Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3099

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2400

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 350

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6648

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 5

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Ba ơi, xin hãy để con làm fan của ba 10 ! - Chương 228: Cuối cùng cũng gặp mặt, cuộc tái ngộ sau 17 năm.

Chương 228: Cuối cùng cũng gặp mặt, cuộc tái ngộ sau 17 năm.

Quảng trường Stephen (Stephansplatz).

Cánh môi của Phù Thủy Trắng khẽ rung lên, những nốt nhạc nàng thốt ra vẩn vương bốn phía. Ngay trong khoảnh khắc 【Tâm Lưu】 (Flow) lan tỏa, âm thanh ấy dường như lấn át cả tiếng chuông nhà thờ ngân vang. Đôi mắt nàng trong veo và dịu dàng, nhưng khi đuôi mắt ấy cong lên, lại ánh lên một nét cười vừa tự tin, vừa hiên ngang phóng khoáng.

Từng bước nhảy được tung ra cứ như muốn móc đi hồn phách của người đời, quyến rũ chết người nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu đến lạ lùng.

Tuy tính cách và khí chất của Sở Nguyên Thanh có lẽ không phù hợp với bài nhạc khiêu vũ này bằng Tạ Thanh Huyền, nhưng chính vì phong cách cá nhân của cô quá nồng đậm, sự "lệch pha" ấy lại tạo ra vẻ đẹp tương phản đầy ấn tượng. Khoảnh khắc này, cô trở thành tâm điểm hút mắt vô cùng, khiến biết bao du khách phải dừng chân, không kìm được mà rút điện thoại ra quay phim.

Charlotte ngửi thấy hương vị quen thuộc từ những đợt sóng cảm xúc ấy. Sau khi một lần nữa xác nhận chàng Sở Nguyên Thanh năm xưa quả thực đã biến thành cô nàng Sở Nguyên Thanh bây giờ, lại nghe những ca từ "không đỡ nổi" kia, nắm đấm của cô bỗng cứng lại.

Người yêu cũ là ai chứ? Cậu định xăm tên ai dưới lòng bàn chân hả?!

Mặc dù biết đó chỉ là lời bài hát, nhưng phối hợp với hoàn cảnh này, quả thực cứ như "ông chồng" đang cùng hội "chị em bạn dì" công khai thị uy trêu tức cô vậy!

Đáng ghét! Tức chết đi được, tức chết đi được!

Rõ ràng Tiểu Thanh phải là khán giả ngồi xem mình diễn chứ! Người nhảy cùng với Thanh Huyền, Yayoi và Lưu Ly lẽ ra phải là mình mới đúng!

Giờ khắc này, tâm trạng của Charlotte vặn vẹo một cách kỳ lạ.

Thật quái đản! Rõ ràng vừa gặp lại được người mình thầm thương, lại gặp được cả hội bạn thân thiết như người nhà. Hai chuyện tốt này cộng lại lẽ ra phải khiến cô vui sướng tột độ. Nhưng tại sao... tại sao tâm trạng lại cứ lấn cấn thế này? Cảm giác cứ như... đang bị "NTR kép" (bị cắm sừng hai lần) vậy!

Charlotte vừa ghen tuông vừa tức anh ách, lực cắn vào ống hút trà sữa cũng mạnh hơn hẳn, nghiến đến mức méo mó cả ống hút.

Đáng lẽ cô cũng phải có mặt trong cái "buổi tiệc âm nhạc" kia. Người được "dính" lấy Tiểu Thanh đầu tiên phải là cô mới phải. Kết quả bọn họ lại lén lút sau lưng cô chạy đi chơi đủ trò vui vẻ, còn... còn hát cái bài hát kỳ quái này nữa chứ!

Thiếu nữ mang theo chút hờn dỗi tháo kính râm xuống. Cô làm mặt nghiêm, nỗ lực tạo ra bộ dạng "Tớ giận rồi đấy nhé". Hàng mi màu sương lam khẽ run rẩy, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Sở Nguyên Thanh, dường như cố tình muốn để đối phương phát hiện ra mình. Tay cô thậm chí còn lôi điện thoại ra, bắt đầu quay video làm bằng chứng "ngoại tình".

