Phong đã nghe xong lời kể của dân làng.
Từ lúc Tai Thú giáng lâm, những người ngoại lai đến làng để thảo phạt.
Rồi đến khi người ngoại lai không địch lại nổi phải rút lui, Tai Thú tấn công đến dưới chân thành.
Sau đó thành chủ dẫn theo vệ binh chống cự, nhưng cuối cùng không địch lại nổi mà hy sinh, rồi một cường giả nào đó đi ngang qua đã chém giết Tai Thú.
Nhưng những chuyện đó đều là quá khứ, dù sao Tai Thú cũng đã bị tiêu diệt, dân chúng đáng lẽ phải có thể quay lại cuộc sống bình thường.
Nhưng đúng lúc này biến cố đã xảy ra.
Một số người ngoại lai thấy thành chủ hy sinh, vệ binh tổn thất nặng nề, liền bắt đầu hành xử ngông cuồng, không hề biết kiềm chế.
Dần dần, những kẻ ngoại lai gây rối tụ tập ngày càng đông, cuối cùng chúng đã khống chế vị thành chủ tạm quyền rồi mặc sức làm bậy ở Thành Lam Nguyệt.
Mà hơn một trăm người tốt này chính là vì không chịu nổi sự áp bức của những người ngoại lai đó nên đã lũ lượt thông qua trận pháp dịch chuyển để đến Hoàng Đô tị nạn.
Họ cũng đã báo cáo chuyện này với quan phủ Hoàng Đô, nhưng thân cô thế cô, đợi mấy ngày cũng không nhận được hồi âm.
Cuối cùng, tiền bạc trên người chẳng còn lại bao nhiêu nên đành phải ra khỏi thành để sống tạm bợ trong núi này.
Phong im lặng nghe xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng dần dấy lên một ngọn lửa giận.
Cô nhớ ra mình đã từng thấy cái tên Thành Lam Nguyệt này ở đâu rồi.
Là ở trên diễn đàn chính thức.
Trước đó có người đã bóc phốt tình trạng hỗn loạn giữa NPC và người chơi ở Thành Lam Nguyệt.
Vì xung đột dữ dội giữa người chơi và NPC, rất nhiều NPC không thể tiếp tục sống, người thì đóng cửa, kẻ thì bỏ trốn, cuối cùng đại đa số các cơ sở hạ tầng và khu chức năng cơ bản trong Thành Lam Nguyệt đều tê liệt.
Những người chơi không tham gia vào cuộc xung đột đã lên án mạnh mẽ những người chơi kia, chính họ đã khiến cho game của mình trở nên hỗn loạn.
Hệ thống nhiệm vụ gần như đóng lại, việc bảo trì trang bị khó khăn chồng chất. Ngay cả những vật phẩm tiêu hao cơ bản cũng phải tìm đến những người chơi đã khống chế nguồn cung để mua.
Mà cái giá này à, dĩ nhiên là nhân đôi, nhân ba.
Còn nói những người chơi gây rối khắp nơi, khống chế các kênh cửa hàng đó đã thu được nhiều lợi ích ư?
Thật ra cũng chưa chắc.
Có lẽ họ đúng là đã moi được một ít tiền từ những người chơi khác, vơ vét của NPC được một chút lợi nhỏ, nhưng cũng đừng hòng mà lên cấp bởi nhiệm vụ thì bỏ xó, nguồn tài nguyên vốn có thể nhận được tương đối dễ dàng từ NPC đã bị chính họ chặt đứt.
Có thể nói, người chơi ở Thành Lam Nguyệt bất kể là phe nào cũng đều là phe phát triển thảm nhất.
Nếu có kẻ chỉ thích tận hưởng niềm vui áp bức đó, tận hưởng cái quyền lực cao cao tại thượng đó thì sao?
Vậy thì đúng là có thể tận hưởng một lúc, nhưng cũng sẽ không được lâu, Hoàng Đô chẳng mấy chốc sẽ phái binh đến trấn áp, chẳng qua là bây giờ vừa mới trải qua đợt tấn công của Tai Thú không lâu nên cần phải từ từ hồi phục.
Tuy nói hệ thống có cơ chế bảo vệ NPC, nhưng tiền đề là phải có người có thể trừng trị chúng.
Bây giờ lực lượng chiến đấu tại chỗ đều đã bị trấn áp, viện binh từ nơi khác đến không nhanh như vậy, nên đúng là để cho chúng được nhởn nhơ một thời gian.
"Đúng là một lũ sâu làm rầu nồi canh!"
Phong nghiến răng nghiến lợi chửi thầm.
Hòa bình chung sống, đôi bên cùng có lợi không được à? Cứ phải vì chút lợi ích nhỏ trước mắt mà hủy hoại đi cục diện tốt đẹp của mọi người.
"Cô bé, yên tâm, chú biết cháu không giống những người ngoại lai đó."
Phong nhất thời nghẹn lời. Mình cũng là người ngoại lai mà, chỉ là có thêm hộ khẩu ở đây thôi.
"Các chú ơi, bất kể là ai cũng có người tốt kẻ xấu. Vì cháu là mạo hiểm giả nên thường ngày cũng tiếp xúc với rất nhiều người ngoại lai, trong số họ cũng có những người rất tốt. Cháu hy vọng các chú có thể nhìn nhận một cách khách quan."
"Hiểu, chúng tôi hiểu mà."
"Cô bé yên tâm, bọn chú hiểu được."
"Cháu xin cảm ơn các chú ở đây." Phong cúi gập người thật sâu.
Lúc cô đứng thẳng người dậy, phát hiện bảng nhiệm vụ đã hiện ra.
