Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

(Đang ra)

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

gosogdolu; 고속도루

Và rằng thế giới sẽ đi đến hồi kết vào 10 năm sau.

620 4028

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

18 633

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2418

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Chương 1 - 100 - Chương 43: Anh lính gác ơi, chính là hắn!

Ngày hôm sau, vì có tiết học buổi tối nên Hứa Hiểu Phong liền mang thẳng thiết bị đăng nhập đến trường.

Thiết bị này là một chiếc mũ bảo hiểm kiểu nửa đầu, chỉ che phần trên đầu đến ngang mắt, nên cũng khá gọn nhẹ.

Trên lớp vẫn là một không khí uể oải, trước kia đã vậy, bây giờ lại càng hơn.

Ngay cả không ít học sinh ngoan đạo trước đây chăm chỉ nghe giảng cũng bắt đầu lơ đãng.

Các giáo viên đứng lớp cũng chỉ biết bất lực nhìn trời, vì không ít người trong số họ cũng đang cày 《Dị Vực》.

Một thế giới hoàn toàn mới, những quy tắc khác biệt luôn có sức hấp dẫn chết người, huống hồ nhà nước còn ngầm ủng hộ, thậm chí một số cơ quan đơn vị còn công khai cho phép chơi 《Dị Vực》 trong giờ làm việc.

Đây không phải là lơ là công việc, đây là một hình thức cống hiến khác.

Buổi chiều học xong hai tiết đầu, Hứa Hiểu Phong hú em gái một tiếng rồi cùng ba thằng bạn chí cốt còn lại trong phòng kéo về ký túc xá.

Không ít người qua đường nhìn thấy Hứa Hiểu Phong đi vào khu ký túc xá nam đều phải dụi mắt mấy lần. Ngay cả dì quản lý ký túc xá cũng sững người một lúc.

"Hứa Hiểu Phong?"

"Dạ, dì tìm con có chuyện gì ạ?"

"Con... có muốn đi cắt tóc không?"

Suy nghĩ đầu tiên của bà thực ra là hỏi có cần giúp đăng ký chuyển sang ký túc xá nữ không.

Chưa đợi Hứa Hiểu Phong trả lời, mấy thằng bạn chí cốt kia đã xúm vào dì: "Dì nói gì vậy ạ? Đây là mốt bây giờ mà."

"Đúng đúng đúng, chuyện của bọn trẻ chúng con, dì không cần bận tâm đâu ạ."

"Tiểu Phong như vậy là đẹp rồi, bọn con đều thấy rất ổn."

"Cái gọi là nghệ thuật vĩ đại và trường tồn nhất của dân tộc ta chính là đàn ông giả gái."

Dì chẳng hiểu mô tê gì, nhưng dì bị sốc nặng.

"Mẹ nó chứ! Mai đi cạo trọc luôn cho biết tay!"

Hứa Hiểu Phong hậm hực đùng đùng leo lên lầu.

Mai đi chắc luôn! Nói là làm!

Ba người còn lại cũng cười hề hề với dì rồi nhanh chóng chạy theo.

Sau đó, mỗi người một giường, chuẩn bị online!

Vừa nằm xuống, mấy thằng kia đã hỏi một câu: "Tiểu Phong, cho xin ID đi, add friend nào."

"Không add! Biến!"

Hứa Hiểu Phong vừa online, kết quả là bị một tràng tin nhắn spam cho sấp mặt.

Bạn bè của cô chỉ có hai người, một là em gái Hứa Hiểu Nguyệt, hai là thằng báo Vương Tinh Hạo.

Lần này là của báo thủ. Quy đổi thời gian gửi tin nhắn thì là vào buổi trưa ngoài đời thực.

"Đại ca, hôm nay em không đến chặn anh, thấy em tốt chưa."

Mẹ kiếp! Từ bao giờ cái việc không gây phiền phức cho người khác cũng đáng để kể công thế?

