“Cậu...”
Yulia quan sát kỹ Sophia, nhận ra cơ thể cô bé dường như đã trong suốt hơn trước.
“Ma bọn tớ nói chung không thể rời khỏi nơi mình tồn tại quá xa được. Nếu không quay về kịp lúc, sự tồn tại sẽ ngày càng mờ nhạt, ý thức cũng dần mơ hồ.”
“Sao cậu không nói sớm! Chúng ta về ngay!”
Yulia vội đưa tay ra định kéo Sophia, nhưng đương nhiên chỉ tóm vào hư không.
Sophia lắc đầu. “Không về được nữa rồi, nơi đó bị phá hủy mất rồi.”
“Bị phá hủy rồi…” Yulia sững người. Cô bàng hoàng cúi gằm mặt, giọng lí nhí. “Là… do pháp trận sao?”
“Ừm.”
“Nhưng cậu đã làm đúng mà,” Sophia mỉm cười thanh thản. “Những thứ hại người như vậy, thấy một cái là phải phá một cái. Nói đúng hơn, tớ mới là người phải cảm ơn cậu. Nếu cậu không cho nổ tung nơi đó, tớ đã chẳng thể đi xa đến thế này.”
Sophia nở một nụ cười nhàn nhạt, không chút bi thương.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Đến nhà thờ thôi, tớ thích không khí yên tĩnh và thanh bình ở đó.”
“Ừm…”
“Thật ra bây giờ tớ vui lắm, cậu đừng ủ rũ nữa.”
Yulia lẳng lặng đi theo sau Sophia.
Cô không được thản nhiên như Sophia. Cô không thể hiểu nổi tâm trạng của cô bé lúc này, và chính vì không thể đồng cảm, cô cũng chẳng biết đối mặt ra sao.
Sophia dường như không để tâm đến phản ứng của Yulia, cứ tự mình thủ thỉ.
“Tớ vui thật mà. Khoảng thời gian vừa rồi là lúc tớ vui vẻ nhất từ trước đến giờ. Cùng cậu đi trên con đường này, tớ đã được thấy những phong cảnh mà cả đời này chưa từng dám mơ tới.”
“Tớ đã lang thang ở đó không biết bao nhiêu năm tháng, chỉ biết ngắm vầng trăng tròn không bao giờ đổi trên trời, nhìn những con đường trống hoác xung quanh, cứ như bị nhốt trong một cơn ác mộng cô độc không bao giờ tỉnh lại.”
“Tớ đã nghĩ rằng cảnh tượng này sẽ kéo dài mãi mãi, không bao giờ kết thúc. Nhưng hôm nay, nó đã có một màu sắc khác, đó là những đóa pháo hoa mà cậu mang đến cho tớ.”
Yulia khinh khỉnh bĩu môi, buột miệng cà khịa: “Coi một vụ nổ là pháo hoa, đúng là chưa thấy sự đời mà.”
Sophia quay lại, bật cười: “Cũng na ná nhau mà, lại còn rất đẹp nữa. Ánh lửa rực lên trong khoảnh khắc ấy có thể thắp sáng cả đêm dài. Được thấy những cảnh tượng này, tớ đã mãn nguyện lắm rồi, không còn gì hối tiếc nữa.”
“Chẳng phải cậu vẫn muốn tìm bố sao?”
“Tớ biết thừa là bố không còn nữa rồi. Chỉ là kiếm cớ để bắt chuyện với cậu thôi. Có lẽ một con quái vật nào đó chính là ông ấy ngày xưa, nhưng… ông ấy của bây giờ thì liên quan gì đến tớ nữa đâu?”
“...”
Cha nội ơi, ra là cô cũng biết bày trò cơ đấy!
Chuyện đã nói thẳng ra, Yulia cũng không còn khó chịu nữa. “Cậu nói cậu đã ở đây rất lâu rồi, rốt cuộc là bao lâu?”
“Lâu lắm rồi, chắc cũng mấy trăm năm. Cụ thể thì tớ không biết, vì chẳng có gì để tham chiếu thời gian cả. Kể từ ngày đó, bầu trời lúc nào cũng như thế này, chưa từng thay đổi.”
“Vậy sao cậu biết là mấy trăm năm?”
“Những lúc buồn chán quá thì ngồi đếm thời gian cho qua ngày thôi.”
Đúng là buồn chán đến cảnh giới cao nhất rồi.
“Vậy trong khoảng thời gian này cậu không gặp người nào khác à?”
“Thỉnh thoảng cũng có. Nhưng họ dường như không hiểu tớ nói gì, thậm chí còn tấn công tớ. Cuối cùng họ cứ đi sâu vào trong, rồi chẳng thấy quay ra nữa.”
Yulia nhíu mày, nhận ra điều bất thường.
Không hiểu ngôn ngữ, rất có thể là người từ bên ngoài. Tấn công cho thấy không phải người chơi.
