Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16685

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 930

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Chương 201 - 300 - Chương 281: Lại thêm một tiểu xảo nữa

Ngày hôm sau, người chơi vẫn đến nhận Chúc phúc như thường lệ.

Nhưng có vài người chơi mũi thính sau khi nhận Chúc phúc xong liền hít hít ngửi ngửi.

“Sao tôi có cảm giác hôm nay không còn mùi sữa thoang thoảng như trước nữa nhỉ?”

“Nhưng lại thoang thoảng chút hương vị chững chạc, làm tôi liên tưởng đến tình... đồng chí.”

“Vãi! Cái thứ này còn đổi được cả vị à? Các ông đừng có dọa tôi!”

Andrew nghe loáng thoáng mấy lời bàn tán của các mạo hiểm giả, nhưng chỉ mỉm cười hiền hậu, không hé nửa lời.

Ông vẫn là vị cha xứ nhân từ đó.

Còn ở phía bên kia, Yulia đã dắt theo Sử Văn, thẳng tiến đến pháo đài biên giới phía bắc của Đế quốc Thanh Ngọc.

Để tặng cho Isaac một “bất ngờ” nho nhỏ.

“Anh trai! Lâu rồi không gặp, có nhớ em không?”

“Em không sao là tốt rồi.”

Isaac chỉ hờ hững đáp lại: “Anh thì không nhớ, nhưng em đúng là nên thỉnh thoảng về xem sao, Ellieya nhớ em lắm đấy.”

Nói xong, Isaac bưng tách trà trên bàn lên uống một ngụm.

Nhưng trong tách trống rỗng.

Dẫu vậy, anh vẫn ngửa cổ làm một hớp không khí.

“Lần này em nhất định sẽ về thăm chị ấy ạ. Cả đại... thầy nữa.”

“Ừm.”

“Nhưng mà, anh trai có thể giúp em một việc nhỏ được không ạ?”

Lại nữa rồi!

Tim Isaac giật thót, nhưng mặt vẫn lạnh như tiền.

Lần trước khi trở về, Ellieya đã vặn hỏi anh đủ thứ chuyện về Yulia, đều bị anh đối phó cho qua chuyện.

Nhưng ngay trước lúc anh rời đi, Ellieya đột nhiên gọi giật lại, rồi mắng cho một trận xối xả.

Chỉ vì Ellieya biết được từ phía Công hội Mạo hiểm giả rằng Yulia đã lén lút quay về, giờ lại chạy biến đi đâu mất.

Chỉ cần động não một chút là Ellieya thừa biết anh đột ngột quay về là vì cớ gì.

Thôi thì chuyện đó đã qua, không nhắc lại cũng chẳng sao.

Còn bây giờ, nó lại đến nữa rồi!

“Em nói đi, chuyện gì.”

“Anh trai có thể đồng ý với em trước được không ạ?”

“Không được, em nói trước đi.”

“Thôi được rồi...”

Trêu thì trêu, nhưng phải biết điểm dừng, lố quá lại mất hay.

“Lần này em sẽ giải thích rõ ràng với chị mà. Hơn nữa lần này em đi là để lập công chuộc tội đó!” Yulia chống nạnh, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Nhưng Isaac trực tiếp ngắt chiêu: “Đừng có đánh trống lảng, nói thẳng chuyện cần anh giúp đi.”

Không thể để con bé này dắt mũi được, cứ dông dài một hồi là nó lái sang chuyện khác ngay, rồi lấp liếm cho qua chuyện lúc nào không hay.

“Thôi được rồi. Thật ra em chỉ muốn nhờ anh trai để mắt đến tình hình ở Hoang Mạc Giới, đặc biệt là tòa thành của em thôi ạ.”

“Chuyện này không cần em nói anh cũng sẽ làm.”

“Sau đó, còn mong anh trai tuyên bố rằng dạo này mình rất bận, không có thời gian xử lý chuyện khác.”

Isaac nhíu mày: “Ý gì đây? Khoan đã, em lại định giở trò gì?”

“Là thế này, em nhớ là sau khi đế quốc chúng ta có hoàng đế mới, hình như cần phải cử sứ giả đi thăm hỏi các nước đồng minh.”

“Đúng là có chuyện này, nhưng Ellieya tạm thời chưa có ý định đó, không vội.”

“Nhưng em có thể chủ động đề xuất mà, chủ động san sẻ gánh nặng cho chị gái, chẳng phải là một đứa em ngoan sao?”

Isaac hơi bĩu môi.

Chỉ với em mà cũng đòi san sẻ, em không gây chuyện đã là cách san sẻ tốt nhất rồi, chẳng làm được việc gì nên hồn mà toàn gây rắc rối.

Nhưng mà, lần này đúng là nói chuyện đứng đắn, hơn nữa còn rất hợp tình hợp lý.

“Vậy nên, em muốn làm đại diện đi sứ?”

“Đúng vậy ạ, đây chẳng phải là cách tốt nhất để em giúp chị gái, lập công chuộc tội hay sao?”

