Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16686

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 930

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Quyển 2: Sắp ra khơi rồi - Chương 69: Cứ thế mà phát huy

Trên đời này, có thể hưởng ké là một cái phúc.

Trên đường đời, người ta luôn phải đối mặt với đủ loại gian nan, trắc trở, khó khăn và thất bại, chỉ dựa vào sức một người thì rất khó giải quyết được tất cả. Tục ngữ có câu, ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè. Nếu có một chiếc đùi lớn đặt ngay trước mặt, thì phải ôm lấy ngay, cái gì đáng hưởng thì cứ hưởng.

Nhất là khi chiếc đùi ấy vừa thơm, vừa trắng, vừa mềm, lại càng không thể buông tay.

Mặc kệ hết thảy, chỉ có một chữ — Hưởng!

“Nói thì nói vậy,” Tần Duyệt bất lực nhìn cô gái trên đùi mình, “Em có thể tập trung một chút được không?”

Bạch Ninh Ninh vừa nghịch điện thoại vừa thong thả nói: “Dù sao cũng vậy cả mà, có làm chậm trễ việc cọ xát đâu.”

Dù sao thì cái cần động vẫn đang động, làm thêm chút việc khác cũng chẳng có gì sai cả. Nếu bây giờ mà không có điện thoại để chơi, thì chán chết đi được.

Tần Duyệt sắp bung nút rồi: “Lần trước ở quê, em làm chuyện này không phải mệt lắm sao, tại sao bây giờ…”

Bây giờ lại đột nhiên trở nên thong dong đến vậy.

Bạch Ninh Ninh bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu: “Lần trước ấy ạ, có sao?”

“Có,” Tần Duyệt nghiến răng, “Mệt đến mức cứ rên hừ hừ, cơm tối cũng không muốn ăn.”

“Ồ,” Bạch Ninh Ninh bình thản nói, “Em giả vờ đó.”

“…Em?!”

“Cơm tối không muốn ăn là vì hôm đó không đói,” Bạch Ninh Ninh tiếp tục nghịch điện thoại, đương nhiên cái cần động vẫn đang động, “Tình hình chính là như vậy đó.”

Không giả vờ nữa, lật bài ngửa luôn, thật ra chẳng mệt chút nào.

Tần Duyệt nổi giận, làm gì có ai vừa làm chuyện này vừa chơi điện thoại chứ, có biết tôn trọng là gì không, cậu có lịch sự không vậy hả?

“Không được chơi điện thoại,” cô ra lệnh, “Bỏ xuống!”

Bạch Ninh Ninh ngây thơ nhìn cô: “Nhưng không chơi điện thoại thì không có gì làm, chán lắm ạ.”

Thế này mà em còn thấy chán à!

“Tóm lại là không được chơi,” Tần Duyệt nghiến chặt hàm răng bạc, “Không có gì làm thì nói chuyện với chị!”

“Được thôi,” Bạch Ninh Ninh bực bội đặt điện thoại xuống, “Chị muốn tám chuyện gì?”

“Tám chuyện tiền nong, em đột nhiên cần tiền làm gì.” Tần Duyệt thuận miệng hỏi.

“Mua đồ chứ sao ạ,” Bạch Ninh Ninh ngáp một cái, “Tuần sau em phải tham gia hoạt động CLB trong kỳ nghỉ lễ ngắn, cần một ít tiền.”

Kỳ nghỉ lễ ngắn, đúng rồi, nói đến kỳ nghỉ lễ ngắn.

“Hoạt động CLB của các em, không lẽ chiếm hết cả kỳ nghỉ à.” Tần Duyệt nói.

“Đương nhiên là không rồi,” Bạch Ninh Ninh trả lời, “Chỉ hai ngày thôi ạ.”

Lễ hội anime vốn cũng chỉ kéo dài hai ba ngày, đi chơi một ngày rưỡi là gần đủ. Ngày đầu tiên thì háo hức, ngày thứ hai thì check-in, đến trưa là có thể về nghỉ ngơi, sắp xếp lại ảnh ọt chụp trong hai ngày, cái nào cần đăng Weibo thì đăng Weibo, cái nào cần đăng lên trang cá nhân thì đăng lên trang cá nhân. Ai muốn kết bạn thì kết bạn, ai muốn xin ảnh ọt thì xin ảnh ọt.

Tóm lại hai ngày là đủ.

Người bình thường còn phải dành thêm thời gian để chỉnh ảnh, nhưng Bạch Ninh Ninh nghĩ lại, mình chắc không cần chỉnh ảnh đâu, cứ đăng thẳng thôi.

Hoa khôi số một Bảng xếp hạng hoa khôi Đại học Tịch Thành, chính là ngông cuồng như vậy đó.

“Hai ngày à.”

Tần Duyệt thầm tính toán, kỳ nghỉ lễ ngắn có tận bảy ngày, trừ đi hai ngày, vẫn còn nguyên năm ngày. Ngoài việc dùng Jakiro để quyết đấu, còn có thể dành ra mấy ngày đi chơi cùng nhau, cũng tốt.

“Được thôi, cho em nghỉ hai ngày, về sớm một chút.”

“Vâng vâng ạ.”

Cuộc trò chuyện không kéo dài thêm, vì Tần Duyệt đã hơi mệt, sự chú ý cũng tập trung cả vào việc cọ xát. Trong tình trạng này, cô đương nhiên không thể ngăn Bạch Ninh Ninh chơi điện thoại được nữa.

Một lúc sau, thân thể ngọc ngà của chị gái run lên, mắt nhắm lại, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Bạch Ninh Ninh vui vẻ trèo xuống, cầm điện thoại nằm bên cạnh, vẻ mặt có phần khoan khoái.

