Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3021

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2357

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6620

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 55 - BUỔI CHIỀU: Nếu trong tương lai xa, thế giới giả tưởng này được hiện đại hóa hoàn toàn, thì đám nam sinh cao trung cũng chẳng thể tập trung trong lớp được đâu.

NGÀY 55

BUỔI CHIỀU

Nếu trong tương lai xa, thế giới giả tưởng này được hiện đại hóa hoàn toàn, thì đám nam sinh cao trung cũng chẳng thể tập trung trong lớp được đâu.

PHÁO ĐÀI MÊ CUNG GIẢ

 

LỚP TRƯỞNG THIẾT GIÁP, người từng là Hoàng đế Mê cung, vỗ nhẹ vào lưng công chúa đang nức nở và cố gắng an ủi cô nàng, trong khi tôi loay hoay nấu bữa tối. Khung cảnh lúc đó thật sự hỗn loạn.

✦✧

Những vấn đề rắc rối này chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu họ cần gì, họ sẽ gọi tôi. Tôi thậm chí còn không phải công dân của vương quốc này; chẳng ai thèm nói cho tôi biết tên nó là gì nữa!

Meripapa-san nói: “Haruka-kun, làm ơn để ta giải quyết những vấn đề còn lại. Quân đội của ta và ta có thể trông không đáng tin cậy với cậu, nhưng ta là một quý tộc của vương quốc này, và đây là trách nhiệm của ta. Là Công tước Omui, nghĩa vụ của ta là phải giải quyết mọi việc cho ổn thỏa, chứ không phải của công chúa. Đó mới là ý nghĩa của việc làm người cai trị. Ta có thể là một nhà lãnh đạo bất tài, không thể cứu giúp dân chúng hay mang lại sự thịnh vượng cho họ, nhưng xin cậu, hãy để ta tự mình giải quyết các quý tộc.”

Thật lòng mà nói, ông ấy chẳng cần phải nói với tôi điều đó. Tôi ở đây chỉ vì ông ấy nhờ tôi giúp đỡ. Tôi không muốn dính líu vào chút nào! Mà họ lại mất quá nhiều thời gian để chịu nói ra điều gì. Tôi chỉ đến đây để bảo trì cái mê cung giả thôi. Tôi chẳng liên quan gì đến tương lai, hay vương quốc này cả. Tôi thậm chí còn không biết vương quốc này nằm ở đâu nữa!

Nếu tôi bị cuốn vào một cuộc chiến, đám con gái sẽ phải chiến đấu. Đó là mục đích của tất cả những buổi huấn luyện của họ. Họ đang chuẩn bị để chiến đấu với những con người khác.

Khác với quái vật, con người có nhiều loại kỹ năng và đủ thông minh để sử dụng chúng một cách hiệu quả. Tôi có lẽ là người kém thích hợp nhất cho những trận chiến quy mô lớn chống lại người khác. Nói cách khác, là chiến tranh. Dự đoán trước điều này, họ đã tập luyện cho nó suốt bấy lâu.

Tôi cũng cảm thấy mình nợ cái tên-gì-ấy-kun một món nợ. Tôi đã nhúng tay vào việc dơ bẩn. Tôi đang đi trên con đường giống hệt hắn ta. Đám Ota thì chuẩn bị cho hải chiến, còn đám baka luyện tập chiến tranh du kích trong rừng. Với tình hình đó, chắc chắn phải có ai đó giật dây, chuẩn bị cho họ chiến tranh mà tôi không hề hay biết—chỉ có thể là Hội trưởng Câu lạc bộ Sách!

Tôi đã bí mật làm cho cô ấy mười cái túi, vậy mà cô ấy lại đi phản bội tôi như thế này! Tôi đã dùng da chất lượng tốt nhất, chỉ để bị đâm sau lưng!

Tôi không thể tham gia bất kỳ cuộc chiến nào. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ kéo các bạn cùng lớp vào đó. Điều đó có nghĩa là bọn tôi sẽ gặp rắc rối—tương lai của chúng tôi sẽ bị hủy hoại. Từ giờ mình sẽ tính tiền mấy cái túi đó đắt hơn nhiều!

