Theo 《Thánh Điện Thánh Kỵ Sĩ Quy Tắc》 quy định rõ ràng, một Thánh Kỵ Sĩ thuần khiết cao thượng không thể đối với người khác giới có hành vi không đúng mực, cho dù là hai bên tự nguyện, cũng phải xác nhận có phải là quan hệ không chính đáng hay không. Cho nên bây giờ, hắn đang suy nghĩ về tình huống của hai người họ.
Hắn vẫn giữ nguyên tinh thần như trước đây khi học trong Kỵ Sĩ Quy Tắc, sẽ không chủ động động chạm đến người khác giới, cho dù bây giờ vị Thánh Nữ Đại Nhân này đang nằm trên người hắn, ôm chặt hắn, hắn cũng chỉ là thuận theo nàng ta ôm chặt, mà tay của hắn thì đặt phía sau, không thừa cơ hội làm một số hành động ôm lại – bởi vì trong Quy Tắc đã quy định như vậy.
Sophia ôm chặt hắn, sự khao khát ấm áp khiến nàng không tự chủ được mà áp toàn bộ sức lực lên người hắn, hoặc đơn giản nói, không thể khống chế thân thể của mình, nàng liền như vậy ngã trên người hắn, vô luận là hô hấp, tim đập vẫn là cảm giác đều dính chặt cùng nhau.
Mặc dù thân thể này đối với Sophia hiện tại mà nói, nàng tạm thời còn chưa thể hoàn toàn khống chế, nhưng thân thể này vẫn là bình thường, chỉ là ý thức của nàng cùng thân thể bởi vì cấm chế mà bị ngăn cách mà thôi.
Cho nên hiện tại Sophia, hoàn toàn là một bộ đáng thương yếu đuối thiếu nữ dáng vẻ, ôm chặt một người khác giới “chưa từng gặp qua” không buông tay, mà lại còn ư ử than vãn.
Đúng vậy, không sai, còn ư ử than vãn.
Nhiệt độ cơ thể của nàng mặc dù bình thường, nhưng bởi vì loại ấm áp kia truyền nhiễm, thân thể nàng cũng theo đó tăng lên mấy phần nhiệt độ, cũng chính bởi vì loại ấm nóng này, Sophia vô thức từ trong họng phát ra từng trận thoải mái thanh âm, phối hợp cùng nhịp tim nhảy lên cùng hô hấp nhịp điệu cùng thanh âm, nghe như là trên biển Banshee dùng để mê hoặc nhân loại cấm khúc.
Hắn cúi đầu nhìn về phía vị thiếu nữ tóc dài màu bạc kia, nàng nguyên bản có chút tái nhợt khuôn mặt hiện tại đã có huyết sắc, nhìn như là mềm mại khuôn mặt ửng lên một tầng ấm hồng, lông mi khẽ run rẩy, tựa hồ là đang làm một giấc mộng muốn tỉnh lại nhưng không có sức lực mở mắt.
“Đã xong chưa?”
Hắn nhìn vẫn rất có lễ phép, tựa hồ là đang hỏi thăm đứa trẻ ham ngủ giống như hỏi thăm trạng thái của vị Thánh Nữ trong lòng hắn, nhưng cũng coi như là trong dự liệu, Sophia không có cho bất kỳ hồi đáp, dù sao nàng ư ử than vãn cũng là đứt quãng.
“……Ài……”
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, hô hấp thổi đến tóc mai của Sophia, tóc màu bạc tùy theo thanh âm của hắn đung đưa, nếu như hiện tại bọn họ không phải đang ở trong cái nhà kho u ám này, sợ rằng cái khoảnh khắc này sẽ là một bức họa tuyệt mỹ.
Có khả năng là từ trong ngữ khí của hắn nghe ra hắn có ý tứ rời đi, Sophia tay ôm chặt hơn, thậm chí dùng sức hướng phía trước nhích một chút, ý đồ dựa càng gần một chút, đem vốn là đã tới gần bên tường hắn trực tiếp đẩy đến trên tường, “đông” một tiếng vang lên, nghe như là đụng đến đầu.
……Ta bị một thiếu nữ tê liệt bất tỉnh đẩy ngã vào tường? Làm sao lại có chuyện như vậy.
Đầu bị đụng một cái, mặc dù không sao, nhưng một khi nghĩ đến cảnh tượng hiện tại, hắn vẫn có chút choáng váng, rõ ràng là đến Giáo Hội giải quyết chút việc, thuận tiện xem một chút vị Thánh Nữ sao vẫn không xuất hiện, nhưng hiện tại làm sao lại phát triển thành như vậy?
Nếu như ta hiện tại trực tiếp đứng dậy, nàng là sẽ trượt xuống đất hay là sẽ bởi vì ôm chặt mà trực tiếp hai chân treo lơ lửng trên cổ mình?
Nghĩ đến cái cảnh tượng kia, tựa hồ còn có chút buồn cười, giống như là gối ôm khỉ tay dài hay xuất hiện ở các quầy trò chơi.
Bởi vì 《Thánh Điện Thánh Kỵ Sĩ Quy Tắc》, hắn luôn không chính diện ôm chặt Sophia trong lòng, cảm giác mình sắp trở thành nệm của nàng.
“Ta còn có việc.”
Qua không biết bao lâu, hắn cảm thấy chân mình đều tê rần, cuối cùng là sau khi xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, từng chút một ngồi dậy, kéo theo thân thể của Sophia càng ngày càng dùng sức, cuối cùng cọ vào tường trượt xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nàng.
