Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Tập 01 - Chương 26 : Diễu hành hội thao, Bạch Thanh Hạ giơ biển lớp?

Dứt lời, Lục Viễn Thu cúi đầu nhìn cô gái có dung mạo thanh tú, ánh mắt ánh lên ý cười khi bắt gặp ánh nhìn của cô.

Bạch Thanh Hạ dời tầm mắt đi, dường như đang lặng lẽ đắn đo. Ngón tay cô vô thức siết lại, nhưng lại không nỡ làm nhàu tờ tiền đỏ ửng trong tay.

Thấy cô gái nhỏ vẫn còn day dứt.

Lục Viễn Thu không thấy bất lực, mà chỉ thấy xót xa.

Có 50 tệ thôi mà, làm như đang lựa chọn sinh tử vậy.

Cậu đưa ra một đề nghị: “Hay là vầy đi, cậu cứ mua trước. Đợi hội thao kết thúc, cậu bán lại bộ đồ cậu đã mặc cho tớ, tớ mua với giá 8 phần.”

Bạch Thanh Hạ ngơ ngác nhìn cậu.

Lục Viễn Thu liền nghiêm mặt dặn dò: “Không được giặt nhé, phải là... hàng nguyên mùi.”

...

Tối về đến nhà, Lục Viễn Thu thấy bố mẹ đang ngồi ở phòng khách, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn mình.

Rõ ràng là Lục Thiên đã "chia sẻ" chuyện hôm nay với vợ rồi.

“Nhóc con, mày mà không lọt vào top 35 của lớp, tao nói là làm đấy. 'Đối tượng thầm mến' của mày không cuốn gói cũng phải cuốn gói. Mày biết cái bản lĩnh lật mặt không nhận người của bố mày rồi đấy.”

Lục Viễn Thu hừ nhẹ một tiếng, lười chẳng thèm đôi co.

Tô Tiểu Nhã thì lại chẳng quan tâm đến chuyện đó, bà chỉ tò mò một chuyện khác: “Ông Lục, ông bảo cô bé đó 'mọng nước' lắm, thật không đấy?”

Lục Thiên cau mày: “Tôi lừa bà làm gì. Xinh như tiên nữ. Không ngờ trường cấp ba của thằng ranh này lại có cô nhóc xinh thế. Lạ thật, hồi trước đi họp phụ huynh sao chẳng thấy bao giờ.”

“Lần sau họp phụ huynh cho con trai để tôi đi, tôi phải đi xem mới được.” Tô Tiểu Nhã có chút kích động một cách khó hiểu.

Bà phải đi làm ca tối, vừa hay lỡ mất thời gian Bạch Thanh Hạ đến siêu thị làm việc.

Lục Thiên lúc này tò mò hỏi con trai: “Nhà con bé đó làm gì thế? Nhìn tướng mạo khí chất không giống nhà bình thường... Sao lại thiếu tiền nhỉ?”

Lục Viễn Thu nhún vai, đi ra cây nước rót một cốc, tỏ vẻ mình cũng không rõ.

Chỉ nhìn tướng mạo và khí chất của Bạch Thanh Hạ, đúng là không ai nghĩ được cô đến cả cái bánh mì một tệ cũng không nỡ mua.

Lục Viễn Thu cũng khá tò mò, không biết rốt cuộc hoàn cảnh nhà cô thế nào.

Nhưng chuyện này liên quan đến riêng tư của cô gái nhỏ, Lục Viễn Thu tuy tò mò, nhưng sẽ không can thiệp quá sâu, làm vậy chỉ tổ phản tác dụng.

Cậu đang uống nước thì đột nhiên thấy cửa phòng em gái hé ra một khe hở. Cô nhóc loli tóc ngắn đang ở bên trong vẫy vẫy tay với cậu.

“Anh~ ơi~”

Lục Viễn Thu đi vào phòng Lục Dĩ Đông. Cô nhóc lập tức kéo cậu ngồi xuống mép giường.

“Sao thế?”

