Hứa Hiểu Phong lẻn ra khỏi thành đến Lam Nguyệt Thôn mới, cũng chính là khu hang núi rộng lớn đó.
Dân làng đã sớm sẵn sàng đâu vào đấy chỉ chờ Hứa Hiểu Phong đến.
Sáu mươi người bọn họ xếp thành hai hàng ngay ngắn đứng hai bên, những dân làng còn lại cũng tụ tập gần đó hóng chuyện.
Ngay khi Hứa Hiểu Phong xuất hiện, tất cả đồng thanh rền vang: "Kính chào Đại tỷ đầu!"
Hứa Hiểu Phong vừa che mặt vừa bước lên: "Khỏe, mọi người cũng khỏe."
Cô đã góp ý chuyện này mấy lần rồi nhưng đám người này nhất quyết không nghe, cứ khăng khăng rằng nghề nào cũng phải có lề thói của nghề đó, quy củ là quy củ.
Khiến Hứa Hiểu Phong thật sự hết cách.
Cô vốn đã quen rồi, nhưng lần này số người tăng gấp đôi, lại còn có các dân làng khác cổ vũ, khí thế lớn hơn gấp bội nên cơn ngại ngùng lại ập tới.
"Lần này nghề nghiệp của chúng ta phải thay đổi, bây giờ là vệ binh bảo vệ thôn làng, là binh lính. Cho nên đừng gọi tôi là Đại tỷ đầu nữa, gọi thẳng là tướng quân đi."
"“Vâng, Đại tỷ đầu!””
"Khoan đã... mấy người có hiểu không vậy?"
"“Hiểu ạ! Đại tỷ đầu!””
Thôi bỏ đi, hết cứu rồi!
Hứa Hiểu Phong vung tay, hắng giọng ra lệnh: "Đi, đến sân huấn luyện."
Cô không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, gọi mình ra sao, trước hết bản thân phải coi mình là một vị tướng quân thực thụ.
Thế là, vị tướng quân oai phong lẫm liệt... bị đám lính của mình dẫn đường đi.
Hết cách, cô có biết đường đâu!
Không lâu sau, mọi người đến sân huấn luyện.
Nói là sân huấn luyện nhưng thực ra chỉ là một khu đất trống ít người lui tới trên đỉnh núi.
Nơi này đủ cao, tầm nhìn đủ tốt, có thể phát hiện sớm người đến gần, cũng có thể nhìn thấy vị trí hang động của mình, vừa không bị người khác phát hiện, lại vừa có thể trông chừng nhà cửa.
Hứa Hiểu Phong lấy ra «Hoàng Kim Quân Trận», bắt đầu giảng giải cho dân làng.
Cô đã xem qua cuốn sách này một lần từ trước, phát hiện nội dung bên trong về cơ bản học là hiểu ngay, quá đơn giản. Lần này đến cũng là để thực hành thực chiến một chút, kiểm tra xem mình có thật sự học tốt chưa.
Nhưng cô cũng biết tình hình của mình đặc biệt, có hơi hack một chút. Dân làng học chắc chắn không dễ dàng như cô, vì vậy cô kiên nhẫn giảng giải cho họ từng điều một.
Dân làng nghe Hứa Hiểu Phong giảng, rồi thử tự mình nghiền ngẫm.
Sau đó họ phát hiện, đây là thiên thư gì vậy? Đây là thứ mà con người có thể viết ra sao? Đây là thứ mà con người có thể học được à?
Tuy họ chỉ là dân làng, trình độ văn hóa rất thấp, nhưng hiểu mấy lẽ thường thì vẫn không thành vấn đề.
Vấn đề bây giờ là, những lời cô nói sao câu nào câu nấy lại khó nhằn như vậy?
Thế nào là "thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi, địch tắc năng chiến chi, thiểu tắc năng đào chi, bất nhược tắc năng tị chi. Cố tiểu địch chi kiên, đại địch chi cầm dã".
Thật sự nghe không hiểu gì cả!
Hứa Hiểu Phong nghiêng đầu: "Đây không phải là văn ngôn sao?"
"Đại tỷ đầu, văn ngôn là gì ạ?"
"Văn ngôn chính là... Vãi chưởng! Đây là văn ngôn mà!"
Hứa Hiểu Phong giật mình, lập tức lật sang các trang khác, phát hiện đúng là toàn văn ngôn thật.
Chủ yếu là vì trước đó lúc tự mình xem, cô đọc một lèo là thông suốt, hoàn toàn không để ý đến vấn đề này.
Bây giờ mới nhận ra, vấn đề này to vãi!
Khoan, Hoàng Kim Quốc dùng văn ngôn? Giống y chang Hoa Hạ?
Nếu đây là một trò chơi bình thường, thì coi nó như một chi tiết cho có cũng hoàn toàn không vấn đề gì. Nhưng trò chơi này không hề đơn giản!
Cô tạm gác vấn đề này trong lòng, sau đó gấp sách lại, đứng dậy: "Thôi dẹp, không lý thuyết lý thiếc gì nữa, chúng ta thực hành luôn cho nó nhanh."
Nghe thấy lời này, dân làng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện gì có thể dùng tay chân thì tốt nhất đừng dùng não.
Hứa Hiểu Phong luyện cùng họ cả một buổi sáng.
Cô không giải thích gì cả, chỉ dạy đội hình, dạy bước đi, dạy phối hợp.