Chỉ là nhìn mãi nhìn mãi... ngọn lửa giận lại bắt đầu tắt ngúm một cách thần kỳ.

Charlotte không nhịn được mà bắt đầu say sưa thưởng thức gương mặt và vóc dáng của Phù Thủy Trắng. Đôi mắt đẹp tựa đá Lân Diệp Thạch (Phosphophyllite) của cô lấp lánh rạng ngời, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch liên hồi không dứt.

Thế này thì phạm quy quá! Tiểu Thanh sau khi biến thành con gái sao có thể dễ thương đến mức này chứ? Chân dài quá! Da trắng quá! Tỷ lệ cơ thể đẹp quá đi mất! Còn cả... vòng một kia nữa, không lẽ còn to hơn của mình sao?

Gương mặt kiều diễm của thiếu nữ cũng nhuốm màu san hô quyến rũ vì xấu hổ. Bàn tay nhỏ nắm lấy ly trà sữa có chút bối rối bất an, móng tay phấn hồng vô thức bấm nhẹ, để lại những vết hằn nông trên thành ly nhựa.

Không thể nào, chắc chắn là đồ độn thôi, mình không tin! Lát nữa nhất định phải kiểm tra cho kỹ!

Tâm trạng Charlotte trở nên mâu thuẫn. Cô một mặt cảm thấy khúc gỗ chậm tiêu kia biến thành bộ dạng này thật siêu thú vị, mặt khác lại có chút bực bội vì người yêu sắp xinh đẹp lấn át cả mình, khiến cảm giác thất bại vi diệu tự nhiên nảy sinh.

Thiếu nữ ném ly trà sữa đã uống cạn vào không gian tùy thân, rồi lấy một viên kẹo bạc hà ra ngậm. Cô nhìn Sở Nguyên Thanh và các cô gái khác đổi vị trí một cách điêu luyện, hai má phồng lên như sóc con, thầm nhủ lát nữa nhất định phải lên án đối phương thật mạnh mẽ.

Đúng vậy, đều tại Tiểu Thanh cả! Biến thành xinh đẹp như thế để làm gì chứ? Như vậy sau này cô dùng mỹ nhân kế sẽ khó thành công lắm đấy!

Lúc này, lượng khán giả xung quanh đã nhanh chóng tụ tập lên đến hàng trăm người, gần như vây kín khu vực quảng trường, tạo thành những vòng tròn bao quanh các nhóm nhỏ.

Tạ Thanh Huyền mở màn bằng 【Tâm Lưu】.

Kirimi Yayoi luân phiên mở ra "Lĩnh vực hoàn hảo".

Đường Lưu Ly, để không tỏ ra quá vô dụng, cũng kích hoạt 【Liên Kết Cảm Xúc】 để thêm gia vị đậm đà cho tiếng hát.

Sở Nguyên Thanh không dùng đến 【Khúc Ca Thuần Bạch】. Cô hiện tại đã bắt đầu ý thức được sức hút cá nhân của mình, rất sợ dùng xong rồi thì lát nữa chỗ này sẽ thất thủ, bị vây kín như nêm cối khiến cả nhóm không thoát thân được.

Sở Vọng Thư thì không nghĩ nhiều như vậy. Đứa trẻ này vẫn còn chút thiếu tự tin, chỉ lo không hoàn thành nhiệm vụ chứ chẳng bận tâm việc bị quá nhiều người vây xem. Cô bé lập tức quên hết sự đời, tung ra 【Lân Quang Triều Tịch】 để hỗ trợ toàn đội một cách tự nhiên.

Trong phút chốc, khí trường do bốn tầng 【Tâm Lưu】 dệt nên lan tràn khắp quảng trường. Lại thêm sự pha trộn sức hút ma tính tựa như "bạo quân" của Tạ Thanh Huyền, rất nhiều người đi đường từ xa thấy động tĩnh đều vô thức kéo tới, khiến bốn phía càng thêm náo nhiệt, đông đúc.

