Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6939

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Chương 101 - 200 - Chương 198: Chuyện của chị Ellieya

Hứa Hiểu Nguyệt men theo địa chỉ được cho, mò mẫm một lúc lâu mới tìm đến nơi.

Nhìn tòa biệt viện sang trọng trước mắt, cô nàng không khỏi lúng túng.

Gia đình cô ngoài đời thực cũng thuộc dạng có của ăn của để, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, nhưng cũng chưa đến mức chi tiêu những khoản cao cấp thế này.

Kiểu kiến trúc này bình thường chỉ thấy trên TV.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, đây là trong game, muốn xây thế nào chẳng được, thế là lại thấy bình thường trở lại.

Nơi này nằm sâu trong một khu dân cư yên tĩnh, người chơi bình thường nếu không có việc gì thì chẳng bao giờ mò đến.

Thành Phỉ Thúy quá rộng lớn, dù chỉ là khu ngoại thành cũng có những mảng diện tích mà người chơi hiếm khi đặt chân tới.

Cô chần chừ một lát rồi quyết định tiến lên gõ cửa.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa lớn hé mở, một người đàn ông trung niên thò đầu ra.

“Hửm?”

“Ờ...”

Ngay khoảnh khắc chạm mặt người đàn ông, Hứa Hiểu Nguyệt lại cảm nhận được một áp lực huyết thống cực kỳ mãnh liệt.

Đứng trước người này, dù ông ta chỉ đứng im, cô cũng bất giác thấy chột dạ.

“Chào... chào ngài.”

Sử Văn hỏi với giọng hờ hững: “Cô có việc gì?”

Anh ta có chút ấn tượng về người ngoại lai trước mặt nhưng không phải là ấn tượng tốt cho lắm.

“Tôi... tôi tìm người.”

“Tìm ai?”

“Tìm...”

Toi rồi, nên gọi anh ấy là gì đây? Phải nói sao bây giờ!

NPC này hình như là người quen của anh... chị... em gái mình.

Dưới áp lực huyết thống mạnh mẽ, Hứa Hiểu Nguyệt thậm chí còn quên béng mất việc có thể nhắn tin riêng hỏi một tiếng.

“Em ấy đưa cho tôi địa chỉ này nên tôi tìm đến.”

Nhưng cái vẻ ấp a ấp úng của Hứa Hiểu Nguyệt, trong mắt Sử Văn lại là biểu hiện của sự chột dạ tột cùng.

Là một thành viên cao cấp của Kỵ sĩ đoàn Ám Nguyệt, khả năng quan sát và phán đoán của anh ta cực nhạy bén, đã kinh qua không biết bao nhiêu loại người.

“Cô tìm cô chủ?”

“Hả? Cô chủ? À đúng! Vâng! Tìm cô ấy!”

“Được thôi. Nhưng trước đó, mời cô theo tôi đến Kỵ sĩ đoàn một chuyến. Tôi nghi ngờ cô theo dõi cô chủ, có dấu hiệu lừa gạt trẻ vị thành niên.”

“Á! Không phải! Tôi thật sự không có!”

“Phải hay không, đến Kỵ sĩ đoàn sẽ rõ. Theo phán đoán của tôi, cô có thừa động cơ để làm vậy.”

“Thật sự không phải! Đó là trước đây... à không! Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó!”

“Vẫn nên đi một chuyến thì hơn.”

Nếu người trước mặt là một gã đàn ông, Sử Văn đã chẳng nói hai lời mà lôi đi vì tội biến thái rồi.

Nhưng đây lại là một cô gái, có phạm pháp hay không thật sự khó mà nói.

Hơn nữa, Sử Văn là một quý tộc, vẫn giữ khí chất quý ông của riêng mình, không thể có hành vi quá thô lỗ với phụ nữ.

“Khoan đã! Sử Văn! Đây là khách tôi mời!”

May mà Yulia kịp thời xuất hiện, lách người qua, đẩy Sử Văn sang một bên.

Cô nắm lấy tay Nguyệt Nhi, soi từ trên xuống dưới: “Chị không sao chứ?”

“Không sao, chị vẫn ổn. Chỉ là... áp lực hơi lớn.”

Hứa Hiểu Nguyệt vội nấp sau lưng Yulia, chẳng dám nhìn thẳng vào Sử Văn nữa.

Áp lực đúng là quá lớn.

NPC này thực lực rất mạnh, cấp bậc rất cao, chỉ cần để lộ một chút khí tức cũng đủ khiến người ta toàn thân khó chịu.

Thêm vào đó, cô đúng là có tật giật mình.

Nhưng Yulia thì chẳng sợ, cô trực tiếp ngẩng đầu lên, chỉ vào mặt Sử Văn: “Sử Văn! Chú dọa khách của tôi sợ rồi!”

“Cô ấy là khách của cô chủ?” Sử Văn liếc Hứa Hiểu Nguyệt một cái, “Nhưng tôi thấy cô ta có vẻ lén lút nên mới hỏi vài câu. Kết quả là biểu hiện lại càng đáng ngờ.”

Ờ... công bằng mà nói, lúc Yulia đi ra nhìn Hứa Hiểu Nguyệt quả thật cũng thấy đáng ngờ.

Cô nhớ lại chuyện Sử Văn từng theo dõi Hứa Hiểu Nguyệt, bất giác thấy hơi xấu hổ.

