Đoàn Sủng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Dậy: Phản Diện Hóa Ra Là Chính Tôi

Truyện tương tự

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

140 322

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

110 13080

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

14 30

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

278 7889

Quyển 1: Một người, hai thân xác - Chương 09: Mấy chuyện này tôi không muốn đâu

Chương 09: Mấy chuyện này tôi không muốn đâu

Lúc này, Dạ Lan đang lang thang một mình trong căn cứ.

Thái Tuân và Bốc Kiệt phải đi viết báo cáo để nộp nên đã rời đi trước, để Dạ Lan tự mình tham quan.

Nhưng may là trước khi đi, họ đã đưa cho Dạ Lan một thiết bị công nghệ cao, nhờ đó cô mới tránh được nguy cơ bị lạc đường.

Tuy nhiên, món đồ công nghệ cao này lại xịn hơn chiếc điện thoại sắp bị đào thải mà cô để ở nhà gấp nhiều lần.

Dạ Lan phải mày mò một hồi lâu mới miễn cưỡng hiểu được cách sử dụng.

Bên trong có một trí tuệ nhân tạo rất tiện lợi, có thể hỏi nó bất kỳ câu hỏi nào về nội bộ Thủ Dạ Nhân, ví dụ như một số kiến thức thường thức chẳng hạn.

Đối với Dạ Lan, nói chuyện với AI thoải mái hơn nhiều so với việc nói chuyện với người lạ.

Vì thế cô bé đã hỏi rất nhiều câu hỏi mà mình tò mò.

AI giải đáp từng câu một, Dạ Lan lắng nghe vô cùng chăm chú.

"Ra là vậy, Tinh Thực thực chất ở một mức độ nào đó là một dạng ô nhiễm tinh thần trên diện rộng sao? Tinh Thực là hiện tượng sinh ra sau khi Tinh Tú mất kiểm soát, con người giống như vật chứa để phong ấn hoặc hạn chế Tinh Tú hơn, chỉ sau khi mất kiểm soát mới có thể bộc lộ ra uy lực vô cùng khủng khiếp, ngay cả công nghệ cao hiện tại cũng rất khó giải quyết, chỉ có thể dựa vào Thủ Dạ Nhân xuất động... Vậy rốt cuộc Tinh Tú là thứ gì, và nó được sinh ra như thế nào?"

Câu hỏi cuối cùng này không có câu trả lời chính xác, AI chỉ đưa ra những phỏng đoán có độ tin cậy cao của các chuyên gia.

"Còn cả Siêu Tân Tinh nữa, thật đáng sợ quá đi, hóa ra từng xảy ra chuyện đáng sợ như vậy sao? Mình hoàn toàn không hay biết gì!"

Đọc phần mô tả về sự kiện [Thế Giới Búp Bê], Dạ Lan không khỏi rùng mình, có chút sợ hãi.

Nếu cô có mặt ở hiện trường, chắc chắn sẽ chạy xa nhất có thể, cô chẳng thèm tiếp xúc với thứ đó đâu.

Biến thành búp bê không có cảm xúc gì đó, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Điều này cũng giúp Dạ Lan hiểu được sự tồn tại của Tinh Tú Cấp Phá Cách vô lý đến mức nào.

"Dù sao thì nếu có xuất hiện chắc cũng chẳng liên quan gì đến mình, cứ giao cho mấy vị đại thần giải quyết là được, một tân binh vô dụng như mình thì nên trốn trong góc cổ vũ đại thần cố lên thì hơn." Dạ Lan lẩm bẩm một tiếng, chuẩn bị tiến về phía nhà ăn.

Sau khi chạy nhanh hết tốc lực, không hiểu sao cô bé lại cảm thấy đói bụng, rõ ràng trước khi ra khỏi nhà mới ăn no xong mà.

"Đi măm măm thôi~"

Ngay khi Dạ Lan vừa đi vừa tiếp tục xem những kiến thức nhỏ mà Thủ Dạ Nhân cần biết trên màn hình ảo, một bóng người đột nhiên chạy từ bên cạnh tới, rồi "Bốp" một tiếng, hai người va vào nhau.

"A!"

"Uwa nya!"

Hai bóng dáng nhỏ nhắn ngã xuống đất, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ non nớt.

Dạ Lan xoa mông, đau đến mức suýt khóc.

"Ư..."

Vốn dĩ không nên như vậy, nhưng sau khi biến thành Loli, không biết tại sao tính cách lại trở nên yếu đuối hơn.

Chỉ cần chịu một chút tủi thân hay đau đớn là lại muốn khóc.

Không thể như thế được!

Phải cứng rắn lên!

Phải lớn tiếng mắng lại!

Để cho kẻ đụng trúng cô biết rằng chạy mà không nhìn đường là một việc rất sai trái!

Ngay khi Dạ Lan chuẩn bị lấy hết can đảm để giành quyền chủ động trước, thì đối phương đã lên tiếng.

"Cô đang làm cái gì vậy nya! Không biết đi đường mà không nhìn đường là sai lắm sao? Đã thế còn vừa đi vừa mở màn hình ảo, đến cả kiến thức cơ bản cũng không biết, làm sao mà gia nhập Thủ Dạ Nhân được vậy hả!"

"Xin lỗi! Tôi sai rồi!"

Dạ Lan đứng dậy cúi đầu xin lỗi ngay lập tức, dứt khoát nhận thua.

Xin lỗi nha, liêm sỉ, hình như là lỗi của mình thật, căn bản không cứng rắn nổi.