Lục Dĩ Đông làm vẻ mặt nũng nịu, lúc lắc đôi chân trắng nõn. Cô bé ôm chầm lấy tay Lục Viễn Thu, cái đầu nhỏ dụi dụi vào vai cậu.

“Anh~ ơi~ Anh~ ơi~”

“Anh trai là tốt với Đông Đông nhất~ Có phải không~”

Nếu là kiếp trước, Lục Viễn Thu có lẽ đã nổi da gà.

Nhưng sau khi trọng sinh, cậu chỉ cảm thán, so với con bé em gái càng lớn càng đáng ghét, thì Lục Dĩ Đông của thời kỳ loli quả là đáng yêu hơn nhiều.

Thế nên, màn làm nũng này của cô em gái, Lục Viễn Thu rất hưởng thụ.

“Có chuyện gì, nói mau.”

“Anh trai~ chiều mai anh đến trường 65... họp phụ huynh giúp em được không~”

Lục Dĩ Đông cắn môi, ngượng ngùng nói.

Vẻ mặt Lục Viễn Thu biến sắc, cậu véo má cô nhóc loli, nhấc bổng lên: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lục Dĩ Đông lúc này mới mếu máo: “Em lừa bố mẹ... Cuối kỳ trước em không lọt vào top 20, hu hu hu. Mẹ mà biết là mông em nở hoa đấy!”

Trong cái nhà này, Lục Thiên chỉ dạy dỗ Lục Viễn Thu, còn Tô Tiểu Nhã chỉ dạy dỗ Lục Dĩ Đông, hai vợ chồng phân công vô cùng rõ ràng.

“Anh còn phải đi học mà.”

“Thì anh trốn một tiết thôi mà~ Hồi trước anh cũng trốn suốt còn gì. Lẽ nào anh nỡ lòng nhìn mông em gái... nở hoa hoa sao?”

Lục Dĩ Đông bĩu môi, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, giả vờ đáng thương.

“Được rồi, nhưng không có lần sau đâu đấy. Anh mày bây giờ thật sự muốn học hành tử tế, anh cũng có nhiệm vụ.”

“Hoan hô! Anh trai là nhất!”

Lục Dĩ Đông vui vẻ dụi đầu vào tay Lục Viễn Thu, như một con mèo con quấn người.

Lục Viễn Thu bất đắc dĩ cười.

Ở cái nhà này, khai gian thành tích không khác gì khai gian quân tình ngoài mặt trận. Cho nên Lục Viễn Thu trước nay luôn thành thật, đội sổ thì nhận là đội sổ.

...

Ngày hôm sau.

Giờ ra chơi, Lục Viễn Thu thấy Bạch Thanh Hạ cầm một tờ 100 tệ đi về phía lớp trưởng Vương Hạo Nhiên, báo size của mình, rồi cầm 50 tệ tiền thối đi về.

Hồ Thải Vi ngoái lại nhìn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Bạch Thanh Hạ... lần này cũng tham gia diễu hành hội thao??

Vậy... người đi đầu giơ biển lớp... không lẽ cũng phải đổi à?

Hồ Thải Vi quay lên, lo lắng cau mày.

Hội thao năm lớp 11, người giơ biển lớp 12-28 là cô. Lúc đó, Hồ Thải Vi đi ở phía trước, vô cùng chói mắt. Tính cách của cô cực kỳ hưởng thụ cái cảm giác được vạn người chú ý này.

Nhưng một khi Bạch Thanh Hạ cũng tham gia diễu hành...

So về nhan sắc, so về học lực, cô không thể nào bì được với đối phương. Thứ duy nhất có thể so kè... có lẽ là vóc dáng.

Hồ Thải Vi tự động quy kết lý do Bạch Thanh Hạ ngày nào cũng quấn mình kín mít là vì... vóc dáng không đẹp.

Vừa về đến chỗ, Bạch Thanh Hạ đột nhiên quay sang Lục Viễn Thu đang đọc sách, lí nhí nói một câu: “...Không bán.”

