Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 0

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 0

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 0

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 425

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 0

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 201 - 300 - Chương 217: Tiểu Nguyệt cũng ra trò phết!

Yulia tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, thấy cũng chưa trôi qua bao lâu.

Cuộc nói chuyện với Ayelus đã giải đáp phần lớn thắc mắc của cô, nhưng đồng thời cũng gieo vào lòng cô những câu hỏi mới.

Nơi này cách vị trí của Ayelus rất xa ư? Còn kết giới che chắn là cái quái gì?

Cái gọi là phó bản sự kiện, tức Phó bản: Vương Quốc Diệt Vong, lẽ ra phải chung một tọa độ với Hoàng Kim Quốc chứ.

Lần sự kiện trước, dịch chuyển hệ thống đúng là đã ngốn một khoảng thời gian khá dài.

Nói cách khác, Hoàng Kim Quốc ở rất xa nơi này.

Nhưng nơi này lại thực sự có dấu tích của Hoàng Kim Quốc, thậm chí có cả anh linh của họ.

Nghĩ nát óc cũng không ra.

Lắc đầu, Yulia quyết định tạm gác những chuyện này lại.

Mấy vấn đề này bây giờ còn quá xa vời, nghĩ sớm chỉ tổ chuốc thêm phiền não.

Mục tiêu trước mắt của cô vẫn là nâng cao thực lực, hoàn thành nhiệm vụ.

Một thời gian sau đó, Yulia chỉ tập trung vào các hoạt động thường ngày, không gây ra thêm tin tức chấn động nào nữa.

Còn Hứa Hiểu Nguyệt cũng chăm chỉ lên lớp và cày game.

Sau một thời gian thích ứng, chuyên ngành Kỹ thuật và Khám phá Game của các trường đại học cũng dần đi vào nề nếp.

Hôm nay, sau khi hoàn thành lịch học và mục tiêu cày cuốc trong ngày, Hứa Hiểu Nguyệt thoát game, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Bây giờ, chuyên ngành của họ đã điều chỉnh thời gian biểu, bắt đầu học từ một giờ chiều, đầu tiên là lớp lý thuyết, sau đó mới vào game.

Buổi tối còn có buổi luyện tập cố định, tương đương với giờ tự học, nên tan học cũng phải ngót nghét mười một giờ đêm, thậm chí muộn hơn.

Nhưng dù vậy, Hứa Hiểu Nguyệt vẫn kiên trì về nhà mỗi ngày.

Các bạn học khác cũng khuyên cô nên ở lại ký túc xá, con gái nửa đêm nửa hôm đi ngoài đường không an toàn lắm.

Nhưng cô chỉ lắc đầu: “Trong nhà còn một nhóc con. Để nó một mình ở nhà tớ sợ xảy ra chuyện.”

“Em gái cậu à? Cậu đúng là chiều em gái hết nấc.”

Hứa Hiểu Nguyệt chỉ mỉm cười.

Chiều là một chuyện, chuyện khác là để bả ở nhà một mình thì dễ toang lắm!

Không phải bả toang, mà là cái nhà nó toang!

Bà chị mình có siêu năng lực phá nhà đấy, không đùa được đâu!

Ngay lúc Hứa Hiểu Nguyệt chuẩn bị rời đi, có người gọi cô lại.

“Hoa khôi Nguyệt.”

Hứa Hiểu Nguyệt chỉ liếc người kia một cái, không đáp lời.

Người đến là một nam sinh cùng lớp, tên Trần Hoằng Nghị.

Nghe đâu gia đình cậu ta cũng có chút gia thế, nên khá có tiếng nói trong đám con trai, đi đâu cũng có hai tên lâu la đi theo.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến Hứa Hiểu Nguyệt, cô không thân.

Trần Hoằng Nghị cũng không để tâm, mỉm cười nói tiếp: “Tôi có chuyện muốn nhờ hoa khôi Nguyệt giúp một tay.”

“Tôi không rảnh, phải về nhà rồi.”

Trước mặt người ngoài, cô luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc vì như vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, ví dụ như lúc này.

Nhưng lần này, đối phương dường như không dễ đối phó như vậy.

“Cậu cũng đừng từ chối nhanh thế chứ, giúp tôi một việc nhỏ thôi, tôi sẽ không để cậu thiệt đâu. Dù sao cũng là bạn học cùng lớp mà.”

Hứa Hiểu Nguyệt thầm thở dài.

“Cậu nói đi.”

Nói xong rồi tìm một lý do hợp lý hơn để từ chối là được.

Trần Hoằng Nghị lộ vẻ vui mừng.

“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ mong cậu có thể giới thiệu Em Gái Hạt Nhân trong game cho tôi.”

“Hửm?” Hứa Hiểu Nguyệt nghiêng đầu, “Em ấy cần giới thiệu sao? Muốn làm quen với em ấy thì cứ canh giờ đến tìm là được.”

Tiểu Á có bí ẩn gì đâu, ngày nào chẳng lên sóng.

Cũng chẳng kiêu căng, ai đến cũng có thể bắt chuyện vài câu.

“Đúng là vậy. Nhưng kiểu quen biết đó thật ra vẫn chưa đủ, tôi hy vọng có thể thân thiết hơn một chút.”

“Tìm tôi vô dụng, cậu tự đi mà tìm em ấy.”

Bề ngoài thì mình cũng chỉ là người làm công, chẳng qua là độ hảo cảm cày được cao hơn một chút thôi.

Nói xong, Hứa Hiểu Nguyệt lại chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã! Tôi nói thẳng luôn, tôi muốn nhờ em ấy để vào Tháp Thử Luyện Anh Linh. Hy vọng cậu có thể nói giúp một tiếng.”

