Biến Thân Thành Cửu Vĩ Hồ Tiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

146 3118

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

28 354

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

17 21

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

268 199

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16689

Tập 01 - Chương 297: Thân Phận Bại Lộ!!

“Trưởng lão Tô Nam, lão thân mạo muội hỏi một câu, hóa thân của ngài Âm Dương Kính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thần sắc hơi ngẩn ngơ của Tô Nam, Thường Hi do dự một chút rồi nêu lên thắc mắc của mình.

Cơ thể Tô Nam khẽ run lên.

Cô ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, thở dài:

Âm Dương Kính… vì cứu tôi, nó đã cưỡng ép thi triển Âm Dương Huyễn Cảnh phiên bản hoàn chỉnh.”

Âm Dương Huyễn Cảnh phiên bản hoàn chỉnh?”

Giọng Thường Hi hơi cao lên.

Tô Nam nhìn bà, gật đầu.

“Hít —”

Nhận được sự xác nhận của Tô Nam, Thường Hi hít nhẹ một hơi, sau đó gật đầu vỡ lẽ:

“Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!”

Bà ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“Trưởng lão Tô Nam, ngay cả hóa thân của yêu khí cửu giai, nếu không có thực lực tương ứng thì cũng không thể thi triển yêu thuật cao cấp, trừ khi hóa thân này sở hữu linh hồn yêu khí trọn vẹn! Nhưng dù có linh hồn yêu khí, đẳng cấp hóa thân không đủ cũng sẽ khiến linh hồn người sử dụng yêu khí bị phản phệ…”

Nói đến đây, Thường Hi nhìn Tô Nam, thần sắc mang theo chút thổn thức:

“Nhìn dáng vẻ của ngài, có vẻ không bị phản phệ, nếu vậy, lão thân đoán rằng ngài Âm Dương Kính đã một mình gánh chịu phản phệ… Mà nếu linh hồn yêu khí một mình gánh chịu…”

Biểu cảm của bà trở nên nghiêm túc:

“Nhẹ thì hồn khí bị tổn thương, nặng thì… linh hồn yêu khí trở về hư vô.”

“Trở về hư vô…?”

Tô Nam sững sờ.

Mối liên hệ giữa Âm Dương Kính và ý thức của cô gần như đã đứt đoạn, kết hợp với lời Thường Hi nói, Tô Nam đã có câu trả lời trong lòng…

Linh hồn yêu khí của Âm Dương Kính… e rằng lành ít dữ nhiều.

“Vậy… nếu rơi vào tình huống xấu nhất… linh hồn yêu khí có thể phục hồi không?”

Thiếu nữ cay đắng hỏi.

Thường Hi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Tinh thần Tô Nam lập tức phấn chấn.

Nhưng Thường Hi do dự một lát, cuối cùng lại lắc đầu:

“Có thể… nhưng cũng không thể.”

“Ý bà là sao?”

Tô Nam bị làm cho hồ đồ.

“Trưởng lão Tô Nam có chỗ không biết, phàm là trang bị cao giai đều có xác suất nhất định sinh ra khí hồn (linh hồn vũ khí), mà trang bị sinh ra khí hồn, không cái nào không phải cực phẩm trong cùng đẳng cấp… Còn trang bị cửu giai, chắc chắn sẽ sinh ra khí hồn.”

Thường Hi dừng lại một chút, tiếp tục nói:

“Cho dù linh hồn yêu khí biến mất, chỉ cần bản thể yêu khí không bị giáng cấp, theo thời gian trôi qua sẽ có thể sinh ra linh hồn yêu khí mới, nên lão thân nói linh hồn yêu khí có thể phục hồi.”

“Nhưng mà…”

Sắc mặt tộc trưởng Thỏ tộc trở nên trịnh trọng:

“Dù là linh hồn yêu khí mới sinh ra, thì cũng khác với linh hồn yêu khí trước kia, nó không có ký ức cũ, hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Cho nên lão thân nói, linh hồn yêu khí có thể phục hồi, nhưng… không phải sự phục hồi như ngài tưởng tượng.”

Nghe đến đây, lòng Tô Nam chùng xuống, rơi vào trầm mặc.

