Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Quyển 5: Ăn Tết cho tử tế đi nào - Chương 72: Tề tựu đông đủ

“Con với cô bạn đối tác kia, ngoài ở trường ra, thì bình thường cũng nên tiếp xúc nhiều hơn,”

Trên bàn cơm nhà Ayane, bố cô uyển chuyển nói: “Nghỉ lễ thì giao lưu nhiều vào, bồi dưỡng tình cảm… ý bố là sự ăn ý, đối tác kinh doanh rất cần sự ăn ý này.”

Hết cách rồi, mẹ Ayane không biết gì vẫn còn ngồi bên cạnh, không thể không uyển chuyển.

Ayane thầm nghĩ đúng là trùng hợp, cô vừa nhận được tin nhắn của Tần Hân, mời họ cuối tuần đến Thủy Duyệt Đình Uyển chơi.

“Bố, bọn con bình thường cũng hay giao lưu với nhau lắm ạ,” Ayane bèn nói, “Cuối tuần này, con sẽ đến nhà cậu ấy chơi.”

Bố Ayane bình tĩnh nói: “Giao lưu công việc à?”

“Vâng, về việc tuyển người cho một phần trong dự án, bọn con cần phải bàn bạc với nhau.” Ayane thuận nước đẩy thuyền.

Hai cha con hỏi đáp một phen, thể hiện đầy đủ thế nào gọi là hợp tình hợp lý, ai nghe cũng không bắt bẻ được.

Nhưng mẹ Ayane lại phát hiện ra có gì đó không đúng: “Con đến nhà cậu ấy chơi?”

“Vâng ạ.” Ayane gật đầu.

“Chỉ hai đứa thôi à?” Mẹ Ayane thăm dò, “Như vậy có ổn không, nếu chỉ là thảo luận công việc, mà lại đến nhà người ta, không gian riêng tư như vậy.”

“Không không không, tuy là nhà cậu ấy, nhưng không phải không gian riêng tư đâu ạ,” Ayane cuống lên, vội nói, “Vì mấy người chủ chốt trong dự án của bọn con đều đi, đương nhiên mọi người cũng là bạn bè của nhau. Nhân dịp tụ tập này, mấy đứa bạn bọn con cùng nhau đến nhà cậu ấy.”

“Ồ, ra là vậy.” Mẹ Ayane yên tâm rồi.

“Mấy người cùng đi?” Bố Ayane cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng hình như cũng chẳng có gì không đúng – mấy người bạn thân cùng nhau đến nhà chơi, bình thường quá mà.

So với nhà Ayane “lúc yên tâm lúc lại lo”, thì nhà họ Tư lại rạch ròi hơn nhiều.

“Bố, mẹ, cuối tuần con không về nhà đâu ạ,” Tư Ấu Tuyết nói, “Con đến nhà chị Tần Duyệt bàn chuyện công việc.”

Mẹ Tư cau mày, phát hiện ra chuyện không hề đơn giản: “Con báo cáo trực tiếp cho Tần Duyệt rồi à?”

Như vậy là vượt cấp rồi.

“Không ạ, con bàn với Bạch Ninh Ninh,” Tư Ấu Tuyết thản nhiên đáp, “Cậu ấy sống ở nhà chị Tần Duyệt.”

“Ồ,” mẹ Tư càng cau mày chặt hơn, “Vẫn là Bạch Ninh Ninh.”

“Bà không nghe A Tuyết nói à, con bé đến nhà Tần Duyệt, có cả Tần Duyệt và Tần Hân ở đó đấy,” bố Tư lần này ưỡn thẳng lưng, lý lẽ đanh thép, “Lẽ nào bà vẫn còn không yên tâm sao.”

Bà lúc nào cũng nghi ngờ A Tuyết nhà mình và Bạch Ninh Ninh có vấn đề, chẳng lẽ hai đứa nó còn có thể có vấn đề ngay trước mặt hai chị em nhà họ Tần sao?

“Tôi, tôi chỉ là tiện miệng nói một câu thôi,” mẹ Tư có chút tủi thân, “Chứ có nói là không yên tâm đâu…”

Nhà họ Tư rạch ròi như vậy đấy, mẹ Tư mãi mãi không yên tâm, dù cho con gái đến nhà có hai chị em họ Tần để gặp Bạch Ninh Ninh.

Bố Tư thì mãi mãi yên tâm, đừng nói là con gái đến nhà họ Tần gặp Bạch Ninh Ninh, cho dù là đến phòng ngủ của Bạch Ninh Ninh gặp cô ấy, hai người ngồi chung một giường, ông cũng yên tâm.

Thời xưa có ngồi chung một chiếu bàn chuyện thiên hạ, thời hiện đại cởi mở hơn, sao lại không được chứ?

Mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng ở nhà Nana, mọi chuyện lại đơn giản hơn nhiều.

“Bố, mẹ,” Nana nhỏ giọng nói, “Cuối tuần con đi đến nhà bạn chơi ạ.”

Bố Nana hỏi: “Vẫn là chị học tỷ lần trước con nói à?”

“Vâng,” Nana gật gật cái đầu nhỏ, “Con đến nhà chị ấy chơi.”

