Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Quyển 3: Có vòng mới lớn?! - Chương 72: Thiếu nữ đội cổ vũ Bạch Ninh Ninh

Tần Duyệt nén lòng mình lại, dù sao thì vẫn chưa về đến nhà.

“Bạn em tặng em tất trắng làm gì?” Cô thản nhiên hỏi.

“Để mặc chứ ạ,” Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu, “Chứ sao nữa ạ?”

“Chị đương nhiên biết là để mặc,” Tần Duyệt tức đến bật cười, “Chị hỏi là tại sao cậu ấy lại tặng cho em mặc!”

“Vì em mặc đẹp mà,” Bạch Ninh Ninh chớp mắt, “Chị không thấy vậy sao?”

Nói rồi cô còn lắc lư đôi chân thon dài, mang chút đường cong mềm mại của thiếu nữ, cố tình làm ngay trước mặt Tần Duyệt.

Thế nào, giờ thì chị đã thấy rõ rồi chứ.

Dì Trâu đang lái xe ở phía trước, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện ở hàng ghế sau, trong gương chiếu hậu cũng thấy được nhất cử nhất động của Bạch Ninh Ninh.

Bà không khỏi thở dài, nhưng lại cảm thấy có chút vui mừng khó hiểu.

Ngày xửa ngày xưa… à thực ra cũng chỉ mới vài tháng trước, lúc Bạch Ninh Ninh mới đến nhà, cô và Tần Duyệt cũng qua lại với nhau như thế này. Cô thiếu nữ đáng bị đè, chị gái lớn nổi trận lôi đình, bắt đầu bằng trận cãi vã, kết thúc bằng trận hải chiến trong phòng.

Lâu như vậy rồi mà tài độc mồm độc miệng, sức mạnh đáng bị đè của Ninh Ninh tiểu thư không hề giảm sút so với ngày xưa.

Nghĩ đến đây dì Trâu không khỏi cảm thán, từ lúc nào mà kiểu qua lại này đã giảm bớt, thậm chí là gần như không còn. Không nghi ngờ gì nữa, đó là từ lúc Tần Duyệt nhận rõ sự thật.

Tức giận thì có ích gì, dù sao trận hải chiến cũng không thể thắng nổi, cuối cùng chỉ làm tổn thương chính cơ thể mình. Nằm trên giường hôn mê rất lâu, mở mắt ra, cô thiếu nữ đáng bị đè kia vẫn ngông cuồng như cũ, mà bạn lại chẳng thể làm gì.

Khi chấp nhận sự thật đó, cuộc sống đã bớt đi rất nhiều những màn qua lại như hôm nay. Tuy bề ngoài trông hòa hợp hơn, nhưng vẫn có chút gì đó đáng tiếc.

Thế mà hôm nay, hôm nay Tần Duyệt lại bắt đầu lại màn qua lại ngày xưa, điều này nói lên cái gì? Nó nói lên rằng cô đã tìm lại được chính mình, nhặt lại niềm tự hào của một chị gái.

Dì Trâu nhất thời có chút rưng rưng nước mắt, suýt nữa thì không nhìn rõ đường, vội vàng đưa tay lên lau.

Cố lên, Đại tiểu thư!

“Chị muốn hỏi là, người khác tặng em cái gì, em cũng mặc lên người à?” Tần Duyệt lạnh lùng nhìn… đôi chân của cô, “Trước đây là nội y, bây giờ là tất.”

“Chứ sao ạ,” Bạch Ninh Ninh cũng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn cô, “Tặng quần áo thì phải mặc, chẳng lẽ để ăn à?”

Dạ dày của loài người chúng ta hình như không tiêu hóa nổi loại sợi này đâu nhỉ.

“Vậy những bộ chị mua cho em sao em không mặc,” Tần Duyệt nổi giận, “Trong tủ trên ban công tầng trên có bao nhiêu bộ, có thấy em mặc mấy đâu!”

Bạch Ninh Ninh hơi sững người, suy nghĩ kỹ rồi nói: “Những bộ quần áo đó, có thể mặc ra khỏi phòng ngủ chỉ có một bộ, còn có thể mặc ra khỏi nhà thì không có bộ nào.”

Bộ có thể mặc ra khỏi phòng ngủ chính là bộ hầu gái mèo Nekopara, còn lại đều là mấy bộ lộng lẫy mát mẻ, thuộc loại “mặc vào cũng như không, nhưng không hoàn toàn là không mặc gì”.

“Thì em cứ mặc trong phòng ngủ là được rồi,” Tần Duyệt nghĩ ra một lý do, “Theo cách nói của em, quần áo mặc lên đẹp là được mà.”

Bạch Ninh Ninh im lặng một lát, bất giác hạ giọng: “Chị Duyệt Duyệt, có một chuyện em vẫn chưa nói, thật ra những bộ quần áo đó, em khá là thích. Sở dĩ trước giờ không mặc mấy, là vì lo cho chị thôi.”

Ngàn lời vạn chữ tóm lại một câu, Ninh Ninh rất lo cho chị.

Tần Duyệt vẫn chưa hiểu ra: “Lo cho chị cái gì?”

“Sợ chị nằm xuống rồi không dậy nổi nữa,” Bạch Ninh Ninh dang hai tay ra, “Em tưởng em nói vậy là chị hiểu rồi chứ.”

Thiệt tình, cứ bắt người ta phải nói thẳng ra.