Thiếu nữ không phải kẻ vô tình, trọng tình trọng nghĩa luôn là tính cách của cô, cô cũng chưa bao giờ coi Âm Dương Kính chỉ là một vật phẩm. Biết được kết quả này, trong lòng Tô Nam rất khó chịu.

Im lặng một lúc, Tô Nam thở dài:

“Đưa tôi đến nơi khởi nguồn bí cảnh xem thử đi.”

Thường Hi chần chừ, nói:

“Trưởng lão Tô Nam, thứ cho lão thân nói thẳng, hiện tại ngài Âm Dương Kính đã mất đi linh hồn yêu khí, độ khó trong việc trấn áp Huyết Yêu vốn đã tăng lên không ít… Tuy ngài Âm Dương Kính đã nhận ngài làm chủ, nhưng nếu ngài muốn làm gì đó, vì lý do an toàn, lão thân có lẽ không thể chiều theo ý ngài…”

Mắt thiếu nữ hơi nheo lại, cô nhìn bà lão, có chút không vui hỏi:

“Ý bà là sao?”

Bị Tô Nam với thực lực ngũ giai sơ kỳ nhìn chằm chằm, Thường Hi lục giai không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác sợ hãi. Bà trấn tĩnh lại, thầm nghĩ dòng dõi Cửu Vĩ nhà Hữu Tô quả nhiên đáng sợ, sau đó cẩn thận giải thích:

“Trấn áp Bí Cảnh Tây Sơn bắt buộc phải có sự kiểm soát của linh hồn yêu khí, tàn hồn hóa thân cũng miễn cưỡng có thể, nhưng chút tàn hồn hóa thân còn lại này, dù thế nào cũng không thể tách rời bản thể nữa, nếu không phong ấn có thể sẽ gặp nguy hiểm…”

Nói xong, dường như sợ Tô Nam hiểu lầm, bà vội vàng bổ sung:

“Tất nhiên, nhà họ Thường không có ham muốn gì đối với Âm Dương Kính, nếu có một ngày trưởng lão Tô Nam tìm được phương pháp phong ấn tốt hơn hoặc vật trấn áp khác, nhà họ Thường rất sẵn lòng để trưởng lão Tô Nam lấy Âm Dương Kính đi…”

Tô Nam im lặng, một lát sau cô gật đầu:

“Yên tâm đi, tôi biết nặng nhẹ mà.”

Vốn dĩ cô định thử xem có thể dẫn tàn hồn ra, thử xem có thể dựa vào tàn hồn để tái hiện linh hồn yêu khí của Âm Dương Kính hay không, nhưng đã nghe Thường Hi nói vậy, thiếu nữ đành bỏ cuộc.

Cô tuy muốn cứu linh hồn yêu khí của Âm Dương Kính, nhưng không có nghĩa là cô sẽ bất chấp tất cả. Nếu Cự Linh Thạch Yêu phá phong ấn, nơi chịu trận đầu tiên không chỉ là Bí Cảnh Tây Sơn, mà thành phố L bên ngoài cũng sẽ gặp nguy hiểm to lớn.

Nghe lời hứa của Tô Nam, Thường Hi thở phào nhẹ nhõm.

Bà vẫn tin tưởng lời nói của thiếu nữ.

“Vậy thì… để Lỵ Lỵ đưa trưởng lão Tô Nam đến nơi khởi nguồn bí cảnh xem nhé.”

Bà lão cười nói.

Cùng lúc đó, cô nàng tai thỏ (Thỏ Nhĩ Nương) Thường Lỵ Lỵ nãy giờ vẫn trốn sau lưng bà nội liền làm mặt quỷ với Tô Nam.

Bí Cảnh Tây Sơn, nơi khởi nguồn bí cảnh.

Tô Nam đi theo Thường Lỵ Lỵ, dưới sự tháp tùng của một đội hộ vệ Thỏ tộc, đến tế đàn dưới gốc cây liễu khổng lồ.

Dọc đường đi, Thường Lỵ Lỵ nhìn Tô Nam từ trên xuống dưới, tấm tắc khen ngợi.

