Chương 229: Nụ hôn đầu của Charlotte, cùng màn kiểm tra thân thể.
Dưới tàng cây rợp bóng, dư âm cuối cùng của ca khúc "Hoa Nhung Tuyết" dần tan vào không trung.
Thiếu nữ mỉm cười, khẽ nghiêng đầu. Vài lọn tóc xanh lam trượt xuống trước ngực, vương vấn trên đường cong mềm mại đang phập phồng. Cô không chút do dự nắm lấy bàn tay đang lúng túng không biết đặt đâu của đối phương, như muốn dùng chính hơi ấm chân thật của mình để truyền thêm niềm tin, rồi nhẹ nhàng nói:
“Sở, đã lâu không gặp.”
“Cảm ơn cậu đã kiên trì đến tận cùng, thành công mở ra một tương lai mới.”
Trong khoảnh khắc ấy, Sở Nguyên Thanh như được ôm trọn bởi một cơn sóng thần vui sướng. Máu huyết toàn thân cô dường như biến thành nước ngọt có ga, liên tục sủi bọt sinh diệt dưới ánh nắng mùa hạ, chèn ép đến mức thần trí choáng váng. Tiếng ve sầu râm ran như đang hòa tấu bản giao hưởng "Đám Cưới Của Figaro" đinh tai nhức óc.
Sở Nguyên Thanh nhất thời không thể diễn tả tâm trạng của mình. Những áp lực không thể sẻ chia, sự cô độc suốt bao năm độc hành, nỗi lo âu về tương lai con gái, sự hoang mang khi chứng kiến tâm huyết của mọi người sắp sụp đổ... tất cả dường như đều tìm được bến đỗ ngay giờ phút này.
Mọi thứ thật sự quá đỗi mộng mơ. Lúc chủ động hẹn gặp, cô chưa bao giờ dám nghĩ cuộc hội ngộ này sẽ suôn sẻ đến thế. Thậm chí còn chưa cần cô mở lời, Charlotte đã khôi phục ký ức của dòng thời gian trước.
Sở Nguyên Thanh dùng ma lực bao phủ chiếc điện thoại trong túi, vẻ mặt phức tạp, cất lời xin lỗi:
“Xin lỗi, Charlotte, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi. Khái niệm về Tai Thú vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn.”
Charlotte khẽ siết lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phù Thủy Thuần Bạch. Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang thoáng vẻ thất vọng kia, nhất thời cảm thấy xót xa. Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, đối phương cứ thích ôm đồm vào người biết bao trách nhiệm không thuộc về mình, y hệt như một tên ngốc.
Thiếu nữ hơi phồng má giả vờ giận dỗi, cô đưa tay véo véo đôi má mềm mại của Sở Nguyên Thanh, không kiềm được phàn nàn:
“Tuy rằng mảng này tớ chưa nhớ lại hoàn toàn, nhưng muốn xóa bỏ triệt để khái niệm về Tai Thú, đồng thời quay ngược thế giới về thời điểm trước khi mọi tai ách xảy ra... bản thân việc này chẳng phải đã là một kế hoạch quá mức lý tưởng rồi sao?”
“Thất bại vốn là chuyện có xác suất xảy ra rất lớn, làm được một nửa đã là tạ ơn trời đất rồi.”
“Chưa kể, không phải cậu vẫn luôn dùng [Thuần Bạch] để trấn áp tai ách đó sao? Cho dù tương lai có ra sao, cậu đã kéo dài được mười bảy năm cho nhân loại phát triển, mang đến cho mọi người một môi trường trưởng thành bình yên. Thế này sao có thể coi là thất bại được?”
Charlotte thực tâm nghĩ như vậy. Mặc dù trước khi hồi phục ký ức, cô đã biết sự thật về tai ách đang trỗi dậy, nhưng nếu so với dòng thời gian trước, thì đây quả thực là một khởi đầu hoàn hảo chưa từng có – một kịch bản thiên đường.
[Tai Thần] bị ép phải trở lại dạng trứng, co cụm trong cấm địa, không thể tạo ra bất cứ mối đe dọa nào, những tàn dư tai khí hay Tai Thú rải rác khắp thế giới cũng chịu chung số phận.
