Chương 148: Lorre nghiêm túc tự "đội mũ xanh"
Chương 148: Lorre nghiêm túc tự "đội mũ xanh"
"Năng lực này cũng quá vô lý rồi..."
Lorre nhìn Cửu Đầu Long (Rồng chín đầu) đang nằm rạp trên mặt đất, biến thành một đống bùn nhão, cả người rơi vào trầm tư. Đánh những trận "kèo dưới" quen rồi, đột nhiên bảo hắn đánh "kèo trên" thuận lợi như vậy, thật sự là rất không quen.
Hèn gì Chris luôn tỏ ra tự tin không sợ hãi, chẳng hề có chút e dè nào. Bây giờ hắn cuối cùng cũng biết 32 cái di tích trong miệng chị ấy đã bị khám phá như thế nào rồi. Không đúng, bây giờ phải nói là 33 cái.
Cửu Đầu Long mạnh đến mức vô lý như vậy, thế mà dưới tay họ chỉ cầm cự được một giờ đồng hồ đã bị xẻ nhỏ, quả thực là quá thê thảm.
"Này! Chỉ có vài chiêu thế thôi mà tưởng mạnh lắm à, nếu ngươi mạnh hơn chút nữa thì tốt biết mấy, nếu mạnh hơn chút nữa thì bên trong chắc chắn sẽ có đồ tốt..." Chris vừa thắng trận lớn nhưng lại chẳng có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại còn tỏ ra đặc biệt thất vọng. Cô đưa tay chọc chọc vào cái đầu rồng đang nằm trên đất, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối.
Giống như là vẫn chưa đánh đã tay vậy.
Nghe thấy lời này, Lorre khẽ nhíu mày. Chuyện này không thể nói là Cửu Đầu Long không đủ mạnh, chỉ có thể nói năng lực của chị ấy thực sự quá biến thái. Rốt cuộc làm thế nào mà chị ấy có thể khống chế được nhiều đặc tính như vậy chứ? Có được sức mạnh này, gần như có thể đi ngang trong cái đại lục này rồi.
"Lorre, chị có mạnh không? Chị muốn nghe em khen."
"Mạnh!" Lorre giơ ngón tay cái lên đúng như mong muốn của cô. Hắn chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi, huống chi chị ấy không chỉ mạnh, mà là mạnh đến mức vô lý.
"Chị làm thế nào vậy? Không phải nói Nữ thần sẽ cung cấp một loại đặc tính sao, chị thế này là toàn diện luôn rồi còn gì."
Là một chiến binh toàn năng, Lorre hiện tại vẫn đang hồi tưởng lại cảm giác kiểm soát mọi thứ vừa rồi. Chỉ tiếc là ma lượng của hắn không đủ, không thể phát huy hết tất cả các đặc tính, nếu không thì còn mạnh hơn nữa.
Nghe vậy, Chris kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên, duỗi chân đạp lên người Cửu Đầu Long, đắc ý khoanh tay: "Chị chính là Nữ thần Ký ức, có thể khắc ghi năng lực của tất cả các vị Thần từng gặp vào trong ký ức, muốn dùng lúc nào cũng được."
"Bá đạo như vậy sao, thế chẳng phải nói một mình chị có thể chấp cả một đám Nữ thần à." Lorre từng đoán năng lực này có thể sẽ khiến người ta kinh ngạc, nhưng không ngờ lại vô lý đến mức này. Có thể lưu trữ năng lực của tất cả Nữ thần trong ký ức, điều đó tương đương với việc tước đoạt khả năng tồn tại của các Nữ thần khác.
Chris đi đến trước mặt, nắm lấy tay hắn, kéo về phía sâu trong di tích: "Thời gian không còn nhiều nữa, vừa đi vừa nói."
Sau khi Cửu Đầu Long chết, áp lực trấn giữ di tích giảm đi hẳn. Ngoại trừ một số cạm bẫy đã quá lâu đời không gây ra được mối đe dọa nào, thì không còn áp lực gì quá lớn nữa. Đi trong di tích cứ như đang đi dạo phố bên ngoài vậy, chỉ còn lại cảm giác mới mẻ.
"Mặc dù chị có thể lưu trữ những ký ức này, nhưng khi dùng ra sẽ bị giảm bớt sức mạnh, đại khái chỉ còn khoảng bảy thành thực lực ban đầu của họ thôi. Hơn nữa mức tiêu hao ma lực rất cao, cho nên bình thường có ma pháp gì vẫn cần dựa vào em, chị bắt buộc phải đảm bảo ma lực luôn đầy đủ."
"Bảy thành cũng là rất nhiều rồi, có thể sử dụng đặc tính của nhiều Nữ thần cùng lúc, cho dù chỉ phát huy bảy thành công lực cũng là cực kỳ khủng khiếp."
