Chương 64: Chị gái giận rồi
Chương 64: Chị gái giận rồi
"Lorre, ý em là hai người đi tảo mộ, sau đó ở lại đó hai ngày hai đêm?" Chris nhíu chặt mày, trong đôi mắt đỏ thẫm lóe lên hung quang, nhìn chằm chằm vào cậu.
"Chị à, chị hiểu em mà, em là người chưa bao giờ nói dối, hôm đó mưa to quá nên mới ở lại thêm một ngày."
Lorre khom lưng nịnh nọt đưa tách hồng trà đã pha xong tới, lúc này trong phòng chỉ có hai người họ.
Eroshi đã bị cậu phái đi tập kích bất ngờ sạp hoa quả để hành hạ ông chú bán táo rồi, chắc phải một lúc nữa mới về, hiện tại cậu phải một mình đối mặt với cơn thịnh nộ của chị gái.
Nghe đồn sau khi Chris nghiên cứu xong, biết tin trường học xảy ra bạo loạn, lần đầu tiên rời khỏi phòng nghiên cứu đi tìm cậu, kết quả tìm thế nào cũng không thấy.
Nhất thời vừa giận vừa lo.
Còn tưởng cậu đã "ngỏm củ tỏi", điên cuồng muốn đi tìm Claire đang bị giam trong ngục để báo thù, may mà giữa đường gặp Viện trưởng đại nhân mới bị chặn lại, không gây ra chuyện cười.
Nhưng vẫn bị lệnh cấm tạm thời không được rời khỏi học viện.
"Trước khi đi em không biết để lại cho chị một bức thư trong ký túc xá sao?"
Nhận lấy tách hồng trà nịnh nọt kia, trên mặt Chris vẫn phủ một tầng mây đen nặng nề, ngón tay gõ không ngừng lên tách trà, xem ra lần này giận thật rồi.
Thực ra lần này đúng là có nguyên nhân.
Một là cậu không ngờ chị gái lại kết thúc nghiên cứu nhanh như vậy, thông thường không đóng cửa phòng nghiên cứu mười lăm hai mươi ngày thì không thể nào mở cửa.
Hai là cậu cũng không ngờ mưa lại rơi suốt hai ngày hai đêm, đường lầy lội đến mức xe ngựa không thể đi nổi, cậu và Eroshi phải ở tạm trong nhà gỗ nhỏ một đêm, cũng may nhờ bà cụ thu lưu mới không bị đói.
Nhưng bất kỳ lý do nào trước mặt chị gái đều là lời biện hộ yếu ớt. Ở bên nhau lâu như vậy, Lorre biết muốn dập tắt cơn giận của chị gái mình chỉ có một cách.
Đó chính là... đi đến trước mặt chị gái, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, bước những bước chân lạnh lùng, hít sâu một hơi, dùng khí thế vô song hét lớn:
"Chị ơi em sai rồi! Cầu xin tha thứ!"
Thân tùy tâm động, Lorre vừa nghĩ đến xin lỗi, khóe miệng đã hét lên rồi, hơn nữa cả người cũng vô thức khom lưng xuống.
Đáng ghét, ngày càng thuần thục rồi.
Cái này chắc chắn cũng là học từ tên Carlo, sở trường của mình rõ ràng là chạy trốn mới đúng, chứ không phải cầu xin tha thứ.
"Trước kia toàn bị em dùng một câu nói lấp liếm cho qua, lần này tuyệt đối không được! Phải có hành động thực tế."
Chris hừ lạnh một tiếng ngẩng đầu lên, nâng tách trà trong tay nhấp một ngụm, bộ dạng "chị đây tuyệt đối chưa thỏa mãn, em phải cố gắng hơn nữa". (Cố gắng trong việc xin lỗi).
"Muốn em làm gì, cứ nói đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Dù sao chuyện này cũng do cậu mà ra, có một người chị gái chịu ra mặt vì mình đương nhiên là điều mà mọi chàng trai đều mơ ước.
Không giống như một số bà chị chỉ biết bắt nạt em trai mình, hồi nhỏ cướp đồ ăn ngon của em, lớn lên đòi tiền tiêu vặt của em, kết hôn rồi còn bắt em trai giúp trông con.
Ở nhà tay không xé sầu riêng, ra ngoài không vặn nổi nắp chai nước khoáng.
