Bậc Thầy Kết Cục Bi Thảm Gặp Phải Khắc Tinh Rồi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lập dàn Harem ở chốn mê cung dị giới

(Đang ra)

Lập dàn Harem ở chốn mê cung dị giới

Nội dung vol 6 tương đương chap 80 Manga

51 348

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

1020 14739

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

300 577

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

114 1071

Cậu, Pháo Hoa và Lời Hứa

(Đang ra)

Cậu, Pháo Hoa và Lời Hứa

真戸 香

Khi những đóa pháo hoa rực rỡ bừng nở trên bầu trời hè Nagaoka, "lời hẹn ước" của chúng ta sẽ vượt qua thời không, thay đổi vận mệnh—Lấy Lễ hội Pháo hoa lớn Nagaoka làm bối cảnh, đây là câu chuyện tha

3 1

Mớ rắc rối vớ vẩn của Tougetsu Umidori

(Đang ra)

Mớ rắc rối vớ vẩn của Tougetsu Umidori

Kaeru Ryouseirui

Và chẳng hiểu vì sao, Umidori lại gật đầu, bước chân vào cuộc hành trình đó cùng cô.

14 22

Chương 151-End - Chương 151: Lorre ở thế giới này cũng có Tu La Tràng?

Chương 151: Lorre ở thế giới này cũng có Tu La Tràng?

Chương 151: Lorre ở thế giới này cũng có Tu La Tràng? 

"Này này này, vây quanh đây làm cái gì, chữ ký sẽ không cho đâu, chỗ nào mát mẻ thì đi chỗ đó mà hóng đi, một lũ không biết nhìn sắc mặt, thế mà cũng đòi xin chữ ký."

Gặp phải vấn đề tương tự, phản ứng của Chris hoàn toàn khác với Eroshi. Cô gái tóc trắng kia sẽ kéo tay hắn, nhấn mạnh mình là vợ, tỏ ra vô cùng lễ phép.

Còn Chris thì vừa chửi vừa đuổi hết đám người này ra ngoài. Trong nhận thức của chị, con người chia làm ba loại: không phiền phức, phiền phức và đám tép riu.

Hiển nhiên, các mạo hiểm giả trong công hội hiện tại bị xếp vào loại tép riu. Mà ai cũng biết, đối mặt với đám tép riu thì không cần phải nói chuyện tử tế.

Bị xua đuổi thô bạo, các mạo hiểm giả xung quanh rõ ràng có chút không vui, nhưng ngại uy nghiêm của mạo hiểm giả cấp Tử Kim nên cũng chẳng ai dám nói gì, chỉ đành lẳng lặng quay về chỗ ngồi.

Không bao lâu sau, thư ký quan từ phía sau công hội đi ra, đưa cho họ một tờ giấy viết đầy chữ và một tấm bản đồ. Trên bản đồ có khoanh một vòng tròn đỏ, đó chính là vị trí của di tích.

"Mạo hiểm giả cấp Tử Kim tôn quý, nếu ngài muốn xin viện trợ và đạo cụ, công hội đều có thể cung cấp. Chúng tôi sẽ sắp xếp người chuyên trách dẫn đường cho các ngài, không cần lo lắng vấn đề đi nhầm đường."

Thư ký quan khom người, thực hiện một lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn, lời nói tràn đầy cung kính. Từ phía sau ông ta bước ra một người ăn mặc như hướng dẫn viên, một chiếc xe ngựa xa hoa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bên ngoài.

Quả không hổ là Arrod, về khoản đối đãi với mạo hiểm giả thì không chê vào đâu được, hiệu suất này nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi.

Chỉ là đối mặt với thái độ ân cần của đối phương, Chris chẳng thèm để ý, ngược lại còn mất kiên nhẫn xua tay rồi ngồi xuống ghế.

"Đi xe ngựa làm gì, thứ đó vừa chậm vừa không thoải mái. Các người đi đâu thì đi, đưa bản đồ cho tôi là được rồi, đừng làm phiền tôi, tôi muốn nghiên cứu nội dung di tích."

