“Thật sao,” Tần Hân quả nhiên hơi giật mình, “Xem ra suối nước nóng được mở sớm là do chị gái yêu cầu, cũng biết chơi thật đấy.”
Tư Ấu Tuyết nghe vậy nghĩ ngợi, rồi đột nhiên lên tiếng: “Bình thường trong cuộc sống chắc cũng biết chơi lắm nhỉ.”
“Cái gì?”
“Ý tôi là, chị gái cô và Bạch Ninh Ninh bình thường trong cuộc sống chắc cũng biết chơi lắm,” Tư Ấu Tuyết thản nhiên nói, “Tôi nghe nói cô cũng ở chung, chắc hẳn sẽ thường xuyên bắt gặp nhỉ.”
Tần Hân nhíu mày.
Tại sao lại đột nhiên nói chuyện này, lẽ nào, thân phận gái thẳng của mình bị nghi ngờ rồi sao?
“Cũng bình thường thôi, tuy thỉnh thoảng có bắt gặp,” Tần Hân giả vờ bình tĩnh, “Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tôi cả.”
Dù sao thì tôi là gái thẳng mà, đúng không.
Tư Ấu Tuyết chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Đi hết con đường nhỏ lát gỗ, đẩy cửa phòng ra, hơi ấm từ sàn nhà dần dần lan lên lòng bàn chân.
Đến nơi rồi.
Hai người mỗi người chọn một cái tủ, cởi quần áo, quấn khăn tắm, gần như cùng lúc bưng chậu gỗ bước ra, cứ như đã hẹn trước với nhau.
Chỉ có điều lần này cả hai đều không nói gì, Tần Hân còn vô thức đánh giá đối phương.
Tư Ấu Tuyết đúng là thẳng thật, dáng người mảnh mai vì phần ngực có hơi phẳng, nên trông cả người thẳng tắp, giống như cột điện ven đường vậy.
Gái thẳng thực thụ, đến cả phương diện vật lý cũng thẳng.
Vì đã gặp nhau ở đây, cũng không tiện đi một mình, hai người bèn đến cửa, đồng thời đẩy cánh cửa gỗ của suối nước nóng ra—
“Nói ăn là ăn ngay, chị Duyệt Duyệt, có phải bình thường chị đói lắm không, mới ngày đầu về nhà cũ đã ăn không no rồi, em có cần nói với cô chú một tiếng, để bữa sau họ xới thêm cơm cho chị không?”
“Ưm, ưm (tiếng ăn uống).”
“Ký ức trẻ sơ sinh trỗi dậy rồi à? Lớn tướng rồi mà còn như vậy, là hiệu ứng bù trừ phải không. Em phải hỏi dì xem có phải tuổi thơ của chị không hạnh phúc, lớn lên bằng sữa bột không đấy?”
“Ưm, ưm.”
Tần Hân và Tư Ấu Tuyết đứng ở cửa, cả người… cả hai người đều sững sờ.
“Các chị… đang làm gì vậy?” Tần Hân không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Tuy từ góc độ của cô, có thể thấy được phong cảnh rất đẹp, giống như cắm trại bên bờ hồ dưới chân núi, ngắm cảnh núi tuyết tuyệt mỹ dưới ánh bình minh.
Nhưng hôm nay không được, không thể đắm chìm trong đó, bên cạnh đang đứng một người nghi ngờ thành phần của mình, nhìn lâu sẽ bị cô ta vạch trần mất!
Tần Hân nghĩ vậy, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. Cũng may là Bạch Ninh Ninh bình thường ở nhà hay mặc đồ ngủ đi qua đi lại trước mặt Tần Hân, khiến cô có được một chút kháng thể.
Ít mấy cũng là độ dẻo dai, có thể giảm thời gian bị khống chế!
Nhưng Tần Hân không biết rằng, Tư Ấu Tuyết cũng chẳng khá hơn cô là bao, ánh mắt cũng bị khống chế mất mấy giây, vừa mới hoàn hồn lại.
“Không làm gì cả,” Tần Duyệt buông miệng, cũng buông tay ra, thản nhiên nói, “Chỉ là ngâm suối nước nóng thôi.”
Đến hai cô gái thẳng thì có gì mà sợ, cùng lắm là hơi ngại một chút thôi.
Tần Hân lặng lẽ đảo mắt, thầm nghĩ chị mà là ngâm suối nước nóng à, dùng miệng để ngâm sao?
Tư Ấu Tuyết lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn, khẽ gật đầu với Tần Duyệt: “Chị Tần Duyệt, Bạch Ninh Ninh, Dì Tần nói suối nước nóng mở rồi, bảo chúng tôi nếu có hứng thú có thể qua thử.”
Người đang ngâm mình trong suối nước nóng này là sếp trực tiếp và sếp tổng của mình, dù thế nào đi nữa, cứ giải thích trước một câu, tỏ vẻ mình không cố ý.
Còn về chuyện tại sao vừa rồi lại nhìn chằm chằm vào gối của sếp trực tiếp mất mấy giây, chuyện này lát nữa sẽ từ từ nghĩ, dù sao cũng không ai phát hiện.
“Nếu đã đến rồi, thì xuống ngâm đi.” Tần Duyệt nói.
Bị người khác bắt gặp chuyện tốt, cô có hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã thể hiện ra phong thái của chị cả nhà họ Tần.