Gặp trai đẹp thì chỉ biết "huhu".
Có chuyện gì thì người đầu tiên rụt cổ ra sau lưng phán một câu: "Mẹ kiếp, dọa chết bà rồi."
Lạc đề rồi, tâm tư Lorre quay trở lại đúng quỹ đạo, làm một người em trai gương mẫu số một thế giới ma pháp, chờ đợi chị gái mình dạy bảo.
"Vậy thì... hôn chị một cái đi." Chris đỏ mặt, thốt ra câu này, dường như cảm thấy lời nói của mình không ổn, bèn nâng tách trà lên che mặt.
"Khoan đã, chị à, có phải chị bị sốt rồi không, sao lời nguyền biến mất rồi mà vẫn còn động dục thế?"
Lorre bước tới đặt tay lên trán chị gái mình, mát lạnh, không sốt.
Sao không sốt mà lại nói ra những lời hổ báo cáo chồn thế này?
Chẳng lẽ lời nguyền vẫn chưa tan hết sao?
"Khoan đã, lời... lời nguyền kết thúc... kết thúc từ bao giờ?"
"Tối hôm kia đã kết thúc rồi."
Cùng với câu trả lời, Chris đặt tách trà xuống bàn, xoay người lại, dùng mái tóc đen xoăn sóng lớn che khuất hoàn toàn cơ thể.
Ngay sau đó đưa tay che chặt lấy mặt mình.
"Cái lời nguyền này sao lại qua nhanh thế a a a a a..."
Tim Chris đập thình thịch, mặt đỏ đến dọa người, bây giờ Lorre mà sờ vào chắc chắn là sốt cao.
Cô còn đang định mượn danh nghĩa lời nguyền để chiếm chút tiện nghi, ai ngờ đã qua rồi, trước kia gặp lời nguyền ít nhất cũng kéo dài hơn một tháng mà!
Lorre tinh ranh lắm, lần này có bị coi là "brocon" (cuồng em trai) không đây?
Bây giờ vẫn chưa phải lúc...
"Khụ khụ, vừa rồi chị chỉ thử thách em thôi, chị sợ em là loại sắc lang ngay cả chị gái mình cũng ra tay, giờ xem ra vẫn còn cứu được." Chris hắng giọng, cưỡng ép giọng nói bình tĩnh lại, quay lưng nói.
Thử thách?
Cán bộ lão thành nào mà không chịu được thử thách như vậy?
Lorre cảm thấy mình bị coi thường nghiêm trọng, cậu là người đàn ông có nguyên tắc được không, ngoại trừ người mình thích là loli ra, không đúng, ngoại trừ cô gái mình dẫn đường là loli ra.
Chưa từng làm chuyện biến thái gì.
"Dù sao thì tạm thời em đã qua bài kiểm tra rồi." Chris quay lưng hét lớn.
Mau chóng kết thúc chủ đề này thôi.
Coi như qua cửa rồi, Lorre thở phào một hơi, khôi phục thái độ cà lơ phất phơ, lười biếng ngả người ra ghế, cầm ấm trà lên tu ừng ực.
"A ——"
Uống xong, cậu lau miệng, ánh mắt liếc về phía Chris:
"Chị à, thực ra lần này em đến là muốn chào chị trước một tiếng, một thời gian nữa em sẽ đi thành Tân Hải, có thể phải đi một thời gian rất dài."
Đi xa việc đầu tiên phải làm đương nhiên là từ biệt người nhà, nếu cậu đợi đến ngày đi mới nói với chị gái, chắc chắn sẽ bị đánh, nói không chừng sau này chị ấy sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.
"Nhất định phải đi thành Tân Hải sao?" Giọng Chris trầm xuống, vẫn quay lưng lại không nhìn rõ thần sắc.
"Nhất định phải đi."
"Đi với ai? Cô bé kia?"
"Không chỉ có Eroshi, Carlo cũng muốn đi thành Tân Hải, cha anh ta đã thành lập một thương đội, chúng em có thể đi theo, trên đường cũng an toàn hơn chút."
Lorre ngước mắt suy nghĩ một chút, Carlo cũng muốn đi thành Tân Hải quả thực là tin tốt, đi theo thương đội, có thể ké được bảo vệ của họ, trên đường ít nhiều cũng có người chiếu ứng.