Meripapa-san thao thao bất tuyệt: “Haruka-kun, ta biết cậu có sức mạnh phi thường. Dù vậy, ta không muốn kéo cậu vào cuộc chiến của mình. Cậu hoàn toàn không thích hợp cho chiến tranh. Ta sẽ không bao giờ yêu cầu cậu chiến đấu vì mục đích của bọn ta. Cậu cố gắng cứu giúp mọi người, ngay cả những người hoàn toàn xa lạ. Vì vậy, ta sẽ không bao giờ yêu cầu cậu giết một người xa lạ. Giết chóc chỉ làm cậu tổn thương. Cậu càng mạnh mẽ, thì vết sẹo cậu phải gánh chịu sẽ càng lớn. Điều này cũng đúng với những người bạn đồng hành của cậu. Trái tim của họ quá đỗi nhân hậu. Chiến tranh không phải là nơi dành cho sự nhân hậu đó. Cậu không thuộc về chiến trường.

“Cậu mang theo hy vọng và ước mơ của bọn ta về một tương lai tốt đẹp hơn. Chúng ta không thể cảm ơn cậu đủ vì tất cả những gì cậu đã làm cho vùng biên cương. Những hy vọng mà cậu đang ấp ủ sẽ tàn phai nếu cậu đổ máu của người khác. Chiến tranh chỉ làm ô uế ước mơ của cậu mà thôi.

“Ta sẽ lo liệu chuyện chiến tranh, còn cậu hãy giữ cho ước mơ ấy sống mãi; ước mơ mà người dân vùng biên cương gần như đã quên lãng. Vì ước mơ đó, hãy cứu lấy vùng biên cương, và để nó nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần và mãi mãi.”

Ông ấy suy nghĩ quá nhiều và nói còn nhiều hơn thế. Nhưng ông ấy nói đúng, đám con gái không hợp với chiến tranh.

Ngược lại, đám con trai thì ổn—đặc biệt là đám baka. Chúng là những con thú không thể ngăn cản khi chiến đấu với người khác, bất kể quy mô trận chiến. Ngay cả quái vật cũng không tàn bạo bằng chúng—tôi thà sống ở địa ngục còn hơn là chiến đấu chống lại chúng. Chúng sẽ chẳng quan tâm phải chôn bao nhiêu xác chết nếu đang chiến đấu với kẻ xấu.

Đám Ota ghét chiến đấu, nhưng chúng sẽ làm, dù là cằn nhằn suốt, nhưng không bao giờ lùi bước.

Sau một đời bị bắt nạt, chúng có thể chịu đựng vô vàn đau khổ nếu là vì người chúng tin tưởng. Một khi đã xác định được mục đích, không gì ngoài cái chết có thể ngăn cản chúng.

Nhưng tụi nữ sinh, họ chỉ là những nữ sinh cao trung bình thường. Họ cố tỏ ra kiên quyết, nhưng vẫn nghĩ về gia đình. Họ vẫn lén lau nước mắt, lo lắng cho bạn bè và cố gắng không để người khác phải lo lắng cho mình. Dù họ có giả vờ cứng rắn đến đâu, rõ ràng là họ rất nhạy cảm và dịu dàng. Dù đám con gái cố gắng che giấu, nhưng về cơ bản, họ đều mềm yếu.

Điều đó khác với bọn tôi, những kẻ bị ruồng bỏ, bọn tôi chẳng còn gì để quay về. Thế giới cũ, quá khứ, đã chết đối với bọn tôi rồi.

Cậu không thể dễ dàng kiên định tinh thần như vậy đâu.

Điều đó không hề dễ dàng như việc vượt qua sự sợ hãi sân khấu.

Trong trường hợp xấu nhất, đám Ota và baka sẽ ra trận trong khi tôi ở lại vùng biên cương để giữ các bạn nữ tránh xa khỏi nó. Điều đó cũng không tệ lắm. Chúng là những con thú không thể bị giết. Chúng sẽ không dễ dàng gục ngã đâu.