Hai cô gái chọn một hồ bên cạnh, không gần cũng không xa, từ từ ngâm mình xuống. Tần Duyệt thì ra khỏi suối nước nóng, quấn khăn tắm đi ra ngoài.
“Hai người ngâm đi, chị ra ngoài trước đây.”
Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu: “Vậy em cũng…?”
“Không cần, em cứ ngâm đi,” Tần Duyệt nói, “Chị có việc ra ngoài, em không có việc gì thì cứ chơi tiếp.”
“Nhưng mà,” Bạch Ninh Ninh ngây thơ chớp mắt, “chuyện cần làm vẫn chưa xong mà?”
Vẫn chưa xong, ý là…
Tần Duyệt thoáng ngẩn ngơ, suýt chút nữa là kéo cô đi cùng rồi, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cơn đau mỏi mơ hồ truyền đến từ thắt lưng khiến cô bình tĩnh lại.
“Không, hôm nay đủ rồi, chuyện chưa xong để lần sau.”
Nói xong cô không cho Bạch Ninh Ninh cơ hội nói thêm, quay đầu bỏ đi, nhanh chóng rời khỏi suối nước nóng.
Bạch Ninh Ninh ngơ ngác nghiêng đầu, hay thật, đánh đoàn mà cũng lưu game được, lần sau đánh tiếp, khe nứt thời không à.
“Học tỷ Ninh Ninh,” Tần Hân hỏi, “Hai chị vừa rồi làm gì vậy ạ?”
Tuy đã nhìn một lúc lâu, nhưng vì quá kinh ngạc, nên ngược lại không nhìn rõ là đang làm gì.
“Không có gì, chị của cô đói rồi,” Bạch Ninh Ninh thản nhiên nói, “Ăn bánh bao suối nước nóng thôi.”
Cô thầm nghĩ, Tần Hân là một cô gái thẳng ngoan ngoãn, có nói ra cũng không hiểu ý gì, nên nói ra chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Tần Hân không nói gì nữa.
Thì ra chị gái vừa rồi đang làm chuyện đó, chậc, thật đáng ghen tị.
Có cách nào để mình cũng thử được không nhỉ, chuyện này đâu phải là “bôi thuốc” có thể làm được.
Trong ba cô gái đang ngâm mình trong suối nước nóng, ngoài Bạch Ninh Ninh đang vô tư tận hưởng, hai người còn lại đều có tâm trạng phức tạp.
Đặc biệt là Tư Ấu Tuyết với vẻ mặt lãnh đạm, dáng vẻ của một mỹ nhân băng giá, lúc này đây, cô đang trải qua một cuộc tự vấn quan trọng nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời mình.
Tại sao vừa rồi lại bị phong cảnh núi tuyết thu hút ánh mắt? Chuyện này không đúng, hoàn toàn không đúng.
Giống như đã giải thích với bố mẹ, trước đây ở ký túc xá đại học, bạn cùng phòng cũng thường xuyên đi qua đi lại trước mặt. Nhưng Tư Ấu Tuyết không những không muốn nhìn, mà còn cảm thấy phiền phức.
Cô là một gái thẳng sắt đá, tuy chưa từng yêu đương, cũng không có chàng trai nào mình thích, nhưng vẫn có thể chắc chắn về điều này. Tại sao có thể chắc chắn ư? Vì Tư Ấu Tuyết chưa bao giờ dùng tài liệu về con gái để thỏa mãn bản thân.
Hồi đại học, có một lần bạn cùng phòng đùa giỡn, kéo mọi người cùng xem truyện bách hợp. Kết quả lúc đó những người khác ít nhiều đều có cảm xúc, ngay cả cô bạn cùng phòng đã có bạn trai cũng có một chút.
Chỉ có Tư Ấu Tuyết là không hề có động tĩnh.
Bạn cùng phòng nói có cảm xúc là hiện tượng bình thường, không liên quan đến việc thích ai. Còn về phản ứng của Tư Ấu Tuyết, các bạn cùng phòng cũng tỏ ra quan tâm—
‘A Tuyết, cậu đây không phải gái thẳng, cậu là… lãnh cảm thì phải?’
Nhưng hôm nay, ánh mắt lại bị khống chế mất mấy giây… Khoan đã, đúng rồi, chỉ là nhìn thêm vài giây thôi, cơ thể không có cảm xúc gì cả.
Đúng, đừng dễ dàng nghi ngờ bản thân như vậy, chỉ là vì cảnh tượng vừa rồi quá chấn động, nên mới nhìn thêm một chút. Trên mạng chẳng phải có cái meme sao, cái gì mà “Lạ quá, chà, phải nhìn thêm cái nữa.”
Đây là bản tính của con người, không thể nói lên rằng mình có vấn đề.
Tư Ấu Tuyết đã tìm được luận điểm và luận cứ, dần dần thuyết phục được chính mình.
Chỉ cần cơ thể không có cảm xúc, thì không cần lo lắng về thành phần của mình…
Đột nhiên ào một tiếng, Bạch Ninh Ninh xuống nước ngay bên cạnh cô.
“Tư Ấu Tuyết, cô có rảnh không,” thân thể mềm mại của thiếu nữ áp sát lại gần, “chúng ta bàn chuyện công việc nhé?”