Cảm nhận khí tức của thiếu nữ, cô nàng hâm mộ nói:

“Tô Nam, em giỏi thật đấy! Mới bao lâu không gặp mà em đã ngũ giai rồi! Thật đấy, chị lớn thế này rồi lần đầu tiên thấy ngũ giai trẻ thế này! Nếu Đại hội Yêu giới lần sau em tham gia, chắc chắn sẽ giành được vòng nguyệt quế cho thế hệ trẻ! Giống như ngài Tô Cảnh năm xưa vậy! Giờ nghĩ lại, nhà họ Thường chúng ta đường đường là để nhất đại tộc thành phố L, cũng chỉ có ba ngũ giai, trong đó còn có hai người không phải dòng chính, cả đời không thể rời khỏi Bí Cảnh Tây Sơn…”

Nói đến đây, giọng Thỏ Nhĩ Nương trầm xuống:

“Còn chị đến giờ vẫn lẹt đẹt tam giai…”

Nhìn đôi tai thỏ hơi rũ xuống của Thường Lỵ Lỵ, Tô Nam vội an ủi:

“Khụ khụ khụ, may mắn may mắn thôi… thực lực của đàn chị rồi cũng sẽ tăng lên mà.”

Nghe lời Tô Nam, Thường Lỵ Lỵ gượng cười, thở dài nói:

“Không nhắc chuyện này nữa, đến tế đàn rồi, ngài Âm Dương Kính ở ngay trên đó.”

Nói rồi, cô ra hiệu cho hộ vệ nhường đường:

“Tô Nam em lên đi, miễn đừng động vào tàn hồn là được.”

Tô Nam gật đầu, sau đó bước lên tế đàn.

Bản thể của Âm Dương Kính đang lơ lửng yên tĩnh cách tế đàn khoảng nửa mét, vài luồng sáng vàng đỏ kết nối nó với cây liễu khổng lồ.

Thiếu nữ trầm ngâm giây lát, đặt tay lên, đồng thời nhắm mắt lại.

Thấy hành động của cô, đám hộ vệ căng thẳng giơ vũ khí lên, nhưng dưới ánh mắt “hung dữ” (thực ra là mềm mại đáng yêu) của Thường Lỵ Lỵ, bọn họ do dự một chút rồi lại hạ xuống.

Tô Nam tất nhiên không cố gắng dẫn dụ linh hồn yêu khí ra, cô đang cảm nhận trạng thái của Âm Dương Kính.

Quả nhiên, đúng như lời Thường Hi, Âm Dương Kính hiện tại tuy bề ngoài không thấy gì khác thường, nhưng khi dò xét lại phát hiện nó thiếu đi sự linh động so với trước kia, không giống vật có linh tính, mà giống một chiếc gương bình thường hơn.

Linh hồn yêu khí… thực sự đã biến mất.

Tô Nam thở dài thườn thượt.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc chạm vào bản thể Âm Dương Kính, trong ý thức thiếu nữ bỗng truyền đến một sự rung động mơ hồ.

Tô Nam hơi ngẩn người, vội vàng chìm vào ý thức, sau đó kinh ngạc phát hiện ấn ký Âm Dương Kính vô cùng yếu ớt trong ý thức của mình lại đang tỏa ra ánh sáng nhạt…

“Đây là…”

Lòng Tô Nam động, lập tức điều động tinh thần lực quan sát kỹ hơn, cuối cùng cảm nhận được một tia dao động hồn lực cực kỳ yếu ớt trên ấn ký…

Tia dao động này yếu ớt đến mức dường như giây tiếp theo sẽ tan biến, nhưng nó thực sự tồn tại.

Một mảnh vỡ linh hồn yêu khí!

Tô Nam mừng rỡ.

Mình đã bảo mà, cái gương chết tiệt này sống hơn hai ngàn năm rồi, làm sao dễ dàng “ngỏm” thế được, quả nhiên có chừa đường lui! Mà lại còn ở ngay trên người mình!

Chỉ là… cái gương nhỏ này cũng tin tưởng mình thật, đây là muốn nhờ mình giúp nó phục hồi khí hồn đây mà!

