Sau đó, việc phục kích và bắt cóc Akane trở nên dễ dàng.
Tôi đã nắm rõ lịch trình tan học của cô ấy, đặc biệt là những con đường về nhà vắng vẻ vào buổi tối. Bản thân Akane, có lẽ vì biết tôi bị đuổi khỏi trường đại học nên cô ấy đã lơ là cảnh giác, một mình đi bộ trên đường vào ban đêm mà không hề phòng bị.
"Akane, vì em không chịu ngoan ngoãn nghe lời tôi… “
『Tôi chỉ có thể có được Akane bằng cách thô bạo này... Tôi cảm thấy vô cùng bất lực.
Nhưng tất cả đều là vì em. Chỉ có tôi mới có thể phát huy tối đa vẻ đẹp và sức hút của em mà thôi.』
Tôi phục kích sau chiếc xe, che mặt lại rồi bất ngờ tấn công từ phía sau. Tôi nhanh chóng bịt miệng Akane, tay ấn chiếc khăn tẩm thuốc mê mà tôi đã lấy trộm từ khoa Y trước khi thôi học lên mặt Akane.
"Hm... mm?!"
Akane chống cự dữ dội trước đòn tấn công bất ngờ, nhưng không thể kháng cự lại tác dụng của thuốc mê, và ngay lập tức, sức lực từ tay chân cô ấy như bị rút cạn đi, như một con búp bê bị đứt dây.
"Xin lỗi em, Akane. Nhưng vì em không thể hiểu bằng lời nói... nên tôi không còn cách nào khác."
Akane bé nhỏ nằm trong vòng tay tôi, nhắm mắt ngủ say. Akane ấy đang ở trong vòng tay tôi…
Chỉ cần xác nhận sự thật này, tôi đã tin chắc rằng quyết định của mình không hề sai.
"Nhưng tôi xin lỗi vì đã để em hít phải thứ thuốc khốn kiếp như vậy vào cơ thể. Tôi xin lỗi em, Akane..."
Việc hành động thô bạo là sự thật không thể chối cãi. Tuy nhiên, Akane là người có lỗi. Nếu cô ấy thông minh hơn một chút, tôi đã không cần phải dùng đến biện pháp cưỡng ép này.
Thế là, dù không muốn, nhưng tôi cuối cùng cũng thành công trong việc cưỡng ép có được Akane.
