan trước rồi hẵng quyết định vậy…

Phù, anh thở ra một hơi dài, đợi cô vệ sĩ chọn hình nhân giấy thô sơ cùng một số nguyên vật liệu đi kèm xong thì lại cúi xuống nhặt xấp tiền mặt 13 Bảng 5 Soli 8 Penny lên.

Đoạn, anh nhìn thi thể không đầu của Rosago cùng máu lênh láng khắp sàn, nhức đầu nói, “Dọn dẹp hiện trường thôi.”

Cô vệ sĩ có mái tóc vàng nhạt cùng làn da rất tái lơ lửng gần đó điềm đạm nói, “Để tôi.”

Cô á? Klein dừng tay, quay đầu nhìn sang với vẻ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Anh thấy cô vệ sĩ nửa đi nửa lướt đến chỗ Rosago, ngồi xổm xuống rồi nằm úp lên cái xác.

Cô ta từ từ chìm xuống và hòa làm một với thi thể đó!

Đúng lúc này, ngón tay Rosago giật hai lần, máu tươi, óc cùng mảnh vụn xung quanh chảy ngược về, tụ lại trên cổ và tái tạo một cái đầu mới chằng chịt vết nứt ngang nứt dọc, trông như một món đồ chơi kinh tởm được ghép lại từ vô số mảnh nhỏ. Nó chẳng khác nào một món đồ thủ tinh bị đập nứt nhưng chưa vỡ ngay, bên trong thấp thoáng máu và óc đang chảy cùng ánh sáng phản chiếu từ đầu đạn.

Klein không khỏi lùi lại một bước, cảm thấy đây chắc chắn là một trong những cảnh tượng kinh hoàng nhất trong các câu chuyện ma.

Thi thể Rosago đứng dậy, nhặt mũ cảnh sát lên, che nửa mặt. Hiện trường vụ án đã được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào.

Dân chuyên nghiệp có khác! Klein âm thầm tán dương.

Anh nhìn cô vệ sĩ khống chế thi thể đội mũ che mặt đi về phía cửa, vô thức mở miệng dặn dò, “Đừng đi xe ngựa, cũng đừng đến gần những nơi sáng đèn.”

Điều đó sẽ khiến xà ích và người qua đường sợ hãi!

Đột nhiên, Klein nghĩ đến điều gì đó, một vấn đề mà anh từng bỏ sót, bèn vội vàng bồi thêm, “Trên đường về, hãy đến đồn cảnh sát Rice, nhà trung sĩ Fassic hoặc quanh phố Minsk để tìm quần áo mà Rosago đã mặc nhé.”

Rosago mặc đồng phục cảnh sát đến đây, năng lực "Người Không Mặt" rõ ràng chỉ có tác dụng với bản thân ông ta. Vậy thì quần áo trước đó đâu? Ông ta đâu thể mặc đồng phục cảnh sát suốt đêm được! Nếu MI9 hoặc cảnh sát tìm thấy quần áo của Rosago ở quanh đây, mà mình lại không bị thương thì phiền lắm… Cô vệ sĩ cũng không thuộc về bất cứ đội ngũ Kẻ Phi Phàm hợp pháp nào. Việc một thám tử bình thường có thể trả 1000 Bảng chỉ để thuê vệ sĩ cũng đủ gây nghi ngờ rồi… Klein tư lự, cố gắng trám hết các kẽ hở.

Anh toan dùng năng lực bói toán để giúp cô vệ sĩ tìm quần áo cũ của Rosago và trả lại bộ đồng phục cảnh sát bị lấy mất thì thi thể Rosago khựng lại, trả lời bằng giọng khàn khàn như tiếng mài rỉ sét, “Tôi biết rồi.”

À há, tự tin đấy… Đúng rồi, cô vệ sĩ thuộc trạng thái nằm đâu đó giữa thể xác và linh hồn, nguyên lý bói toán chính là du hành qua Linh Giới bằng thể hồn… Thế nên cô ta tự nhiên cũng biết bói toán mà không cần phải học…

Hiểu được điều này, Klein không nói thêm gì nữa, đưa vỏ đạn trong khẩu súng lục ổ xoay cho đối phương, rồi nhìn nó mở cửa, bước ra ngoài và đóng cửa lại một cách lịch thiệp.