"Hừ~ Đừng tưởng làm vậy là tôi tha cho cô đâu nya." Đối phương hừ nhẹ một tiếng, có vẻ vẫn còn rất giận.

Dạ Lan ngẩng đầu lên một chút, phát hiện đó là một cô gái trạc tuổi mình.

Nhưng chiều cao thì nhỉnh hơn cô một chút, hình như được mét rưỡi, đoán chừng khoảng mười lăm tuổi.

Tóc trắng mắt xanh, trông rất đáng yêu, khi nói chuyện còn lộ ra một chiếc răng khểnh rõ rệt, siêu cấp cute.

Linh Miêu cũng quan sát bé Loli tóc đen đáng yêu trước mặt, người có vẻ còn nhỏ hơn cả cô, đột nhiên nảy ra một ý tưởng thú vị.

"Cô tên là gì?"

"Dạ Lan."

"Là Thủ Dạ Nhân sao?"

"Vâng, em mới gia nhập hôm nay, nên không biết quy tắc, thật sự xin lỗi ạ!"

Khóe miệng Linh Miêu cong lên một nụ cười đáng yêu nhưng rất bựa.

Là tân binh đáng yêu nè!

Trông có vẻ thú vị lắm đây!

"Vừa nãy cô đụng làm tôi đau rồi, muốn tôi tha thứ thì nhất định phải mời tôi một bữa ngon mới được, nếu không tôi sẽ báo cáo cô làm việc không tuân thủ quy tắc, ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của Thủ Dạ Nhân, lúc đó cô tiêu đời đấy!"

Thực ra Linh Miêu chẳng đau mấy, và câu sau hoàn toàn là nói đùa.

Nhưng Dạ Lan lại tin sái cổ, lập tức mở to mắt.

"Hả hả hả?"

Đây là đe dọa đúng không? Chắc chắn là đe dọa rồi!

Nhưng hình như mình chẳng có cách nào khác, quả thực là mình sai mà.

Dạ Lan cân nhắc số dư tài khoản của mình.

Bây giờ mới vừa nhận chức, chưa có lương, mời một cô bé ăn một bữa chắc cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu.

"Được rồi, lát nữa em sẽ mời chị ăn cơm..."

"Hừm~ Thế mới phải chứ~"

Mặc dù đối phương là một bé Loli rất đáng yêu, nhưng Linh Miêu hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ.

"Đúng rồi, tên tôi là Linh Miêu, là một Thủ Dạ Nhân rất lợi hại, cô có thể gọi tôi là tiền bối!"

"Vâng, tiền bối Linh Miêu, xin chỉ giáo nhiều hơn!"

Nhìn thấy một bé Loli có ngoại hình và vóc dáng gần giống mình, Dạ Lan vẫn cảm thấy có chút thân thiết.

Cảm giác như có thể chơi cùng được.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Dạ Lan tốt hơn nhiều.

"Vậy khi nào em có thể mời chị ăn cơm?"

"Hửm nya? Nhanh như vậy đã muốn cùng tôi ăn tối rồi sao? Đúng là đứa trẻ đáng yêu~ Chọn ở..."

Lúc này Linh Miêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngắt lời định nói tiếp.

Dạ Lan nghi hoặc nghiêng đầu, hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Bây giờ không phải lúc ăn cơm đâu, Tinh Thực đến rồi, chúng ta mau đi làm nhiệm vụ thôi!"

Linh Miêu nắm lấy tay Dạ Lan chạy về một hướng.

Dạ Lan ngơ ngác, sau đó phản ứng lại nói: "Là Tinh Thực sao? Thật sự là Tinh Thực ạ? Nhưng em vẫn là người mới mà, người mới thật sự có thể tham gia hành động Tinh Thực sao?!"

Linh Miêu dừng lại, hỏi: "Tinh Tú của cô thuộc loại nào?"

Dạ Lan nhớ lại một chút: "Giao Nguyệt."

"Vậy thì không vấn đề gì rồi, xông lên nya! Có tôi ở đây không phải sợ!"

Sau đó Dạ Lan lại bị Linh Miêu kéo đi.

"Á đù..."

Là người trong cuộc, mặt Dạ Lan đờ đẫn.

Chẳng phải nói làm Thủ Dạ Nhân có thể vừa lười biếng vừa lãnh lương sao?

Rõ ràng là một tân binh chưa có kinh nghiệm lại phải tiếp xúc với Tinh Thực nguy hiểm, chuyện này cô không muốn đâu!

Có xứng đáng với lòng tin của tôi không hả?

Đ* m*! Hoàn tiền đây!

...

Trên xe bay.

Linh Miêu ngồi ghế lái chính, Dạ Lan ngồi ghế phụ.

Người trước tâm trạng tốt ngâm nga giai điệu vui vẻ, người sau thì có chút ủ rũ không vui.

"Thôi nào nya, đừng ủ rũ nữa, cũng phải đi mở mang tầm mắt chứ, có rất nhiều tiền bối lợi hại ra tay, cô chỉ cần đứng ở vòng ngoài nhìn xem thôi, cách tốt nhất để hiểu Tinh Thực là quan sát nó, đây cũng là công việc của người mới đó, sẽ không nguy hiểm đâu."

"Thật không ạ?"

"Đương nhiên là thật rồi nya~"

Nghe Linh Miêu nói vậy, Dạ Lan yên tâm hơn nhiều.

Miễn không tạch là được, cứ coi như đi xem kịch vậy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!