“Haiz, không sao rồi, không sao rồi, tóm lại cô ấy là khách của tôi. Trước đây có chút hiểu lầm, bây giờ chúng tôi quan hệ rất tốt, thân như chị em!”

Hứa Hiểu Nguyệt cũng vội hùa theo: “Đúng! Chị em!”

Sau đó bị Sử Văn lườm một cái, cô lại rụt cổ lại.

“Cô chủ, người không thể tùy tiện kết giao chị em với bất kỳ ai được. Huống hồ cô ta còn là một dân ngoại lai, gốc gác mập mờ.”

Chuyện này đúng là hết cách, đối với NPC bản địa thì người chơi luôn mang sẵn một vầng hào quang đáng ngờ. Thân phận lai lịch không rõ ràng, đương nhiên không thể tin tưởng.

“Yên tâm đi mà, tôi biết rồi. Chú cứ yên tâm về cách làm việc của tôi.”

Yên tâm cái con khỉ!

Sử Văn thầm gào thét trong lòng.

Yulia càng nói như vậy, anh ta lại càng thấy đáng ngờ.

Với thân phận và địa vị của cô chủ, cớ gì phải tìm một dân ngoại lai làm chị em chứ. So với Điện hạ Ellieya, cô ta có điểm nào đáng để lọt vào mắt xanh của người không?

Điện hạ Ellieya đường đường là chị gái của người rồi, căn bản không cần tìm thêm chị gái nào nữa!

Nếu Yulia biết anh ta nghĩ vậy, nhất định sẽ gãi đầu trả lời: Nhưng tôi tìm là em gái mà.

Thấy vẻ nghi ngờ của Sử Văn không hề thuyên giảm, Yulia bắt đầu thấy đau đầu.

Mấy ông quý tộc này lắm quy tắc rườm rà, đúng là phiền phức. Phải tìm một lý do để lấp liếm cho qua mới được.

Đột nhiên, cô nảy ra một ý.

Đối phó với quý tộc thì phải dùng hoàng tộc để đè! Dù sao thì chị Ellieya dường như đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó với Nguyệt Nhi rồi, mượn danh chị ấy một chút chắc cũng không sao đâu.

“Sử Văn, lại đây lại đây.”

Cô vẫy tay ra hiệu cho Sử Văn, cả hai cùng đi ra xa một chút, thì thầm to nhỏ.

“Thật ra, tôi tìm dân ngoại lai này là có chuyện cần bàn bạc. Là chuyện của chị Ellieya.”

Nghe vậy, đồng tử Sử Văn chợt co rút.

Chuyện của Điện hạ Ellieya?! Dân ngoại lai! Lẽ nào cô chủ định lợi dụng sức mạnh của dân ngoại lai?!

Hít một hơi khí lạnh... Nước cờ này... quá hiểm!

Hiện nay số lượng dân ngoại lai ở Thành Phỉ Thúy đông như kiến cỏ, theo thống kê sơ bộ có thể đã hơn trăm triệu. Đây là một thế lực hoàn toàn không thể xem thường!

Hơn nữa, những dân ngoại lai này về nguyên tắc thuộc quyền quản lý của Công hội Mạo hiểm giả, cũng vừa hay nằm trong phạm vi quyền hạn của Điện hạ Ellieya.

Nhưng đây cũng là một nước cờ cực kỳ mạo hiểm.

Dân ngoại lai khó lòng quản thúc, không rõ gốc gác, liệu có thể tập hợp lại hay không, có thể tạo thành sức chiến đấu lớn đến đâu đều là những ẩn số, chưa kể còn có nguy cơ bị phản bội.

“Cô chủ, chuyện này người phải hết sức cẩn thận, nhất định phải nắm chắc chừng mực!”

“Ờ... yên tâm, tôi biết chừng mực mà.”

Tuy chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng cứ gật đầu hùa theo là không sai đâu.

“Người biết chừng mực là tốt rồi.”

Trong những chuyện đại sự, Sử Văn vẫn rất tin tưởng vị cô chủ này.

Cô luôn có cách biến những ý tưởng kỳ quái của mình thành hiện thực.

Những việc khó khăn vạn phần đối với người khác, cô dường như có thể dễ dàng giải quyết, chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt thường ngày cần phải được kiểm soát chặt chẽ hơn mà thôi.

“Sử Văn, chú ở đây dễ khiến cô ấy không tự nhiên, cho nên...”

Sử Văn bỗng dõng dạc cất lời: “Cô chủ, tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc cần xử lý, có thể xin phép cáo lui trước không ạ?”

“Ồ, chú đi làm việc đi.”

“Vâng, chúc người mọi việc thuận lợi.”

Nói xong, Sử Văn liền rời đi qua cửa lớn.

Lúc rời đi, anh ta thậm chí không thèm liếc Hứa Hiểu Nguyệt một cái, toàn thân khí tức được thu lại đến mức thấp nhất, đi ngang qua như một làn gió thoảng.

Anh ta là một kỵ sĩ, không cần phải suy nghĩ những chuyện quá vĩ mô, chỉ cần nghe theo sắp xếp mà hành động.

Đối với tình hình ở Thành Phỉ Thúy, anh ta có quan tâm nhưng không có ý định cũng như không có khả năng can thiệp.