"Nhưng em lại có vài chuyện, cảm thấy WeChat của anh có thể đã chặn em rồi nên đành nói với anh trong game."

Tự tin lên, bỏ chữ 'cảm thấy' đi cũng được.

"Em đã bàn bạc kế hoạch của mình với ông già nhà em rồi. Kết quả là ổng không nói hai lời, cấp cho em mười triệu. Muốn hỏi anh xem đầu tư thế nào thì ngon hơn."

Đm thằng nhà giàu! Tùy tiện vung tay là mười triệu! Khoan đã... mười triệu quy đổi ra cũng chỉ có mười vạn vàng. Hình như... cũng không nhiều lắm thì phải?

Còn đầu tư? Đầu tư thẳng vào tôi này!

"Còn nữa, em đi xem video của tên Phong Hỏa Liên Thiên kia rồi. Khổ nỗi em không ở làng tân thủ số 66. Đại ca còn đường đi nước bước nào khác không?"

Sau đó là một tràng than trời kể khổ, chửi bới người chơi khác, réo tên đám vận hành game.

Mấy tin này bị lướt qua không thương tiếc, hàm lượng "mẫu thân" trong đó quá cao, không tiện trình bày.

Sau khi nắm được đại khái vấn đề của thằng Mập, Hứa Hiểu Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tôi biết cậu rất vội, nhưng cũng đừng quá nóng. Giờ vẫn đang là giai đoạn làng tân thủ nên cứ tích cực cấp trước đi, đợi đến chủ thành rồi hẵng hay."

"Cậu có thể bỏ ít tiền ra tìm người cày cấp hộ, trang bị kỹ năng các thứ khác đều là đồ tạm bợ, chỉ có cấp độ là vĩnh viễn và không thể bị tụt lại."

"Gợi ý trên, tổng cộng thu của ngài 10 vàng."

Hứa Hiểu Phong đọc lại câu trả lời không chê vào đâu được của mình một lần nữa, đặc biệt là câu cuối cùng đúng là một cú chốt hạ thần sầu.

Cô bé hài lòng chuẩn bị đóng khung chat, thì bên kia đã trả lời ngay tắp lự.

"Vãi chưởng! Cái này cũng tính tiền nữa à?"

"Đưa hay không tùy."

Rất nhanh, cô bé nhận được một lá thư. Đính kèm là 10 vàng lẻ 1 đồng.

Thư ghi rõ: 10 vàng phí dịch vụ, còn lại là tiền boa, dịch vụ của bạn tuyệt thật!

Mẹ nó! Thằng mập chết bằm này!

Thôi kệ, có tiền là được. Chỉ cần có tiền thì bảo mình làm gì cũng được.

"Tóm lại cậu cứ lên cấp 10 đến chủ thành rồi tính, đến chủ thành sẽ có bất ngờ."

"Rõ! Đại ca!"

Hứa Hiểu Phong chuẩn bị làm đại sự của mình, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, liền gửi thêm một câu: "Thằng Mập, đừng để lộ thân phận ngoài đời của tôi ra. Cậu cũng biết game này không đơn giản mà."

"Hả? Sao vậy?"

"Xem bảng xếp hạng cấp độ đi."

Đợi vài giây, Vương Tinh Hạo đột nhiên bắt đầu spam tin nhắn.

"Đại ca đỉnh vãi! Hạng bảy toàn server!"

"Cụ Phong ơi, sau này tiểu đệ trông cậy vào cụ che chở!"

Hứa Hiểu Phong nhanh chóng đóng khung chat và tích vào ô không làm phiền.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

"Mười triệu à... cũng đủ nhét kẽ răng mình rồi. Hơn nữa với gia thế của Vương Mập, bố cậu ta sau khi thấy lợi nhuận từ khoản đầu tư của con trai nhất định sẽ rót thêm vốn."

