Yulia tiễn Maria và Andrew đi lo việc.
“Tiểu Nguyệt, trước chị có nhờ em tìm hiểu vài thông tin ở trường. Có tin tức gì chưa?”
“Vẫn chưa ạ, để mai em hỏi lại.”
“Tiện thể hỏi luôn về phía Đế quốc Thanh Ngọc, xem bên đó nắm được bao nhiêu thông tin nhé.”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Sau khi nhận nhiệm vụ từ chị gái, Tiểu Nguyệt cũng rời đi.
Về phần kế hoạch công du các nước của Yulia, có lẽ phải tạm gác lại một thời gian.
Hiện giờ Đế quốc Thanh Ngọc vẫn còn bộn bề công việc, mà Hoàng Kim Thành cũng cần cô đích thân trấn giữ để quan sát tình hình.
Tóm lại, nằm ngửa mới là thượng sách.
“Luti, vừa nãy chúng ta kể đến đâu rồi nhỉ?”
“Dạ, đến đoạn ‘Lý Quỳ khéo bày liên hoàn kế, Điêu Thuyền sống bắt Hoang Thiên Đế ’ ạ.”
“Tốt, hồi sau sẽ là: ‘Cybertron nổi khói lửa, Lâm Đại Ngọc bảy lần bắt Megatron ’.”
“Ủa? Điện hạ, Lâm Đại Ngọc này là ai vậy ạ?”
“Con gái của Điêu Thuyền đấy.”
“Ồ, người cứ kể tiếp đi ạ.”
“Chuyện kể rằng ở thế giới Cybertron xa xôi...”
Hứa Hiểu Nguyệt nào hay biết Yulia đang ở một nơi nào đó kể lể những câu chuyện kinh thiên động địa, nếu không cô chắc chắn đã phun cả ngụm nước ngọt đang uống ra ngoài.
Cô quyết định đi tìm người để bắt đầu cày nhiệm vụ.
Khi cô đến quảng trường, nơi đây đã chia thành hai nhóm người rõ rệt.
Một nhóm đang xếp hàng dài chờ nhận nhiệm vụ, nhóm còn lại đã nhận xong và đang túm năm tụm ba chờ đồng đội để cùng xuất phát.
Điểm chung là, cả hai nhóm đều đã tự động chia phe phái, bắt đầu những trận chiến không lời của riêng mình.
Có một điểm mà game này làm chưa tốt lắm, đó là không có bàn phím.
Gõ chữ hoàn toàn dựa vào ý niệm, nghĩ gì là chữ hiện ra nấy.
Thế chẳng phải là làm các Nghệ sĩ dương cầm Tổ An thất nghiệp hết rồi sao?
Không còn tiếng gõ phím lách cách, sức chiến đấu của dân Tổ An giảm đi quá nửa.
Tốc độ phát ngôn của mọi người đều sàn sàn như nhau, không còn cảnh bên này tuôn một tràng dài, bên kia mới lắp ba lắp bắp gõ được một dòng chữ.
Nếu đã không thể dùng tốc độ để áp đảo, thì phải dùng đến chiến thuật.
Người cầm trịch cho server Hoa Hạ đương nhiên là Phong Hỏa Liên Thiên.
Trong sự kiện lần trước, anh ta đã giành được vị trí thứ hai, có thể nói là đã chiếm hết spotlight.
Giờ đây, khi cần phải nhất trí đối ngoại và trong tình hình có một người nào đó vẫn bặt vô âm tín, anh ta buộc phải đứng ra gánh vác trọng trách.
Hiện tại trong Hoàng Kim Thành, số lượng người chơi server Hoa Hạ tuy đông nhất nếu tính riêng từng server, nhưng cũng không đến mức áp đảo.
Hơn nữa, server Hoa Hạ có thể coi là phe bị tất cả các server khác vây cánh. Nếu gộp số người của các server khác lại, phải gấp ba lần server Hoa Hạ.
Trong tình thế yếu kém như vậy, làm thế nào để không thua trận?
