“Bạch Thanh Hạ à, phải chi kiếp trước... tớ quen cậu sớm hơn.”
Lục Viễn Thu nhìn chiếc quần, lẩm bẩm.
Từ miệng bà cô chủ nhiệm Lưu Vi, Lục Viễn Thu mới biết Hứa Ngôn đã bắt nạt Bạch Thanh Hạ từ hồi lớp 10, thậm chí còn biết cả chuyện Bạch Thanh Hạ bị cắt tóc.
Lý do cho lần bắt nạt này... cũng chỉ vì nghe tin Bạch Thanh Hạ sẽ là người giơ biển lớp đi diễu hành.
Cô ta không muốn thấy Bạch Thanh Hạ xuất hiện một cách rực rỡ trước mặt mọi người, nên cô ta muốn thấy Bạch Thanh Hạ bị thương. Như vậy, cô sẽ không thể giơ biển được nữa.
Xinh đẹp vốn là điều mà bao người ao ước, nhưng đặt lên người Bạch Thanh Hạ, nó lại mang đến cho cô quá nhiều phiền phức.
Điều này khiến cho lọn tóc mai buông xõa, bộ đồng phục quấn kín người... đều trở thành lớp vỏ bọc bảo vệ cô.
Mà một khi đeo kẹp tóc, mặc đồng phục lớp, "lớp vỏ" của cô sẽ biến mất. Giống như bông hoa bị hái trong vườn luôn là bông hoa đẹp nhất, cô cũng sẽ trở thành "bia ngắm" nổi bật nhất trong mắt mọi người, và từ đó lại trở nên yếu đuối.
Nhưng, không sao cả.
Lục Viễn Thu ôm chặt chiếc quần được thêu hình bãi cỏ và hoa nhỏ vào lòng, mỉm cười đầy trân trọng.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ là vỏ ốc bảo vệ Bạch Thanh Hạ.
...
Khu Hạnh Phúc Li.
Lục Viễn Thu về đến nhà, xoay vòng, nhảy múa, bước đi nhanh nhẹn, lượn chiếc quần qua trước mặt bố mẹ như để khoe khoang.
Tô Tiểu Nhã và Lục Thiên rướn cổ về phía trước, còn chưa kịp nhìn rõ, Lục Viễn Thu đã vênh váo trượt một đường dài bằng đầu gối trên sàn nhà bóng loáng, một tay giơ cao chiếc quần.
Vẻ mặt vô cùng thành kính.
“Tèn tén ten~”
Lục Thiên ngẩng đầu liếc cậu một cái: “Sao thế? Quần này làm bằng vàng à?”
Tô Tiểu Nhã tò mò: “Đúng đó con trai, hôm qua được tuyên dương toàn trường cũng không thấy con vui như vậy. Hôm nay sao thế?”
Lục Viễn Thu quay đầu liếc hai người, bước tới, mặt đầy đắc ý chìa hình bãi cỏ và bông hoa nhỏ cho họ xem.
“Thấy chưa, quần con rách, Bạch Thanh Hạ khâu lại cho con đấy.”
“Ôi chao! Khéo tay quá vậy!” Mắt Tô Tiểu Nhã lập tức sáng rực, nhận lấy chiếc quần ngắm nghía.
“Con bé này có tâm thật! Thêu đẹp quá!”
Bà quay sang nhìn con trai, cười tủm tỉm: “Lần sau mời con bé đến nhà ăn cơm nhé!”
Lục Viễn Thu nhún vai: “Con cũng nghĩ thế, nhưng sợ cậu ấy không đồng ý.”
Lục Thiên lúc này cũng liếc qua cái quần, rồi nhìn con trai, ánh mắt lộ rõ vẻ "ghét bỏ" càng thêm sâu sắc.
“Mày nói xem, cùng một trường mà sao chênh lệch lớn thế? Người ta tuổi còn nhỏ hơn mày, vừa siêng năng vừa đảm đang, đã thế còn xinh đẹp, học lại giỏi.”
