Đoàn Sủng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Dậy: Phản Diện Hóa Ra Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

(Đang ra)

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Yagami Kagami

Lớp của tôi có một cô bé thiên tài nhảy lớp. Ngoại hình của cô bé dễ thương như một nàng công chúa, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng và không muốn giao tiếp với ai.

51 2454

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

(Đang ra)

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

Kobayashi Kotei

Câu chuyện giả tưởng về những nữ quái siêu trộm đánh cược cả vận mệnh thế giới xin phép được mở màn!

2 2

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

137 313

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

(Đang ra)

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

아스타르테스, aseutareuteseu

"Rồng, sinh vật tôn tại từ trước cả nền văn minh loài người, đã trở thành những con vệ long quốc của Đế quốc.

1 2

Quyển 1: Một người, hai thân xác - Chương 05: Tinh Thần

Chương 05: Tinh Thần

Nhanh như gió, có lẽ là để nói về Dạ Lan lúc này.

"Nhanh quá!"

Phát hiện mình thực sự có thể chạy với tốc độ rất cao, Dạ Lan đã trở nên phấn khích.

Bây giờ chỉ là thăm dò, cô vẫn chưa dùng hết sức để chạy, cũng không biết giới hạn của mình ở đâu.

Nghĩ đến đây, Dạ Lan bắt đầu tăng tốc.

"Có thể nhanh hơn nữa!"

Xoẹt!

Cùng với sự gia tăng tốc độ, hình bóng Dạ Lan để lại trên đường càng lúc càng mờ ảo, giống như một bóng đen sắp biến mất.

Nếu không chú ý một chút, căn bản sẽ không thấy có một người đang chạy.

Lúc này, Dạ Lan đã không còn quan tâm đến ánh mắt của những người khác nữa.

Chỉ vì cô đã đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu mà tốc độ mang lại!

Cùng lúc đó.

Thái Tuân đang đứng trên cầu vượt đã phát hiện ra sự bất thường này.

"M* nó! Cái gì vậy?"

Ánh mắt của Bạch Đồ và Bốc Kiệt cũng bị thu hút, là Thủ Dạ Nhân, họ cũng phát hiện ra sự bất thường tương tự.

"Hình như là một người? Nhưng chắc không phải người của chúng ta." Bốc Kiệt nhanh chóng đi đến kết luận, "Nhưng tại sao cô ấy lại chạy nhanh như vậy? Cải tạo gen? Không đúng, công nghệ hiện tại chưa đạt đến mức độ đó."

Trong mắt Bạch Đồ xuất hiện vài tia suy tư.

"Nên là Tinh Thần, cô ấy cũng giống chúng ta, là người đã thức tỉnh Tinh Thần."

Cái gọi là "Tinh Thần" là cách gọi chung của Thủ Dạ Nhân đối với năng lực của bản thân.

Tinh Thần thể hiện một số năng lực siêu nhiên không thể giải thích bằng khoa học, một số nhóm người cụ thể chính là vật chứa gánh vác (thừa tái) Tinh Thần.

Dựa trên hiện tượng mà Tinh Thần biểu hiện ra, cấp độ phân chia cũng khác nhau.

Lần lượt là "Tân Tinh", "Giao Nguyệt", "Diệu Nhật".

"Tân Tinh" thấp nhất không có nghĩa là năng lực yếu, mà là vì tác dụng của bản thân nó không phát huy được trong nhiều trường hợp, chủ yếu chỉ là năng lực mang tính nhắm mục tiêu.

Thứ đến là "Giao Nguyệt", có tính ứng dụng rộng rãi hơn, ví dụ như những năng lực có hiệu ứng chiến đấu hoặc hỗ trợ.

Số lượng người mang Tinh Thần này chiếm tỷ lệ lớn hơn trong Thủ Dạ Nhân, có thể sử dụng trong nhiều trường hợp.

Cuối cùng, "Diệu Nhật" chính là lực lượng chủ chốt của Thủ Dạ Nhân.

