Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc.
Kết quả của tôi, tổng cả tám môn là 783 điểm.
Một số điểm gần như tuyệt đối.
“Anh hẳn là bận rộn đủ đường, vậy mà vẫn duy trì được thành tích thế này, đúng là Kyoichi-san có khác.”
Khi chúng tôi đang xem điểm của nhau trong phòng khách nhà chung, Aria-san đã khen tôi, nhưng mà.
“Được Aria-san, người đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, khen thì anh cũng...”
“Bọn em có ‘mánh’ cả đấy.”
Đúng vậy. Không chỉ Aria-san, mà cả Ichigo và Yuka nữa, tất cả đều đạt 800 điểm tuyệt đối.
Hoàn toàn không phải kiểu Aria-san dùng quyền lực để tuồn đề thi ra ngoài.
Là Ichigo đã đưa bộ đề thi mà cô ấy dự đoán cho Aria-san và Yuka, cả Aria-san lẫn Yuka đều bán tín bán nghi học thuộc lòng bộ đề đó.
Cả hai người họ vốn dĩ đầu óc cũng nhanh nhạy, nên chỉ cần có thời gian thì việc học thuộc lòng cũng không thành vấn đề.
Và rồi, bộ đề dự đoán của Ichigo trúng phóc, thế là họ đạt điểm tuyệt đối.
Tôi cũng được cho xem bộ đề đó, nhưng cảm thấy như thế thì gian lận quá, nên tôi chỉ xem khoảng một nửa.
Đó là lý do tại sao tôi chỉ dừng ở mức 783 điểm.
“Với lại Kyoichi-san. Cái này, hôm nay cũng nhờ anh nhé?”
“...Ừm.”
Aria-san chìa điện thoại ra, tôi nhận lấy rồi đưa điện thoại của mình cho cô nàng.
Đây là một thói quen hàng ngày mới bắt đầu gần đây, không hiểu sao tôi lại phải giả dạng Aria-san để chat RAIN với Munakata-kun.
Nghe nói ban đầu là Aria-san chủ động liên lạc để chăm sóc tinh thần cho Munakata-kun, nhưng cô sợ chat với người con trai khác sẽ bị nghi ngờ là ngoại tình, nên mới nhờ tôi làm thay.
Và, tôi cũng hiểu được lý lẽ của Aria-san, nên đã ngoan ngoãn nhận lời.
Việc tôi đưa điện thoại của mình cho Aria-san là do cô yêu cầu, rằng nếu chỉ mỗi mình tôi nghịch điện thoại của Aria-san thì hơi không công bằng, và tôi cũng đã đồng ý.
Trong khi tôi đóng giả Aria-san để tư vấn cho Munakata-kun, thì Aria-san có vẻ đang thích thú nghía qua nghía lại điện thoại của tôi... mà, chắc cũng không sao.
Những thứ bị nhìn thấy sẽ gây rắc rối tôi cũng không còn để trong điện thoại nữa.
Dù sao thì, không ngờ Munakata-kun lại thích Aria-san.
Cô vốn đã xinh đẹp, đối xử với mọi người cũng tốt, nên được yêu thích thì cũng dễ hiểu.
[Kakyoin-san. Cảm ơn cậu hôm nay lại nói chuyện với tôi.]
[Không có gì đâu. Chuyện nhỏ ấy mà. Từ giờ cậu cứ thoải mái tâm sự nhé.]
Nhưng người mà Munakata-kun tưởng là Aria-san để tâm sự trên RAIN lại là tôi...
...Thôi, đừng nghĩ sâu xa nữa.
Tôi không ủng hộ cũng chẳng cản trở, nên Munakata-kun cứ tự mình cố gắng thôi.
Nếu lỡ như Aria-san có đổi sang Munakata-kun thật, thì có lẽ tôi sẽ hơi thất vọng về cô một chút, nhưng biết đâu lại phá vỡ được cái hậu cung này.
✦✧✦✧
Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, mùa đại hội thể thao cũng sắp đến.
Thời điểm này có hơi lỡ cỡ, nhưng chắc là do sắp xếp của nhà trường.
“Rồi, vậy bây giờ chúng ta sẽ quyết định các môn mà mỗi người sẽ tham gia nhé.”
Lớp trưởng Keiko đứng trên bục giảng điều hành.
Cũng có ý kiến cho rằng Hội trưởng Hội học sinh Aria-san kiêm luôn chức lớp trưởng thì tốt, nhưng Aria-san lại từ chối xuất hiện trong những tình huống thế này, nói rằng chiếm hết suất của các học sinh khác thì cũng không hay.
Và rồi cuộc thảo luận tiếp diễn, các môn tôi tham gia được quyết định là kéo co, cuộc đua mượn đồ, và chạy tiếp sức.
Phần lớn là do các bạn nữ đề cử, nhưng cũng không xảy ra tranh cãi gì.
Bởi vì họ hiểu rằng, nếu gây xích mích không cần thiết với tôi, có thể sẽ khiến Aria-san, người học cùng lớp, cảm thấy khó chịu, và điều đó sẽ tự thắt lấy cổ mình.
Vốn dĩ, thành viên của lớp này được sắp xếp dựa trên ý kiến của Aria-san, và các bạn nam cũng được chọn từ những người hiểu chuyện như vậy.
“Kyo-cchi! Đại hội thể thao năm nay tui cũng hóng quá! Cậu cứ gọi là vô địch thiên hạ, quét sạch bọn họ đi!”
Đến giờ nghỉ, hội chúng tôi lại tụ tập như thường lệ, Yuuri hào hứng nói.
“Ừm. Năm ngoái tớ kiếm được kha khá nhờ cá cược đấy. Kyoichi tuy có năng lực nhưng lại không được lòng các bạn nam lắm, nên cứ hễ đấu với nam là tỷ lệ cược lại khá cao.”
