Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16685

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 930

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Chương 201 - 300 - Chương 201: Vua Lười Tối Thượng

Ngày hôm sau, Hứa Hiểu Phong lại quay về với nếp sinh hoạt thường ngày – tinh thần phơi phới, dậy từ tờ mờ sáng.

Cô nhìn Hứa Hiểu Nguyệt đang quấn lấy mình như một con bạch tuộc, đành bất lực thở dài.

Làm sao bây giờ?

Cưỡng ép thoát ra thì chắc chắn là được, sức của mình giờ hơn con bé không chỉ một bậc. Nhưng thế nào cũng đánh thức nó dậy.

Hôm qua vốn định đi ngủ sớm, ai dè Hứa Hiểu Phong lại nằng nặc đòi đi ăn khuya.

Hứa Hiểu Nguyệt đành phải chiều theo.

Và dĩ nhiên, hai đứa lại đi quất đồ nướng!

Tiểu Nguyệt lúc đó liền trêu: “Gu của chị sao tự dưng rớt giá thảm thế? Con mắt tinh tường lúc chọn quần áo đâu rồi? Hết bệnh công chúa rồi à?”

Hứa Hiểu Phong ngẩng đầu cãi lại: “Quần áo là bộ mặt, đương nhiên phải kén chọn. Chuyện khác thì cần gì phiền phức thế.”

“Nói thẳng ra là đồ ăn thì sao cũng được cho rồi. Đồ mèo ham ăn!”

“Hừ!”

Cô ngầm thừa nhận.

Thế là cô mèo ham ăn của chúng ta sau khi chén sạch suất của ba người lại lôi Hứa Hiểu Nguyệt đến siêu thị đồ ăn vặt.

Lấy cái cớ mỹ miều là để em xem gu của chị!

Lúc về đến nhà thì đã hơn bốn giờ sáng.

Việc này hành Hứa Hiểu Nguyệt gần chết, nhưng bản thân cô lại tỉnh như sáo.

Coi như là bồi thường, cô đành miễn cưỡng ngủ cùng em ấy một giấc.

Và thế là, sáu giờ sáng, Hứa Hiểu Phong tỉnh như sáo nhưng không tài nào nhúc nhích nổi.

Thôi thì tốc biến ra ngoài vậy, quả này xin nộp Tốc Biến.

Vừa nghĩ, cô vừa nghiêng đầu, thử làm theo cảm giác.

Xoẹt!

Kết quả... cô thật sự tốc biến ra được!

Nhìn Hứa Hiểu Nguyệt ở cách đó không xa đang vô thức co người lại, Hứa Hiểu Phong chớp chớp mắt.

Vãi! Được thật này!

Vậy thì...

Cô hướng tay phải về phía cái gối của mình, làm động tác nắm hờ rồi nhấc lên.

Cách đó không xa, chiếc gối cũng từ từ bay lên theo.

Mẹ nó! Bất ngờ chưa!

Thì ra đây là cái ‘bất ngờ’ mà Thống tỷ tỷ nói!

Cô vội vàng thử thêm vài thao tác khác và về cơ bản đều làm được, chỉ là sức mạnh và phạm vi điều khiển yếu đi kha khá.

Nhưng giờ có phải đánh nhau với thần với chả ma đâu, cần mạnh thế làm gì!

Mức độ này là vừa đẹp! Dùng trong cuộc sống thì phải gọi là sướng rơn!

Nghĩ một lát, cô búng tay một cái, dịch chuyển cái gối vào lòng Hứa Hiểu Nguyệt.

Cứ để nó thay mình tận hưởng sự ấm áp này đi.

Còn mình thì chuồn đây.

Lúc Hứa Hiểu Nguyệt tỉnh dậy, cô cúi đầu nhìn vào lòng mình, rồi ném phắt cái gối sang một bên.

“Tiểu Á!”

Cô gọi một tiếng, không ai trả lời.

Cô có chút mơ màng bò dậy, mở cửa phòng.

Giây tiếp theo, cô chết sững trước cảnh tượng trước mắt.

Đủ thứ đồ vật đang lơ lửng giữa không trung, bay lượn tứ tung.

“Mình... còn chưa tỉnh ngủ à?”

Nghĩ vậy, cô véo mạnh vào cánh tay mình một cái.

Ui da! Đau!”

“Vậy... Lam Tinh nổ rồi? Nhà mình bị văng ra ngoài vũ trụ à?”

Rất hợp lý... hợp lý cái con khỉ!

“Ai đó giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra được không!”

Đột nhiên, một giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên: “Đừng la nữa, ồn quá. Chưa tỉnh thì đi rửa mặt đi.”

Hứa Hiểu Nguyệt nhìn theo hướng giọng nói và kinh ngạc phát hiện ra một sinh vật hình người giữa đám đồ vật lơ lửng!

Nhưng sinh vật này không có tay chân, cuộn tròn như một cục bông, chỉ có cái đầu và đôi mắt đang đảo qua đảo lại.

“Ờ... Tiểu Á?”

“Sao thế?”

“Chị... chị giải thích được không?”