【Nhiệm vụ Thế giới: Bi kịch của Thành Lam Nguyệt
Phẩm chất nhiệm vụ: Hiếm
Bối cảnh nhiệm vụ: (Lược bỏ)
Yêu cầu nhiệm vụ: Sắp xếp ổn thỏa cho các dân làng đến từ Thành Lam Nguyệt, giúp họ tìm cách mưu sinh (Nhiệm vụ chuỗi, giai đoạn tiếp theo chưa rõ)
Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ】
Cô nhanh chóng lướt qua thông tin nhiệm vụ, nhìn về phía người dân làng dẫn đầu, hỏi: "Sau này mọi người định thế nào ạ?"
"Vẫn chưa có dự định gì cả. Bây giờ không phải đang có người thu mua loại quả đó sao? Cứ kiếm chút tiền trước đã rồi tính."
"Nhắc đến chuyện này, cháu nghe nói là, các chú... ờm, đã cướp đồ của đội khác ạ?"
"Cướp? Bọn chú dù có chết đói cũng không đi cướp!"
Người đàn ông to con dẫn đầu dường như nhận ra điều gì đó, giải thích: "Cô bé nói chuyện hôm qua đúng không. Đó là bọn chú và một nhóm người khác cùng lúc phát hiện ra loại quả đó ở gần đây, sau đó tranh giành nhau. Bọn chú đương nhiên sẽ không nhường, nên đã đuổi họ đi rồi."
Chỉ thế thôi à?
Phong chớp chớp mắt. Chỉ có thể nghĩ cảm thán ngôn ngữ đúng là một loại nghệ thuật.
Nếu hỏi cô tin ai hơn? Đương nhiên là nhóm người trước mặt này, ai nấy đều là dân làng thật thà chất phác, không giống như đám tam giáo cửu lưu trà trộn lâu năm ở Thành Phỉ Thúy.
"Hay là thế này đi, thực ra cháu cũng có chút danh tiếng ở Thành Phỉ Thúy. Sau này nếu các chú vào thành bán quả, cứ chọn cổng thành phía Đông đi vào rồi đi thẳng qua năm con phố, sau đó rẽ về phía Bắc sẽ thấy một cửa tiệm. Cứ nói là 'Tiểu thư Phong' bảo các chú đến, bên đó sẽ trả cho các chú giá cao hơn một chút."
"Như vậy sao được chứ?"
"Chú yên tâm đi, đám thương nhân đó gian xảo lắm, các chú không thể tưởng tượng được họ đã ép giá bao nhiêu đâu. Cho thêm một chút này cũng chẳng thấm vào đâu cả."
"Nếu đã vậy, thì cảm ơn tiểu thư Phong nhé."
"Ha... haha."
"Hôm nay không còn sớm nữa, cháu phải về trước đây, ngày mai cháu sẽ quay lại."
"Trời sắp tối rồi, một cô bé như cháu không an toàn đâu, hay là ở lại một đêm đi."
"Không cần không cần đâu ạ, cháu là mạo hiểm giả mà, trời tối lại càng tốt."
Phong vẫy vẫy tay, nhanh chóng rời đi, để lại mấy người dân làng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô.
Phong vừa đi xa vừa suy nghĩ đối sách.
Chỉ bán chút quả thì hoàn toàn không được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù bây giờ thu hoạch Thiên Dương Quả lợi nhuận rất cao, nhưng trong hơn một trăm người ở đây chỉ có khoảng sáu phần mười có thể ra ngoài, số còn lại chỉ có thể ở nhà, chia đều ra cũng không được bao nhiêu.
Huống chi sống trong hang động thì thiếu thốn đủ thứ, cái gì cũng phải chạy mấy chục dặm đến Thành Phỉ Thúy để mua, vừa tốn tiền vừa tốn sức.
Ổn định và mưu sinh, nghe qua chỉ là hai từ nhẹ tênh nhưng để bắt đầu gần như từ con số không thì nói dễ hơn làm.
Phong đang suy nghĩ thì đột nhiên cô cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía bên trái.
"Ai ở đó! Ra đây!"
Có cao thủ mai phục! Chẳng lẽ... gặp phải sơn tặc thật rồi!
Phong trong lòng có chút hoảng hốt, toàn thân tập trung nhìn chằm chằm vào khoảng bóng tối đó.
Nhưng đợi một lúc lâu, nơi đó vẫn không có động tĩnh gì.
Thậm chí khiến cô nghi ngờ có phải lúc nãy mình cảm giác sai rồi không.
Cô không giằng co nữa, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, kim quang lóe lên.
Vị trí đó quả nhiên hiện ra một bảng thông tin.
"Ơ... Sử Văn?"
Một tiếng thở dài truyền đến, ngay sau đó Sử Văn bước ra từ trong bóng tối, mặt nở một nụ cười gượng gạo: "Thật không ngờ lại bị cô chủ phát hiện, vô cùng xin lỗi."
Phong lắc đầu, ngược lại trên mặt còn nở một nụ cười vui mừng: "Không sao, chú theo qua đây đúng lúc lắm, tôi đang có chuyện cần chú giúp đây."
Ở một nơi khác, một 'lão lục' nào đó khẽ lắc đầu.
Người trẻ tuổi vẫn còn kém quá, kinh nghiệm ứng biến tại chỗ không đủ. Theo dõi một con bé mà cũng bị phát hiện, thật là mất mặt.
Lão lục: Tiếng lóng trong game, chỉ những người chơi hay ẩn nấp, đánh lén, hành động lén lút như một "thành viên thứ sáu" vô hình của đội. Ở đây ám chỉ có một người theo dõi khác rất giỏi ẩn nấp.