Chương 01
[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] đang được viết trên bảng đen.
――À, hiểu rồi. Tôi đoán đây chỉ là mơ thôi.
Đôi khi bạn cũng sẽ mơ 1 vài giấc mơ mà bạn biết là bạn đang mơ mà, đúng không? Hôm nay là một ngày như thế.
Trong cái không gian chỉ một màu trắng này, có rất nhiều chiếc bàn và ghế, cùng với đó là toàn bộ thành viên lớp 2-A cũng có mặt ở đây. Không có sàn, trần nhà, cửa sổ, cửa, hay kể cả tường ở đây, chỉ có đúng một chiếc bảng đen ở đây thôi.
“Cái gì đây?””Lớp mình à?” “Từ đã, nó trắng quá rồi, đúng không?””... Mơ à?”
Các bạn cùng lớp của tôi đang phản ứng theo nhiều cách khác nhau, nhưng tất cả phản ứng đều thật đến đáng sợ. Từng người trong số họ đều đang nói và hành động như cái cách họ thường làm. Không có gì bất thường cả khi mà tính cách và các mối quan hệ của bạn với người trong giấc mơ là hoàn toàn khác biệt, kể cả đó có là người quen của bạn. Dù vậy, lần này thì có vẻ như sát với thực tế quá rồi.
“Sou-kun, nên làm gì đây?”
Người mà tiến đến bàn của tôi là bạn thưở nhỏ của tôi, Iyama Chiyu. Mái tóc trắng dài đến vai, và đôi mắt cô ấy có màu xanh như đá quý vậy. Cô ấy có phần nào nhỏ con, nhưng bộ ngực đấy thì đáng kinh ngạc thật((sotieukholong).
Cô ấy không thể hiện nhiều cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng thực tế, cô ấy là một người thích trêu trọc và chơi đùa với mọi người. Chúng tôi đã là bạn từ hồi mẫu giáo, và bây giờ đã là học sinh năm hai cao trung, chúng tôi vẫn rất thân nhau như ngày xưa vậy.
Kuno Sousuke, đó là tên của tôi. Và cũng bởi vì là Sousuke, nên cô cũng gọi tôi là Sou-kun.
“... Ngực của cậu vẫn to kể cả trong mơ, nhỉ?”(Thua)
Dù sao thì đây cũng chỉ là mơ thôi mà, nên tôi nói ra câu mà tôi biết nó không hề tinh tế chút nào. Đổi lại, tôi nhận được một cái nhìn mà rõ ràng là cực kì lạnh lẽo, dù cô không thể hiện cảm xúc ra trên khuôn mặt, như cách mà Chiyu thật sẽ làm vậy.
“Biến thái.”
“X-xin lỗi.”
Lời xin lỗi buột ra khỏi miệng tôi theo phản xạ. Tôi cũng gặp rắc rối về việc nên phản ứng như nào vì giấc mơ này quá thật với tôi.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi cư xử như bình thường.
“Ờ-ờm, ý cậu là cái bảng đen kia đúng không?”
“Ừm. Cậu sẽ lấy gì?”
Chà, đó là một chủ đề mà bạn thường xuyên bắt gặp. Ít nhất, nó là kiểu câu hỏi giả định mà ai trải qua thời niên thiếu cũng từng nghe qua vài lần. Có rất nhiều những giả thuyết khác với nội dung tương tự, như là bạn sẽ làm gì nếu bạn thắng xổ số, bạn muốn làm gì nếu bạn được tái sinh, bạn muốn đi hẹn hò với người nổi tiếng nào, và rất nhiều nữa.
Hiện tại thì chắc là tôi nên hỏi các bạn trong lớp tôi chọn gì.
“Một chiếc điện thoại không cần sạc pin, đúng không?” “À, tớ hiểu hoàn toàn ý của cậu rồi.”
“Chắc là thuốc chống côn trùng?” “Ồ, vậy tớ sẽ lấy kem chống nắng vậy.” “Ahaha, vậy là các cậu cũng phải có cả đồ bơi rồi còn?”