Hơn 20 năm khám phá di tích, Chris đã chứng kiến quá nhiều sự nịnh nọt rồi. Rất nhiều quốc gia muốn họ phục vụ cho mình, thi nhau ném cành ô liu, rất nhiều thế lực cũng muốn sự ủng hộ của họ.

Lúc mới đầu nhận được những lời khen ngợi tâng bốc này, được người khác chạy theo gọi là đại lão, còn có chút cảm giác tim đập thình thịch. Nhưng thời gian dài trôi qua, cảm giác này dần phai nhạt, chỉ còn lại sự chán ghét vô tận.

Hứng thú của con người sẽ giảm dần theo tuổi thọ ngày càng tăng, niềm vui cũng sẽ dần bị mài mòn theo cuộc đời ngày càng dài.

Đôi khi nhìn thấy quá nhiều thứ, ngược lại sẽ mất đi hương vị của lần đầu gặp gỡ. Đặc biệt là đối với người có trí nhớ siêu phàm như Chris, tất cả mọi thứ đều nằm trong đầu cô, tất cả mọi thứ đều đã trải qua một lần, sẽ không bao giờ quên, dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ dần mất đi cảm giác mới mẻ.

Đối với Nữ thần Ký ức mà nói, đây chẳng phải cũng là một loại giày vò sao?

Chỉ là Chris rất ít khi để tâm đến những chuyện này, cũng rất ít khi nghĩ đến, bởi vì chỉ cần có Lorre ở bên, mỗi ngày của cô đều vui vẻ. Bởi vì ở bên hắn, dù trải qua bao nhiêu chuyện, có bao nhiêu ký ức chung, cũng sẽ mãi mãi không bao giờ chán.

"Lorre, di tích này hình như chia làm 4 khu vực. Những người khám phá ban đầu đã cơ bản chỉ ra được, chỉ có điều phần lớn cơ quan chắc vẫn còn đó, dù sao bọn họ cũng không khám phá được sâu đến thế."

Chris xem báo cáo do thư ký quan gửi lên. Ở một quốc gia có thế lực mạo hiểm giả hùng mạnh, một di tích được phát hiện ít nhất ba tháng mà bốn khu vực chưa có khu nào bị công phá.

Xem ra độ khó của di tích lần này thực sự rất cao, thậm chí là cái khó nhất trong tất cả các di tích họ từng khám phá.

Nghe vậy, Lorre cũng ngồi xuống, dựa vào người chị quan sát những dòng chữ trên báo cáo. Những mạo hiểm giả thất bại kia cũng đã đóng góp một chút, ít nhất cũng đánh dấu được bản đồ cơ bản.

"Có cần chuẩn bị gì không? Ví dụ như kiếm ít cuộn giấy phép thuật các loại, nếu thực sự phải đi, em định mua một cây pháp trượng, cứ dùng tay không thi triển ma pháp mãi cũng hơi kém hiệu quả."

Đã là di tích chưa từng có tiền lệ thì đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng, nhỡ đâu có thu hoạch lớn thì sao? Xảy ra sai sót gì thì không tốt, dù ở thế giới nào, nguyên tắc hắn tuân thủ đều là cẩn thận trên hết.

Chris lắc đầu: "Pháp trượng thì không cần mua đâu, chỗ chị có đầy, lát nữa đưa cho em một cây."

Thời gian trước họ vừa có được một chiếc nhẫn có thể lưu trữ không gian, tác dụng cụ thể giống hệt nhẫn trữ vật trong tiểu thuyết nam sinh hắn từng đọc, chỉ có điều phạm vi không gian đặc biệt lớn.

Trừ việc không thể chứa vật sống ra thì cái gì cũng bỏ vào được, giống như một cái hố đen không đáy vậy. Bên trong thậm chí còn chứa cả một hầm rượu vang mà chị thích uống nhất.

"Cần pháp trượng sao? Cái này có thể cho anh."