Lục Viễn Thu: “Nhỏ hơn con? Sao bố biết?”
Lục Thiên vắt chéo chân: “Lần trước tao xem chứng minh thư của nó rồi. Ngày 19 tháng 9, con bé còn chưa đón sinh nhật 17 tuổi nữa... Tính ra cũng sắp rồi.”
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn tờ lịch treo tường: “Còn 11 ngày nữa.”
Vừa hay ngay trước hôm hội thao.
“Không nghĩ đến việc tặng quà cho người ta à? Nó chịu khâu quần cho mày, chỉ riêng điểm này thôi, đã chắc chắn là một cô gái tốt rồi.”
Lục Thiên lật tờ báo trong tay, ngẩng đầu lên, nói với con trai.
...
Một tuần sau, giờ ra chơi buổi sáng.
Lớp trưởng Vương Hạo Nhiên đột nhiên bước vào lớp, đập tay lên cửa.
“Mấy bạn nam ra đây! Đồng phục lớp về rồi, ra khiêng phụ một tay!”
Lời vừa dứt, không khí trong lớp khựng lại.
Ngay sau đó, cả lớp như vỡ chợ.
Cao Cường: “Để tớ!”
Chung Cẩm Trình: “Để tớ!!”
Hai tên này bình thường hễ gặp việc nặng là trốn biệt, hôm nay lại xung phong đi đầu, ánh mắt kiên định, lao ra khỏi lớp.
Lục Viễn Thu thu hồi tầm mắt, nhìn sang cô bạn cùng bàn. Bạch Thanh Hạ cũng vừa dời tầm mắt đi, bất ngờ chạm phải ánh nhìn của cậu, rồi lại vội vàng quay đi.
Giữa hai người dường như xuất hiện một tấm màng ngăn trong suốt.
Kể từ đêm đó, sau khi khóc lóc nói những lời kia với Lục Viễn Thu, Bạch Thanh Hạ... bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với cậu.
Đương nhiên Lục Viễn Thu biết, cô gái nhỏ không phải ghét cậu, cũng không phải không biết ơn.
Thậm chí, việc Bạch Thanh Hạ khóc trong tiết thể dục hôm đó, cũng không phải vì sợ hãi sau khi bị Hứa Ngôn hãm hại không thành.
Cô khóc... là vì thấy Lục Viễn Thu vì mình mà hành động lỗ mãng. Cô sợ cậu vì thế mà bị phạt.
Giữ khoảng cách, cũng là vì sợ những chuyện tương tự sẽ lại xảy ra.
Cô trước nay luôn chỉ nghĩ đến việc không làm ảnh hưởng đến người khác, chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình.
Lục Viễn Thu thở dài, những điều này cậu đều hiểu.
Tính cách cô nhóc này vừa nhạy cảm, vừa tự ti, luôn coi mình là phiền phức. Ai tốt với cô, cô cũng sẽ sợ hãi, lo rằng mình sẽ mang lại rắc rối cho đối phương.
Nhưng Lục Viễn Thu sao có thể sợ mấy thứ này?
Kẻ trùng sinh không biết sợ là gì, huống hồ là ở trong trường học.
Dạy dỗ mấy đứa nhóc ranh này dễ như nghiền chết một con kiến, cậu có cả đống cách khiến chúng nó không thể ngóc đầu lên ở cái đất Lô Thành này.
Lục Viễn Thu hít sâu một hơi, xoay xoay cây bút trong tay, trong đầu lúc này lại đang nghĩ đến một chuyện khác.
Sắp đến sinh nhật Bạch Thanh Hạ rồi. Cậu cứ đắn đo mãi không biết nên tặng quà gì.
Không cần nghĩ cũng biết, lần gần nhất cô nhóc này được tổ chức sinh nhật... chắc là từ thời tám hoánh nào rồi, càng đừng nói đến chuyện nhận được quà.