Mặc dù ở một phương diện nào đó không phải là xuất sắc nhất, nhưng thắng ở chỗ toàn diện, gần như là kiểu toàn phương vị không có điểm yếu.
Chris lắc đầu, trong ánh mắt có thêm chút tiếc nuối: "Đối với những thứ bình thường thì đúng là đủ dùng, nhưng có một số người đủ mạnh sẽ không bị chị sao chép, trời đất này không cho phép năng lực của họ xuất hiện cái thứ hai."
"Nhưng số lượng cũng không nhiều đâu, đến nay chị chỉ biết có hai người nằm ngoài phạm vi sao chép của chị. Nếu có thể sao chép được thì chúng ta hẳn là sẽ đi thuận lợi hơn một chút..."
Lorre nghe lời của chị, hắn đã có thể đoán được một trong số đó là ai, chắc chắn là tên Arrod kia. Nếu một thế giới xuất hiện hai kẻ như thế thì quả thực quá vô lý, lỡ mà đánh nhau, cho dù chỉ có bảy thành công lực cũng có thể khiến thế giới tan vỡ.
"Biết đủ là vui, có câu nói rất hay, làm gì có ai là thiên hạ đệ nhất, đi tranh cái đệ nhất này rất mệt mỏi, chúng ta cũng không cần cái tâm tư đó." Hắn nhìn nhận chuyện này rất thản nhiên, có lẽ là làm "gà mờ" quen rồi, thỉnh thoảng có thêm chút thực lực là đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Chị ấy bình thường nhìn qua cũng không phải là kiểu người hiếu thắng.
"Cái tên nhóc này, bất kể là lúc trẻ hay khi đã có tuổi, nói chuyện đều y như nhau. Miệng thì nói không muốn tranh cường háo thắng, nhưng thực tế gặp chuyện thì tranh đấu còn hăng hơn bất kỳ ai, là kiểu người hoàn toàn không chịu thua."
Chris giống như đang oán trách, khẽ lầm bầm. Cuối cùng bọn họ cũng đi đến trung tâm của mê cung. Một chiếc quan tài đang tỏa ra ánh sáng xanh lam nằm tĩnh lặng trong phòng, xung quanh lấp lánh màu sắc ma lực nồng đậm. Nhìn qua cứ như đang diễn "Đạo Mộ Bút Ký" vậy, chỉ có điều bọn họ không phải đi trộm mộ nữa, mà là trực tiếp lật tung mộ người ta lên.
"Tiếc là ở đây có quan tài, không thể nào là người bất tử được nhỉ. Nói thật, nếu thật sự bất tử rồi, ai lại để bí mật của mình trong di tích chứ?"
Ở Lam Tinh, hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuất hiện đủ loại tình tiết, ví dụ như nhân vật chính nhảy xuống vực nhặt được bí kíp tuyệt thế, hoặc là nhặt được công pháp người khác trân tàng trong hang động, từ đó thiên hạ vô địch.
Nhưng chuyện như vậy thực ra rất hiếm gặp. Ngay cả làm buôn bán nhỏ, có bí phương người ta cũng sẽ giấu kỹ càng, ngay cả đồ đệ của mình cũng sẽ không dễ dàng nói cho biết, làm sao có thể đem thứ vô địch đó giấu lung tung khắp nơi được?
Giống như bí quyết trường sinh bất tử vậy, nếu một người đã bất tử, hắn sẽ cho phép một người lạ cũng giống như mình sao?
Chuyện này thực sự rất hư ảo, cũng giống như những gì họ đang làm, nhưng cũng chẳng còn cách nào tốt hơn.
"Không sao, lần này chúng ta đến đây cũng không phải vì sự bất tử, chủ yếu là để giải lời nguyền trên người em."
Chris không hề có chút kính sợ nào, tung một cước đá bay cái nắp đậy trên quan tài ra ngoài, trực tiếp thò đầu vào trong nhìn.
Nhìn thấy hành vi mạnh bạo như vậy, khóe miệng Lorre khẽ giật giật, cả người không biết nên nói gì cho phải. Chuyện này quá phù hợp với tác phong của chị ấy rồi, đối với người lạ, chị ấy một chút đạo lý cũng sẽ không nói, ngang ngược muốn chết. Nhưng mà đối xử với người khác thế nào cũng không quan trọng, dù sao đối với yêu cầu của hắn, chị ấy thường là trăm nghe trăm thuận.
Lorre cũng ghé tới nhìn vào trong quan tài. Mùi xác chết thối rữa trong tưởng tượng của hắn không hề xuất hiện, bên trong quan tài không có người, ngược lại có một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ nằm đó.