Ngay khi hắn và Chris đang nói chuyện, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Một cây pháp trượng màu trắng bạc vô cùng hoa lệ với những đường vân mây trắng được đưa tới từ phía sau hắn. Lorre vốn không có hứng thú lắm, nhưng khoảnh khắc liếc nhìn cây pháp trượng, mắt hắn suýt chút nữa lồi ra ngoài.

Tuy hắn bình thường không hay dùng pháp trượng, nhưng lúc làm ăn buôn bán cũng từng gặp qua. Ma tinh thạch trên pháp trượng đều là những thứ cực kỳ quý giá, đôi khi trên một cây pháp trượng chỉ cần một viên to bằng hạt cát là đủ rồi.

Trước đây Carlo từng bán lại một cây pháp trượng, viên ma tinh thạch to bằng móng tay cái khảm trên đó đã bán được hơn 1000 đồng vàng. Vậy mà viên ma tinh thạch trên cây pháp trượng bên cạnh hắn lúc này to gần bằng cái đầu hắn.

Viên pha lê xanh lam tinh xảo tỏa ra ma lực hùng hậu, thứ đồ cấp bậc này đến gần mà hắn lại nhất thời không phát hiện ra.

Đây thực sự là thứ có thể tồn tại trong hiện thực sao?

"Cây pháp trượng này màu xanh lam, rất đẹp, cũng rất hợp với anh."

Lời nói ngắn gọn vang lên từ phía sau, nghe như giọng nữ lạnh lùng. Lorre quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ có dung mạo tinh xảo, vô cùng quý phái, mặc bộ giáp bạc trắng bó sát, buộc tóc đuôi ngựa cao màu xanh lam xuất hiện sau lưng.

Đôi mắt phượng màu tím sẫm của đối phương hơi xếch lên, trông vô cùng sắc bén, cả người toát ra khí chất anh dũng vô song, như một nữ tướng quân chinh chiến sa trường.

"Người này sao trông quen thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu rồi..." Lorre xoa cằm nhớ lại. Có thể lấy ra cây pháp trượng cao cấp như vậy, người phụ nữ này chắc chắn không đơn giản, nhất định là một nhân vật lớn ghê gớm.

Chỉ là chưa đợi hắn nghĩ nhiều, Chris đã đập bàn đứng dậy, đưa tay giật lấy cây pháp trượng đó, nhét vào trong nhẫn của mình, ngẩng đầu hét lên với vẻ vô cùng không thân thiện: "Đã cô muốn tặng, vậy tôi thay mặt Lorre nhà tôi nhận lấy!"

Mấy chữ "Lorre nhà tôi" được nhấn mạnh đặc biệt, dường như sợ đối phương không nghe thấy, gần như là hét lên.

Nhưng người phụ nữ tóc xanh không hề để ý đến cô, ngược lại đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh bàn. Rất nhiều mạo hiểm giả xung quanh đều đứng dậy, thư ký quan trực tiếp quỳ xuống cung kính. Hiệp hội mạo hiểm giả vốn ồn ào hỗn loạn trong nháy mắt không còn bất kỳ tiếng động nào.

Vừa nãy khi thân phận mạo hiểm giả cấp Tử Kim của họ lộ diện cũng chưa từng yên tĩnh như vậy.

"Lorre, đã lâu không gặp, dạo này anh sống tốt không? Nhìn anh có vẻ già đi nhiều rồi." Người phụ nữ tóc xanh ngồi xuống bên cạnh hắn, nói vô cùng lịch sự, lời nói giống như một người bạn cũ quen biết nhiều năm.

Nghe những lời này, Lorre ho khan hai tiếng đầy lúng túng: "Xin lỗi nhé, trí nhớ của tôi dạo này không tốt lắm, nhưng tôi ở Arrod chắc không có người bạn nào địa vị cao như vậy đâu nhỉ..."

Nhìn biểu hiện của những người xung quanh, hắn biết người trước mặt này tuyệt đối là quý tộc hàng đầu của đất nước Arrod, chỉ là không biết là vị nào.

Nghe hắn nói vậy, người phụ nữ tóc xanh cười nhạt: "Làm gì có địa vị hay không địa vị, tôi chỉ là bảo vệ đất nước này, bảo vệ người dân nơi đây mà thôi."