Có cách cả.
Ai cũng biết, võ mồm trên mạng xưa nay luôn lấy công tâm làm thượng sách, công thành chỉ là hạ sách.
Đừng có bày đặt giảng giải lý lẽ, vô dụng!
Cứ phải công kích cá nhân một cách trực diện mới hiệu quả.
Nhưng mọi người đều là người văn minh, phải có chút tố chất.
Vậy phải làm sao?
Một bộ combo “văn mẫu combat” được tung ra.
“Bọn bây chửi server Hoa Hạ làm gì? Cay à?”
“Kinh điển của mấy pha ghen ăn tức ở.”
“Đúng là tấu hài cho thiên hạ xem, sượng trân.”
“Rốt cuộc thì bọn tao vẫn thắng, bọn bây thì tê tái cõi lòng.”
Cái gì? Có người nghe không hiểu?
Không hiểu thì về nhà mà học đi, học cho giỏi vào, đừng có suốt ngày chỉ biết chơi game!
Một bộ combo mượt mà này quả thực đã khiến người chơi các server nước ngoài nghẹn họng.
Bọn họ đã bao giờ thấy bài vở này đâu?
Hứa Hiểu Nguyệt bước tới, vỗ vai Phong Hỏa Liên Thiên: “Thôi thôi, đừng võ mồm nữa. Có định ra ngoài xem tình hình không?”
“Được thôi, người đẹp đã mời, sao tôi nỡ từ chối.”
Kể từ sau nhiệm vụ chính tuyến lần trước, Tiểu Nguyệt cũng đã quen thân với mấy người họ.
Bây giờ cô cũng là người chơi top đầu trên bảng xếp hạng Hoa Hạ, có tư cách ngang hàng đối diện với bất kỳ ai.
Mà Phong Hỏa Liên Thiên vẫn luôn rất ngưỡng mộ Tiểu Nguyệt, muốn lôi kéo cô về công hội của mình.
Nhưng không thành công.
Không chỉ Phong Hỏa Liên Thiên, hội trưởng các công hội khác, bao gồm cả Nhân Vị Miên của Đông Phương Chi Long, không một ngoại lệ, đều đang săn đón cô.
Trong số những người chơi top đầu của server Hoa Hạ, chỉ có hai người có khả năng bị lôi kéo.
Một là “Phong”, dù sao cậu cũng không có công hội, về mặt lý thuyết vẫn tồn tại một tia khả năng mong manh.
Hai là Tiểu Nguyệt, chuyện trường lớp mà, đối với nhiều người thì học hay không cũng chẳng sao, họ có điều kiện tốt hơn nhiều.
Nhưng tất cả họ đều thất bại.
Tiểu Nguyệt bề ngoài thì có trường học chống lưng, nhưng thực tế người chống lưng là Yulia.
“Anh tìm người đi, đi thôi, đừng lãng phí thời gian.” Hứa Hiểu Nguyệt trả lời với vẻ mặt vô cảm, rồi bồi thêm một câu, “Anh xem khoảng cách giữa anh và người thứ nhất lớn đến mức nào rồi kìa, còn không cố gắng à?”
“...”
Câu này như một nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào tim đen của Phong Hỏa Liên Thiên.
Nhưng gã đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tiểu Nguyệt, cô có quen Phong Thần không?”
Hứa Hiểu Nguyệt liếc gã một cái, đáp tỉnh bơ: “Không quen.”
“Ồ, được rồi. Phong Thần bây giờ vẫn chưa đến Hoàng Kim Thành, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Sao anh biết cậu ấy chưa đến?”
“Có người đang canh ở cổng dịch chuyển bên Thành Phỉ Thúy. Không chỉ tôi, tất cả các công hội khác đều đang theo dõi.”
Cổng dịch chuyển đã biết chỉ có một, về lý thuyết, muốn đến Hoàng Kim Thành, bắt buộc phải đi từ đó.
Lối vào lối ra đều là độc nhất, đúng là rất phiền phức.