Nhờ vậy, những mảng lục địa vốn dĩ sẽ bị xé nát tan tành, nền văn minh nhân loại đáng lẽ phải thụt lùi hàng trăm năm và diệt vong, nay đã có được khoảng thời gian để thở dốc. Suốt mười bảy năm qua, họ không ngừng tìm kiếm phương pháp cứu thế, xây dựng hàng ngàn căn cứ lánh nạn.
Quan trọng nhất là, sau khi [Tai Thần] bị cưỡng ép "ngừng hoạt động", Hắn không còn cơ hội để trói buộc ý thức của tinh cầu.
Thế nhưng trong lần "chơi lại" này, thế giới họ đang sống dường như vẫn còn quán tính, vẫn đang duy trì trạng thái kết nối với Biển Chân Lý, từ lâu đã mất đi quy tắc "duy vật vô ma pháp".
Chính vì vậy mới sinh ra Diệu Thạch, Ether, thiếu nữ phép thuật... những sản phẩm duy tâm có mối liên hệ mật thiết với nhau.
Nói cách khác, kẻ thù bị suy yếu thảm hại, còn phe ta lại liên tục được tăng cường sức mạnh.
Trong cục diện này, cho dù [Thuần Bạch] sụp đổ, dự án "Sân Khấu Lấp Lánh" thất bại toàn tập, khiến làn sóng tai ương bị kìm hãm suốt mười bảy năm tái diễn thì đã làm sao?
Charlotte đã nếm trải nỗi tuyệt vọng của dòng thời gian cũ. Cô đã chứng kiến quá nhiều người hy sinh mạng sống để đổi lấy một tia hy vọng, lớp này ngã xuống lớp khác tiến lên.
Trong số đó, có những người thậm chí phải trả cái giá đau đớn hơn cả cái chết.
Chính nhờ thế mới từng chút từng chút vun đắp nên cơ hội chiến thắng mong manh, tàn sát được mười ba [Tai Thần], chấm dứt thời kỳ mạt thế vô vọng.
Cho nên, so với độ khó "Địa Ngục" đó, lần chơi lại thứ hai này làm sao có thể coi là thất bại?
Sở Nguyên Thanh không phải là thần, cũng chẳng phải là đấng cứu thế được định sẵn. Cậu ấy đã hy sinh quá nhiều, nuốt xuống biết bao chua cay, máu lệ, đau đớn mới đi được đến ngày hôm nay. Không có lý do gì để cậu ấy tiếp tục gượng ép bản thân mình.
Chung Mạt Ca Cơ nhìn người trước mặt – dáng hình giờ đây trở nên mảnh mai và yếu ớt đến thế, nhưng vẫn kiên cường muốn gánh vác cả thế giới. Cô đau lòng ôm lấy người ấy vào lòng, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nói:
“Sở, cậu đã cứu rỗi toàn nhân loại, nhưng không có nghĩa là cậu nhất định phải gánh vác sức nặng của cả nhân loại trên vai mãi mãi.”
“Cậu đã rất cố gắng rồi mà, phải không? Dù là hàng triệu cái chết ở dòng thời gian trước, hay sự vất vả chống đỡ nền hòa bình này suốt mười bảy năm qua.”
“Tớ biết cậu không cần lời cảm ơn, cậu cũng chẳng quan tâm liệu có ai biết đến sự hy sinh của mình hay không. Nhưng không nên như vậy, cậu đã làm đủ nhiều rồi, cũng đã làm đủ tốt rồi.”
Sở Nguyên Thanh bị ôm chặt trong vòng tay ấm áp, chóp mũi cọ vào cần cổ Charlotte. Mùi hương trên người thiếu nữ trở nên vô cùng rõ nét – mềm mại như hương xoài chín, pha lẫn chút hoa cam cùng hương cỏ cây tươi mát. Trong thoáng chốc, cô ngỡ như đang gặp lại mùa hạ, sức hút ấy như giam cầm lấy linh hồn người ta.
Phù Thủy Thuần Bạch vô thức thả lỏng, tạm thời quên đi tuổi thọ chỉ còn lại vài tháng ngắn ngủi, cũng tạm thời vứt bỏ áp lực của tai ương. Cô ngoan ngoãn lắng nghe lời an ủi của người thương, hàng mi cong vút rũ xuống, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng hỏi:
“Cậu đoán ra [Thuần Bạch] là tớ rồi sao?”
