Vay Tiền, Rồi Thành Thiếu Nữ Phép Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6711

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Toàn Văn - Miễn Phí - Chương 07: Lớp Trưởng

Sau khi nghe thấy những lời này, Vi Lạc hơi sững người một lúc, rồi đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt: "Vì cái gì?"

"Đúng vậy, vì tiền tài, danh lợi, sức mạnh, sự tôn trọng... Mục đích của cậu lúc nào cũng là một trong số đó phải không."

Vi Lạc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Chắc là những thứ này, nhưng bảo tôi nói cụ thể tại sao... thì tôi không biết, tôi chỉ muốn trở thành Thiếu Nữ Phép Thuật mà thôi."

"Ồ hô?" Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của Khâu Bỉ, nó vốn nghĩ có thể moi được lời từ đối phương, sau đó nhắm vào điểm yếu này mà ra tay.

Kết quả đối phương lại là một người theo chủ nghĩa lý tưởng sao?

Cũng có chút thú vị.

"Thế sau khi trở thành Thiếu Nữ Phép Thuật thì sao, có muốn nhìn thấy tất cả mọi người giống như vây quanh con nhóc kia, vây quanh cậu không?" Khâu Bỉ tiếp tục nói: "Hai việc này không hề xung đột."

"Hơn nữa nếu cậu thật sự thành công, cái tên vừa nãy chỉ là cái rắm thôi, ngay cả tư cách nói chuyện với cậu cũng không có... Nói không chừng còn phải qua tầng tầng lớp lớp xét duyệt cầu xin cậu tha thứ, mới có thể nói chuyện được với cậu đấy."

Vi Lạc nuốt nước bọt, cô nghĩ đến cảnh tượng đó, Lăng Nặc từng kiêu ngạo ngút trời, quỳ trước mặt mình, cầu xin mình tha thứ.

Sướng, sướng vãi cả linh hồn.

Nghĩ đến đây, nhịp thở của Vi Lạc cũng nhanh hơn không ít, ngay lúc cô đang tiếp tục liên tưởng...

Trên kính mắt của cô đột nhiên lóe lên một tin nhắn.

Là tin nhắn đòi nợ.

"Khoản nợ của quý khách đã quá hạn, qua thẩm định, hiện tại quý khách không có khả năng thanh toán. Nếu không thanh toán ngay lập tức, người đòi nợ sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế."

Người đòi nợ?!

Vi Lạc vừa mới chìm vào ảo tưởng lập tức tỉnh táo lại, trong đầu cô bây giờ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

Kiếm tiền!

"Khâu Bỉ, những chuyện này đều không gấp, gấp là có thể giúp tôi kiếm được tiền trước không! Nếu những món nợ này không trả, tôi sẽ chết đó!" Vi Lạc liếc nhìn số dư tài khoản, khoản trừ hàng ngày trên đó tựa như đòi mạng, vừa nghĩ đến việc mình cũng có thể bị những kẻ đòi nợ kia chặt thành một đống thịt vụn, cô đã run cả chân tay.

Không đúng, thịt vụn cũng sẽ bị ném vào nhà máy chế biến thực phẩm...

"Kiếm tiền? Lúc đó cậu chỉ nhờ tôi giúp cậu trở thành Thiếu Nữ Phép Thuật, đâu có nhắc đến chuyện kiếm tiền." Khâu Bỉ nói với giọng vô cùng khinh bỉ.

"Huhu!" Vi Lạc chỉ đành phát ra tiếng nức nở.

Đầu tiên là nói tình cảnh của đối phương đáng lo ngại, khiến cảm giác an toàn của đối phương xuống mức thấp nhất, sau đó khuyên bảo từng bước, để đối phương ôm hết trách nhiệm về mình, sinh ra một cảm giác tội lỗi to lớn.

Nhưng cho một cái tát thì phải cho một quả táo ngọt, Khâu Bỉ không thêm dầu vào lửa trong nội tâm mong manh của cô, mà nói một cách vô cùng đáng tin cậy: "Không sao đâu, trước khi cậu trở thành Thiếu Nữ Phép Thuật, tôi sẽ không để cậu chết đâu, đây là một phần của khế ước."