Thế nhưng, không ai biết Phong Thần mà họ vẫn luôn tìm kiếm lại ở xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
“...” Tiểu Nguyệt im lặng một lúc, lắc đầu thở dài, “Các anh cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, không thấy phiền à?”
Phong Hỏa Liên Thiên nhìn vẻ mặt của Tiểu Nguyệt, không thấy có gì bất thường.
“Đúng là có hơi phiền thật, tôi cũng thấy ngại. Nhưng cô xem tình hình ở Hoàng Kim Thành bây giờ đi, server Hoa Hạ chúng ta sắp bị hội đồng rồi. Tốt nhất vẫn là để cậu ấy đến chủ trì đại cục, năng lực của tôi có hạn.”
Tôi lại thấy năng lực của anh mạnh hơn nhiều, màn võ mồm vừa rồi chẳng phải là toàn thắng sao?
Miệng thì nói cần người chủ trì đại cục, nhưng thực tế anh nghĩ gì, tự anh biết rõ.
Tiểu Nguyệt thầm nghĩ.
“Tùy anh. Đi thôi.”
Hứa Hiểu Nguyệt đi thẳng về phía cổng thành.
Phong Hỏa Liên Thiên gọi thêm mấy người, cũng đi theo sau.
Họ đã lên đường, những người lúc trước chỉ đứng khẩu chiến cũng lần lượt xuất phát.
Lứa người chơi đầu tiên cứ thế rời khỏi Hoàng Kim Thành.
Nhưng trước khi ra khỏi cổng thành, Phong Hỏa Liên Thiên đã đề ra một hiệp ước ba điều.
Thứ nhất, người chơi không được tấn công lẫn nhau. Ai vi phạm sẽ bị xử lý tùy theo mức độ ảnh hưởng, bất kể là vô tình hay cố ý.
Thứ hai, khi gặp kẻ địch mạnh sẽ tạm thời lập đội, phần thưởng chia đều.
Thứ ba, bật livestream, tất cả các đội đều phải phát trực tiếp toàn bộ quá trình.
Dù sao cũng là lần đầu đến, ngay cả tình hình xung quanh cũng chưa nắm rõ, không ai muốn làm to chuyện.
Đều là những người chơi hàng đầu của các server, tổn thất sau mỗi lần chết là vô cùng nặng nề.
Nếu vì chuyện này mà dẫn đến xung đột quy mô lớn giữa các server, tổn thất sẽ càng không thể lường được.
Mọi người đều là người thông minh, đều có thể hiểu rõ lợi hại trong đó.
Thế là các phe phái đã đồng ý với những điều khoản này dưới sự chứng kiến của livestream.
Tuy nhiên, hiệp ước lại không cấm một chuyện rất quan trọng: cướp quái.
Mỗi người tự dựa vào bản lĩnh, miễn là không gây ra án mạng là được.
Mày cướp quái ư? Không sao, tốt nhất là mày phải đảm bảo trình của mình đủ cao.
Nếu không, đừng trách tao ăn vạ đấy nhé?
Lý Quỳ: Nhân vật trong Thủy Hử, nổi tiếng với sự lỗ mãng, nóng nảy. Điêu Thuyền: Một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, nổi tiếng với Liên hoàn kế trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Hoang Thiên Đế: Nhân vật chính trong tiểu thuyết tiên hiệp nổi tiếng “Thế Giới Hoàn Mỹ”. Cybertron: Hành tinh quê nhà của các robot trong series Transformers. Lâm Đại Ngọc: Nữ chính trong Hồng Lâu Mộng, nổi tiếng với vẻ đẹp mong manh, u sầu. Megatron: Thủ lĩnh phe Decepticon, kẻ thù không đội trời chung của Optimus Prime trong Transformers. Nghệ sĩ dương cầm Tổ An (Tổ An): Meme của cộng đồng game thủ Trung Quốc, chỉ những người chửi bới, gõ phím với tốc độ cực nhanh và “thanh lịch” như nghệ sĩ dương cầm.