Charlotte dùng bàn tay nhỏ vuốt ve mái tóc mượt mà của Sở Nguyên Thanh, khẳng định chắc nịch:
“Còn phải hỏi à? Không phải Sở thì còn là ai được nữa?”
Sở Nguyên Thanh im lặng một lát rồi tự trách:
“Lúc tớ vừa đến thời đại mới này, cứ tưởng kế hoạch đã thực sự thành công, cứ nghĩ bức tường đó là tàn tích của dòng thời gian cũ hoặc một dạng ghi chép lịch sử. Mãi đến gần đây khi tham gia 'Sân Khấu Lấp Lánh', ngửi thấy mùi tai khí trong căn cứ, tớ mới biết khái niệm về Tai Thú vẫn chưa biến mất.”
“Nếu tớ biết chuyện này từ mười bảy năm trước, có lẽ tớ...”
Sở Nguyên Thanh chưa kịp nói hết câu thì má đã bị ai đó bẹo cho phồng lên. Charlotte vùi khuôn mặt của cô gái nhỏ vào lồng ngực căng tròn đầy sức sống của mình, dứt khoát cắt đứt màn tự trách dông dài:
“Không có nếu như gì cả! Cho dù là sức mạnh của Sở, muốn một hơi trấn áp toàn bộ mười ba [Tai Thần] và làn sóng tai ương gần như là chuyện bất khả thi.”
“Việc cậu có thể làm được điều đó, chắc chắn bao hàm rất nhiều yếu tố không thể sao chép, khả năng cao là có liên quan đến cái giá phải trả để sửa đổi dòng thời gian.”
“Cho nên, có thể kiên trì mười bảy năm đã là kỳ tích rồi. Trong khoảng thời gian đó cậu làm gì còn dư lực để dọn dẹp tai ách nữa chứ? Nếu làm được thật thì dòng thời gian cậu sửa đổi đã chẳng phải thất bại một nửa, mà lẽ ra phải thành công mỹ mãn ngay từ đầu rồi.”
Lối suy nghĩ bế tắc của Sở Nguyên Thanh bị cưỡng ép khai thông. Cô chợt vỡ lẽ, hóa ra [Thuần Bạch] chính là một cái lỗi (BUG) mà cô dùng chút sức tàn cuối cùng tạo ra sau khi thất bại trước Biển Chân Lý.
Dù có biết sự thật sớm hơn, trong giai đoạn đầu khi vẫn còn gượng ép dùng được một phần sức mạnh, cô cũng chẳng có cách nào làm thêm điều gì.
Bởi chỉ cần dùng sức mạnh, sự cân bằng của [Thuần Bạch] sẽ vỡ, khiến kỳ tích đang che chở thế gian sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Sở Nguyên Thanh đột nhiên phản ứng lại. Chóp mũi cô đang cách một lớp vải mỏng, cọ sát vào sự đàn hồi mềm mại của Thánh Nữ. Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Mặc dù đã trải qua sự "tẩy lễ" của "Cún Con Lông Vàng" (Tạ Thanh Huyền), nhưng cái trải nghiệm bị coi như con nít rồi úp mặt vào... chỗ này ở ngay ngoài đường thế này, quả thực vẫn là lần đầu tiên.
Khuôn mặt cô gái nhỏ trở nên nghiêm túc, cố gắng trấn tĩnh:
“Charlotte, cậu nói đúng. Nhưng... buông tớ ra trước đã, ở ngoài đường thế này không hay đâu.”
Nghe vậy, lại chú ý thấy vành tai ửng đỏ của đối phương, Charlotte lập tức cảm thấy "Sở" trong lòng mình đã biến thành "Thanh Bảo" thơm mềm, so với trước kia còn dễ bắt nạt hơn gấp bội. Cô siết vòng tay chặt hơn chút nữa, tựa cằm lên đỉnh đầu Phù Thủy Thuần Bạch, hít hà mùi hương cơ thể đối phương.
Cuối cùng, không kìm được sự đáng yêu này, cô hôn chụt một cái lên mái tóc Thanh Bảo, phát ra tiếng nức nở thỏa mãn:
“Tuy trước khi đến đây đã xem rất nhiều video của Tiểu Thanh, nhưng mà... tại sao sau khi biến thành con gái cậu lại đáng yêu đến thế này cơ chứ! Không ngờ lại thực sự vừa mềm vừa thơm.”