Cứ thế mà luyện chay!
"Các chú nhớ kỹ, sau này gặp phải tình huống như vậy thì đừng quan tâm gì cả, cứ làm theo quy trình này. Cho dù là cấp Truyền Thuyết... khụ khụ, Phỉ Thúy, ờ hay là Hoàng Kim đi. Gặp đối thủ cấp Hoàng Kim, các chú cứ thế này cũng có thể quần cho hắn sml."
Dân làng có thể phản ứng không nhanh bằng, nhưng có một ưu điểm rất tốt.
Chính là sự ngoan ngoãn, đặc biệt là nghe lời Đại tỷ đầu của họ.
Cứ auto lượn theo bài là xong!
Hứa Hiểu Phong dạy mười đội hình trong một buổi sáng, sau đó buổi chiều để họ tự luyện tập.
Buổi chiều cô còn phải đến Thương hội Thanh Phong để xem trang bị. Đây là việc đã hẹn với hội trưởng Harry từ hôm qua.
Sau khi ngụy trang kín mít từ đầu đến chân, Hứa Hiểu Phong đến trụ sở chính của Thương hội Thanh Phong, xuất trình lệnh bài khách quý, mãi đến khi vào văn phòng hội trưởng mới lộ mặt.
Harry cũng hiểu Hứa Hiểu Phong đang che giấu thân phận nên không hề ngạc nhiên, sau vài câu chào hỏi xã giao liền dẫn cô đến nhà kho xem hàng.
"Thưa cô Phong, thương hội chúng tôi có kênh đặc biệt, lô trang bị này là do các thợ rèn danh tiếng chế tạo, chất lượng rất cao. Mời cô xem."
Nghe vậy, Hứa Hiểu Phong có chút hứng thú, mở một cái hòm ra.
Uầy! Ánh vàng... à không, là màu xanh dương hiếm có.
Lướt mắt qua bảng thuộc tính.
Đây... đây không phải là đồ đồng nát sao?
Hứa Hiểu Phong liếc Harry một cái: "Anh đùa tôi à?"
Harry lập tức mở một cái hòm khác: "Cô có thể xem thử cái này."
Đồ lam, tốt hơn cái trước một chút, cho nên vẫn là đồ đồng nát.
Mở tiếp, vẫn là đồ đồng nát.
Sau khi mở liên tiếp mười món đồ đồng nát, Hứa Hiểu Phong khoanh tay trước ngực, bĩu môi không nói gì.
Tuy cô cũng không nghĩ ở đây sẽ có trang bị gì ngon nghẻ nhưng những món đồ còn kém hơn cả bộ đồ rác trên người Vương mập, thật sự có thể được gọi là trang bị sao?
Sự không hài lòng của vị khách quý đã hiện rõ trên mặt, Harry cũng nghiến răng, vỗ tay.
"Thưa cô Phong, xin chờ một lát, chúng tôi còn một món trang bị nữa mời cô xem qua."
Hứa Hiểu Phong đợi một lúc, thứ được mang đến là một cái hộp trông tinh xảo hơn nhiều.
Cô liếc Harry một cái, rồi đưa tay mở hộp.
Chỉ thấy ánh sáng màu tím tràn ra từ khe hở. Dĩ nhiên, ánh sáng này Harry không nhìn thấy.
Vãi! Đồ tím!
Hứa Hiểu Phong mừng thầm trong lòng.
Quả nhiên, lão cáo già này có hàng tốt nhưng không chịu lấy ra ngay từ đầu, cứ phải thử mình một phen.
Đây cũng chính là suy nghĩ của Harry.
Dù sao cũng là bảo vật gia truyền, chắc chắn không thể dễ dàng lấy ra, nếu những món đồ trước đó qua được ải là có thể khiến khách móc ra một khoản tiền.
Đợi đến khi tiền đã móc hết, sổ sách đã chốt xong, lúc đó mới lấy bảo vật thật ra thì chẳng phải lại có thêm một thương vụ nữa sao?
Tiếc là Hứa Hiểu Phong mắt tinh không mắc lừa.
Hứa Hiểu Phong cẩn thận quan sát thuộc tính của món đồ tím, chỉ có thể nói là bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng dù sao cũng là đồ tím, phẩm cấp đã ở đó.
Nhưng những trang bị này đều là hàng sản xuất hàng loạt, vẫn còn thiếu chút gì đó.
"Hội trưởng Harry, anh có thể tìm được thợ phụ ma phù hợp không?"
"Cô Phong muốn phụ ma sao? Nhưng thợ phụ ma không dễ tìm đâu ạ, đặc biệt là những người xuất sắc có thể phụ ma cho trang bị cấp Sử Thi."
"Tất cả trang bị này của anh tôi lấy hết. Tìm được không?"
"Lấy hết? Thưa cô Phong, đây chỉ là hàng mẫu, số lượng trong kho mỗi loại lên đến mấy trăm món đấy ạ..."
"Ừm, tôi lấy hết. Cả những món đồ nát chưa mở kia, toàn bộ trong kho tôi cũng lấy hết. Vậy, có tìm được thợ phụ ma không?"
Harry lập tức đứng thẳng tắp, cúi gập người một góc chín mươi độ tiêu chuẩn: "Dĩ nhiên là không thành vấn đề! Thưa tiểu thư kính yêu của tôi."
Đấy, ngài xem, câu "tôi bao hết" này, hô lên nó mới bá khí làm sao.