Vi Lạc từ từ ngẩng đầu lên, như thể vớ được cọng rơm cứu mạng: "Vậy bây giờ tôi phải làm gì?"

Cắn câu rồi.

Khi một người bắt đầu trông cậy vào người khác để quyết định chuyện sống chết của mình, đó chính là khoảnh khắc yếu đuối nhất.

Nhưng Khâu Bỉ lại lười biếng nói: "Cần làm gì thì làm đó, cậu chỉ cần nhớ có tôi ở bên cạnh là được."

Vi Lạc nghe vậy thì sững người.

Cần làm gì thì làm đó?

Cô gãi đầu, nếu không có Khâu Bỉ, bây giờ cô hẳn đang trên đường về nhà... Đúng, về nhà!

Cô cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi phát hiện không có kẻ nào giống người đòi nợ, liền vội vàng chạy nhanh, rời khỏi nơi đông người phức tạp như cổng trường.

"Bịch!"

Vi Lạc chạy hơi vội, đâm phải một bà lão chống gậy.

"Ối dào~"

Người bị đụng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Xin lỗi, xin lỗi!" Vi Lạc liên tục xin lỗi, sau đó liếc nhìn đối phương, phát hiện vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Lớp trưởng?"

"Vi Lạc?" Lớp trưởng mới mười mấy tuổi đã bị viễn thị, lúc này nheo mắt nhìn Vi Lạc.

"Lớp trưởng, cậu... không phải nên ở trường học bài sao?" Vi Lạc có chút không hiểu, với thành tích học tập của lớp trưởng, đáng lẽ phải là người có ước mơ thi vào thành phố vệ tinh chứ.

"Tỷ lệ đầu tư và lợi nhuận thấp quá, không bằng nhân lúc còn trẻ, đến phố Đèn Hồng kiếm chút tiền nhanh." Lớp trưởng chống cái lưng già của mình ho khan.

"À... ra vậy." Vi Lạc không giỏi học, cũng không quan tâm nhiều đến con đường thăng tiến của học sinh giỏi.

"Vi Lạc, có thể giúp tôi một tay không?" Lớp trưởng đi lại loạng choạng, chỉ có thể nhích từng bước nhỏ: "Tôi phải đến phố Đèn Hồng đi làm, nhưng với chân cẳng của tôi, đến đó chắc chắn sẽ bị muộn, muộn một phút là bị phạt mười phần trăm lương..."

"Xe lăn tự động thì tôi cũng không mua nổi... Vi Lạc, cậu dìu tôi đi, nếu không bị muộn, hôm nay tôi chia cho cậu ba phần lương, thế nào?"

Vi Lạc theo bản năng muốn từ chối, cô rất quý mạng, bất cứ việc gì có nguy hiểm cô đều không nhận.

Nhưng... ba phần lương?

Thầy giáo từng nói, người già ở phố Đèn Hồng là độ tuổi kiếm tiền nhiều nhất...

Nhưng dạo này đường phố không yên bình lắm, có thể về nhà sớm ngày nào hay ngày đó, ở bên ngoài thêm một giây là nguy hiểm thêm một giây.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn nhiều lần, cuối cùng cô vẫn quyết định từ chối.

Ngay lúc cô cuối cùng không còn do dự nữa, Khâu Bỉ ở bên cạnh ngáp một cái, rồi giả vờ vô tình gạt kính mắt của cô xuống đất.

Vi Lạc giật nảy mình, cô vội vàng nhặt kính mắt của mình lên, sau đó nhìn quanh bốn phía, sợ người khác phát hiện điều bất thường.

Nhưng không ai chú ý đến cô.

Vậy thì tốt, chỉ cần nhanh chóng nhặt kính mắt lên là được.

Mà ngay lúc cô chuẩn bị nhặt lên, lại thấy con số hiển thị trên kính mắt, bàn tay đang chìa ra khựng lại.

