Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Quyển 4: Vui đau như cắt?! Lật ngược cái kết! - Chương 65: Chuẩn bị đàm phán

Tần Duyệt nhất thời tức đến nghẹn lời, nửa ngày không nói được câu nào.

Thật lòng mà nói, vụ nổ banh xác lần này đã giáng một đòn rất mạnh vào cô, tức giận nhưng lại không thể nổi trận lôi đình — vì trong thành phần của phe bên kia, có người mà cô không muốn đối mặt nhất.

Người thân cận nhất, em gái ruột cùng chung sống dưới một mái nhà. Trước đây vì đủ loại lý do mà tình cảm không tốt, gần đây cuối cùng cũng có dấu hiệu hòa giải và thân thiện. Khó khăn lắm mới được như vậy, lẽ nào nói lật mặt là lật mặt ngay.

Rồi đến người bạn nối khố thuở nhỏ, cho đến vài tiếng trước vẫn là người bạn mà cô vô cùng tin tưởng, Tư Ấu Tuyết. Thẳng thắn mà nói, Tần Duyệt bình thường có thể rủ đi trò chuyện tâm sự cũng không nhiều, chính xác thì chỉ có hai người, một là Bác sĩ Trần, một là Tư Ấu Tuyết.

Giờ thì “bụp” một tiếng, chỉ còn lại một nửa — trừ khi cô cân nhắc đề nghị của em gái.

“Chị bây giờ khó xử lắm nhỉ, dù là phương diện nào cũng vậy,” Tần Hân tiếp tục thuyết phục, “Nhưng chị không phải là hoàn toàn không có cách, chỉ cần chị lùi lại một chút, nhường một bước thôi.”

Tần Duyệt bực bội nói: “Có ai nhường bước kiểu này không?”

“Có chứ, chỉ là cho tụi em một cơ hội thôi,” Tần Hân lặp lại một lần nữa, “Không phải cướp đoạt, chỉ là góp cổ phần mà thôi.”

Chiếc bánh kem dâu tây lớn như vậy, một mình chị ăn sao hết được, phải chia cho người khác một phần chứ.

Tần Duyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thở ra một hơi dài:

“Đưa chị đi gặp họ, gặp rồi nói sau.”

…………

Sau khi Tần Hân rời đi, Tư Ấu Tuyết vẫn không thể gắng gượng được nữa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, vội được Ayane dìu vào phòng nghỉ ngơi một lát.

Cô gái vừa nằm xuống đã nhanh chóng thiếp đi, trong mơ đầu tiên cô mơ thấy Tần Duyệt, ánh mắt như gió lạnh thấu xương.

Cô ấy nói, tôi rất thất vọng về cậu, bảo cậu đến làm nằm vùng, chứ không phải để cậu nằm vùng rồi tiện thể cuỗm luôn bạn gái của tôi.

Vô cùng thất vọng!

Tư Ấu Tuyết sợ đến mức giật mình tỉnh giấc, lập tức rơi vào giấc mơ thứ hai, trong mơ không có Tần Duyệt, nhưng có Ayane. Cô ấy nói cô ấy cũng rất thất vọng, đối xử với cậu tốt như vậy, không ngờ cậu lại là nằm vùng.

Chỉ thấy trên vai Ayane bỗng xuất hiện hai dải lụa đỏ, trên đó có hai hàng chữ.

Vế trên viết: Nghĩa bạc vân thiên, khó địch lợi dục hun tâm.

Vế dưới viết: Tự tay giết phản đồ, thề phải thanh lý môn hộ.

Rồi một thanh đao lớn bổ thẳng xuống đầu —

“A!”

“Sao thế, sao thế,” Ayane lo lắng đẩy cửa vào, “Tư Ấu Tuyết, có chuyện gì vậy?”

“Không, không có gì,” Tư Ấu Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, lau mồ hôi lạnh, “Bên Tần Hân, có tin tức gì chưa?”

Cô rất khó xử, một bên là người bạn quen biết từ nhỏ, quan hệ luôn rất tốt. Bên còn lại tuy mới quen không lâu, nhưng đối phương lại đối xử với cô cực tốt, là người chị em rất trượng nghĩa.

“Cũng ổn,” Ayane lúc này lại thở phào nhẹ nhõm, “Tớ nhận được tin nhắn của Tần Hân, nói là có thể thương lượng.”

Tư Ấu Tuyết khẽ kêu lên một tiếng, thở ra hơi thơm như lan, cảm giác như một luồng khí trong lồng ngực đã níu mạng cô trở về.

Một lát sau, Tần Hân lại gửi thêm một vài thông tin chi tiết hơn, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng, và bàn bạc trước một chút.

Ayane lập tức vỗ ngực bảo không vấn đề gì, ngày mai sẽ đặt tiệc ở tửu lầu lớn nhất quảng trường trung tâm, đợi cậu đến nói chuyện.

Thân là “chị đại” trong nhóm này, dù bây giờ vẫn còn hơi run, nhưng tuyệt đối không thể lùi bước, cô phải thể hiện ra khí thế.

…………

Buổi tối, về Thủy Duyệt Đình Uyển ăn cơm nghỉ ngơi, Tần Duyệt biểu hiện như thường, Bạch Ninh Ninh cũng không phát hiện có vấn đề gì.

Tại sao Tần Hân lại đột nhiên rời khỏi nhà Ayane sớm, tại sao buổi tối cả nhà ba người không ai nói với ai câu nào, cô cũng không nhận ra, trong đầu vẫn toàn là công việc quay video với Nana ban ngày.