“Quyết định rồi, sau này buổi tối Tiểu Thanh ngủ cùng tớ đi! Dùng cậu làm gối ôm chắc chắn là tuyệt vời lắm luôn.”
Sở Nguyên Thanh ngơ ngác, CPU trong não bộ chạy hết công suất.
Ơ? Đúng rồi nhỉ, giờ mình là nữ, thế sao Charlotte lại nhận ra mình được? Dù có khôi phục ký ức cũng không thể vô lý thế chứ?
Khoan đã, không đúng, mấu chốt vấn đề hình như không phải chuyện đó. Mà là lúc Charlotte tìm thấy mình, mình hình như đang... nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ á?!!!
Khuôn mặt Sở Nguyên Thanh đỏ bừng như ráng chiều, lần đầu tiên nếm trải cảm giác "xã hội tính tử vong" (quê độ tột cùng) theo đúng nghĩa đen. Sức đề kháng được tôi luyện suốt hai tháng qua lập tức tan thành mây khói. Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn bốc hơi ngay tại chỗ, não bộ run rẩy, tiếng nhạc thiên đường vang lên, CPU chính thức nổ tung.
Thấy cô gái xinh đẹp trong lòng bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, hệt như một con búp bê tinh xảo mặc người ta sờ mó xoay vần, Charlotte đoán Tiểu Thanh đang chơi trò "giả chết". Máu ăn thua nổi lên, cô quyết định làm chuyện quá đáng hơn nữa ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Đó chính là... hôn môi!
Mặc dù ở dòng thời gian trước, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, nhưng kể từ khi dùng thanh Laevatinn giết chết [Thiên Chi Ngự Trung], tác dụng phụ khiến cô rất khó tiếp xúc cơ thể với người khác.
Cho nên, nụ hôn đầu của cô vẫn còn nguyên.
Charlotte ngắm nhìn dung nhan Phù Thủy Thuần Bạch, đôi mắt sóng sánh như thủy triều dâng, vừa mong chờ lại vừa thẹn thùng, đôi môi mềm mại như cánh hoa khẽ mím lại.
Thế này có tính là đánh úp không nhỉ?
Nhưng ý nghĩ này vừa nhen nhóm lên, đoạn video fanmade do Thỏ Dệt Mộng gửi đến lại khiến Charlotte dẹp bỏ mọi lo lắng.
Đáng ghét! Đánh úp cái gì chứ! Đám Yayoi, Lưu Ly, Thanh Huyền không biết sau lưng mình đã làm bao nhiêu chuyện "đen tối" với Tiểu Thanh rồi ấy chứ!
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy ghen rồi. Charlotte dứt khoát không do dự nữa, vứt bỏ sự e ấp sang một bên, lấy hết can đảm chọn cách chủ động tấn công.
Đó là một nụ hôn mong manh tựa tuyết xuân.
Sở Nguyên Thanh như rơi vào hồ nước lấp lánh ánh mặt trời, bị lôi tuột ra khỏi vòng lặp "quê độ", chìm đắm trong nụ hôn của người yêu. Cô ngửi thấy mùi vị hạnh phúc giữa tiếng ve kêu râm ran, trong tiềm thức khao khát muốn nhiều hơn nữa.
Tiếc là Charlotte chỉ hôn nhẹ một cái, giống như con thú nhỏ bị giật mình liền tách ra. Cô nhìn Sở Nguyên Thanh đang ngước mắt lên nhìn mình ngẩn ngơ đờ đẫn, bèn nở nụ cười dễ thương có chút e thẹn, nghiêm túc nói:
“Cho dù Sở có biến thành con gái, tớ vẫn thích cậu.”
“Nụ hôn này là bằng chứng. Ừm! Cũng coi như phần thưởng cho 'vòng lặp mới' của vị Cứu Thế Chủ đại nhân nhé.”
Sở Nguyên Thanh nhìn sâu vào mắt thiếu nữ, tung ra một cú "trực cầu" thẳng thắn:
“Tớ cũng vậy, tớ thích Charlotte. Là kiểu thích giữa những người yêu nhau.”