“Ồ. Chỉ là chị dùng được siêu năng lực rồi, và phát hiện ra lười biếng nó sướng vãi!”

“Năng lực... ma pháp không gian?”

Hứa Hiểu Nguyệt chợt bừng tỉnh. Nhà cô chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là có thêm một siêu nhân thôi.

Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Toàn là người từng trải sóng to gió lớn cả rồi.

Lúc này Hứa Hiểu Nguyệt mới để ý, những thứ đang lơ lửng này không ngờ lại toàn là đồ ăn thức uống!

Còn có cả điện thoại và máy tính bảng!

Hứa Hiểu Phong cứ thế cuộn tròn một cục không nhúc nhích. Muốn ăn gì chỉ cần há miệng, thức ăn sẽ tự động bay tới. Muốn uống gì cũng chỉ cần hớp một ngụm.

Máy tính bảng và điện thoại thì cứ lơ lửng một trước một sau, đang chiếu cái gì đó không rõ.

Lười đến cảnh giới này thì cũng chịu chị rồi!

Cô bước tới, định bụng vớ lấy một thứ xem thử, nhưng tay lại va phải một rào cản vô hình.

Hứa Hiểu Phong lười biếng nói, chẳng thèm quay đầu lại: “Cái này của chị! Muốn thì tự đi mà mua. Lớn tướng rồi còn định cướp đồ của chị à?”

Hứa Hiểu Nguyệt lườm cho một cái cháy mặt: “Ai thèm cướp của chị, em xem thôi mà. Bỏ đi. Em cho chị một cái hẹn, trước khi em rửa mặt xong quay lại thì phòng khách phải gọn gàng ngăn nắp. Nếu không thì...”

“Thì sao?”

“Thì tối nay em không đi ăn khuya với chị nữa. Để xem với cái thân hình này, chị có tự mình ra ngoài mua đồ được không. Hay nói đúng hơn là có dám ra ngoài không.”

“Tiểu Nguyệt, em độc ác quá!”

“Hừ! Chị liệu mà làm, sau này cũng đừng để em thấy nhà cửa bừa bộn thế này nữa!”

Nói xong, Hứa Hiểu Nguyệt liền đi vào phòng vệ sinh.

Lúc Hứa Hiểu Nguyệt quay ra, cô ngạc nhiên thấy phòng khách đã trở lại như thường, tuy không đến mức sạch bong kin kít, nhưng cũng coi được.

Những vật thể bay không xác định lúc nãy đã biến mất tăm.

“Ủa? Dọn nhanh thế?”

Vốn còn đang nghĩ với thân hình này của Tiểu Á sẽ hơi bất tiện, định ra giúp một tay.

“Mấy thứ bóc dở chị ăn hết rồi à?”

Cô nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của Hứa Hiểu Phong.

“Tiểu Nguyệt! Em coi chị là cái gì thế! Chị mới ăn có một tẹo thôi! Chỗ còn lại để dành ăn từ từ.”

Hứa Hiểu Nguyệt nhìn đông ngó tây: “Vậy chỗ còn lại đâu?”

“Chị cất đi rồi.”

“Cất trong bụng à?”

“Quá đáng!” Hứa Hiểu Phong vèo một cái ném gối qua, “Là cất trong này.”

Cô giơ tay lên, không gian khẽ vặn vẹo, một chiếc giỏ tre nhỏ xinh rơi vào tay cô.

Hứa Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới thốt lên: “Đây... đây chẳng phải là cái ‘Giỏ Tre Nhỏ’ của chị sao!”

“Đúng rồi, một món đồ trang trí rất đáng yêu. Nhưng nhỏ thế này mà đựng được thật à?”

“Em đừng thấy nó nhỏ, thật ra nó là một đạo cụ không gian siêu lợi hại, không gian bên trong gần như vô hạn. Chị biểu diễn cho em xem.”

Nói xong, Hứa Hiểu Phong chạy lon ton vài bước mở tủ, lấy ra một bịch đồ ăn vặt, xé toạc bao bì, nếm thử một miếng, rồi ném thẳng vào trong giỏ.

Một lát sau, cô lại lấy nó ra.

“Em xem, không đổ tí nào, bỏ vào thế nào thì lấy ra y như vậy.”

“Lợi hại!” Hứa Hiểu Nguyệt vỗ tay tán thưởng, “Nhưng mà, sao chị phải cố tình lấy một bịch mới để bóc cho em xem?”

“A, chị quên mất.” Hứa Hiểu Phong vỗ đầu, “Nhưng em xem, đã bóc rồi mà không ăn thì phí. Nó là của chị rồi nhé.”

“...”

Hứa Hiểu Nguyệt lườm muốn rách cả mắt.

Đây chẳng phải là kiểu ‘ăn trong bát, ngó trong nồi’ kinh điển sao?

Chỉ cần mình cắn mỗi thứ một miếng, đứa khác sẽ không giành với mình được nữa!

“Có cần phải thế không! Em có giành với chị đâu!”

“Ê hê!”

Cô cười hì hì cho qua chuyện.