Thật tốt quá, engine vật lý của game có thể hoàn thiện hơn nữa, mọi người chắc cũng sẽ vui hơn.

Khi cô đi tắm cho thơm tho, quấn khăn tắm đi ra phòng khách, Tần Duyệt liền không vui nổi nữa.

Chết tiệt, trước đây chưa từng để ý, Bạch Ninh Ninh ở nhà ăn mặc quá mát mẻ, hoàn toàn không coi Tần Hân là người ngoài. Trước đây nghĩ Tần Hân là gái thẳng nên không sao, nhưng bây giờ biết được sự thật, Tần Duyệt thật sự muốn hộc máu.

Dã tâm của Tần Hân có thể bành trướng đến mức này, Bạch Ninh Ninh ngày nào cũng mặc có chút vải, Đại Bạch Viên cứ lượn qua lượn lại trước mặt nó, nói không có chút trách nhiệm nào là tuyệt đối không thể.

Thế là Tần Duyệt không nhịn được bực bội nói: “Cậu mặc có thế này mà đi ra ngoài à?”

“Chứ sao ạ,” Bạch Ninh Ninh chớp chớp mắt, “Còn phải mặc gì nữa?”

Trong nhà bật máy sưởi, ấm áp lắm mà.

“Cậu cứ quấn khăn tắm đi ra ngoài thế à!”

“… Chúng ta không phải đang ở nhà sao.”

“Nhà, trong nhà cũng có người… Thôi bỏ đi, tôi lười nói với cậu mấy chuyện này,” Tần Duyệt uống một ngụm nước nóng để bình tĩnh lại, “Tôi hỏi cậu, ra ngoài sao không chú ý một chút… sao không biết bảo vệ bản thân cho tốt.”

Người ta bảo cậu ở lại qua đêm thì cậu ngủ, người ta bảo cậu uống rượu thì cậu uống, chơi xong thì nằm ườn ra giường, người ta muốn làm gì thì làm à.

Bạch Ninh Ninh ngơ ngác: “Bảo vệ bản thân gì ạ?”

“Là lúc cậu ra ngoài chơi với người khác ấy,” Tần Duyệt gợi ý, “Lúc đến nhà người khác chơi.”

“Có gì mà phải chú ý đâu ạ,” Bạch Ninh Ninh thản nhiên nói, “Đều là bạn bè cả mà.”

Bạn bè cái búa!

Tần Duyệt tức muốn điên, thầm nghĩ cậu coi họ là bạn, còn họ thì coi cậu là công cụ để lăn giường, chỉ muốn lăn một vòng trên ga giường với cậu thôi.

Thế mà còn ở đây bạn bè!

Tần Duyệt tức lắm, vừa tức sự xảo trá của mấy cô gái kia, vừa tức Bạch Ninh Ninh không có chí tiến thủ, không có chút cảnh giác nào, chỉ muốn xử lý cô ngay bây giờ, để cô hiểu rõ thế gian này hiểm ác đến nhường nào.

Còn về xử lý thế nào, đừng hỏi, hỏi là giải trừ phong ấn.

Nhưng nghĩ lại, mấy đứa nhóc con đáng ghét kia ngày mai đặt tiệc đàm phán, thời gian hình như là buổi sáng, Bạch Ninh Ninh tối nay không thể đụng vào được.

Không những không thể đụng vào, mà còn phải ngủ sớm.

Thế là Tần Duyệt nghĩ một lát, cuối cùng chỉ đưa tay vỗ vào chiếc gối của cô gái: “Cậu nhớ đấy cho tôi, đợi ngày mai tôi về sẽ xử lý cậu đàng hoàng!”

Bạch Ninh Ninh ôm chiếc gối rung lắc không ngừng, ngây thơ nghiêng đầu.

Ý gì vậy, nhớ cái gì cơ.

Em không biết.

Tối về phòng, lên giường đi ngủ, Bạch Ninh Ninh vừa định sáp lại gần, thì phát hiện Tần Duyệt đang tức giận ôm một cái gối.

Cái gối thật sự, loại bằng bông gòn.

“Chị sao thế?” Bạch Ninh Ninh chớp chớp mắt.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm, lo lắng, và cả sự trong sáng.

Tần Duyệt nhắm mắt lại, không muốn nhìn, nhìn là lại muốn đè… lại muốn xử lý cô!

“Không sao, ngủ đi,” cô lạnh lùng nói, “Mau ngủ đi, bắt đầu từ ngày mai, không chừng cậu sẽ không còn những ngày được ngủ thoải mái như thế này nữa đâu!”

“?”

Bạch Ninh Ninh to lớn có rất nhiều dấu hỏi nhỏ, nhưng đèn đã tắt, người đã ngủ… dù là ngủ thật hay giả vờ ngủ, tóm lại là không muốn nói chuyện nữa.

Thôi được, vậy em cũng ngủ.

Zzzz

Tuần thứ hai của kỳ nghỉ đông, một buổi sáng mùa đông bình thường, Bạch Ninh Ninh vươn vai, tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp.

Giấc ngủ của cô trước nay luôn rất tốt, cho dù không thức khuya, buổi sáng cũng phải ngủ một mạch đến ít nhất chín giờ.

“Chào buổi sáng, chị Duyệt… chị Duyệt Duyệt?”

Chị Duyệt Duyệt không thấy đâu, dường như đã dậy từ rất sớm để ra ngoài.