Tần Duyệt cảm thấy cơn giận của mình đã đầy, lồng ngực phập phồng như sóng lớn cuộn trào. Nhưng ngay lúc này, cô lại thản nhiên đến lạ.

“Được, hôm nay em không cần lo cho chị, bộ quần áo mới lần trước nói mua cho em cũng đã mua rồi, em đừng có mà không mặc,” cô nói từng chữ một, “Với lại, đừng có giữa đường mà ‘meo meo’, tối nay không chấp nhận đầu hàng.”

Bạch Ninh Ninh chớp mắt, lập tức bừng tỉnh.

Ồ, ra là vậy, thảo nào vừa lên xe chị gái đã nổi giận vô cớ, còn nói một tràng những lời khó hiểu. Rõ ràng mình đã trả lời theo đúng sách “Trí tuệ cảm xúc”, nhưng cơn giận của chị gái không những không nguôi, mà còn ngày một lớn hơn.

Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra chị gái muốn lăn giường, thế là bèn đi lại một lượt thứ tự “trò chuyện → tức giận → không thể kiềm chế → về phòng lăn giường” ngày trước.

Bạch Ninh Ninh không khỏi lắc đầu thở dài, thầm nghĩ đôi ta cũng là vợ chồng già rồi, còn đi theo thứ tự làm gì nữa. Người ta đi đánh đoàn lâu năm đều dùng chiêu thức tỉnh hạ gục trong nháy mắt, chỉ có đội tân thủ mới cần làm theo cách thức.

Huống hồ chị hiếm khi tự nguyện nộp lương thực, em nào có thể không nhận chứ.

Chiếc Mẹc bự nhanh chóng về đến nhà, Bạch Ninh Ninh thậm chí không đợi Tần Duyệt, một mình chạy vào trước, cởi đồ rồi ngâm mình trong bồn nước nóng.

Ba môn thi lận đó, cho dù là tham gia cho có lệ cũng mệt lắm chứ bộ.

Tắm xong, cô quấn khăn tắm đi thẳng ra ngoài, vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Tần Duyệt đang bày một bộ quần áo.

Trên dưới tách rời, vải vóc cực ít, còn có mấy đường viền hoa văn khó hiểu, quả nhiên là loại đồng phục cổ vũ trong anime.

Thấy cô về, Tần Duyệt ném bộ đồ lên giường: “Mặc vào!”

Bạch Ninh Ninh cầm lấy chút vải ít ỏi kia, do dự một lúc rồi nói: “Mặc bộ này vào, đổi được một mạng chứ ạ?”

“Câu này lúc đầu em đã nói rồi, bây giờ lại nói lại, là muốn chế nhạo chị à,” Tần Duyệt hừ lạnh, “Mau mặc vào!”

Thôi được rồi, mặc thì mặc. Bạch Ninh Ninh vừa cởi khăn tắm, vừa khẽ thở dài, chị gái không hiểu ý mình rồi.

Trước đây nói đổi một mạng, là chỉ mạng của mình, dù sao lúc đó mình mới “ra mắt”, sức mạnh chiến đấu khác biệt không lớn. Nhưng ngày nay tháng nọ, người bị đổi mạng có khi lại là chị đó.

Mặc xong bộ đồ cosplay cổ vũ, Bạch Ninh Ninh còn ngắm mình trong gương một lúc, thầm nghĩ mình quả nhiên là mỹ thiếu nữ tuyệt trần, mặc đồ gì cũng siêu sẹc sẹc… à không, khụ, siêu xinh đẹp.

Khi cô quay đầu lại, phát hiện trong tay Tần Duyệt có thêm một thứ.

“Đó là…”

“Jakiro, một sản phẩm hài hòa giữa sức người và công nghệ,” Tần Duyệt từ từ tiến lại phía cô, “cũng là một con át chủ bài.”

Bạch Ninh Ninh chớp mắt: “Nhưng cái đó mệt lắm.”

Nói là công nghệ, nhưng thật ra cũng chỉ có vật liệu là liên quan đến công nghệ, không có tự động hóa thì chẳng phải vẫn dựa vào sức người sao.

Tần Duyệt cười lạnh: “Em lo cho chị à? Yên tâm đi, sức lực của chị dù có tệ đến đâu, cũng hơn một người vừa mới thi ba môn thể thao.”

“Vậy sao, thế thì được thôi,” Bạch Ninh Ninh nhìn quanh, “Chị Duyệt Duyệt, lúc chị mua bộ đồ này, chắc là có tặng kèm bông cổ vũ nhỉ… em thấy rồi, ở kia kìa.”

Cô nhặt chiếc túi dưới đất lên, lấy ra hai quả “bông cổ vũ của đội cổ vũ”, đặt bên cạnh gối trên giường.

Tần Duyệt có chút khó hiểu: “Em lấy cái đó làm gì?”

Bạch Ninh Ninh khẽ nhếch môi, nụ cười của thiếu nữ đẹp tựa nắng ấm ngày đông.

“Nếu lát nữa chị không trụ nổi, em có thể cổ vũ cho chị,” cô nghiêm túc nói, “Giống như một đội cổ vũ thực thụ vậy.”

“…”

Tần Duyệt hít một hơi thật sâu, giơ Jakiro trong tay lên, như thể đang giơ cao ngọn giáo giết thần.

Mẹ kiếp, một đòn Trời Đổ giáng xuống!