Nghe vậy, đôi má Charlotte ửng lên màu phấn hồng quyến rũ. Cô vừa vui sướng vừa xấu hổ, cố giữ bình tĩnh để lên giọng trách cứ:
“Tiểu Thanh nói nghe hay quá ha? Rõ ràng mãi không chịu đi tìm tớ, lại còn mập mờ không rõ với mấy cô gái khác nữa chứ? Cậu... cậu bây giờ từ khúc gỗ chậm tiêu đã biến thành 'đồ tồi' rồi.”
Dù Chung Mạt Ca Cơ là kẻ có thể thốt ra câu: "Lúc hôn mấy cô khác đừng có nhớ đến tớ là được", nhưng cô vẫn không bỏ qua cơ hội lấy chuyện đó ra bắt nạt Sở Nguyên Thanh.
Quả nhiên, Phù Thủy Thuần Bạch nghe xong liền xấu hổ cụp mắt xuống. Cảm giác tội lỗi lan tràn trong lồng ngực, ánh mắt cô trở nên u ám, bắt đầu tự kiểm điểm sao mình có thể tệ bạc đến vậy.
Charlotte chưa giận được quá ba giây đã thấy mủi lòng. Cô nén ngại ngùng, hôn thêm cái nữa lên môi Sở Nguyên Thanh, nói thẳng:
“Được rồi mà, tớ biết thừa không thể đùa kiểu này với Sở. Cậu biết rõ tớ luôn muốn duy trì bầu không khí gia đình của cả nhóm mãi mãi mà.”
“Nếu tớ và Sở thực sự đến với nhau, chắc chắn cũng không thể bỏ qua những người khác được.”
Thiếu nữ bắt đầu kể lể:
“Cậu xem Lưu Ly vì cậu mà hết lần này đến lần khác dùng 'Máu Than Khóc', luân hồi trong dòng thời gian, nỗ lực tìm điểm yếu của [Tai Thần]. Cuối cùng làm loạn dòng thời gian đến mức bị Biển Chân Lý phát hiện, tớ buộc phải thực hiện [Tiễn Đưa] cho cậu ấy.”
“Tiểu Huyền vì không muốn để cậu đi đánh [Thái Dương Kỷ], thà tự xóa sạch dấu vết của mình trên thế giới, cũng phải hoàn thành sự hoán đổi sự tồn tại. Kể từ sau đó, chỉ có tớ - người thừa kế sự ban phước của cô ấy - là vẫn nhớ được.”
“Yayoi... đồ Vu nữ ngốc nghếch ấy kể từ sau khi được cậu cứu khỏi đảo Đông Lưu thì một lòng một dạ với cậu, cuối cùng còn tự đúc mình thành thanh Laevatinn tặng cậu. Sao cậu dám không cần cậu ấy chứ!”
Sở Nguyên Thanh nghe những chuyện vừa lạ vừa quen này, ký ức trong não cuộn trào, nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhặt lại được những mảng trắng xóa. Lời Charlotte nói, ngay khi sắp hình thành ấn tượng thì lại tan biến, chỉ còn lại cảm xúc nồng nàn sôi sục.
Ký ức thực sự bị tước đoạt, dù có người nhắc lại cũng chẳng thể quay về.
Khuôn mặt Phù Thủy Thuần Bạch ngơ ngác. Cô cố không để nỗi bi thương nhấn chìm, giả vờ bình thường để không phá vỡ bầu không khí, ngước mắt nhìn khuôn mặt đang vô cớ giận dỗi của Charlotte, nghiêm túc giải thích:
“Tớ không có nói là không cần Yayoi mà.”
Charlotte trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, làm ra vẻ uất ức, hừ lạnh:
“Đồ lăng nhăng!”
— Bị mắng rồi.
Sở Nguyên Thanh bị "cô nương hư hỏng" này xoay như chong chóng, nhất thời cứng họng.
Cũng may Charlotte biết "cậu bạn gái" của mình vụng ăn nói, bắt nạt xong liền quay lại chủ đề chính:
“Tóm lại, dù Sở có ở bên họ thì cũng chỉ là quay lại cách sống chung ngày xưa thôi. Nhưng không được làm các cô gái ấy đau lòng đâu đấy, nếu không tớ cũng sẽ đau lòng lắm.”
Sở Nguyên Thanh bị "nhồi sọ" một tràng lý thuyết về đại gia đình, có chút ngây ngô đáp:
“Nhưng mọi người sẽ không đồng ý đâu, chuyện quá đáng như thế mà.”
