Tàu cao tốc cần được sửa chữa, Tô Nam không chọn quay lại tàu mà cõng mẹ chạy thục mạng trên cánh đồng hoang. Vừa chạy, thiếu nữ vừa lấy điện thoại liên lạc với Trà Quán, yêu cầu hỗ trợ.
Quãng đường về thành phố L còn khoảng một phần tư. Nếu thiếu nữ không bị thương, cô hoàn toàn có thể dựa vào tốc độ siêu phàm để về đến nơi trong vòng nửa giờ. Nhưng hiện tại cô đang bị thương nặng, yêu lực và tinh thần lực đều đã cạn kiệt khi kích hoạt Âm Dương Huyễn Cảnh, lại còn phải cõng thêm mẹ Tô, nên tốc độ giảm đi đáng kể…
“Nam Nam, con… sắc mặt con tệ quá… con thả mẹ xuống đi…”
Lưu Lan nhìn sườn mặt gần như không còn chút máu của con gái, đau lòng khôn xiết.
“Hộc… yên tâm, con không sao… chúng ta cứ chạy một mạch là sẽ về được thôi… con đã gọi cứu viện rồi…”
Thiếu nữ thở hổn hển, chín cái đuôi sau lưng cũng trở nên xám xịt, nhưng tốc độ dưới chân vẫn không hề giảm.
“Phía trước có thị trấn, chúng ta… chúng ta vào đó cầu cứu đi…”
Nghe tiếng thở ngày càng dồn dập của con gái, Lưu Lan xót xa đề nghị.
“Không… không thể vào thị trấn…”
Tô Nam lắc đầu.
“Người thường không thể chống lại sức mạnh của yêu quái đâu, hơn nữa tên kia còn có thể thi triển cấm chế. Thị trấn đông người, nếu chúng ta lại bị nhốt trong Huyết Linh Phong Cấm, thì thực sự hết đường cứu vãn…”
Còn một điểm nữa thiếu nữ không nói, đó là hôm nay là chủ nhật, lại đúng phiên chợ quê truyền thống. Giờ này thị trấn không chỉ đông người mà còn tắc đường, hai mẹ con vào đó chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Tô Nam vừa nói vừa lấy điện thoại ra xem bản đồ.
Cô đã cõng mẹ chạy trên cánh đồng được hai mươi phút, nhưng quãng đường về thành phố L vẫn còn hơn ba mươi cây số…
Khốn kiếp… sao chậm thế này.
Trong lòng Tô Nam nóng như lửa đốt.
Cô cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề, ý thức cũng ngày càng mơ hồ, ngay cả cơn đau dữ dội ở bụng cũng không còn cảm nhận rõ nữa…
Thiếu nữ cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau giúp ý thức mơ màng của cô tỉnh táo lại đôi chút.
Và ngay khoảnh khắc này, cơ thể cô bỗng run lên, trong chớp mắt nảy sinh cảm giác mất mát như vừa đánh rơi thứ gì đó quan trọng.
Thần sắc Tô Nam khẽ biến, cô vội vàng cảm nhận ấn ký chủ tớ giữa mình và Âm Dương Kính, sau đó lòng chùng xuống tận đáy.
Mối liên hệ giữa cô và Âm Dương Kính đã đứt.
Không, cũng không hẳn là đứt hoàn toàn, mà trở nên chập chờn, từ ấn ký chủ tớ rõ ràng chuyển thành dạng ấn ký tinh thần tương tự như kiếm Xích Phong.
Hải Vũ đã thoát rồi.
Tô Nam lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tên đại yêu cao giai này mạnh hơn nhiều so với phán đoán của cô và Âm Dương Kính!
Chưa đến nửa giờ!
Trong lòng Tô Nam dâng lên cảm giác bất lực, nhưng rất nhanh cô đã trấn tĩnh lại.
Đừng nghĩ lung tung, chạy nhanh lên!
Thiếu nữ lại cắn chặt răng, mặc kệ thương thế trên người, liều mạng bỏ chạy.