Vẻ mặt Charlotte thoáng chút mờ mịt. Cô chun chiếc mũi cao xinh xắn, hít hà "hương vị sóng lòng" của đối phương. Linh hồn và huyết mạch đều theo đó truyền đến một cảm giác thân thiết nồng đậm. Cô lập tức nhìn về phía cô bé duy nhất mình không quen biết trong đội ngũ với ánh mắt kỳ lạ, lẩm bẩm:

"Ủa? Tại sao trên người đứa bé này lại có khí tức chúc phúc của mình?"

Không đúng, rất không đúng.

Charlotte khổ sở suy nghĩ, cảm giác mình chắc chắn đã quên mất chuyện gì rất quan trọng.

Chẳng lẽ... ở vòng luân hồi trước mình cũng chết trận, sau đó đem chúc phúc truyền thừa xuống, để đứa trẻ này trở thành người kế nhiệm của mình?

Vô lý! Cho dù có truyền thừa chúc phúc, mình cũng chỉ sẽ trao cho Tiểu Thanh thôi.

Và trong khi vị Thánh Nữ nào đó đang hoang mang...

Phù Thủy Trắng cũng nhận ra sự bất thường. Cô không phải đồ ngốc. Dù đang tập trung nhảy múa, nhưng ngay khi cảm nhận được khí tức ma lực lạ, cô đã chia một phần sự chú ý để âm thầm quan sát đối phương, trong lòng bỗng dấy lên nỗi bất an khó tả.

Sở Nguyên Thanh đinh ninh rằng Charlotte vẫn đang ngủ ở khách sạn. Cô bình tĩnh phân tích, phản ứng đầu tiên là liên tưởng đến sự cố tại "Cột Kỷ Niệm Cái Chết Đen", cùng với việc thân phận ứng cử viên 【Ngọn Hải Đăng】 của mình bị lộ, dẫn đến việc Thỏ Dệt Mộng tăng cường an ninh ngầm.

Nói cách khác, đối phương có thể là một 【Phù Thủy】 hộ vệ đang ẩn giấu thân phận.

Còn lý do phải dùng ma lực che giấu gương mặt cũng rất dễ hiểu. Hãy nhìn gương chị gái của Thanh Huyền — Tạ Thanh Du — 【Phù Thủy】 hầu hết đều là những thần tượng, người của công chúng. Việc che giấu dung mạo để tránh bị nhận ra giữa chốn đông người là hoàn toàn hợp lý.

Nhưng hợp lý thì hợp lý...

Cơ thể của Sở Nguyên Thanh dường như lại phản ứng nhanh hơn cả ý thức. Một cảm giác xấu hổ ập đến trước cả khi cô kịp suy nghĩ.

Ma lực toàn thân cô đột ngột tăng tốc lưu chuyển. Viên đá quý Đề Đăng (chiếc đèn) giấu trong khe ngực căng đầy bắt đầu rung lên bần bật. Trong khoảnh khắc, tứ chi bách hài đều nóng lên hừng hực, thậm chí lòng bàn chân còn truyền đến cảm giác tê dại kỳ lạ.

“Ong ong ong.”

Phù Thủy Trắng nhất thời vừa thẹn vừa giận. Lẽ ra cô không nên vì sợ lúc nhảy sẽ phiền phức mà nhét chiếc đèn vào sâu bên trong "khe núi" như thế. Bây giờ nó giở chứng quấy rối, cô cũng chẳng làm gì được tên nhóc này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn ngứa ngáy tê dại, giả vờ bình thản tiếp tục nhảy.

Không được! Nhảy xong nhất định phải tìm cách trừng trị tên nhóc này mới được!

Phải phạt! Phạt nó sau này biến thành cái vòng tay!

Đúng rồi, nghĩ kỹ lại thì, hiện tại mình và chương trình "Sân Khấu Lấp Lánh" cũng đã ngả bài một phần, đâu cần bắt nó cứ phải ngụy trang thành mặt dây chuyền nữa đâu? Lẽ ra nên biến thành vòng tay từ sớm, để ở chỗ kia... cấn thịt chết đi được!

Khoảnh khắc này, tên nhóc Đề Đăng nghe thấu tiếng lòng chủ nhân. Nó lập tức tủi thân, dùng chút linh tính non nớt chẳng khác gì chó mèo để ra sức lải nhải giải thích.

