Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6939

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Chương 301 - 400 - Chương 304: Lần này thật sự không gây chuyện

Buổi yết kiến chính thức vẫn diễn ra tại đại điện hoàng cung, một quy trình không thể thiếu dù chỉ là cho có lệ.

Lúc Ansair nghiêm túc xử lý công vụ, ông ta quả thật cũng ra dáng một bậc đế vương.

Chỉ là giọng ông ta hơi to, cộng thêm không gian vang vọng của đại điện, gào đến mức Yulia ong hết cả đầu. May mà sau đó ông ta dường như đã ý thức được, nên cố tình hạ giọng xuống, thế là tai cô mới được yên.

Sau khi buổi yết kiến chính thức kết thúc, cả đám được tự do hoạt động.

Tiếc là, con cái của Ansair gần như đều tung hoành ở bên ngoài cả, Yulia không có ai để hại... à không phải, là để kết giao bạn mới.

Theo lời Ansair, chỉ có những kẻ vô dụng mới nghĩ đến việc ru rú trong hoàng thành, còn con cái của ông ta đều là những người tài giỏi.

Nhưng về điểm này, Edward lại chen vào một câu: “Cái loại như ông, chỉ cần gào một tiếng, chắc chẳng đứa nào dám ở lại đây đâu.”

Thế là hai người họ lại lườm nhau cháy mặt.

Yulia thì lại khắc cốt ghi tâm lời của Ansair, và vô cùng tâm đắc.

Đợi sau này về Đế quốc Thanh Ngọc, mình cũng phải nói với chị Ellieya y như vậy. Em đây phải có chí lớn, đâu thể cứ ru rú bên cạnh chị mãi được.

Chị ấy là một tân hoàng vừa mới kế vị, phải học hỏi nhiều hơn từ các bậc tiền bối mới phải.

Tất nhiên, Yulia cũng không quên chuyện chính.

Cô kể cho Ansair nghe về những “người ngoại lai”, thuật lại y nguyên tình hình ở Đế quốc Thương Thúy cùng những phân tích của mình và Griffis.

Không cần phải nói nhiều, Ansair với tư cách là hoàng đế tự có những suy tính của riêng mình.

Tuy ông ta cũng sẽ phải đi xác minh lại, nhưng nhờ có vết xe đổ của Đế quốc Thương Thúy, lần này mục tiêu đã rõ ràng, hiệu quả chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.

Thế nên ở Đế quốc Chân Hồng lần này, Yulia chẳng cần phải tiếp xúc với người chơi hay tự mình điều tra gì sất, cứ quẳng hết cho Ansair là xong.

Vậy thì chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.

“Đại bá, con muốn đến Tháp Thử Luyện Anh Linh bên này một chuyến.”

Cách xưng hô này là do Ansair nằng nặc đòi cô gọi như vậy lúc riêng tư, cốt để lúc nào cũng phải trên cơ Edward một chút.

Nhưng Edward cũng chẳng thiệt, vì cách gọi này nghe qua đã thấy sặc mùi... già.

Thôi thì cũng tạm chấp nhận được.

“Tháp Thử Luyện Anh Linh? Bây giờ cháu còn cần phải đi rèn luyện nữa sao?”

“Con có lẽ sẽ gặp được người nào đó ở trong đó.”

“Vậy được, lập tức sắp xếp cho cháu gái nhỏ ngay!”

Bây giờ thầy Edward đang để mắt mình hơi sát, không còn cách nào khác, đành phải chơi lớn một phen.

May là mình cũng không cần phải làm thêm gì.

Mà không biết nếu mình đi nhờ vả Ansair, liệu có thể xui ông ta gây sự đánh nhau với thầy, đường đường chính chính giữ chân thầy lại, rồi mình lẻn đi được không nhỉ?

Thôi, đùa thôi, nghĩ thôi cũng đừng hòng.

Người của Đế quốc Chân Hồng làm việc luôn sấm rền gió cuốn.

Bên này Yulia vừa mới nhắc đến Tháp Thử Luyện Anh Linh, thì bên kia, một đội Cấm vệ quân đông đảo đã phong tỏa toàn bộ khu vực quanh tòa tháp.

Họ dùng vũ lực giải tán những người chơi đang tụ tập, ngay cả những người trong tháp, dù là vừa vào chưa kịp làm gì hay đang lẹt đẹt ở mấy tầng đầu, đều bị cưỡng chế lôi ra ngoài.

Những người ở tầng cao hơn thì tạm thời chưa bị động đến.

Chuyện này khiến các người chơi bất mãn tột độ, nhưng liếc nhìn hàng ngũ Cấm vệ quân trang bị đến tận răng, khí thế ngút trời, hơn một nửa đã co vòi lại, chỉ dám kháng nghị bằng mồm.

Thấy vậy, đội trưởng Cấm vệ quân gầm lên một tiếng: “Bệ hạ có lệnh! Bắt đầu từ bây giờ, Tháp Thử Luyện Anh Linh và khu vực xung quanh cấm bất kỳ ai đến gần! Kẻ vi phạm, giết không tha!”

Không chỉ người chơi, ngay cả quý tộc NPC cũng đều bị chặn lại.

Đã thế mở miệng ra đã là giết không tha, chuyện này cũng nghiêm trọng vãi nồi rồi!

Lần này, các người chơi từ bất mãn chuyển sang hoang mang.

Có biến gì vậy?