Mình đã chọn đặc tính phi phàm bị ô nhiễm bởi Chúa Sáng Tạo Đích Thực làm chiến lợi phẩm, tin chắc rằng không ai có thể bói toán được nó. Nếu có thì họ cũng sẽ đánh hơi thấy nguy hiểm và không dám bói nữa… Klein vừa cân nhắc tình hình vừa bước về chỗ sofa, ngồi xuống, giờ nghĩ lại vẫn thấy run.

Trận chiến vừa rồi kéo dài không quá một phút, không đủ dữ dội để phá hủy bất cứ thứ gì, nhưng mức độ hung hiểm tiềm tàng chỉ đứng sau những gì anh đã trải qua khi đối mặt với Megose và đứa con trong bụng cô ta. Ngay cả khi có một cô vệ sĩ mạnh mẽ và "Lời Ô Uế", anh vẫn suýt bị Rosago khống chế và bị giết mà không thể kháng cự.

Năng lực của "Bậc Thầy Múa Rối" quả thực mạnh mẽ và kỳ dị! Theo định luật bảo toàn đặc tính phi phàm, đặc tính phi phàm mà Rosago để lại ắt bao gồm tất cả nguyên liệu chính để pha chế ma dược Danh Sách 5, 6, 7, 8 và 9. Nếu không bị tà thần ô nhiễm, kết hợp với các nguyên liệu phụ trợ, nó có thể trực tiếp biến một người bình thường thành Kẻ Phi Phàm Danh Sách 5. Tất nhiên, phương pháp thăng cấp hoàn toàn dựa vào may rủi này đã bị lịch sử vứt bỏ từ lâu. Suy cho cùng, đây cũng là phương pháp nguyên thủy và nguy hiểm nhất…

Thăng tiến từng bước là phương pháp tốt nhất được chứng thực thông qua vô số xương máu của người đi trước… Nếu sau này mà loại bỏ được ô nhiễm của Chúa Sáng Tạo Đích Thực, mình sẽ sử dụng đặc tính phi phàm mà Rosago để lại để thăng từ Danh Sách 6 lên Danh Sách 5. Những đặc tính còn lại sẽ giúp mình mạnh mẽ hơn, giống như đội trưởng vậy…

Nhớ lại chuyện cũ, Klein đưa tay lên nhéo trán, sau đó chuyển sự chú ý sang vấn đề quan trọng hơn.

Rosago xuất hiện đồng nghĩa với việc cuộc chiến tranh giành bản thảo Helmosuin đã chấm dứt… Ông ta không mang theo bùa chú. Hay là dùng hết trong cuộc chiến trước rồi? Đến đúng thời điểm then chốt thế này là muốn đánh lạc hướng sự chú ý ha… À, chắc MI9 cũng không ngờ ông ta sẽ táo tợn đến mức trả đũa trong hoàn cảnh như vậy… Họ thậm chí còn không triển khai giám sát, chỉ thụ động chờ đợi Rosago ra “tín hiệu”…

Rosago là trợ thủ của Bakerland. Có lẽ ông ta đã hành động theo lệnh Bakerland. Sau khi ông ta chết, chỉ cần Bakerland cũng chết thì sẽ chẳng còn tai họa ngầm nào nữa… Không biết vụ ám sát đã bắt đầu chưa, liệu nó có thành công không…

Hừm… Tối nay, do cuộc chiến giành bản thảo Helmosuin, lực lượng bảo vệ Bakerland sẽ ở mức yếu nhất… Là mình thì mình tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này! Bakerland chắc chắn sẽ không ngờ được chuyện hắn trở thành mục tiêu ám sát!

Không có việc gì để làm, Klein móc ra một đồng xu và lẩm bẩm, “Bakerland chết rồi.”

“Bakerland chết rồi.”

“…”

Keng!

Đồng xu trị giá 1 Penny bay lên rồi rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay Klein, mặt ngửa.

Điều đó có nghĩa là khẳng định!

Bakerland chết rồi? Đối phương thành công? Klein mừng rỡ vô cùng, tinh thần căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Đã không có sự can thiệp từ Rosago, anh tin rằng kết quả này là chính xác!

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc… Klein hít một hơi thật sâu rồi từ từ thờ ra. Anh chậm rãi ngả người ra ghế sofa, lộ ra vẻ thư thái pha lẫn sự mệt mỏi rã rời, ngắm nhìn vầng trăng đỏ thẫm như ẩn như hiện ngoài cửa sổ.