Ngồi bên cạnh, Kayo buông lời nhạy cảm.
“Kayo, cậu... năm ngoái cậu làm chuyện đó à. Năm nay đừng làm nữa nhé? Lỡ bị tóm là tớ không bảo vệ được đâu?”
“Ể~. Đang là mối ngon mà.”
“Nếu cậu muốn tiền tiêu vặt thì tớ cho, nếu không có lý do gì bắt buộc phải làm, thì đừng làm nữa.”
“...Ưm. Tớ hiểu rồi.”
Ví tiền của tôi có hơi "xuất huyết", nhưng Kayo cuối cùng cũng chịu đồng ý.
“Như vậy có ổn không? Kazuha-kun. Làm thế...”
Keiko, người chứng kiến cuộc trao đổi giữa tôi và Kayo, lo lắng hỏi.
“Không sao. Còn hơn là để bạn bè bị bắt.”
Tuy không thể nói đây là một mối quan hệ lành mạnh, nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.
Người ngoài nhìn vào chắc hẳn đã nghĩ Kayo và mọi người được tôi "bao" từ lâu rồi.
“Đúng đó. Đằng nào tớ cũng định để Kyoichi nuôi cả đời mà, chỉ là sớm hơn một chút thôi.”
“Ể... Cái đó thì hơi...”
Keiko có vẻ hơi e dè trước tuyên bố "đào mỏ" đầy đường hoàng của Kayo, nhưng Kayo có vẻ chẳng quan tâm.
“Không được, Kyoichi. Anh mà làm thế thì sau này sẽ bị bòn rút mãi đấy. Nếu trả tiền thì phải bắt họ làm việc gì đó thay thế.”
Nhưng, Yuka đã lên tiếng ngăn cản.
“Mư. Bà vợ lên tiếng rồi kìa.”
“Cậu cứ nói thoải mái đi. Tiền bạc và công việc tớ sẽ chuẩn bị, chi tiết thì nói chuyện sau nhé.”
“...Biết sao giờ.”
Kayo gật đầu dù trông có vẻ không hài lòng.
Xem ra cô cũng có ý định làm việc ở mức tối thiểu, thật đáng ngưỡng mộ.
“À ừm, Yuka-cchi? Nếu có việc làm thêm nào ngon nghẻ thì giới thiệu cho tui với nha~”
Chắc là nghe xong cũng muốn kiếm thêm, Yuuri liền nhờ vả Yuka.
“Được thôi. Một người hay hai người cũng chẳng khác gì nhau.”
Yuka đồng ý dễ dàng, nhưng cá nhân tôi tự hỏi tiền đâu ra mà thuê tận hai người?
...Từ Ichigo hay Aria-san à?
Nếu vậy thì có vẻ họ khá thân thiết với nhau nhỉ.
“Ừm, Yuka. Tớ cũng tham gia được không?”
Có lẽ vì sợ bị cho ra rìa, Keiko cũng nhập hội.
“Ừm. Sau giờ học các cậu tập trung lại rồi đến nhé.”
Xem ra buổi tiệc con gái nho nhỏ sẽ được tổ chức sau giờ học hôm nay.
Hôm nay cũng không có việc gì đặc biệt ở Hội học sinh, tôi đang nghĩ mình sẽ rảnh rỗi một mình, thì bỗng điện thoại rung lên báo thông báo.
Kiểm tra thì thấy tin nhắn RAIN từ Munakata-kun.
[Kazuha-kun. Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu một chút được không?]
Munakata-kun muốn tâm sự à. Liên quan đến Aria-san sao?
[Tôi thì được, nhưng thời gian và địa điểm thế nào?]
[Sau giờ học, ở con hẻm phía sau hơi xa trường một chút nhé?]
Lại còn hẹn ở ngoài trường, xem ra cậu ấy thực sự không muốn ai biết.
Địa điểm là con hẻm phía sau khiến tôi hơi lo, nhưng cậu ấy đã cất công nhờ vả, tôi sẽ cố gắng đáp lại hết sức mình.
[Tôi hiểu rồi. Vậy lúc đó gặp nhé.]
Sau giờ học, sau khi tôi gửi tin nhắn trả lời đó.
Tôi từ chối lời rủ đi chơi của Keiko và nhóm bạn, trên đường đến địa điểm đã hẹn.
Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh, khi mình đến nơi, một đám người dữ tợn do Munakata-kun tập hợp đang chờ sẵn, rồi họ nói kiểu... nếu không muốn bị ăn đòn thì hãy tránh xa Aria-san và Keiko ra...
Không, không thể nào.
Munakata-kun trông hiền lành thế kia không thể nào làm chuyện đó được.
Nhưng nếu lỡ chuyện đó xảy ra thật... thì, bên này cũng sẽ không nương tay.
Vừa nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó, tôi vừa đi đến điểm hẹn, và thực sự thấy Munakata-kun đang ở cùng mấy gã trông bặm trợn.
“Này nhóc. Có bao nhiêu tiền thì móc ra hết đi.”
“Không thì cái mặt đẹp đẽ đó sẽ nát bét đấy. Mày là người mẫu mà, không muốn thế chứ?”
“Ờ thì... haha.”
Khoan đã, không phải Munakata-kun đang bị trấn lột sao!
“Bọn mày! Dừng lại ngay!”
Tôi vừa hét lên vừa xông vào giữa hiện trường vụ trấn lột.
Trong khoảnh khắc đó, tôi lại nghĩ đến một chuyện đâu đâu... nếu Munakata-kun mà là con gái, thì đây có khi đã là một cảnh trong truyện romcom rồi...