"Khoan đã, thứ này sao nhìn quen mắt thế!" Lorre liếc mắt một cái liền nhận ra Cổ Di Vật đang nằm yên lặng bên trong. Đây không phải cái gì khác, chính là chiếc đồng hồ quả quýt mà hắn đã cướp được từ tay Nora lúc trước. Chiếc đồng hồ này hắn đã cầm trên tay nghịch rất lâu, những chi tiết trên đó chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
Hắn thật không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, vật tư của mình ở một thế giới khác lại xuất hiện trước mặt hắn theo một cách độc đáo thế này.
"Vô dụng thôi, thứ này dùng để hoán đổi linh hồn, hơn nữa nói không chừng sẽ có rủi ro kỳ quái gì đó."
Sheryl từng kích hoạt một lần, hoán đổi linh hồn với một con chim, kết quả rất lâu sau cũng không hoàn hồn lại được, từ trên xuống dưới đều chịu ảnh hưởng bởi tập tính của đối phương.
Khi hắn sở hữu nó, Sheryl từng cảnh báo nhiều lần rằng phải nghiêm túc đối đãi, thứ này nếu không cần kích hoạt thì đừng tùy tiện kích hoạt. Cổ Di Vật đều đi kèm với rủi ro, phần lớn đều có tác dụng phụ rất mạnh, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
"Em vậy mà lại biết thứ này, Lorre, chị cảm thấy em khác hẳn so với lúc 20 tuổi! Có phải đã xảy ra chuyện gì khó nói không?"
Chris nghe hắn nói xong, đưa tay xoa đầu hắn. Cô là Nữ thần Ký ức, tất cả mọi chuyện dù nhỏ nhặt giữa hai người cô đều sẽ không quên, chỉ cần muốn nhớ lại, tất cả đều sẽ hiện ra trong đầu.
Cho dù là vô cùng giống nhau, nhưng Lorre của hai mươi năm trước tuyệt đối không thể hiểu biết về loại kiến thức Cổ Di Vật này, huống chi là bọn họ của năm đó. Mặc dù chưa kết hôn, nhưng Lorre chưa bao giờ từ chối những cử chỉ thân mật của cô. Từ sau khi tỉnh ngủ đến nay, Lorre đối với mọi hành vi thân mật của cô đều mơ hồ có sự kháng cự.
"Có khó khăn gì em có thể nói cho chị biết, chỉ cần hai chúng ta nắm tay nhau, mọi khó khăn đều có thể đánh tan."
Chris nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nắn nắn ngón tay hắn. Nắn ngón tay có thể khiến tinh thần con người thả lỏng, đây là điều Lorre đã dạy cô trước kia. Những năm qua, bọn họ đều là cổ vũ lẫn nhau mới kiên trì được đến tận bây giờ.
Mỗi lần đều ôm trọn hy vọng tiến vào di tích mới, rồi lại tay trắng trở về, cũng sẽ rất nhanh điều chỉnh trạng thái để đi đến cái tiếp theo. Cứ như vậy cái này nối tiếp cái kia, kéo dài suốt hơn 20 năm.
Nghe những lời dịu dàng của chị, Lorre lộ vẻ khó xử. Không phải hắn không muốn nói, mà là không biết nên nói thế nào...
Chris của thế giới này luôn tự coi mình là vợ của hắn. Nếu hắn nói cho đối phương biết ở một thế giới khác, hai người bọn họ là chị em, thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Huống chi mục đích cái bóng đen kia đưa hắn đến thế giới này vẫn chưa biết là vì sao. Nếu hắn nói hết lời của đối phương ra, sẽ gây ra ảnh hưởng gì, không ai biết được.
Chris nhìn biểu cảm của Lorre khẽ cười một tiếng, xoay người thò đầu vào trong quan tài, lấy chiếc đồng hồ quả quýt đen sì kia ra.
"Em không muốn nói chị cũng sẽ không ép, cho dù là vợ chồng cũng phải có bí mật nhỏ. Dù sao chị biết em không muốn nói chắc chắn là vì muốn tốt cho chị, đợi khi nào em muốn nói thì hãy nói!"
Nhìn dáng vẻ thản nhiên này của chị, Lorre cảm thấy sống mũi mình nhất thời có chút cay cay. Đây rõ ràng là sự tin tưởng giữa vợ chồng già, Lorre của thế giới này chắc chắn có quan hệ cực kỳ tốt với chị ấy mới có thể như vậy.
Mặc dù ở thế giới ban đầu, quan hệ chị em của hai người cũng rất tốt, nhưng hắn qua đây như thế này, ngược lại giống như một kẻ thứ ba chen chân vào.
Không biết tại sao, hắn có cảm giác mình đang tự đội mũ xanh cho chính mình, đúng là nghiêm túc tự "cắm sừng" bản thân rồi...
"Cái Cổ Di Vật này giống như em nói, có thể hoán đổi linh hồn con người, nhưng nói thật hoán đổi linh hồn chỉ là một trong nhiều tác dụng của nó. Linh hồn và thể xác có tính tương thích, chuyện hoán đổi linh hồn bản thân nó đã là đi ngược lại bản năng của thế giới."