Hèn gì lúc trước mình hứa sau này sẽ đưa nó ra khỏi Tây Sơn, giọng điệu trả lời của nó lại đầy ẩn ý như vậy…

Hai tháng chung sống giúp Tô Nam nhanh chóng hiểu ra ám chỉ của Âm Dương Kính, trong lòng an định lại.

Tuy việc khôi phục tàn hồn yêu khí thành khí hồn hoàn chỉnh vô cùng khó khăn, nhưng có hy vọng còn hơn không!

Giây phút này, trong kế hoạch tương lai của thiếu nữ lại có thêm một mục tiêu.

Tâm trạng tốt lên hẳn, Tô Nam kiểm tra lại trạng thái phong ấn, sau đó rút khỏi nơi khởi nguồn bí cảnh.

Chào hỏi người nhà họ Thường xong, Tô Nam quyết định rời đi. Thường Lỵ Lỵ chuẩn bị đến Nhân giới đi học cũng chọn đi cùng Tô Nam.

Hai người trước sau rời khỏi Trà Quán. Nhìn Thỏ Nhĩ Nương tâm trạng đang vui vẻ, ngọn lửa hóng hớt trong lòng Tô Nam bỗng bùng cháy:

“Này đàn chị Lỵ Lỵ, chị và đàn anh Trương Lợi sao rồi?”

Bị Tô Nam hỏi bất ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thường Lỵ Lỵ lập tức đỏ bừng, cả người như bốc hơi nước.

“Chưa… chưa sao cả… Úi da…”

Đấy, khẩu đầu thiền (câu cửa miệng) vì căng thẳng mà tuôn ra luôn rồi.

“Tiến triển đến bước nào rồi? Hôn chưa?”

Thấy Thỏ Nhĩ Nương đáng yêu như vậy, Tô Nam không nhịn được muốn trêu chọc vài câu.

Nghe câu hỏi của thiếu nữ, Thường Lỵ Lỵ đỏ lựng như quả táo chín, nhảy dựng lên vung nắm đấm nhỏ giải thích một cách dễ thương:

“Sao… sao có thể… Úi da, hôn hít gì đó… bọn chị còn chưa kết hôn mà…”

Tô Nam: "..."

Vãi chưởng! Chị có cần ngây thơ thế không?

Thiếu nữ bỗng thấy hơi hối hận vì đã vun vào cho mối tình này.

Một bé loli tốt thế này, lại bị một tên ngốc to xác hốt mất.

Đang lúc Tô Nam đấm ngực dậm chân, điện thoại của Thường Lỵ Lỵ bỗng reo lên.

Sự chú ý của cô nàng lập tức bị chuyển hướng, lấy điện thoại ra.

“Ơ? App Dị Độ Không Gian lại có thông báo mới này!”

App Dị Độ Không Gian?

Tô Nam không khỏi ngẩn người.

“Trang web này không phải chỉ có máy tính mới vào được sao?”

Thiếu nữ không nhịn được hỏi.

Thường Lỵ Lỵ nhìn Tô Nam một cái, giải thích từng chữ:

“Đó là trước kia thôi, để thích ứng với thay đổi của thị trường, cuối cùng họ cũng làm ra App rồi, mới thử nghiệm công khai một tháng trước, giờ vẫn đang trong giai đoạn dùng thử. Chị bảo này, App tiện hơn máy tính nhiều, nhất là chuyên mục hot, ngày nào cũng thông báo bài viết hot trong ngày… Chị đã hoàn toàn trở thành cú đêm rồi!”

Nói rồi, Thỏ Nhĩ Nương mở điện thoại, hào hứng nói:

“Để chị xem hôm nay có tin gì mới nào… Ơ? ‘Tiêu điểm: Thân phận Cửu Vĩ truyền nhân bị bại lộ lớn’… Chậc chậc, tìm ra rồi sao? Chị xem nào… Thành phố L… Tô Nam…”

Giọng Thỏ Nhĩ Nương nhỏ dần, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Cô nàng ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi nhìn thiếu nữ bên cạnh đang cứng đờ nụ cười:

“Cái này cái này cái này… Úi da, đây chẳng phải là em sao?”