Yulia mang thuộc tính người chơi, ban đầu cũng tấn công theo bản năng, nhưng hệ thống không ghi nhận sát thương nên Sophia không phản công lại.
“Cậu biết Hoàng Kim Quốc không?”
“Hoàng Kim Quốc à? Hình như tớ có nghe qua. Cậu từ đó đến sao? Nhưng tiếc là tớ không biết gì cả, tớ ít khi ra ngoài lắm, hôm nay là lần tớ đi xa nhất đó.”
“Vậy cậu có biết sâu bên trong có gì không?”
“Đương nhiên là kẻ chủ mưu rồi, vị thành chủ đáng kính của chúng ta.”
“Chính ông ta đã gây ra thảm cảnh cho thành phố này ư?”
“Cái đó thì tớ không biết, tớ chưa từng gặp ngài thành chủ nên cũng không biết ông ta là người thế nào.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới nhà thờ gần nhất.
Sophia đi thẳng xuyên qua cửa, còn Yulia thì đẩy cửa bước vào.
“Cảm giác trong nhà thờ thật tuyệt.”
“Đúng vậy, có lẽ chúng ta đều là những người được Nữ Thần Sự Sống che chở.”
Sophia mỉm cười gật đầu. “Chắc chắn là vậy. Cậu cũng sẽ đi sâu hơn nữa, phải không?”
“Ừm. Đây là mục đích chuyến đi này của tớ.”
Sophia cười nói: “Vậy à, tốt quá nhỉ. Cậu dường như luôn biết mình muốn làm gì. Không giống tớ, hoàn toàn không biết tại sao mình lại xuất hiện, rõ ràng những người tớ quen và không quen đều chết cả rồi.”
“Nhưng tớ đã gặp được cậu ở đây, có lẽ đây chính là sứ mệnh của tớ.”
Yulia cười khổ lắc đầu: “Mấy từ như ‘sứ mệnh’ tốt nhất đừng treo trên miệng. Tớ không thích từ này lắm, cứ có cảm giác như bị thứ gì đó ép buộc.”
“Ể? Vậy sao? Nhưng với tớ thì không sao cả, đây chính là sứ mệnh của tớ.” Sophia mỉm cười. “Tớ có thể tiếp tục dẫn đường cho cậu. Chúc cậu có thể chấm dứt cơn ác mộng không hồi kết này.”
“Cái gì?”
Yulia còn chưa kịp hiểu, Sophia đã đột ngột bay vút lên cao.
Cơ thể cô bé xoay tròn, tỏa ra ánh sáng xanh lam dịu nhẹ.
Vòng xoay mỗi lúc một nhanh, ánh sáng cũng ngày một rực rỡ.
Cuối cùng, nó vỡ òa thành vô vàn đốm sáng tựa như một đóa pháo hoa lộng lẫy bung nở giữa trời đêm.
Yulia ngây người. “Sophia?”
Không một lời đáp lại.
Một chiếc lông vũ trắng muốt nhẹ nhàng rơi xuống như tàn tro của đóa pháo hoa, như bụi bặm của ánh sáng và bóng tối.
Yulia đưa tay đón lấy nó.
【Tên vật phẩm: Bụi Pháo Hoa
Phẩm chất: Không
Giới thiệu: Pháo hoa vùi mình trong cát bụi thật lâu chỉ vì một khoảnh khắc rực rỡ. Hạt bụi này xin gửi tặng người bạn cuối cùng, mong cô ấy một đường không trở ngại.】
Yulia lặng thinh.
Cô nâng lòng bàn tay, chiếc lông vũ lơ lửng trên đó khẽ lay động rồi dừng lại tựa như một chiếc la bàn chỉ hướng.
Yulia bật cười. “Ai đời lại làm người dẫn đường như cậu chứ. Đợi ra ngoài, tớ nhất định sẽ cho cậu một sao đánh giá.”
Người dẫn đường không đạt chuẩn, nhưng là một người bạn tuyệt vời.
Bạn bè của Yulia thực ra rất ít, đếm đi đếm lại cũng chưa hết một bàn tay.
Mà người có thể khiến cô tùy ý trò chuyện không chút kiêng dè lại chỉ có cô bạn mới quen trong một thời gian ngắn ngủi này.
Rõ ràng chỉ là một tên otaku vô lo vô nghĩ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại chất chứa bao nhiêu là bí mật.
Cô chắp tay trước tượng Nữ Thần Sự Sống, thành tâm cầu nguyện: “Xin Nữ thần dẫn lối cho bạn của con về với cõi yên bình.”
Khi đứng thẳng dậy, ánh mắt cô đã kiên định hơn bội phần.
“Lên đường thôi, bạn của tôi.”
Yulia bước ra khỏi nhà thờ, liếc nhìn hướng cán lông vũ chỉ tới rồi cất Bụi Pháo Hoa vào ba lô.
Boss cuối của thành phố này, hẳn là cái gã thành chủ kia.
Giờ mình đang bực đấy.
Phải tìm đứa nào đó đấm cho một trận ra trò mới được.