Lẽ nào là cốt truyện mới?

Chẳng lẽ hoàng tộc bị ám sát nên phải phong tỏa hiện trường điều tra à? Hay là nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta sắp bắt đầu rồi?!

Diễn đàn người chơi lập tức bùng nổ.

Không ít người chạy đi hỏi thăm NPC, kết quả là NPC cũng ngơ ngác.

Có chuyện gì á? Tôi không biết!

Nhiều người hơn thì vây quanh vòng ngoài cùng của khu vực phong tỏa, quyết giành được tin tức tay đầu, biết đâu còn vớ được nhiệm vụ độc quyền.

Yulia lướt qua tin nhắn trên đường đến tháp thử luyện.

Là Hứa Hiểu Nguyệt gửi.

Mấy tấm ảnh chụp màn hình diễn đàn, cuối cùng là một dấu chấm hỏi to tướng.

“?”

Yulia lặng người.

Lịch trình mỗi ngày của cô đều báo cáo sơ qua cho Hứa Hiểu Nguyệt một tiếng, đồng thời hỏi thăm tình hình Hoàng Kim Thành, nên con bé biết hôm nay cô đã đến hoàng đô của Đế quốc Chân Hồng.

Và rồi, cô mới đến chưa đầy nửa ngày, đã xảy ra chuyện... long trời lở đất thế này.

Yulia rất muốn nói một câu, chuyện này không liên quan đến mình, đều là do ông hoàng đế kia cả, ai biết ông ta lại chơi lố đến thế chứ?

Nhưng mà... hết cách rồi, ngọn nguồn quả thật là từ mình mà ra.

“Chuyện này có lẽ đại khái hình như... là có một chút xíu quan hệ với chị.”

Bên kia rõ ràng đã im lặng một lúc.

Cuối cùng, chỉ trả lời hai chữ.

“Bá cháy.”

“...”

Yulia muốn khóc mà không ra nước mắt.

Lần này thật sự không phải lỗi của mình mà! Mình cũng có muốn đâu!

Mình thực sự, thực sự là một người rất khiêm tốn, không thích gây chuyện.

Ở Đế quốc Thanh Ngọc, chuyện đó có thể trách mình sao? Đều là do con mụ Hệ thống đâm sau lưng!

Ở Đế quốc Thương Thúy, tự dưng bị người ta nhận ra, mình còn cách nào nữa?

Còn ở cái Đế quốc Chân Hồng này, mình thậm chí còn chưa lộ mặt nữa, người chơi làm ơn bớt tưởng tượng lại giùm cái được không?

Haiz.

Ngàn lời vạn chữ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

Ta đã sớm không còn ở trên giang hồ, nhưng giang hồ nơi đâu cũng có truyền thuyết về ta.

Đời người, cô độc như tuyết.

Ngay lúc Yulia chuẩn bị mặc kệ mớ bòng bong này để tập trung vào chuyện trước mắt, Hứa Hiểu Nguyệt lại gửi một tin nhắn nữa.

“Mong chờ màn thể hiện tiếp theo của chị.”

Yulia nghẹn họng, suýt nữa thì tắt thở.

Mình...

Khoan đã, hình như vẫn còn một quốc gia phải đi.

Mình chỉ cần chú ý một chút, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu... chắc là...

Nói câu này, chính Yulia cũng thấy hơi chột dạ.

“Sao vậy? Cháu gái nhỏ?”

Ansair đột nhiên tiến lên hỏi.

“A? Không... không có gì ạ. Mà này, Đại bá cũng đi cùng ạ?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Chỉ là, ngài dù sao cũng là hoàng đế, cứ đi lại nghênh ngang thế này có phải là không hay lắm không ạ?”

“Không hay cái gì? Cháu cũng biết ta là hoàng đế, ta xem thằng nào dám nói không hay, cẩn thận ta khiến nó không hay thật!”

Thôi được rồi... gã này đúng là một bạo chúa đích thực.

Edward thì bổ sung một câu: “Ý của Yulia mà ông không hiểu à? Chính là chê ông phiền phức đấy.”

Ansair trợn mắt: “Ngươi nói gì! Cẩn thận ta khiến ngươi không hay thật đấy!”

“Hờ!” Edward khinh thường hừ nhẹ một tiếng.

Sau đó hai người lại bắt đầu màn lườm nguýt quen thuộc.

Cảnh tượng này đã quá quen rồi.

Khi họ thông qua trận pháp dịch chuyển đến gần Tháp Thử Luyện Anh Linh, tất cả Cấm vệ quân đều đồng loạt quỳ xuống hô vang: “Cung nghênh Bệ hạ!”

Người chơi ở vòng ngoài không nhìn thấy người, nhưng nghe rõ mồn một.

Giọng của người nước này ai cũng to như cái loa phường, muốn không nghe thấy cũng khó.

Thế là, diễn đàn người chơi lại một lần nữa nổ tung.

“Tin nóng hổi! Hoàng đế đích thân giá lâm! Đất nước sắp có đại biến!”

“Nghi vấn người thừa kế hoàng vị bị ám sát, hiện đã phong tỏa hiện trường, dự kiến sẽ sớm giới nghiêm toàn thành! Anh em chuẩn bị tinh thần đi!”

“Theo nguồn tin nội bộ đáng tin cậy, không chỉ chết một người! Đế quốc Chân Hồng sắp có đại loạn rồi!”