Thế nhưng ông trời luôn thích trêu đùa người ta vào lúc nguy cấp nhất. Ngay khi Tô Nam dốc toàn lực chạy trốn, trạng thái tinh thần tồi tệ cùng tốc độ quá nhanh khiến cô không để ý đến tảng đá nhô lên ẩn dưới bụi cỏ, vấp ngã thật mạnh…
Hai mẹ con gần như mất thăng bằng ngay lập tức, ngã lăn ra đất, lăn xa mấy mét.
Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Ngay khi hai mẹ con chật vật bò dậy, không gian phía sau họ khoảng trăm mét bỗng truyền đến dao động mãnh liệt.
Sau đó, bóng dáng Hải Vũ từ từ bước ra.
Quần áo ả rách rưới, tóc tai bù xù, chiếc mặt nạ trên mặt bị vỡ một nửa, khóe miệng còn vương vệt máu. Thần sắc ả không giấu được sự bực bội và tức tối, dường như phút cuối đã chịu thiệt thòi lớn trước Âm Dương Kính.
“Hải… Vũ!”
Sắc mặt Tô Nam đại biến.
Nữ yêu nhìn thấy hai người ngã sóng soài phía trước, biểu cảm giãn ra đôi chút.
Khóe miệng ả nhếch lên nụ cười châm chọc, hừ lạnh:
“Hừ! Chạy đi! Chạy tiếp đi xem nào!”
Tô Nam nghiến răng, cố gắng đứng dậy định tiếp tục đưa mẹ chạy trốn.
Mắt Hải Vũ híp lại, ả rút khẩu súng săn yêu khí ra, bóp cò ngay lập tức.
“Đoàng!”
Một tiếng súng chói tai vang lên.
Viên đạn yêu lực sượt qua tai Tô Nam, làm rơi vài sợi tóc. Động tác của Tô Nam theo bản năng khựng lại.
Cô từ từ quay đầu, bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Hải Vũ.
“Còn muốn chạy tiếp không?”
Giọng ả lạnh lùng và đầy vẻ chế giễu.
Tô Nam im lặng.
“Ngươi thả mẹ ta ra, ta đi theo ngươi.”
Một lát sau, thiếu nữ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Hải Vũ.
Cơ thể cô khẽ run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng thần sắc lại vô cùng kiên định.
Hải Vũ nhướng mày, nhìn chằm chằm thiếu nữ vài giây, sau đó mỉm cười:
“Được thôi.”
Nói xong, ả giơ súng lên, nhắm vào chân phải của thiếu nữ.
“Đoàng!”
Cơ thể Tô Nam chấn động mạnh.
Cô từ từ cúi đầu, đùi phải máu chảy như suối, hoàn toàn mất cảm giác.
Phát súng của Hải Vũ đã bắn trúng trực tiếp vào đùi phải cô.
Không chỉ vậy, viên đạn này dường như còn có tác dụng gây tê. Tô Nam chỉ cảm thấy từ đùi bắt đầu lan tỏa cảm giác tê dại cứng đờ, rất nhanh, cả nửa người bên phải của cô đều mất cảm giác… Ngay cả thăng bằng cơ thể cũng khó giữ vững, phải chống tay trái quỳ một chân xuống đất…
Hải Vũ thổi nòng súng, vẻ mặt oán hận, khuôn mặt vốn dĩ khá xinh đẹp giờ trở nên dữ tợn đáng sợ:
“Cái gương chết tiệt… dám làm ta chật vật thế này. Ta đổi ý rồi, vốn định đưa ngươi về lành lặn, nhưng giờ thì… đứa trẻ không ngoan cần phải bị dạy dỗ một trận ra trò.”
Ả nói với giọng âm hiểm.
“Nam Nam!”
Lưu Lan hét lên thất thanh.