Sophia trong một mảnh ấm áp không cảm nhận được cái vỗ nhẹ của hắn, chỉ nghe thấy câu nói có ý nghĩa cáo biệt của hắn, sự thèm khát dục vọng của nàng dường như vẫn chưa được thỏa mãn hoàn toàn, những Thần Lực đã sớm hao hết cần lượng bổ sung cũng cực kỳ lớn, sự tiếp xúc ngắn ngủi này đối với nàng mà nói chẳng qua là muối bỏ biển.
Cho nên nàng vẫn không nỡ, không muốn buông tay, không muốn ngài ham tiền không biết tên này rời khỏi mình.
Nàng còn chưa thỏa mãn, nàng muốn nhiều hơn, muốn được ma lực ấm áp của hắn lấp đầy.
Nhưng cái “ngài ham tiền” kia dường như đã quyết tâm muốn đi, giống như cái loại kéo quần lên là muốn chạy ấy — mặc dù bản chất là Sophia ăn ma lực trong cơ thể hắn nửa ngày rồi vẫn cứ lì ra không chịu nhúc nhích mà thôi.
Cho nên, cũng giống như cái cảnh tượng kỳ lạ mà hắn vừa nghĩ, Sophia dùng hết sức ôm lấy cổ hắn, khi hắn đứng lên thì cả người treo lên cổ hắn.
“...”
Vì bị Sophia kéo đến mức có chút không ngẩng đầu lên được, cho nên hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn cô thiếu nữ đang cố gắng ôm cổ mình, nhìn Thánh Nữ đại nhân nghẹn đỏ mặt dùng sức ôm lấy mình, đột nhiên, hắn có chút muốn cười.
“... Hah...”
Mặc dù đã cố gắng mím chặt khóe miệng, nhưng vẫn không hoàn toàn nhịn được tiếng cười của mình.
Còn về phần Sophia vì không mở mắt ra được nên có chút không hiểu ra sao, nàng chỉ là có chút mơ hồ nghe thấy bên tai cái loại tiếng nhịn cười rất rõ ràng kia.
... Ta không phải đã làm chuyện gì kỳ lạ chứ?
Ta chỉ là hơi có chút không nỡ, có chút không muốn buông tay mà thôi... Chắc là không kỳ lạ lắm đâu...?
Chắc... vậy?
Đương nhiên, đây chỉ là những gì nàng nghĩ trong lòng mà thôi.
Nếu nàng thật sự có thể mở mắt ra nhìn thấy bộ dạng buồn cười hiện tại của mình, chắc chắn cũng sẽ đỏ mặt xấu hổ, tuyệt đối sẽ đỏ hơn cái mặt đang cố gắng giữ tư thế mà nghẹn đỏ kia.
Còn vị “ngài ham tiền” kia thì sao, hắn cũng không định làm khó Sophia, hắn trong lòng lấy lý do “giúp đỡ cần thiết” dùng cánh tay đỡ Sophia lên, để cho hô hấp của nàng so với vừa rồi thoải mái hơn một chút, ngay sau đó mang nàng trở lại xe lăn.
“Đã làm giao dịch, vậy ta nên nói cho cô tên của ta.”
Hắn còn chưa dùng nhiều sức, tay Sophia đang cố gắng ôm lấy đã bị hắn đẩy ra, nhẹ nhàng đặt trở lại trên đùi nàng.
Cái lực này mới khiến Sophia ý thức được, lực lượng giữa bọn họ khác biệt nhiều như vậy, vừa rồi hắn không nhúc nhích không phải vì mình áp chế được hắn, mà là đơn thuần vì hắn đang thuận theo mình.
“Tên của ta rất đơn giản, cứ gọi ta Rhein là được, thông tin này là miễn phí tặng cho cô.”
... Rhein.
Sophia trong lòng lẩm bẩm cái tên này, giống như muốn khắc nó vĩnh viễn trong đầu.
Có ngài ham tiền ấm áp khiến người ta yêu thích, tên là Rhein.
“Những hóa đơn còn lại cứ để Giáo Hội thanh toán, ta nên đi rồi.”
Rhein đứng dậy, cúi đầu nhìn cô thiếu nữ đang yên tĩnh ngồi ở đó, trong lòng nàng cố nhiên có ngàn vạn lời muốn nói, lại nửa câu cũng không nói ra được.
Có lẽ là thấy nàng thật đáng thương, hắn do dự vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.
Vì hai người bọn họ không còn tiếp xúc thân mật, cho nên cái ấm áp xoa đầu đơn độc này đặc biệt rõ ràng.
Trong lúc hoảng hốt, Sophia hình như còn có chút muốn khóc.
Mất đi ký ức, mất đi khả năng điều khiển thân thể mình, trong mộng nàng cái gì cũng không thể cảm nhận, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của người khác, dù nàng là một “kẻ ngốc lạc quan lại lương thiện”, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy khủng hoảng, thậm chí vì khoảng thời gian không ai quan tâm này mà cảm thấy tuyệt vọng.
“Tạm biệt, Thánh Nữ đại nhân.”
Nhưng bây giờ, ngọn lửa nhỏ bé, đại diện cho hy vọng màu vàng kim bùng cháy lên.
Dù ánh lửa yếu ớt, nàng cũng tin chắc, sớm muộn gì cũng có ngày chiếu sáng tất cả.