Nếu chỉ có cậu và Eroshi thì đúng là rắc rối to, một là không quen đường, hai là gặp ma thú và trộm cướp chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Ít người quá rất có thể trở thành mục tiêu bị tấn công.
"Chị có đi không?"
"Không đi..." Chris từ chối rất dứt khoát.
Đã sớm đoán được kết quả như vậy, nhưng trong lòng Lorre vẫn có chút hụt hẫng, chị gái sẽ không dễ dàng rời khỏi phòng nghiên cứu, càng không dễ dàng từ bỏ tâm huyết của mình.
Mặc dù cho đến bây giờ cậu vẫn không biết rốt cuộc chị gái nghiên cứu cái gì.
Sau này bên cạnh sẽ không còn "Chris-aemon" vạn năng nữa rồi...
Có thời gian thì gửi nhiều thư về vậy, chỉ là thành Tân Hải cách đây rất xa, cho dù nhờ nhiều người đưa thư muốn đi đi về về cũng mất vài tháng.
Chi phí cũng siêu đắt, dù sao người đưa thư đi lại giữa hai nơi đều là treo đầu trên thắt lưng, thường là do mạo hiểm giả kiêm nhiệm.
"Ký ức của cô bé kia tuyệt đối có vấn đề, em chú ý một chút." Chris nhắc nhở, từ khi quen biết đến nay, thái độ của cô đối với Eroshi vẫn luôn không mấy thân thiện.
Luôn mang theo một chút thù địch.
"Nói mới nhớ, em tìm lại được ký ức rồi, chỗ Viện trưởng có một loại ma pháp có thể khiến người ta khôi phục ký ức, thực sự rất hiệu nghiệm, chỉ tiếc là không có cái thứ hai."
Từ sau khi trở về, cậu đã hỏi Viện trưởng rất nhiều lần, nhưng đều bị từ chối với lý do "đây là bản duy nhất".
Không biết là thật sự không có hay là giả vờ không có, dù sao Claire dùng thủ đoạn bình thường để xin cũng không xin được.
"Thứ đó là phế phẩm, vô dụng..."
"Rất hiệu quả mà, ký ức của em đã khôi phục rồi." Lorre nhấn mạnh, cậu không biết tại sao chị gái mình lại nói như vậy, cậu chính là ví dụ sống sờ sờ đây.
"Bởi vì cuộn giấy đó chính là do chị làm."
"Hả?"
Lorre thốt lên kinh ngạc, nói như vậy thì trong tay chị gái chắc chắn có hàng tồn rồi, vậy còn tìm Viện trưởng làm gì nữa, Chris-aemon vĩ đại hoàn toàn có thể giải quyết.
"Nhanh nhanh nhanh, cho em một cái, nếu không có thì phiền chị làm thêm một cái nữa." Cậu hưng phấn xoa tay, không kìm được bật cười.
"Thứ đó không có..." Chris lắc đầu, "Cuộn giấy đó chỉ có thể chữa trị mất trí nhớ do chấn thương bên ngoài, các nguyên nhân khác thì bó tay, là một phế phẩm, cho nên chị mới nộp lên."
"Eroshi không thuộc trường hợp này..."
Nghe giải thích xong, Lorre thất vọng thở dài, quả nhiên trên đời không có chuyện hời như vậy, hơi tiếc nuối...
Cậu không cho rằng chị gái sẽ lừa mình.
"Nói như vậy chị nghiên cứu chính là ma pháp chữa trị mất trí nhớ?" Lorre sán lại gần muốn tìm kiếm chút thông tin từ trên mặt chị gái mình, nhưng chưa đi đến nơi đã bị một cước đá bay trở lại.
"Thực sự phiền chết đi được, mau đi đi, mau đi đi! Tốt nhất sau này đừng đến làm phiền chị nữa, chị muốn nghỉ ngơi rồi!"
Giọng nói oán trách truyền đến, Chris quay lưng nhảy lên giường, quấn chặt mình trong chăn.
Chị ấy luôn như vậy, mỗi lần Lorre đến phòng nghiên cứu trước khi đi chị gái đều phải nằm trên giường quấn mình lại...
Không thể chào hỏi tử tế được sao, mình chắc cũng không đáng ghét đến thế chứ.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