"Ý tưởng của người chế tạo lúc đó vốn không phải để mọi người dùng nó đổi linh hồn." Chris lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau chùi sạch sẽ chiếc đồng hồ không biết đã nằm trong quan tài bao nhiêu năm này.
"Vậy đó là cái gì?" Lorre xoa cằm hỏi. Chị của thế giới này hiểu biết quá nhiều, luôn có cảm giác như kiểu trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thông cổ bác kim, không gì không biết vậy.
"Cho em xem là em sẽ biết ngay..." Chris đưa tay nắm lấy chiếc đồng hồ đen sì kia, đồ án lục mang tinh trước ngực sáng lên, từng gợn sóng xuất hiện xung quanh. "Cẩn thận một chút, loại Thánh Di Vật này phải tuân thủ nghiêm ngặt theo gợn sóng nó phát ra để truyền ma lực vào, nếu không thì rất dễ xảy ra vấn đề."
Nghe Chris giải thích, Lorre lúc này mới hiểu tại sao trước đó hắn làm cách nào cũng không thể kích hoạt thứ này. Khả năng cảm nhận ma lực của bọn họ căn bản không đạt yêu cầu, không cảm nhận được dao động trọn vẹn phát ra từ bên trong.
Sheryl đã vô tình trùng khớp một lần, nhưng rất nhanh đã vì dao động hỗn loạn mà buộc phải tắt đi.
"Lorre đứng yên nhé, đứng yên đừng cử động, để chị giúp em xem thử!" Chris cầm chiếc đồng hồ lên, nhẹ nhàng nắm trong tay. Lớp vỏ đen sì ban đầu phai đi, lộ ra ánh sáng màu bạc bên trong, một nguồn sức mạnh mãnh liệt hiện lên trên người hắn. Lorre cảm thấy cả cơ thể mình đang bị dòm ngó.
Chỉ là luồng sáng này rất nhanh đã tan biến. Sau khi nghi thức đơn giản kết thúc, nỗi bi thương trong ánh mắt Chris càng thêm nặng nề. Cô lập tức chạy tới, ôm chặt lấy eo hắn, nước mắt từ khóe mắt lăn dài, làm ướt đẫm ngực áo hắn, khẽ khàng nức nở.
Tiếng khóc nỉ non vang vọng trong phòng, cả căn phòng đều bao trùm một tầng bi thương, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với tình huống này, Lorre nhất thời có chút luống cuống, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ về lưng chị, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Đang yên đang lành sao lại khóc..."
"Đồ tồi, đồ tồi, đồ tồi! Cơ thể và linh hồn của em rõ ràng đều đã loạn thành một nồi cháo rồi, nhưng cứ không chịu nói với chị, thậm chí làm mình mất trí nhớ cũng không nói với chị!" Chris không ngừng đấm vào ngực hắn, vừa khóc vừa lớn tiếng hét lên.
Thậm chí cô còn nhe hàm răng trắng bóng cắn một cái lên người hắn, nhìn qua vô cùng tức giận, nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy bi thương khó tả. Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy chị khóc dữ dội như vậy, khóc thương tâm đến thế.
"Ma pháp đảo ngược sinh mệnh, mặc dù có thể khiến em trở nên đặc biệt mạnh mẽ trong thời gian ngắn, nhưng tổn thương đối với linh hồn và thể xác là không thể phục hồi. Cho dù chị dùng Cổ Di Vật để vá víu cho linh hồn em, cũng chỉ có tác dụng miễn cưỡng mà thôi."
"Xin lỗi, em nghe không hiểu chị đang nói gì..." Lorre nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, dù sao hắn cũng mới vừa đến thế giới này, Lorre của quá khứ đã làm gì với cơ thể mình hắn hoàn toàn không biết. Cả cơ thể cũng không có cảm giác khó chịu kỳ lạ nào, ngược lại còn mạnh mẽ bất thường.
"Cái này cho em! Tự em xem đi." Chris lau nước mắt, đưa chiếc đồng hồ vào tay hắn.
Lorre nắm chặt thứ mà trước đây hắn đã mân mê suốt mấy tháng, lẳng lặng truyền ma lực vào bên trong. Theo sự thúc đẩy của chiếc đồng hồ, linh hồn của hắn hiện ra trước mắt.
Một linh hồn đã thủng trăm ngàn lỗ, bên trên đầy rẫy những vết thương và rách nát hiện ra trước mắt, ở các góc cạnh còn tỏa ra hắc quang quỷ dị. Đây đâu giống linh hồn, đây rõ ràng là một miếng giẻ rách, một miếng giẻ rách đã nát đến mức không còn ra hình thù gì nữa.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