Nói xong, vành tai cô đỏ bừng, vội quay mặt đi, dùng cuốn sách dựng đứng lên che đi gò má tinh xảo của mình.

Lục Viễn Thu bật cười khẽ, rồi lại tiếp tục đọc sách.

Đến tiết thứ hai buổi chiều, Bạch Thanh Hạ phát hiện cậu bạn cùng bàn của mình... không có ở lớp.

Rõ ràng, cậu ta trốn học rồi.

...

Lục Viễn Thu cởi áo khoác đồng phục, mặc một bộ đồ nỉ, hai tay đút túi quần, lững thững đi về phía cổng trường 65.

Lâu lắm rồi mới quay lại cổng trường 65, Lục Viễn Thu không khỏi nhớ đến Chú Quần Yếm của năm nào.

Vừa qua đường, cậu quả nhiên thấy được bóng dáng quen thuộc bên bồn cây.

Vẫn ngồi thẳng lưng như ngày nào.

Lục Viễn Thu lòng đầy hoài niệm, tạt vào tiệm tạp hóa mua hai cây kẹo mút, rồi đi về phía đó.

Lục Dĩ Đông bảo cậu cứ đợi ở cổng trường, đến giờ con bé sẽ ra đón.

Vừa hay, Lục Viễn Thu định tìm Chú Quần Yếm ôn chuyện cũ một chút.

Đến bên bồn cây ngồi xuống, Lục Viễn Thu tiện tay đưa một cây kẹo mút qua, mình cũng bóc một cây.

“Kẹo mút!”

Chú Quần Yếm vui vẻ nhận lấy, còn nói: “Cảm ơn!”

Xoay người lại, chú sững sờ, rồi đột nhiên cười rạng rỡ: “Tiểu hòa thượng! Tiểu hòa thượng!”

Lục Viễn Thu nhếch mép cười, quả nhiên vẫn là cách gọi quen thuộc ngày nào.

Cậu để đầu húi cua từ hồi cấp hai, nên Chú Quần Yếm toàn gọi cậu là "tiểu hòa thượng". Tính ra cũng hơn hai năm không gặp, vậy mà chú vẫn nhận ra.

“Là cháu đây.” Lục Viễn Thu đáp.

Chú Quần Yếm không để ý đến cậu nữa, tự mình loay hoay bóc vỏ kẹo, có vẻ hơi vất vả. Lục Viễn Thu liền cầm lấy, xé giúp chú.

Chú thấy vậy liền vui vẻ vỗ tay: “Giỏi quá! Giỏi quá!”

Lục Viễn Thu không nhịn được hỏi: “Chú ơi, chú ngồi đây bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc là đang đợi ai thế?”

“Đợi Hạ Hạ tan học.” Chú đáp bằng giọng ngây ngô.

“Đợi Hạ Hạ tan học? Còn lâu mà.” Lục Viễn Thu thuận miệng đáp.

Lúc này, phía sau có một giọng nói già nua vang lên: “Cậu ấy đang đợi con gái tan học đấy. Nhưng cậu ấy cứ quên mất là con gái mình... lên cấp ba rồi.”

Lục Viễn Thu quay đầu lại, thấy một bác lao công. Cậu vừa đứng dậy định mời thuốc, liền sờ túi... à, trùng sinh rồi.

Giờ này cậu vẫn chưa nghiện thuốc.

“Bác biết chú ấy ạ?”

Lục Viễn Thu ngồi xuống, bắt chuyện với bác.

Bác lao công dường như đang rảnh rỗi, cũng ngồi xuống bên cạnh: “Biết chứ, nhà cậu ấy đáng thương lắm. Đừng thấy cậu ấy giờ ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy, chứ hồi những năm chín mấy, cậu ấy còn là ông chủ lớn oai phong lẫm liệt, tiền nhiều lắm đấy.”

Lục Viễn Thu nghe vậy, liếc nhìn Chú Quần Yếm anh tuấn, có chút bất ngờ.