Viên đá quý đèn lồng là sự cụ thể hóa của linh hồn, là bản thể của 【Phù Thủy】. Linh tính sinh ra từ đó được cấu thành từ ba yếu tố: vụn linh hồn dư thừa, ma lực và nguyện vọng.

Giống như "Tiểu Tử" - tinh linh đèn lồng hoạt bát của Tạ Thanh Du - thực chất tượng trưng cho một bản ngã khác, một khát vọng sâu kín của cô ấy.

Bản chất của 【Đại Mãn Khai】 (Nở rộ cực đại) chính là việc hiến tế bùng nổ toàn bộ ba yếu tố dư thừa ấy trong một lần, giúp lột xác tính chất ma lực, đạt được sức mạnh tối thượng. Cục Đối Sách Ma Thuật định nghĩa đội trưởng không chỉ dựa vào 【Mãn Khai】, mà còn xem họ có sở hữu tinh linh đèn lồng với nhân cách rõ rệt như Tiểu Tử hay không.

Chiếc đèn của Sở Nguyên Thanh trước giờ vẫn luôn ngờ nghệch đáng yêu, nhưng lượng vụn linh hồn tích lũy bên trong nó lại khổng lồ đến mức đủ để tạo ra hàng chục ngàn "Tiểu Tử". Chỉ vì lời nguyền của Biển Chân Lý liên tục nghiền nát chiếc đèn, nên nó chỉ miễn cưỡng giữ cho linh hồn không tan vỡ, không còn không gian để hình thành nhân cách hoàn chỉnh.

Nhưng... dù ngốc nghếch, chiếc đèn của cô vẫn là kẻ hiểu cô nhất trên thế giới này.

Ưm, hiểu đến mức nó cũng quen biết với cái vị Thánh Nữ "xấu tính" kia. Hiểu đến mức... nó cũng yêu mến Charlotte y như chủ nhân của mình vậy.

Chính vì thế, ngay khi cảm nhận được khí tức ma lực quen thuộc của Charlotte, tên nhóc này lập tức nhận ra chân tướng và mừng rỡ khôn xiết, báo hiệu cho chủ nhân bằng cách rung bần bật.

Sở Nguyên Thanh phải đợi đến khi hoàn thành điệu nhảy mới miễn cưỡng hiểu được ý của "đứa con" nhà mình.

Cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến phản ứng của khán giả, thậm chí quên cả thở. Trong đầu cô giờ đây chỉ còn duy nhất một tin tức chấn động:

— Charlotte đang ở ngay đây?!

Bên tai Sở Nguyên Thanh như có tiếng sét nổ vang. Trái tim cô đập thình thịch, tiếng máu chảy rần rật trong huyết quản cũng trở nên dồn dập. Trong phút chốc, niềm vui sướng tột độ dâng trào như lũ quét, cuốn trôi mọi lý trí, khiến cô hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại. Trong não bộ chỉ còn lại một ý niệm duy nhất:

— Tìm thấy cô ấy!

Màu đen trong đáy mắt Phù Thủy Trắng tan biến, những sắc màu rực rỡ như đại dương đảo ngược ùa về, khiến ánh vàng kim bừng lên rực rỡ.

Cô dáo dác nhìn quanh. Có chút gấp gáp, có chút hoảng loạn, lại pha lẫn chút tình sầu e ngại. Cuối cùng, ánh mắt cô khóa chặt vào dáng người trong chiếc váy La Mã thuần trắng tinh khôi ở phía xa, và cô... đứng hình.

Tâm tư Sở Nguyên Thanh gầm thét như sóng thần, cảm xúc xoay tròn như kính vạn hoa.

Khoảnh khắc này, cô chẳng khác nào một "cô vợ nhỏ" xa chồng nhiều năm đột ngột gặp lại người thương. Niềm hạnh phúc khổng lồ khiến cô quên đi mọi nghi hoặc, quên cả nỗi sợ mất mặt chốn đông người. Cô nhìn về phía người ấy, khóe môi đang cong lên lại càng thêm rạng rỡ, nở một nụ cười hạnh phúc đến chói lòa.