“Nói vậy cũng có lý.”

Isaac gật đầu.

Nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Con bé này tự dưng lại nghĩ đến chuyện này thật sao?

“Em... có phải còn có mục đích khác không?”

“Làm gì có!” Yulia không vui bĩu môi.

“Vậy anh hiểu rồi. Em đơn thuần chỉ là muốn ra ngoài chuồn đi chơi thôi đúng không?”

“Không có! Em thật sự, thật sự muốn giúp chị!”

Khóe miệng Isaac khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt.

Dù sao đi nữa, để cô bé công khai làm đại diện đi sứ các nước đồng minh, vẫn tốt hơn nhiều so với việc để cô bé lén lút chạy đến một nơi xó xỉnh nào đó.

Có người trông chừng, có người dẫn dắt, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Isaac lại cảm thấy có chút bi ai.

Tại sao việc để em gái đi sứ nước khác, lại khiến người ta an tâm hơn nhỉ?

Anh có vẻ bất lực khoanh tay: “Thôi được, em muốn đi thì cứ đi, chuyện này Ellieya chắc cũng sẽ không phản đối. Nhưng em không được đi một mình, chúng ta đều không yên tâm.”

“Em định rủ thầy đi cùng.”

“Hoàng thúc sao? Ông ấy đúng là người thích hợp nhất.”

“Vậy phía anh trai...”

“Anh vốn dĩ đã rất bận, không có thời gian lo chuyện khác.”

Yulia giơ ngón cái lên: “Đúng! Cần chính là phong thái này!”

“Không phải... anh bận thật mà.”

“Rất tốt! Diễn xuất của anh trai ngày càng đạt rồi đấy!”

“Anh... Thôi kệ em.”

Bên này xong việc, Yulia chào tạm biệt qua loa rồi lên đường đến Thành Phỉ Thúy.

Quả nhiên, cô vừa về đến thành được vài phút, một đội hộ tống đã tìm đến, nói rằng “Bệ hạ triệu kiến người”.

Yulia đương nhiên thuận theo họ mà đi.

Rất nhanh đã gặp được Ellieya trong cung điện.

Ellieya cứ thế nhìn Yulia, không nói một lời.

Yulia liếc mắt sang Aimier bên cạnh.

Aimier nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Gặp tình huống này thì phải làm sao?

Không chuẩn bị trước đúng là một sai lầm.

Nhưng trong đầu Yulia, dòng suy nghĩ xoay chuyển, nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ.

Tình huống này cô đã từng gặp rồi.

Đó là hồi còn ở Lam Tinh, lúc vẫn còn học tiểu học.

Khi đó tan học đi chơi với bạn, la cà đến tám giờ tối mới về, rồi đối mặt với “mẹ Hứa”.

Tình cảnh giống hệt nhau!

Khi đó Hứa Hiểu Phong đã chọn sai đường, nói sai lời, sau đó được thưởng một trận thịt xào măng tre no nê.

Còn lần này, cô sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.

“Chị ơi~, em về rồi nè!”

Ellieya: “...”

“Chị! Chị xem, toàn thân em lành lặn, không thiếu tay thiếu chân.” Yulia xoay một vòng, khoe toàn thân mình, “Đầu cũng vẫn còn đây ạ.”

Phụt!” Aimier không nhịn được, bật ra một tiếng cười kỳ quặc, “Khụ khụ...”

Ellieya lườm cô một cái, rồi lại tiếp tục dùng ánh mắt sắc như dao găm ghim chặt vào Yulia, mặt vẫn không đổi sắc.

“Ồ, còn cái này nữa cũng vẫn còn.”

Nói xong Yulia đưa tay ra, bắt đầu tháo nhẫn.

Từng chiếc nhẫn tháo ra được đặt trên bàn, chồng lên nhau, vừa chồng vừa đếm.

“Một, hai, ba...”

“Đủ mười hai cái, không thiếu một cái nào.”

Mười hai chiếc nhẫn chồng lên nhau tạo thành một cột nhỏ, còn Yulia thì chống cằm lên bàn, núp sau cột nhẫn.

Trông chiều cao của cả hai lại ngang ngửa đến lạ!

Aimier: “Phụt! Haha khụ khụ...”

“...” Ellieya, “Phụt khụ khụ khụ!”

Thôi bỏ đi, cuối cùng Nữ hoàng cũng chẳng thể giữ nổi vẻ mặt sắt đá nữa.

Cô cố mím chặt môi, nhưng cuối cùng đành bất lực thở hắt ra một hơi.

“Em đó! Chị thật không biết phải nói em thế nào nữa. Tóm lại, về là tốt rồi.”

“Vâng! Chị ơi, em về rồi!”

Nói xong, Yulia lao thẳng vào lòng Ellieya.

Bởi lẽ, so với trách mắng, sự lo lắng mới là cảm xúc đầu tiên của người nhà.

Chuyện lần trước cũng vậy, dù mẹ Hứa trong điện thoại nói gay gắt đến thế, nhưng suy cho cùng vẫn là lo lắng nhiều hơn.