"Mình rõ ràng không bấm vào nút ví tiền, sao lại hiện ra cái này... Lẽ nào là va vào đá?"

Đó là hơn một trăm β coin mà cô nợ, con số đỏ thẫm như quỷ đòi mạng, không ngừng thì thầm trong lòng cô.

Cô nghĩ đến người bạn học bị đám đòi nợ phanh thây xẻ thịt.

Nếu số tiền này không trả được, vậy thì mình cũng sẽ giống như cậu ta, các bộ phận cơ thể mỗi nơi một ngả.

Cô nuốt nước bọt, bàn tay nhặt kính mắt có chút run rẩy.

Đưa lớp trưởng đến phố Đèn Hồng chỉ có một chút rủi ro không đáng kể, bản thân độ khó cũng không cao... dù sao cũng chỉ là dìu bà cụ qua đường thôi mà.

Rủi ro này có thể chấp nhận!

...

Có thể chấp nhận sao?

"Sao cái đám băng đảng này lại thanh trừng nhau nữa rồi a a a a a!!!"

Vi Lạc dìu lớp trưởng, nhìn đèn đỏ trước mặt, sốt ruột giậm chân tại chỗ.

"Yên ổn một ngày không được à?"

"Chắc là đã thông qua với Cục Cảnh sát Đất Dữ rồi... Băng đảng đánh nhau một trận, phải nộp cho cục cảnh sát không ít tiền đâu." Lớp trưởng nhìn vệt súng đạn gào thét lướt qua trước mặt, ngừng một lát rồi nói: "Băng đảng có thể quyết định xem ai là đại ca khu này, cục cảnh sát có thể nhận được phí bảo kê do băng đảng nộp, người dân có thể có được đường phố được sửa sang lại sau trận chiến... Đây là ba bên cùng có lợi."

"Lúc này rồi còn nói đỡ cho chúng làm gì! Chúng thì vui vẻ cả làng... chúng ta sắp toi rồi đây này!"

Vi Lạc vốn đã nhỏ nhắn, tương đương với thân hình còng xuống vì tuổi già của lớp trưởng, hai người co ro sau những chiếc xe đang kẹt cứng trên đường vì băng đảng giao chiến, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được luồng khí từ các vụ nổ.

"Vút!"

Chỉ thấy một viên đạn lướt qua trước mắt Vi Lạc, rơi xuống trước người cô.

Cùng lúc đó, một chiếc xe bom toàn thân đỏ rực, lao thẳng tới.

Ngay lúc Vi Lạc như con thỏ bị kinh động chuẩn bị nhảy ra ngoài, chiếc xe bom đó thắng gấp ngay trước mặt Vi Lạc.

Đèn đỏ rồi.

"Vượt đèn đỏ một lần phạt 3 β coin, chúng không dám vượt đâu, đi nhanh!" Lớp trưởng thúc giục.

"À... ừm!"

Vi Lạc đương nhiên biết điều này, thế là hai người tăng tốc hết cỡ lao về phía phố Đèn Hồng.

Vài thiếu niên thiếu nữ đạp ván trượt lơ lửng lướt qua trước mắt Vi Lạc, vượt qua Vi Lạc đang chạy, họ chính là đám trẻ con vừa mới chế giễu Vi Lạc.

"Đây không phải là Vi Lạc sao? Lại trốn ở đây, đồ nhát gan!"

"Quả nhiên, trẻ con có mẹ thì quý mạng, chút nguy hiểm này cũng không dám xông vào!"

"Nhìn cái bộ dạng của các cậu kìa, sợ là sang năm cũng không đến nơi được đâu, lè lè lè!"

Ngay sau đó, một quả tên lửa tự động truy đuổi mục tiêu tốc độ cao bên đường đuổi theo, bắn trúng ngay mấy thiếu niên thiếu nữ đang bay.

Trong ngọn lửa bay ra một mảnh sọ người đã chín.

"..."

Nhìn thứ đồ đen thui đó xoay tít như con quay trước mặt, Vi Lạc sợ đến mức sắp khóc ra nước mắt.