Biểu cảm ấy như đang reo vui: "Cậu thực sự đến tìm tớ rồi này!".

Dường như chỉ một ánh nhìn này thôi cũng đủ để bù đắp, để buông bỏ toàn bộ nỗi cô đơn dằng dặc suốt 17 năm qua.

Charlotte bị nụ cười rạng rỡ đến cực điểm này làm cho mê muội. Cô chẳng nỡ lòng nào giở trò trêu chọc người thương đang tràn đầy mong đợi như thế, lập tức chủ động giải trừ ma pháp ngụy trang, tháo chiếc mũ chống nắng đang che khuất nửa khuôn mặt xuống.

Mái tóc xanh lam của Chung Mạt Ca Cơ tung bay như tuyết múa. Dung nhan thật sự của cô hiện ra dưới ánh nắng, mộng ảo đến khó tin. Cô như nàng tinh linh bước ra từ trang sách, tách biệt hoàn toàn với thế tục ồn ào xung quanh.

Nơi đây chim hót hoa thơm, suối reo róc rách, bầu trời cao vời vợi, tựa như vương quốc cổ tích. Nhưng duy chỉ có nụ cười rạng rỡ bên môi người thương là có thể ôm trọn lấy sự vĩnh hằng.

Bên cạnh, Kirimi Yayoi vẫn đang cúi chào khán giả, con "mèo nhỏ mắt xanh" này đang đắc ý chờ đợi lời khen. Sở Vọng Thư mỉm cười vui vẻ trước sự hưởng ứng nhiệt liệt của đám đông. Tạ Thanh Huyền liếc nhìn xung quanh, chuẩn bị xách loa thông báo rút lui vì đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Phù Thủy Trắng đã quên sạch sành sanh đồng đội và cả "chiếc áo bông nhỏ" của mình.

Dưới ánh mắt của hàng trăm người, cô hấp tấp lao ra khỏi đội hình, tiếng giày lạch cạch vang lên khi cô chạy thẳng đến trước mặt Charlotte.

Nhìn vào dung nhan dường như đã phai màu trong ký ức, cô muốn nói vạn lời nhưng lại nghẹn ứ nơi cổ họng.

Nên nói gì đây?

Dù Charlotte có khôi phục ký ức, chắc cũng không nhận ra mình hiện tại là Sở Nguyên Thanh đâu nhỉ?

Sở Nguyên Thanh vui mừng vì cuộc tái ngộ, nhưng cũng không kìm được chút hụt hẫng. Cảm giác như ôm được hộp kẹo yêu thích nhưng loay hoay mãi không mở được nắp, dù biết bên trong đầy ắp vị ngọt.

Tất cả tình yêu, sự cô đơn, nỗi buồn tẻ, niềm vui sướng, sự mong chờ... toàn bộ bị tắc nghẽn sâu trong lồng ngực, không thể nào tuôn trào.

Cuối cùng, cô chỉ có thể thốt ra một câu vụng về:

"Không phải cậu nói sẽ ngủ ở khách sạn sao? Sao lại đến đây nhanh thế?"

Đáy lòng Charlotte cũng đang kìm nén sự xao động, tự nhiên đoán được suy nghĩ ngốc nghếch của Sở Nguyên Thanh. Cô nén xúc động muốn ôm chầm lấy đối phương mà cọ má, chỉ dám đưa đầu ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc vương bên vai người thương, thể hiện sự thân thiết nhưng vẫn giữ lễ tiết.

Đôi mắt cô cong cong cười:

"Bởi vì tớ muốn cho Tiểu Thanh một bất ngờ mà. Nếu báo trước thì còn gì vui nữa?"

"Hơn nữa gặp mặt thế này thú vị hơn, không phải sao?"

Sở Nguyên Thanh cảm thấy... rất có lý. Cô hoàn toàn không nhận ra mình vừa bị lừa một vố ngoạn mục, chỉ nghiêm túc gật đầu:

"Ừm, cảm ơn cậu. Tớ vui lắm."