Muyun muyun.

Đúng rồi, phải tập trung làm bữa tối đã.

“Lên món đây! Tui làm bánh mì kẹp thịt cốt lết; lính tráng cũng có phần luôn. Tốt hơn hết, tui sẽ bày đồ ăn ở đại sảnh, rồi để họ xúm lại, tranh giành và ăn uống. Đó là cách của mấy lão già mà ha?”

Đầu tiên, tôi phải chỉ cho mấy lão già đường đến đại sảnh đã. Thật bất tiện khi không ai trong số họ có kỹ năng Bản Đồ.

“Công chúa, Meripapa-san, hai người muốn ăn ở đâu? Cả hai có thể ăn ngay ở đây, nhưng đây đều là đồ ăn có thể ăn khi đứng, nên hai người có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh từ trên tường thành. Khung cảnh cũng không tệ đâu, nhưng sẽ đau lắm nếu chẳng may bị ngã xuống. Tui cũng từng va vào vài thứ trong đời rồi, và rơi từ tường thành xuống còn đau hơn thế nữa. Tin tui đi.”

Meripapa-san nở một nụ cười gượng gạo. Tôi mừng vì điều đó, ngay cả khi nụ cười không chạm đến mắt ông. Thế giới này quá nghiệt ngã để lúc nào cũng phải nghiêm túc. Ngay cả việc giả vờ nghiêm túc cũng mệt mỏi. Tôi không thể nhịn được cười.

Chỉ riêng đối với vùng biên cương, một chiến lược phòng thủ là quá đủ. Không có cơ hội nào để bất kỳ ai có thể vừa băng qua mê cung giả vừa chinh phục được Pháo đài Murimuri. Chẳng bõ công chút nào.

Giả sử quân đội của vương quốc tái chiếm vùng biên cương, thì nếu chúng muốn ma thạch, chúng sẽ phải tự mình săn quái vật. Trong trường hợp đó, chúng đã có thể tự cứu mình khỏi mọi rắc rối bằng cách cử binh lính đến giúp vùng biên cương săn quái vật.

Chúng muốn kiếm tiền mà không cần nhấc một ngón tay, nhưng giờ thì chúng phải làm gì đó rồi. Thật không may cho chúng, một cuộc xâm lược không đáng với cái giá phải trả.

Quả thật, chúng đã bị tôi làm cho khốn đốn, nhưng không thể thừa nhận điều đó với chính mình. Nhưng giờ công chúa đã hành động, và Meripapa-san có cơ hội để đáp trả. Vương quốc chắc chắn không ngờ tới điều đó.

Tôi chắc chắn không ngờ rằng một sự cố lột áo-ném lên-không trung nửa vời lại là phát súng mở màn cho mọi chuyện.

Nếu một sự kiện như vậy châm ngòi cho một cuộc chiến, nó sẽ được gọi là Chiến tranh Lột Áo-Ném Lên-Không Trung Nửa Vời, phải không? Tôi sẽ cảm thấy vô cùng tội nghiệp cho bất kỳ ai được gọi là nạn nhân của Chiến tranh Lột Áo-Ném Lên-Không Trung Nửa Vời. Kẻ chiến thắng cũng sẽ không muốn thừa nhận chiến thắng của mình đâu. Một cái tên kinh khủng làm sao.

Chết tiệt, cuộc chiến này phải dừng lại để nó không được nhắc đến trong bất kỳ sách lịch sử tương lai nào. Trong một tương lai xa xôi trở nên hiện đại đến mức có cả nam sinh cao trung, chúng sẽ phải học về Chiến tranh Lột Áo-Ném Lên-Không Trung Nửa Vời trong tiết lịch sử!

Nam sinh cao trung sẽ không thể tập trung trong lớp được đâu, tôi nghĩ. Chúng là những thiếu niên mà! Chúng chắc chắn sẽ chú ý, nhưng vì những lý do hoàn toàn sai trái! Dù mình hy vọng họ sẽ đưa hình ảnh vào!