Ví dụ điển hình nhất là sự kiện "Thành phố Búp Bê" năm đó, có năm Thủ Dạ Nhân cấp Diệu Nhật tham gia, đều đóng vai trò cực kỳ then chốt.

Không có họ, e rằng tổn thất của Thủ Dạ Nhân còn thảm khốc hơn.

Đương nhiên, việc phân loại "Tinh Thần" ký gửi trong cơ thể Thủ Dạ Nhân chỉ là sự phán đoán của các nhân viên chuyên nghiệp.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có sai sót hoặc nhìn nhầm.

Ví dụ như "Tinh Thần" trong cơ thể một số Thủ Dạ Nhân còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chỉ biểu hiện một phần, dễ dẫn đến phán đoán sai lầm.

Và khi năng lực chưa được phát triển và khai phá triệt để, tình trạng phán đoán sai còn nghiêm trọng hơn.

Sự trưởng thành của Tinh Thần có thể liên quan đến linh hồn, tinh thần, thể chất của con người, cụ thể tùy thuộc vào loại hình.

Vì vậy "Tân Tinh", "Giao Nguyệt" vẫn có thể chuyển hóa thành "Diệu Nhật".

Ừm, điều kiện tiên quyết là phải phát huy được tác dụng đáng có của nó.

Và còn cái gì trâu bò hơn nữa không?

Có.

Siêu Tân Tinh.

Theo lý mà nói, năng lực cấp Phá Cách này cũng thuộc về "Tinh Thần".

Nhưng rất khó để lợi dụng, chỉ là một quả bom không ổn định được sinh ra trong một vật chứa đáng thương nào đó mà thôi.

Kẻ địch và ta đồng nguyên rồi.

Tinh Thần không chỉ Thủ Dạ Nhân mới có thể thức tỉnh.

Nói cách khác, chỉ có người thức tỉnh Tinh Thần mới có tư chất trở thành Thủ Dạ Nhân.

Vì chỉ có người gánh vác Tinh Thần mới có thể phát hiện ra những bất thường do Tinh Thần mất kiểm soát gây ra.

Những bất thường này đều đến từ những Tinh Thần dễ mất kiểm soát, hầu hết đều là phạm vi nhỏ, dễ kiểm soát và giải quyết, loại như "Siêu Tân Tinh" mới là ngoại lệ.

Hiện tượng bất thường này được gọi là Tinh Thực (Nguyệt Thực/Nhật Thực của Tinh Thần), xử lý Tinh Thực là công việc chính của Thủ Dạ Nhân.

Quay lại thực tại.

Bạch Đồ cảm thấy người chạy cực nhanh kia chính là người đã thức tỉnh Tinh Thần.

Một người tùy tiện chạy loạn trên phố như thế này, nếu không may va vào người khác gây ra ảnh hưởng, thì có tính là Tinh Thực không?

Ngay lúc Bạch Đồ đang chìm vào suy nghĩ, Thái Tuân và Bốc Kiệt bên cạnh đã thốt lên.

"Cẩu Thái! Nhìn mau! Cô ấy tăng tốc rồi!"

"Đồ chết tiệt! Tôi thấy rồi!"

Bạch Đồ liếc nhìn hai người một cách hờ hững, ánh mắt quay lại với bóng dáng đang ngày càng nhanh kia.

Nếu cứ tiếp tục chạy với tốc độ này, e rằng chẳng bao lâu nữa cô bé sẽ biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Kiểu này cũng được coi là bất thường.

Dạo gần đây là thời kỳ đặc biệt, vì vậy phải bắt được để điều tra một phen.

Đây là nhiệm vụ cấp trên giao xuống.

......

Chuyển đổi góc nhìn.

Dạ Lan còn chưa biết có ba người đã phát hiện ra sự bất thường của mình.