"Khoan đã? Nữ đế!" Lorre lập tức đứng bật dậy, vô cùng cảnh giác lùi về phía Chris, che chắn cô ở phía sau.

Câu nói này quá quen thuộc rồi, hèn gì hắn thấy quen mắt. Trong game gốc, Nữ đế của Đế quốc Arrod chính là miêu tả hành vi của mình như vậy. Chỉ là sự khác biệt giữa hình vẽ minh họa và người thật quá lớn, dù hắn thấy rất quen mắt nhưng nhất thời thực sự không nhận ra.

Chỉ xét về nhan sắc, hình vẽ minh họa không bằng một phần của người thật, khí chất anh vũ kia lại càng là thứ hình vẽ không thể so sánh được.

Thấy phản ứng này của hắn, khóe miệng người phụ nữ tóc xanh nhếch lên một nụ cười, ngồi trước bàn, dùng đôi mắt tím thẫm nhìn hắn đầy ẩn ý: "Nữ đế gì chứ? Em vẫn thích cách xưng hô của anh lúc trước hơn, gọi em là Ah Xi (A Tịch) là được rồi."

"Em thật không ngờ, mới mấy năm không gặp anh đã không nhận ra em rồi, là Chris ép anh nói như vậy sao?"

Nghe vậy, Chris vốn đã mất kiên nhẫn lập tức nhíu mày, tức giận đập bàn: "Ép anh ấy nói như vậy là ý gì? Không nhận ra cô chính là không nhận ra cô, cô chỉ là một kẻ thất bại nhỏ bé mà thôi, quên đi thì có gì to tát chứ?"

"Tôi không đôi co với cô, tôi muốn nói chuyện với Lorre."

"Anh ấy là chồng tôi, không có gì để nói chuyện với cô cả. Lorre, chúng ta đi!" Chris lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy phép thuật dịch chuyển, ánh sáng ma pháp trong tay lóe lên, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã rời khỏi Hiệp hội mạo hiểm giả.

Khi Lorre cảm nhận được sự thay đổi xung quanh, bọn họ đã đến trạm trung chuyển tạm thời dựng gần di tích. Xung quanh vây kín các mạo hiểm giả đến khám phá, người lập đội nườm nượp không dứt, thậm chí có người đến một mình để xem náo nhiệt.

Sự xuất hiện đột ngột của họ gây ra một chút xôn xao trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bị khung cảnh náo nhiệt nhấn chìm.

"Chị à, chúng ta rất thân với vị Nữ đế kia sao? Đối phương có vẻ là người không dễ nói chuyện lắm nhỉ."

Chris sau khi dịch chuyển qua ma pháp trận vẫn còn tức tối, tâm trạng cả người đều không tốt, không ngừng giậm chân, trút bỏ cơn giận trong lòng.

"Ả ta thực sự rất phiền phức, cứ như âm hồn bất tán. Dù sao sau này gặp ả thì đừng nói chuyện là được, bất kể ả nói gì chúng ta cũng không cần để ý, cứ coi như gió thoảng bên tai."

Nhìn phản ứng này của chị, giống hệt lúc hỏi hắn Eroshi là ai, biểu cảm cả người vô cùng đáng sợ. Hắn ngửi thấy mùi vị tình cảm phức tạp nồng nặc trong đó.

Xem ra Lorre của thế giới này sống cũng chẳng dễ dàng gì, hắn hơi yên tâm một chút. Nếu không thì cứ để mình hắn xoắn xuýt giữa hệ Đỏ và Xanh, nói ra thật mất mặt.

Hắn vốn không có thiện cảm gì với Nữ đế Arrod, dù sao vừa đến Arrod hắn đã bị đối phương truy nã rồi.

Thuộc kiểu người cực kỳ thích lo chuyện bao đồng.

Nếu bàn về thực lực, Lorre cảm thấy đối phương hẳn là nhân vật đứng đầu đại lục hiện nay, tốt nhất là đừng chọc vào lung tung. Với thực lực hiện tại của họ, hắn và chị liên thủ chưa chắc đã là đối thủ.