Nghe đến đây, Hứa Hiểu Nguyệt càng cạn lời.

Thằng cha này bị gì vậy trời!

Cậu muốn leo tháp thì cứ đi đi! Người ta mỗi ngày có năm suất, tự đi mà giành một suất!

Nếu cậu không giành được, đó là vấn đề của cậu.

Không có thực lực thì đừng có mơ mộng hão huyền.

“Em ấy mỗi ngày vào cuối buổi livestream đều có phần phát suất công khai, cậu có thể tự mình nghĩ cách.”

Lần này Hứa Hiểu Nguyệt thật sự cất bước rời đi, không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Tên này có vấn đề về não rồi, cho dù thật sự đưa cậu ta vào tháp, qua nổi hai ải hay không còn là một vấn đề.

Sinh viên là lực lượng chủ chốt của game, mà chuyên ngành game trong các trường đại học chính là lính đặc chủng trong lực lượng chủ chốt đó.

Nhưng những người chơi đỉnh cao nhất lại không ở trong trường đại học, họ hoặc là có kênh riêng, hoặc là đã bị người có kênh riêng đào đi mất.

Hứa Hiểu Nguyệt đã cất bước, nhưng đối phương vẫn không buông tha.

“Hoa khôi, việc này cậu thật sự phải giúp tôi, bây giờ tôi đang bị áp lực cày cấp.”

“Cậu cứ giúp tôi nói thử xem, tôi tin cậu nhất định có cách. Tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Theo Trần Hoằng Nghị, Hứa Hiểu Nguyệt có thể nổi bật như vậy chắc chắn không thể tách rời khỏi “Em Gái Hạt Nhân”.

Có lẽ cô đã dùng quan hệ để vào Tháp Thử Luyện Anh Linh rồi.

Thực tế cậu ta đoán không sai, Hứa Hiểu Nguyệt hoàn toàn là vào tháp miễn phí.

Nhưng chuyện này thì có liên quan quái gì đến Trần Hoằng Nghị cậu ta chứ?

Trong mắt Hứa Hiểu Nguyệt, gã này đích thị là một thằng thiểu năng.

Cô tăng tốc bước về phía trước.

“Chậm đã! Cô không được đi!”

Tên lâu la tiến lên chặn đường, còn Trần Hoằng Nghị thì đưa tay định kéo cánh tay của Hứa Hiểu Nguyệt.

Ánh mắt Hứa Hiểu Nguyệt lạnh đi, nhanh như chớp vồ lấy cổ tay Trần Hoằng Nghị, xoay người trụ tấn, rồi đột ngột dùng sức.

Giây tiếp theo, Trần Hoằng Nghị cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể không kiểm soát được mà bay lên, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất.

Cậu ta hoàn toàn ngơ ngác, não còn chưa kịp phản ứng, nhưng cảm giác đau điếng từ mông đã truyền đến trước.

“Ái da~!”

Một gã cao gần một mét tám cứ như vậy bị một cô gái cao nhất cũng chỉ một mét bảy vật cho chổng vó lên trời.

Hứa Hiểu Nguyệt liếc cậu ta một cái rồi quay sang nhìn hai người đang chặn đường.

“Còn chuyện gì không?”

Nghe vậy, hai người hoàn hồn lại sau cơn sững sờ, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hứa Hiểu Nguyệt, bất giác lùi lại một bước.

“Không có chuyện gì thì tránh ra!”

Hứa Hiểu Nguyệt bây giờ thật sự có chút tức giận rồi. Cô còn phải vội về nhà nữa!

Hai người lập tức lùi sang một bên, nhìn Hứa Hiểu Nguyệt rời đi.

Đợi bóng lưng cô đã biến mất, họ mới chạy đến đỡ Trần Hoằng Nghị đang nằm trên đất dậy.

“Nghị ca, anh không sao chứ?”

“Nghị ca, có cần đến bệnh viện không?”

“Cút mẹ chúng mày đi!”

Trần Hoằng Nghị đẩy hai kẻ ra vẻ quan tâm kia ra, khập khiễng đứng dậy.

Cú vật vừa rồi của Hứa Hiểu Nguyệt cố ý để cậu ta tiếp đất bằng mông.

Sẽ chỉ đau chứ không bị thương, nhưng đau thì đau thật!

Qua cơn đau nhói ban đầu, bây giờ cậu ta đã miễn cưỡng có thể đi lại.

“Mẹ kiếp!”

Cậu ta hung hăng nhổ một bãi nước bọt, quay đầu nhìn các bạn học khác đang vây xem.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Tất cả cút hết cho tao! Tao cảnh cáo chúng mày! Nếu đứa nào dám đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, tao sẽ cho chúng mày biết tay!”

Nói xong, cậu ta vừa chửi bới vừa khập khiễng rời đi.

Hai tên lâu la vội vàng bám theo sau.

Mãi đến lúc này, các bạn học xem kịch khác mới hít một hơi khí lạnh.

“Hít~, đây... Tiểu Nguyệt cũng mạnh tay phết nhỉ?”

“Ác gì mà ác, tôi thấy vẫn nhẹ chán. Cái ngữ đấy mà còn gáy được thì chứng tỏ là chưa ăn đủ đòn.”

“Tôi còn không biết đấy, hoa khôi của chúng ta đánh nhau cũng lợi hại như vậy à? Pha vừa rồi ngầu vãi!”

“Đi đi đi, chúng ta đi báo cáo giáo viên, chuyện này chắc chắn là lỗi của Trần Hoằng Nghị, có thể xem lại camera giám sát!”