Cô bé hiện tại giống như một con chó Husky sổng chuồng, không hề chú ý đến tình hình xung quanh, chỉ đắm chìm trong niềm vui của riêng mình.

[Có thể nhanh hơn nữa!]

Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục tăng tốc, một cảm giác bất lực dần xuất hiện.

Cảm giác bất lực này khiến động tác sải bước của cô bé có chút thay đổi, sự thay đổi đột ngột của tốc độ khiến cơ thể cô mất thăng bằng ngay lập tức.

Mặt Dạ Lan tái mét.

"Xong rồi!"

Pặc chí!

Cục đùm cục đùm cục đùm ——

Sau đó, Dạ Lan lăn đi rất xa như một quả bóng.

Thái Tuân và Bốc Kiệt đứng trên cầu vượt nhìn từ xa trố mắt kinh ngạc.

"Hết hồn!"

"Trời đất thánh thần ơi!"

Bạch Đồ cũng sững sờ một chút, rồi nhanh chóng chạy đến.

Thái Tuân và Bốc Kiệt bám sát theo sau.

Khi ba người họ đến hiện trường, đã có vài người phát hiện ra Dạ Lan đang nằm yên trên mặt đất.

Lúc này, họ hình như đang chuẩn bị đưa cô bé gái nhỏ chạy quá nhanh đến mức bị ngất xỉu này đến bệnh viện.

Trước tình hình đó, ba người nhanh chóng bước tới.

"Chúng tôi là bác sĩ, hiện trường giao cho chúng tôi xử lý, bây giờ cô bé cần được cấp cứu, xin mọi người vui lòng tản ra ngay."

Thủ Dạ Nhân có thể sử dụng bất kỳ thân phận nào thuận tiện cho hành động khi làm nhiệm vụ, sẽ không bị truy cứu.

Những người qua đường nghe thấy vậy liền nhanh chóng tản ra.

Ba người ngồi xổm trước bé Loli nhỏ nhắn.

Thái Tuân nhìn kỹ, chợt mở to mắt.

"Ôi trời, một bé Loli mới mười mấy tuổi đã dám chạy nhanh như vậy, ngã một cú ở tốc độ đó thì ngay cả Thủ Dạ Nhân cũng phải chết tươi tại chỗ chứ?"

Bạch Đồ kiểm tra cơ thể Dạ Lan.

"Cô bé vẫn còn tim đập và hơi thở, có thể cứu được."

Lúc này, khắp cơ thể Dạ Lan bị lộ ra đều có những vết trầy xước với mức độ khác nhau, trên mặt thậm chí còn dính máu, có lẽ là bị đập đầu.

Ngay khi Bốc Kiệt chuẩn bị tháo chiếc mũ đang đội trên đầu cô bé ra, Dạ Lan đột nhiên mở mắt.

"M* nó! Hết hồn chim én!"

Bốc Kiệt nhanh chóng rụt tay lại, nhưng Dạ Lan đã tóm lấy anh ta bằng một tay.

"Giúp tôi... về nhà tiêu hủy máy tính... điện thoại cũng phải định dạng lại..."

Nói xong câu này, Dạ Lan lại ngất đi, vẻ mặt an tường.

Chuyện về việc tôi vừa biến thành Loli thì đã ngã vào ICU.jpg

Bộ não Bốc Kiệt đoản mạch một chút.

"Không, cô em à! Tôi còn không biết nhà cô ở đâu, làm sao tôi giúp cô được chứ!"

Bạch Đồ lườm anh ta.

"Mau gọi điện thoại cho bộ phận y tế của tổ chức chúng ta đến!"

"Gọi ngay đây."

Và thế là, Dạ Lan vừa mới ra khỏi nhà chưa được bao lâu thì đã bị đóng gói mang đi.

Cùng lúc đó, trong một căn nhà nhỏ nọ.

Một bé Loli tóc bạc ôm đầu kêu lên tiếng rên rỉ đáng yêu trên giường.

"Ô ô ô~ Đau quá!"

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!