Con "mèo nhỏ mắt xanh" Kirimi đứng nhìn cảnh này, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Lạ thật... Tại sao khi 'bạch nguyệt quang' (mối tình đầu không thể với tới) trong ký ức của Thanh Bảo đột nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của mình lại không phải là ghen tị điên cuồng nhỉ?

Hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau trò chuyện giữa quảng trường dường như xuyên qua thời gian, mang đến âm thanh lách tách ấm áp của củi lửa đang cháy trong một đêm đông xa xăm nào đó.

Đường Lưu Ly ngẩn người chôn chân tại chỗ. Thế giới trong mắt cô dường như đang giao thoa.

Ánh mặt trời nơi chân trời ảm đạm đi, thay vào đó là ánh trăng vương trên vai hai người họ. Những chiếc bóng mờ ảo đan xen. Những lời vụn vặt trao nhau tựa như món canh đậm đà đang sôi sùng sục, liên tục bốc lên làn khói lượn lờ, lan tỏa hơi ấm diệu kỳ.

"Lục nhãn miêu miêu" (Mèo con mắt lục) lắc mạnh đầu, rũ bỏ suy nghĩ kỳ quặc. Cô cố gồng lên vẻ hung dữ, muốn ép mình bước tới làm "bóng đèn" phá đám, nhưng đôi chân cứ nặng trịch, không sao nhấc lên nổi.

Kirimi Yayoi cũng vậy. Cô có cảm giác mình đang đứng trong bóng tối, không đủ tư cách để quấy rầy khoảnh khắc thiêng liêng của hai người kia. Những mảnh ký ức tàn dư tan chảy vào linh hồn, hóa thành vị chua xót và ghen tị, khiến cô chỉ biết mím chặt môi.

Tạ Thanh Huyền xách chiếc loa lên, nhẹ nhàng kéo tay Kirimi, nghiêm túc thì thầm:

"Chắc cậu cũng nhớ lại đôi chút rồi đúng không? Đừng lo, Tiểu Thanh vẫn luôn rất thích cậu."

"Nhưng bây giờ, hãy dành thời gian này cho Charlotte đi."

Dứt lời, Đường Lưu Ly tức điên lên. Cô như con mèo xù lông chỉ giỏi bắt nạt người nhà, trừng mắt nhìn "kẻ phản bội" Tạ Thanh Huyền. Cái đồ "cún vàng dâm đãng" vô dụng này! Bình thường bắt nạt bà đây thì giỏi, đến lúc quan trọng lại giơ tay xin hàng!

Nhưng mà...

Mèo con mắt lục do dự một lát, rồi vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ của Sở Vọng Thư, nói khẽ:

"Xung quanh đông người quá. Tiểu Thư, hay là chúng ta đi trước đi."

Sở Vọng Thư giật mình bừng tỉnh. Cô bé cuối cùng cũng thoát khỏi ảo giác kỳ lạ khi nhìn thấy hai "người mẹ" đang tình thương mến thương. Cô bé lưu luyến ngoái nhìn, tò mò hỏi:

"Đó là Charlotte sao? Lạ thật, không phải chị ấy rất nổi tiếng ở Áo à? Sân khấu hôm qua còn viral khắp nơi nữa, sao không ai nhận ra nhỉ?"

Câu nói ngây thơ này linh nghiệm chẳng khác nào lời nguyền ("ngôn linh"). Những người qua đường xung quanh bắt đầu bừng tỉnh. Nương theo Phù Thủy Trắng rực rỡ, họ nhận ra Charlotte với nhan sắc quá mức nổi bật, và bắt đầu la hét phấn khích.

Vài kẻ nhanh tay đã lôi điện thoại ra, mở app "Chiến Tuyến Lấp Lánh", chuẩn bị âm thầm đi "săn Pokemon".

Charlotte cũng nhận thấy nguy hiểm. Cô không nhanh không chậm nắm chặt tay Sở Nguyên Thanh, kéo cô nàng chạy về phía nhóm thần tượng. Nhanh tay nhét chiếc mũ chống nắng vào lòng Sở Vọng Thư, cô nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay:

"Tiểu Thanh tớ mượn tạm nhé!"