Tuy trời đã khuya, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, có thể làm xong nhiệm vụ hàng ngày của game mobile rồi hẵng ngủ.

Việc cần làm thì làm, lúc cần ngủ thì ngủ, rồi Zzzz

Ngày lại ngày trôi qua, vô cùng bình yên, vì tuần sau là kỳ nghỉ lễ ngắn, nên các bạn học ít nhiều đều mắc phải “Hội chứng trước kỳ nghỉ”.

Bạch Ninh Ninh đặc biệt nghiêm trọng, lên lớp để chơi điện thoại, chơi điện thoại để chờ tan học, tan học để về nhà, về nhà để đi ngủ.

Ôm thân thể ngọc ngà tinh xảo của chị gái ngủ, vẫn là thoải mái nhất.

Đôi khi cô cảm thấy chơi điện thoại dưới gầm bàn, tư thế không được thoải mái cho lắm. Vì gối lớn, nếu không đặt gối lên bàn để đệm, lực tác động sẽ rất lớn, cả vai và cổ đều khó chịu.

Thế là cô quyết định đặt thẳng điện thoại lên bàn mà chơi.

Tư thế ngông nghênh đó, đến giáo viên cũng không nhìn nổi nữa, bèn gọi cô lên bảng giải bài.

Bàn tay ngọc ngà cầm bút lông, xoẹt xoẹt viết ra quá trình giải bài hoàn hảo trên bảng trắng, rồi ung dung quay người về chỗ ngồi.

“Đại Bạch Viên, cậu đỉnh quá,” Quan Thiến sùng bái nói, “Thầy giáo chỉ biết tức anh ách, chẳng làm gì được cậu.”

Bạch Ninh Ninh cười lạnh một tiếng: “Cũng thường thôi, có khó gì đâu.”

Dù sao thì bộ giáo trình cũng mấy năm rồi chưa thay đổi, toàn là những bài cô đã làm ở kiếp trước, đáp án đều như nhau cả.

Cứ như vậy, những ngày tháng chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng đến thứ Bảy.

Hội chứng trước kỳ nghỉ, ai cũng mắc phải, không chỉ riêng học sinh. Bạch Ninh Ninh còn đang nghĩ có nên đến công ty xem tiến độ dự án không, thì vừa gọi điện cho Tư Ấu Tuyết đã nghe—

“Thư ký Bạch, sắp nghỉ lễ ngắn rồi, mọi người đều đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị nghỉ lễ. Nếu hôm nay chị đến, chắc sẽ không thấy được cảnh ai nấy đều chăm chỉ làm việc đâu ạ.”

“Vậy… được thôi.”

Nhưng cũng phải thôi, sắp nghỉ lễ rồi, ai mà còn hăng hái làm việc chứ, chỉ có Nana, cô bé loli ngốc nghếch này vẫn đang chăm chỉ vẽ vời.

【Ninh Ninh không biết】: Cục cưng ơi, đồng nghiệp nghỉ hết rồi, em cũng cho mình nghỉ một hôm đi, nghỉ lễ xong rồi vẽ tiếp.

【Nana sắp xong rồi】: Không được đâu ạ Đại học tỷ, nghỉ lễ xong là phải bận đi học rồi, không có nhiều thời gian vẽ nữa đâu. Tranh thủ lúc nghỉ lễ có nhiều thời gian, em phải vẽ thêm một chút.

Đấy, con bé chủ kiến quá mà.

Buổi tối lúc ăn cơm, Tần Duyệt bâng quơ hỏi: “Mai em phải ra ngoài mua đồ à?”

“Học tỷ Ninh Ninh được CLB tổ chức đi Lễ hội anime, chắc là cần mua nhiều đồ lắm ạ,” Tần Hân trả lời thay cô, “Ví dụ như đồ cosplay chẳng hạn.”

“Đồ cosplay?” Tần Duyệt nhìn lên ban công tầng hai, “Trong nhà không phải có nhiều lắm sao, sao còn phải mua mới.”

Sao nào, đồ cosplay chị mua cho em chẳng lẽ không đủ loại à?

Bạch Ninh Ninh đảo mắt một vòng: “Chị Duyệt Duyệt, chị nghĩ kỹ lại xem, những bộ đồ đó em có thể mặc ra ngoài được không? Giữa thanh thiên bạch nhật ấy.”

Chuyện gì cũng phải dùng não để nghĩ, chứ không phải dùng gối chứ.

Khóe miệng Tần Duyệt giật giật, nghĩ kỹ lại thì đúng là vậy, những bộ đồ đó đều là mua để Bạch Ninh Ninh mặc cho mình xem, ngoài mấy bộ đặc biệt có thể mặc ở phòng khách, ví dụ như bộ hầu gái Nekopara sô-cô-la mặc lần đầu, những bộ khác đều chỉ có thể mặc trong phòng ngủ, và đều là đồ “chiến đấu”.

Ho một tiếng, mặt lạnh cũng phải đỏ lên.

Cô cầm điện thoại lên, suy nghĩ hồi lâu, rồi nhập “2000” vào bao lì xì.

Cho nhiều quá sợ tiểu trà xanh nhất thời không dùng hết, lại phải chờ mãi mới đến lần giao dịch tiếp theo.

“Thù lao em lấy lòng chị mấy hôm trước gửi cho em rồi đấy,” cô lạnh nhạt nói, “Làm tốt lắm.”

Bạch Ninh Ninh ngơ ngác chớp mắt, thầm nghĩ vừa cọ xát vừa chơi điện thoại mà cũng gọi là làm tốt sao?

Được thôi, vậy lần sau sẽ cố gắng hơn nữa.