Phong hé mắt nhìn vào, chỉ thấy một nhà thờ hết sức bình thường.
Bên trong nhà thờ bài trí y như thường lệ, những hàng ghế dài xếp ngay ngắn, trên đầu là ánh đèn vàng vọt, chính giữa là một pho tượng thần trang nghiêm.
Không một bóng người.
Một nhà thờ bình thường... xuất hiện ở cái chốn quỷ quái này ư?
Trong mắt Phong lóe lên kim quang, cô nhìn thẳng vào pho tượng thần cao lớn.
Ngay sau đó, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Cô bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, lơ đãng liếc một vòng, sau đó lại nhìn về phía pho tượng, cô bỗng cất giọng đầy ngây thơ:
“Ủa? Sao sau lưng tượng thần lại có một đôi cánh đen sì trong suốt thế nhỉ?”
Nhà thờ trống trải không một lời đáp lại.
Nhưng ba giây sau, một giọng nói trầm đục vang lên.
“Nhóc con, có cánh thật à?”
“Có chứ ạ, ông không thấy sao?”
Pho tượng từ từ quay đầu nhìn về phía sau.
“Sao ta không thấy?”
Phong cười hì hì: “Điều đó cho thấy lòng thành của ông chưa đủ. Ông không có tín ngưỡng với Thánh Quang.”
“...”
Pho tượng quay đầu lại, giọng nói trầm đục không chút cảm xúc “Ngươi dám lừa ta. Làm sao ngươi phát hiện ra được?”
Phát hiện ra á? Nhìn một cái là biết thôi.
Trên bảng thông tin ghi rành rành Sogrider, Thành chủ Thành Hắc Nha.
Bên cạnh còn có một biểu tượng ác quỷ màu xanh lam to tổ chảng, rõ ràng là boss chỉ huy của khu vực này.
Đương nhiên đây là điều mà chỉ Phong mới có thể nhìn thấu, Hoàng Kim Đồng của cô vốn là khắc tinh của mấy trò ngụy trang, nếu là người khác không có năng lực đặc biệt thì có lẽ đã bị lừa rồi.
“Này, Thành chủ Sogrider, rảnh rỗi sinh nông nổi hay gì mà lại đi giả làm tượng thần thế? Đứng im một chỗ vui lắm à?”
Sogrider vẫn đứng trên bệ đá, toàn thân không nhúc nhích, dù bị gọi thẳng tên cũng không có chút dao động cảm xúc nào, giọng nói trầm đục như thể không phải phát ra từ cổ họng của hắn.
“Kẻ ngoại lai ngu xuẩn. Ta là người siêu phàm có tư cách thay thế thần linh, đây chính là thần tượng của ta, nơi này chính là thần điện của ta.”
“Chà,” Phong gật gù, giọng đầy thương cảm, “Chỉ có mỗi mình ông lủi thủi một cõi, cũng tội nghiệp thật.”
“Kẻ ngoại lai, không có việc gì thì cút đi, đừng làm phiền con đường thành thần của ta.”
Bảo mình đi, không định ra tay à? Lão này cũng tốt bụng gớm nhỉ.
Chỉ có điều…
Phong vươn tay tóm lấy một khối vật chất đen kịt đang âm thầm ngưng tụ giữa không trung, sau đó bóp nát.
“Đi thì đi, nhưng trước lúc đi còn tặng quà chia tay thế này sao? Ngại quá, cảm ơn ông nhiều nhé.”
Lúc này, Sogrider mới bắt đầu có chút rung động nhỏ: “Ngươi cũng có chút bản lĩnh. Bốn pháp trận lớn bên ngoài đều do ngươi phá hủy?”
“Ra là ông cũng biết à. Là tôi làm đấy. Bốn tên thuộc hạ của ông cũng bị tôi xử lý luôn rồi.”
“Chúng không phải thuộc hạ của ta. Là cấp trên cử đến hỗ trợ, nhưng giống giám sát hơn. Ngươi xử lý chúng ngược lại còn giúp ta một việc.”
“Cấp trên là ai?”
“Ngươi không cần biết, bây giờ ngươi rời đi vẫn còn kịp.”
“Được thôi, tôi đi ngay.” Phong khẽ thở dài, giơ tay còn lại lên, “Nhưng trước khi đi, tôi cũng phải tặng ông chút quà đáp lễ chứ.”
Cô vung tay trái, ném một hòn đá thẳng về phía Sogrider.
Sogrider vẫn không động đậy, mặc cho hòn đá bay tới.
Giây tiếp theo, một tiếng ầm long trời lở đất vang lên, khói bụi mịt mù.
Phong ở đây lắm mồm với hắn lâu như vậy, một là để moi thêm thông tin, hai là để chuẩn bị chút bất ngờ nho nhỏ.
Nếu không cô đã sớm xông lên rồi, nắm đấm của cô đã ngứa ngáy lắm rồi.
Đợi khói bụi tan đi, những hàng ghế nhà thờ vốn ngăn nắp sạch sẽ đã văng tứ tung, mảnh vụn bay đầy trời, còn pho tượng ở chính giữa thì đã chuyển sang tư thế hai tay bắt chéo che trước người.