“Máy bay. Cậu có thể lên đấy và bay ngược về Nhật Bản” “Vậy cậu biết lái máy bay à...?”
“Cola.” “Ồ, ý hay đấy. Tớ sẽ mang thêm khoai tây chiên nữa, vậy là chúng ta có đồ ăn vặt rồi.”
“Cần câu cá. Ý tớ là, để đảm bảo vấn đề thiếu hụt thức ăn.” “Hmm, vậy tớ sẽ mang một cái lao đâm cá nữa. Tớ muốn làm cái “Bắt được rồi!”.”
Những người bạn cùng lớp của tôi đã nói ra toàn bộ ý tưởng trong suy nghĩ của họ.
Chà, vì đây chỉ là những cuộc nói chuyện xã giao mà thôi, nên tôi không có quyền mà đánh giá cả, nhưng tôi tự hỏi rằng họ có thực sự cảm thấy ổn với những gì họ nói không, nếu họ thực sự chỉ được chọn một thứ. Mặt khác, cũng có một số người thực sự nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề này.
Ví dụ như――
“Bật lửa.”
Tạo ra ngọn lửa là một điều thực sự khó hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều nếu bạn không có khả năng, vậy nên việc có bật lửa sẽ cực kì hữu ích trong khoảng thời gian đầu khi bị mắt kẹt. Nó cho bạn thời gian để học cách tạo ra ngọn lửa cho tới khi bật lửa hết ga.
Một vài người nghĩ đến việc mang diêm, vốn cũng không khác gì bật lửa lắm.
“Một khẩu súng, tớ nghĩ vậy.”
Giả định rằng nếu bạn sẽ cần phải chiến đấu với người khác, thì nó sẽ rất hữu ích trong việc thể hiện quyền lực. Nhưng đi cùng là rất nhiều điểm để lo lắng, như là khả năng bắt súng của người sở hữu, loại súng, và cũng như là kiểu đạn và số lượng đạn.
Ví dụ như, bạn sẽ hết sạch đạn chỉ sau 6 phát đạn nếu đó là khẩu revolver, nếu bạn không có băng đạn thay thế. Tôi cũng cảm thấy rằng không nhất thiết phải quan trọng hóa thứ bạn có thể mang đi cùng. Việc bạn có vũ khí có thể giúp bạn tự bảo vệ tốt hơn, nhưng nếu bạn bắt gặp những con thú, bạn có thể hoang phí số đạn của mình rất nhanh. Không, trong trường hợp đó, tốt hơn là bạn nên sử dụng vũ khí khác chứ?
“Một con dao. Nó là món đồ thiết thực nhất ở một hòn đảo bị bỏ hoang rồi.”
Đây hẳn là tiêu chuẩn trong các món đồ tiêu chuẩn để mang rồi. Một vài người cũng nghĩ đến việc mang dao sinh tồn và diêm, nhưng tôi nghĩ tất cả món đồ đó đều khá hữu dụng.
Tôi đã từng nghe những câu chuyện về việc tạo ra kiếm từ đá, nhưng tôi không nghĩ đó là thứ mà một thằng nghiệp dư có thể làm được một cách dễ dàng.
“Chậu.” “Bộ đồ ăn.” “Nĩa. Nó tiện cho việc ăn uống và đâm!”
Tôi có thể hiểu cảm xúc của họ về vấn đề này, nhưng tất cả những thứ đó đều không quá quan trọng với tôi. Tôi thà ưu tiên việc sống sinh tồn hơn là sống như người văn minh.
Sau khi được nghe đủ các thể loại ý kiến, cuối cùng tôi đã có thể trả lời câu hỏi của người bạn thuở nhỏ của tôi.
“Tớ sẽ lấy...”
“...Gì?”
“――Khả năng Sáng tạo, tớ nghĩ vậy.”
“... Nó... được hả?” Chiyu nhìn tôi một cách đầy khinh miệt.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