"Cái di tích này à, ta nghe Thừa tướng báo cáo qua rồi, không ngờ đến giờ vẫn còn tồn tại."

Bên tai đột nhiên lại vang lên giọng nói lạnh lùng kia, khóe miệng Lorre khẽ giật giật. Không biết từ lúc nào, vị Nữ đế đại nhân tên Ah Xi kia đã đứng ngay bên cạnh họ.

"Thật sự rất nhớ những năm tháng làm mạo hiểm giả lúc trước! Lorre, chúng ta cùng nhau khám phá di tích đi."

Trên đầu đối phương có thêm một tấm khăn che mặt, bộ giáp trên người cũng đã biến thành chiếc áo khoác kiểu Anh màu trắng tinh khôi gọn gàng, tay đeo găng tay đen, vặn vặn eo như đang khởi động.

"Lorre, anh đang nhìn em sao? Sao cảm giác ánh mắt của anh xa lạ thế? Biểu cảm ngây ngô này cứ như lúc anh 20 tuổi vậy, đúng là càng sống càng trẻ ra."

Chris sắp bị cái kẻ phiền phức này làm cho tức chết rồi: "Không phải cô đã nói sẽ không bao giờ đến làm phiền chúng tôi nữa sao? Sao lại nuốt lời rồi?"

Nhìn đối phương lại xuất hiện từ hư không, Chris nhíu chặt mày. Lý do cô không muốn đến Arrod chính là vì điều này. Cái kẻ phiền phức trước mắt này bình thường sẽ không ra khỏi biên giới, cho nên ở bên ngoài thì không cần lo lắng gì, nhưng đến trong nước thì khác.

Ah Xi ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, giữa hai lông mày có thêm vài phần lạnh lẽo: "Còn không phải tại cô vô dụng sao. Nếu Lorre là người dẫn đường của tôi, hai chúng ta hợp sức, chắc chắn có thể đạt được vĩnh sinh. Nhưng cô xem bây giờ anh ấy ra cái dạng gì."

"Sở dĩ tôi không chịu buông tay, đều là vì sự bất tài của cô. Nếu không thì đừng nói là 40 cái di tích, trong vòng 20 năm tôi chắc chắn có thể khám phá hàng trăm, thậm chí hàng ngàn cái di tích."

Chris khinh thường lời nói của đối phương: "Chúng tôi chắc chắn sẽ thành công, kẻ thất bại thì đừng có ở đây nói nhiều."

"Có tôi ở đây tranh Thần các người cũng không thắng được, thành công chẳng phải là hư vô mờ mịt sao? Huống chi chuyện vĩnh sinh này, cho dù tôi nhường, đem vị trí Thần Vương nhường cho các người, cũng chưa chắc đã làm được."

Nữ đế hoàn toàn không để ý đến sự xua đuổi của Chris, ngược lại đưa tay kéo lấy cánh tay Lorre, ôm vào trong lòng.

Đến tận bây giờ Lorre mới hiểu thế nào gọi là "sóng to gió lớn" thực sự, cảm giác mãnh liệt đó là thứ cả đời này hắn chưa từng trải nghiệm qua.

Hắn sẽ không làm chuyện đó trước mặt chị, bản năng muốn giãy giụa, nhưng cánh tay lại như bị thứ gì đó thuộc về quy tắc cưỡng ép cố định lại, nhất thời khó mà cử động mảy may.

"Không phải chứ, vãi!" Trong lòng Lorre kinh hãi. Cơ thể này của hắn ở phương diện ma pháp đã đạt đến đỉnh cao, các loại ma pháp siêu cấp tùy tiện là dùng được, nhưng lại cứng đờ không thể di chuyển.

Hắn vẫn là quá đánh giá thấp trần chiến lực của thế giới này rồi.

"Chris đừng nhìn nữa, cô lại đánh không lại tôi, cứ ngoan ngoãn để Lorre đưa tôi đi khám phá di tích đi, đừng quên đây vẫn là địa bàn của tôi..."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!