“Học tỷ này của con đúng là người tốt thật,” mẹ Nana cảm thán, “Không chỉ giúp con trong công việc, mà bình thường có hoạt động gì cũng rủ con đi cùng.”

Nhận thức của bố mẹ Nana về Bạch Ninh Ninh đều đến từ lời kể của Nana. Vì vậy trong lòng họ, Bạch Ninh Ninh ngoài là một thiếu nữ xinh đẹp chín chắn (so với Nana), thì còn là một tiểu tiên nữ hoàn hảo tốt bụng, dịu dàng và nhiệt tình.

Con gái nhà mình vì vấn đề vóc dáng mà gặp nhiều bất lợi trong giao tiếp xã hội, bây giờ cuối cùng cũng gặp được một người chị gái… hay nói đúng hơn là một cô chị chịu dắt nó theo, thật may mắn biết bao.

“Con phải nhớ đến sự tốt bụng của chị con đấy,” mẹ Nana dạy cô, “Nhất định phải biết đền ơn đáp nghĩa.”

“Vâng vâng ạ.”

…………

“Xong rồi, các cậu ấy nói cuối tuần chắc chắn sẽ đến.” Tần Hân đặt điện thoại xuống, liếc mắt ra hiệu với chị gái.

Nhân sự đông đủ, đường sá hanh thông, có thể mở combat bất cứ lúc nào.

Tần Duyệt lườm cô một cái, ý là bảo mọi người qua đây tụ tập, là thật sự muốn bàn công việc, cùng lắm là cảnh cáo Bạch Ninh Ninh một chút, bảo cô đừng quá đắc ý trong công việc, phải biết chừng mực.

Đừng làm như thể Tần Duyệt cô, một tổng tài đường đường, mà ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện mời người đến giúp mình xử lý bạn gái vậy.

Tần Hân cũng gật đầu ra hiệu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cô hiểu quá đi chứ – lần trước ở công ty, chị cô cũng giằng co như vậy. Mấy lời khách sáo cần nói, quy trình cần đi, đều phải làm cho đủ cả.

Thông tin trong nhà trao đổi qua lại, như sóng lượng tử vậy, náo nhiệt vô cùng.

Nhưng Bạch Ninh Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện này: “Đúng rồi chị Duyệt Duyệt, dì Trâu khi nào đi làm lại ạ?”

Tần Duyệt lườm một cái: “Dì Trâu của em vất vả như vậy, Tết nhất không cho người ta nghỉ thêm mấy ngày phép năm à?”

Cái Tết vừa mới qua, đã mong người ta quay lại rồi à.

Dì Trâu có được cô chủ như em, đúng là phúc tám đời nhà dì ấy.

“Học tỷ Ninh Ninh, chị ăn ngán đồ ăn ngoài rồi à, đừng vội,” Tần Hân chậm rãi nói, “Tuần sau dì ấy về rồi.”

“Ồ, vậy thì tốt rồi.”

Thật ra cuối tuần này dì Trâu đã về rồi, nhưng cân nhắc đến “buổi tụ tập” cuối tuần, Tần Duyệt đã đặc biệt nhắn tin, bảo dì Trâu nghỉ thêm mấy ngày.

Tiếp đó là thứ sáu, ngày cuối cùng trước cuối tuần. Bạch Ninh Ninh đến hội sinh viên, đăng ký cho đoàn đại biểu “thăm hỏi hữu nghị”.

Bạch Ninh Ninh là người nổi tiếng trong trường, ở một mức độ nào đó đại diện cho hình ảnh của Đại học Tịch Thành, cộng thêm mối quan hệ thân thiết với Ayane, “công chúa gia” của Đại học Tịch Thành, hội sinh viên đương nhiên rất niềm nở.

“Giao lưu với Đại học Nghệ thuật vào thứ hai đúng không, được rồi, chị ghi lại cho em đây.” Thư ký hội sinh viên nhanh chóng đăng ký trên máy tính.

Bạch Ninh Ninh mà, hoa khôi Đại học Tịch Thành, một trong những sinh viên nổi bật của khóa, đại diện trường “đi sứ” sang các trường khác, cũng là hợp tình hợp lý.

“Không chỉ thứ hai, mà còn có Học viện Ngôn ngữ vào thứ ba, Học viện Âm nhạc vào thứ tư nữa,” Bạch Ninh Ninh vội bổ sung, “Đều ghi vào giúp em nhé.”

Thư ký hội sinh viên hơi sững lại: “Cái này, bạn học Bạch Ninh Ninh, mấy học viện đó, chúng ta không nhất thiết phải cử người đi giao lưu đâu…”

“Không sao đâu, em nhiều thời gian, rảnh rỗi, hơn nữa cũng không có việc gì khác để làm,” Bạch Ninh Ninh suy nghĩ lại lời của giáo viên hướng dẫn lúc trước, “Cho nên em quyết định đi hết một lượt.”

“Được rồi, vậy thì…”

“Còn có hoạt động của thứ năm và thứ sáu, cũng đăng ký cho em luôn đi ạ.”

Lần này người thư ký càng kinh ngạc hơn: “Của trường cấp ba em cũng muốn đi à?”

Không được, bọn trẻ còn nhỏ…

“Không được sao,” Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu, “Có nội quy nào của trường quy định em không được đi không?”

“Cái đó thì không có…”