Lúc này, ngoài cửa lớp có tiếng động, đồng phục lớp đã được mấy nam sinh khiêng về. Một cái bọc lớn được Vương Hạo Nhiên đặt lên bục giảng.
“Nhận đồng phục theo size của mình nhé, đừng lấy nhầm.”
“Cậu size gì? Tớ lấy giúp cho?” Lục Viễn Thu quay sang hỏi.
Bạch Thanh Hạ khẽ lắc đầu từ chối, tự mình đứng dậy đi lên. Lục Viễn Thu gọi với theo: “Thế lấy hộ tớ với, XXL!”
Một lát sau, cô gái nhỏ cầm hai bộ đồng phục quay về, đặt bộ DK (đồng phục nam) của Lục Viễn Thu lên bàn cậu.
“Ồ, tất đùi màu đen à...” Lục Viễn Thu nhìn bộ sơ mi trắng, cà vạt xanh, váy xếp ly ngắn màu xanh đậm, và đôi tất đùi màu đen trên bàn Bạch Thanh Hạ, tay ngứa ngáy muốn sờ thử. Vành tai Bạch Thanh Hạ ửng đỏ, vội vàng giật lấy, nhét vào hộc bàn.
“Keo kiệt thật.” Lục Viễn Thu bình phẩm.
Cô gái nhỏ mím môi, như thể đã tự "cấm ngôn" chính mình, nhất quyết không thèm đếm xỉa đến cậu.
Lúc này, hai nữ sinh bàn trên bắt đầu thảo luận: “Tất đùi thì mang với giày gì nhỉ?”
“Giày thể thao trắng? Hay giày bình thường?”
“Hợp nhất vẫn là giày da màu đen nhỉ. A... nhưng mà tớ không có giày da đen.”
LLục Viễn Thu nghe lỏm được. Cậu biết chắc chắn Bạch Thanh Hạ cũng không có. Trong ấn tượng của cậu, cô chỉ toàn đi giày vải.
Đây rồi, có quà sinh nhật rồi!
Nhưng ngay sau đó, cậu phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.
Lục Viễn Thu cau mày.
Đó là... chân của Bạch Thanh Hạ... cỡ bao nhiêu nhỉ?
Không thể hỏi thẳng được, đây là bất ngờ chuẩn bị cho cô, hỏi thẳng thì còn gì là bất ngờ nữa.
Giờ tự học tối kết thúc.
Siêu thị Tươi Sống Bốn Mùa.
Bạch Thanh Hạ mặc chiếc áo ghi-lê đỏ, đang đứng ở khu thịt, sắp xếp thịt đông lạnh trong thùng carton.
Lục Viễn Thu bưng một cốc nước, như một tên trộm, rón rén... tiếp cận từ phía sau.
Anh béo Vương đang chặt thịt thấy sếp nhỏ đi tới, vừa định chào, đột nhiên thấy Lục Viễn Thu giơ tay lên miệng ra dấu "Suỵt".
Anh béo vội ngậm miệng, liếc nhìn Bạch Thanh Hạ, biết ngay mục tiêu của Lục Viễn Thu là cô.
Lén lút đi ra sau lưng Bạch Thanh Hạ, Lục Viễn Thu vờ như vô ý... nghiêng cốc nước, đổ hết nước bên trong lên đôi giày vải của cô.
Xong xuôi, cậu ta giả vờ hoảng hốt la lớn: “Vãi! Xin lỗi! Xin lỗi!”
Bạch Thanh Hạ giật nảy mình, vội rụt chân lại, ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên. Lục Viễn Thu thì nhanh chóng ngồi xổm xuống... cởi dây giày của cô: “Cởi nhanh! Cởi nhanh! Chân xinh bị lạnh thì làm saooo?! Để tớ đi sấy khô giày cho! Không cần cảm ơn!”
“Cậu làm gì đấy?!” Bạch Thanh Hạ hoảng hốt đẩy cậu ra.
Lục Viễn Thu mặc kệ, nhanh như chớp cởi giày của cô ra, xách trong tay... rồi co giò bỏ chạy.