Có lẽ sẽ có người cho rằng giúp đỡ anh em mà dính dáng đến tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm.

Thực ra không phải vậy, cậu và Vương Mập đúng là anh em tốt, nhưng cậu lại chẳng có quan hệ gì với bố của Vương Mập. Với người trước thì có thể giúp một tay, với người sau thì chỉ có thể là bàn chuyện làm ăn.

Mười triệu này, và có thể còn nhiều hơn sau này, về bản chất là tiền của bố cậu ta, Vương Mập chỉ là người trung gian. Mặc dù cuối cùng Vương Mập sẽ nhận được lợi ích rất lớn.

Anh em tốt không lừa nhau, kết quả cuối cùng là thực lực trong game của Vương Mập tăng vọt, mình thì có tiền, đây chính là đôi bên cùng có lợi còn gì?

Hứa Hiểu Phong vui vẻ bước ra khỏi nhà đi dạo trên phố.

Đột nhiên, một người chơi đi tới từ phía đối diện đã thu hút sự chú ý của cô.

Vào thời điểm này, số lượng người chơi vẫn còn khá ít, những người thong thả dạo phố lại càng hiếm hơn.

Quan trọng nhất là, ID của người chơi này: Ức Diệc Tư Ngô Diệc Tư.

Vãi chưởng! Lão Triệu!

Trong lòng Hứa Hiểu Phong giật nảy mình, chân bỗng mềm nhũn, ngã oạch một cái ngay trên đất bằng.

Người chơi phía trước chính là bạn cùng phòng tốt của Hứa Hiểu Phong, Triệu Bác Văn, vốn đã chú ý đến cô, bây giờ thấy tình hình này lập tức chạy tới đỡ người dậy.

"Em gái, em không sao chứ?"

"Tôi... anh... ưm... hu hu..." Hứa Hiểu Phong lòng rối như tơ vò, nói năng lộn xộn.

"Hả? Em gái đừng khóc, đau ở đâu à?"

"Khóc cái đầu anh ấy!" Hứa Hiểu Phong hét lên một tiếng.

Triệu Bác Văn ngơ ngác chớp mắt: "Hả?"

Sau tiếng hét vừa rồi, Hứa Hiểu Phong đã bình tĩnh lại, dòng suy nghĩ cũng dần trở nên rõ ràng.

Rồi cô nhận ra, tiếng hét vừa rồi quá là phá vỡ hình tượng rồi.

"Ờ..."

Trong chớp mắt, Hứa Hiểu Phong thuận thế bắt đầu khóc thật.

"Hu hu hu hu... người ta không có khóc... hu hu hu..."

"Được được được, không khóc không khóc."

Động tĩnh rất nhanh đã thu hút các NPC cư dân và một vài người chơi, từng người một tiến lên hỏi thăm tình hình.

Hứa Hiểu Phong vừa khóc vừa nói: "Không liên quan đến anh trai đâu ạ, là do em tự ngã. Hu hu hu..."

Cô bé càng nói như vậy, ánh mắt của đám đông nhìn Triệu Bác Văn lại càng thêm quái dị.

Cho đến khi lính gác đến, mặc kệ ba bảy hai mốt, cứ bắt người đi rồi tính sau.

Trên đường bị áp giải đi, Triệu Bác Văn vẫn không ngừng giải thích nhưng cũng vô ích.

Phong lén liếc theo bóng lưng đáng thương đó, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười gian xảo.

"Nhóc con, chuyện hôm nay đổ lên đầu cậu rồi nhé. Ai bảo ba người các cậu cười tôi! Tôi thù dai lắm đó nha!"

Khoan đã, mình là người lương thiện mà, sao lại thù dai được nhỉ? À không, phải là do hôm nay gặp phải cậu ta nên mình mới té sấp mặt chứ!

Đúng! Không sai! Chính là cậu làm tôi ngã! Anh lính gác không bắt nhầm người đâu!