Cô không đề cập đến việc liệu sau khi biến thành con gái, mình còn được họ thích hay không.
Bởi vì cái lịch trực ban "bổ ma" do mấy cô nàng chủ động sắp xếp kia, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Charlotte hùng hồn lý sự:
“Quá đáng chỗ nào chứ! Nếu là trước kia thì còn sợ Sở mệt, chứ bây giờ cậu là thiếu nữ phép thuật rồi, dù cho mọi người cùng lên một lúc cũng 'cân' được tất.”
“Đúng rồi đúng rồi! Sở đã [Thắp Đèn] chưa? Cho tớ xem ma trang đi!”
Chuyện Sở Nguyên Thanh là thiếu nữ phép thuật đương nhiên không qua mắt được cô.
Hơn nữa, các đồng đội khác đã đặt chân vào lĩnh vực [Tâm Lưu], sớm muộn cũng sẽ trở thành thiếu nữ phép thuật. Đến lúc đó, "bữa tiệc" của cả năm người, để Sở dùng ma lực "chăm sóc" tất cả cũng chẳng sao.
Sở Nguyên Thanh không nghe ra ý tứ đen tối ẩn sau đó. Cô nhìn quanh, thấy vắng vẻ nên dứt khoát giải trừ ngụy trang của Đề Đăng, để lộ nguyên hình tóc trắng mắt vàng.
Ngay lập tức, ma lực ánh bạc như dòng nước bao quanh. Trong luồng sáng lấp lánh, một bộ lễ phục nhỏ thay thế trang phục thường ngày, thanh kiếm thủy ngân tinh xảo xuất hiện trên tay, tựa như nàng công chúa bước ra từ thánh vực.
Charlotte chấn động. Cô cứ tưởng "Tiểu Thanh" thường ngày đã đủ đẹp, không ngờ khoảnh khắc xuất thần hôm trước lại chính là bản thể của Thanh Bảo!
Cái dáng vẻ "Bling Bling" lấp lánh từ đầu đến chân này quả thực tỏa sáng không bút nào tả xiết. Đôi mắt vàng kim tôn quý quyến rũ, mái tóc trắng thuần khiết, dung nhan tinh xảo như được tạo hóa ban ơn... Tất cả đều quá đỗi "phạm quy".
Đáng yêu quá! Lấp lánh quá! Muốn ôm vào lòng hôn cho đã đời quá đi mất!
Mặc dù thấy có lỗi với Sở vì cô ấy đang xấu hổ, nhưng Charlotte cảm thấy mình "lời to" rồi.
Phù Thủy Thuần Bạch vừa thu hồi kiếm vào Đề Đăng, chưa kịp nói gì đã bị Chung Mạt Ca Cơ vui sướng ôm chầm lấy, xoa nắn đủ kiểu. Cô vừa xấu hổ vừa bất lực, đành tạo lớp màn chắn ma lực bẻ cong tầm nhìn xung quanh, rồi buông xuôi mặc kệ đời.
Sở Nguyên Thanh biết Charlotte không có sức đề kháng với những thứ đáng yêu, nhưng chưa bao giờ nghĩ một ngày chính mình lại trở thành "thứ đáng yêu" đó.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc!
Nhưng mà... nếu Charlotte thích thì chắc cũng là chuyện tốt nhỉ?
Sở Nguyên Thanh cố gắng trấn an bản thân, nhưng lòng vẫn rối bời, không kìm được tiếng thở dài.
Điều "may mắn" là, chẳng bao lâu sau, Phù Thủy Thuần Bạch đang bị chiếm tiện nghi lung tung đã không còn tâm trí để phiền não nữa. Cô phải dốc hết sức kiềm chế cơn tê dại và cảm giác khác lạ khi làn da bị lướt qua, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Cuối cùng, sau năm phút làm búp bê cho người ta chơi đùa, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Sở Nguyên Thanh vẫn giữ vẻ mặt trang nghiêm, nhưng đáy mắt đã ngập nước. Cô cố nuốt xuống tiếng thở dốc, hàng mi dày rũ xuống, mím môi cắt ngang:
“Charlotte, cậu không tò mò tại sao tớ lại biến thành bộ dạng này à?”