Nước mắt bà tuôn rơi, khuôn mặt vốn tái nhợt vì sợ hãi bỗng chuyển sang giận dữ, bà gào lên với Hải Vũ:
“Có gì cứ nhắm vào tôi đây này! Đừng làm hại con gái tôi!”
Hải Vũ khinh thường nhìn Lưu Lan, châm chọc:
“Chỉ là phế vật mất hết tu vi, ta không hứng thú với rác rưởi.”
Nói xong, ả lại giơ súng lên, nhắm vào chân trái của thiếu nữ.
Sắc mặt Tô Nam biến đổi, nhưng hiện tại cô gần như mất khả năng phản kháng, thần trí cũng ngày càng mơ hồ…
Nhưng ngay khoảnh khắc Hải Vũ nổ súng, một bóng người gầy yếu đã chắn trước mặt Tô Nam.
Thần sắc thiếu nữ trở nên kinh hoàng:
“Mẹ! Mau tránh ra!”
Nhưng đã quá muộn.
“Đoàng!”
Lại một tiếng súng chói tai vang lên.
Hải Vũ không chút do dự bóp cò, viên đạn yêu lực lao thẳng về phía mẹ Tô đang đứng chắn với vẻ mặt kiên quyết.
Nhưng cảnh tượng máu me be bét đã không xảy ra.
Ngay khoảnh khắc viên đạn yêu lực chạm vào người Lưu Lan, trên người bà bỗng bùng nổ ánh sáng vàng đỏ rực rỡ… chặn đứng viên đạn!
Tô Nam há hốc mồm, một từ ngữ hiện lên trong đầu cô.
Tình Chi Thủ Hộ!
Là Tình Chi Thủ Hộ của bố!
Đúng rồi! Mẹ có Tình Chi Thủ Hộ do bố để lại, sao mình cuống quá lại quên mất nhỉ?
Sau phát súng, Lưu Lan vẫn bình an vô sự. Bà cúi đầu nhìn cơ thể đang tỏa sáng vàng đỏ của mình với vẻ không thể tin nổi.
Trái ngược với bà, Hải Vũ – kẻ nổ súng – sắc mặt kịch biến, hộc ra một ngụm máu tươi, vậy mà lại bị trọng thương.
“Tình Chi Thủ Hộ? Không đúng… chỉ là đạn gây mê thôi mà… sao phản phệ của Tình Chi Thủ Hộ lại lớn đến vậy? Chuyện này sao có thể? Đây rốt cuộc là sức mạnh gì…”
Biểu cảm của ả như gặp ma, thần sắc trở nên vô cùng hoang mang.
Và ngay lúc này, một bóng người khổng lồ hư ảo xuất hiện phía sau Lưu Lan. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao ráo, anh tuấn vô cùng, nhưng ánh mắt lại mang theo sự lạnh lùng thấu xương.
“CÚT ——!”
Một tiếng gầm rung chuyển trời đất.
Dưới tiếng gầm này, máu tươi lập tức trào ra từ mắt, mũi, miệng và tai của Hải Vũ…
Ả vậy mà lại tiếp tục bị trọng thương.
Nữ yêu ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn bóng người khổng lồ hư ảo, vẻ mặt kinh hoàng tột độ, dường như chịu sự kích thích cực lớn:
“Giọng nói này… khí tức này… sao có thể?! Ngươi… ngươi…”
Đúng lúc này, một luồng khí tức hùng mạnh hơn đang lao đến từ hướng thành phố L với tốc độ cực nhanh.
Hải Vũ nghiến răng, nhìn sâu vào hai mẹ con đang bàng hoàng một cái, sau đó bắt quyết, thân hình dần tan biến vào hư không…
Ả vừa rời đi, một ngọn Hồ Hỏa màu đỏ đã đánh trúng chỗ ả vừa đứng, yêu lực cường hãn bùng nổ, nổ tung một hố sâu đường kính gần năm mét.
“Xì, chạy nhanh gớm.”
Phía sau Tô Nam vang lên một giọng nữ lười biếng và khàn khàn.