“Ồ? Vậy mà cũng đỡ được à?”
“Không, cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.”
Nhìn những vết nứt dần lan ra trên người pho tượng và những mảnh đá vụn rơi lả tả từ cánh tay nó, Phong nở một nụ cười nhạt.
“Bà đây ghét nhất là cái loại giả thần giả quỷ như ngươi! Để ta xem ngươi rốt cuộc xấu xí đến mức nào mà chỉ dám cho người khác thấy bộ dạng này.”
Nói xong, cô lại ném một hòn đá qua.
Lần này Sogrider không dám coi thường, nhanh chóng nhảy ra xa để né khỏi phạm vi vụ nổ.
Tuy nhiên... chẳng có tiếng nổ nào cả. Thứ cô ném qua thật sự chỉ là một hòn đá, sau khi nảy vài cái trên mặt đất liền lăn đi đâu mất.
Nhưng vì hành động né tránh của hắn, những mảnh đá trên người Sogrider ào ào rơi xuống để lộ ra chân thân của hắn.
Đó là một lão già tóc bạc quá nửa, hốc mắt sâu hoắm, gương mặt chi chít nếp nhăn, thậm chí còn hằn lên vài đường vân đen kịt như dây leo.
Phần lớn cơ thể hắn đều giấu trong áo choàng, nhưng nhìn vào những ngón tay thì chắc chắn là gầy trơ xương.
Phong làm bộ nôn ọe một cái: “Xấu vãi, cái bộ dạng này của ông mà thành thần thật thì cũng bị các vị thần khác tống cổ xuống cống thôi. Ngoan ngoãn tìm một cái quan tài chôn mình đi, thật đấy.”
“Kẻ ngoại lai ngu xuẩn, ngươi đã thành công chọc giận ta.” Sogrider hung tợn nhìn chằm chằm Phong nhưng giọng nói vẫn không hề thay đổi.
“Ta đã nhận được lời mời của thần linh, ta đã có được phương pháp thành thần, ta có tư cách thành thần, một kẻ phàm nhân như ngươi làm sao hiểu được?”
“Phương pháp và tư cách mà ông nói chính là biến cả tòa thành này thành cái dạng quỷ quái hiện giờ? Những người này đều là thần dân của ông, đều là những người hết mực kính ngưỡng ông mà!”
Phong đã từng tìm thấy những ghi chép ca ngợi thành chủ trong nhà của không ít người, ngay cả Sophia cũng gọi ông ta là thành chủ kính yêu, đương nhiên cách gọi này có lẽ là mỉa mai.
Nhưng từ những manh mối đó có thể thấy vị thành chủ trước đây quả thực đã làm rất nhiều việc đáng được ca ngợi và yêu mến.
“Bọn họ từng cần ta, ta cho họ sự giúp đỡ. Bây giờ ta cần họ, họ hiến dâng sự giúp đỡ cho ta, chỉ vậy mà thôi.”
“Ông điên rồi.”
“Nếu có thể thành thần, điên một chút thì đã sao.”
“Tại sao ông lại cố chấp với việc thành thần đến vậy?”
“Nhân tộc không có thần, ta sẽ trở thành vị thần đầu tiên!”
Phong có thể nhìn ra câu nói này là chấp niệm chân thành nhất của hắn, bởi vì chỉ khi nói câu này, cảm xúc của hắn mới xuất hiện dao động rõ rệt.
Bất kể vị thành chủ này bây giờ có tỉnh táo hay không, hay chuyện gì đã khiến hắn thay đổi lớn như vậy, câu nói này vẫn không thay đổi.
“Nhưng theo tôi thấy, bộ dạng này của ông càng giống ma hơn.”
“Ngươi đã biết ma, vậy cũng nên biết thần và ma vốn là một thể.”
Trong khoảnh khắc, đầu óc Phong như bị một cây dùi đâm vào, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng.
Thần và ma vốn là một thể?!
Cô đột nhiên nhớ ra, boss ở làng tân thủ tên là “Lang Thần”, mà khí tức của nó lại tương ứng với Kẻ Nhiễm Bẩn Hỗn Độn của Kẻ Săn Ma và đám Kẻ Vấy Bẩn Hỗn Độn cô gặp cách đây không lâu.
Thần của người này chính là ma của người kia.
“Thì ra là vậy...” Phong đưa tay đỡ trán, nặng nề thở dài một hơi, “Nhưng ta không cảm nhận được bất kỳ ma khí nào trên người ngươi, thậm chí còn không bằng bốn con kia. Cái gọi là phương pháp của ngươi sai bét rồi.”
“Chúng chẳng qua chỉ là con rối trong tay thần linh, còn ta sẽ trở thành vị thần thực sự.”
“Thôi bỏ đi, bất kể ông có vọng tưởng thế nào thì cũng đến đây là hết rồi.”
Phong siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Sogrider.
“Hôm nay, dù là thần hay ma, tất cả đều phải ngã xuống đây cho tôi! Chúa Jesus cũng không cứu nổi ông đâu, tôi nói rồi đấy!”