"Yên tâm, trước tối nay chắc chắn sẽ trả lại nguyên vẹn cho mọi người!"

Chung Mạt Ca Cơ bỏ lại câu nói ấy rồi kéo Phù Thủy Trắng cùng nhau bỏ trốn ("đưa nhau đi trốn") dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Tà váy trắng tung bay trong gió, lướt qua đài phun nước, làm kinh động đàn bồ câu vỗ cánh bay rợp trời, rồi lẩn vào những con hẻm nhỏ bán bong bóng đầy màu sắc giữa tiếng chuông nhà thờ ngân vang.

Những người hâm mộ nhận ra cô ngẩn ngơ đứng chôn chân. Kẻ đuổi theo được một nửa thì mất dấu. Kẻ bỏ cuộc giữa đường. Chỉ còn vài tay chơi hệ "săn Pokemon" cứng đầu và fan cuồng là vẫn kiên trì bám đuổi.

Kinh nghiệm trốn tìm của Charlotte phong phú lạ thường. Cô dẫn Sở Nguyên Thanh luồn lách qua quán cà phê đầu hẻm, đi qua hàng chục tủ kính trưng bày đủ sắc màu, cứ đi vòng vèo mãi cho đến khi lẩn vào một khu vực có địa hình phức tạp, uốn lượn nhấp nhô như mê cung.

Cuối cùng, sau khi băng qua một khu nghĩa trang nhỏ.

Charlotte dừng lại trước một hàng rào nở đầy hoa tươi. Cô dựa nửa người vào đó, chẳng bận tâm váy trắng bị dính đất, để lộ làn da trắng nõn và bắp chân thon thả. Nhìn biểu cảm ngơ ngác của người thương, đôi mắt cô cong cong cười, rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

Sở Nguyên Thanh đứng ngẩn ngơ.

Gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ lấp lánh dưới những đốm nắng nhảy múa xuyên qua kẽ lá, tựa như đàn bướm đậu lên dung nhan. Cô không nhìn rõ biểu cảm ấy nữa, chỉ nhớ ánh mắt dịu dàng đến lạ kỳ đang nhìn mình, khiến thời gian như quay ngược về một thành phố của rất nhiều năm về trước.

Nơi tiếng ve kêu râm ran êm đềm, nơi cây cổ thụ và giàn dây thường xuân trong viện vẫn xanh ngát chưa hề úa tàn.

Sở Nguyên Thanh nhìn sâu vào tầng màu lam trong đáy mắt cô, cảm giác như mình đang chìm đắm trong những đám mây trôi.

Cô mím môi, cuối cùng cũng dũng cảm nói ra lời tận đáy lòng:

"Charlotte, tớ nhớ cậu lắm."

Thật sự... đã nhớ rất lâu, rất lâu rồi.

Charlotte khẽ "ừm" một tiếng. Nụ cười trên môi không đổi, nhưng hàng mi màu sương lam rũ xuống che giấu nỗi xúc động. Cô khe khẽ cất tiếng hát bài Edelweiss (Hoa Tuyết Nhung).

Giai điệu đồng dao chậm rãi xâu chuỗi tháng năm, trong tiếng ve kêu râm ran làm mờ đi các giác quan. Bao lời cần giải thích đều tan chảy trong từng nốt nhạc, làm vỡ nát lọ thủy tinh giấu kín nơi đáy lòng Sở Nguyên Thanh, để tất cả kẹo ngọt tình yêu dồn nén bấy lâu tràn ra ngoài.

— Giả như ngày sau tương ngộ, ta biết lấy gì chào người?

Sở Nguyên Thanh từng đau đáu về câu hỏi này.

Và giờ đây, người con gái trước mặt đã trao cho cô đáp án hoàn hảo nhất.

— Dùng lời ca, dùng nụ cười, và dùng... sự nhiệt thành còn rực rỡ hơn cả mùa xuân.

Nụ cười của Chung Mạt Ca Cơ thật rạng rỡ. Cô nhìn người thương đã 17 năm không gặp, kiên định và nghiêm túc đáp lời:

"Tiểu Thanh à, tớ cũng nhớ cậu lắm."

"Rất nhớ, rất nhớ."