Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

18 633

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2418

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6989

Quyển 6: Ừm... - Chương 55: Hiểu cái gì mà hiểu

Kiên trì là một đức tính tốt đẹp, bởi vì nó rất khó để làm được.

Kiên trì có thể dẫn đến thành công, cũng có thể dẫn đến thất bại. Nhưng nếu bạn từ bỏ sự kiên trì, bạn sẽ phát hiện ra —

Cũng khá là tốt.

Vốn dĩ, Tô Dao không nhắc đến chuyện này, Bạch Ninh Ninh cũng chẳng nghĩ đến phương diện đó. Nhưng giờ đây, nhìn Tô Dao ngoan ngoãn ngồi kiểu vịt trước mặt mình, trong lòng Bạch Ninh Ninh có chút nóng lên.

Lẽ nào đây chính là, trình giả lập chị gái trong truyền thuyết?

Đúng vậy, bây giờ cô, Bạch Ninh Ninh, mới là chị gái!

Thật ra, lúc ngủ, có đôi lần Bạch Ninh Ninh quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của chị gái, cô đã nghĩ, nếu hai chúng ta đổi vai cho nhau, em sẽ để chị… sẽ có trải nghiệm như thế nào nhỉ?

Nói cho có lý nào, một em gái ngực bự mềm mại đáng yêu nằm bên cạnh, mình có thể tùy ý phát huy, cảm giác đó chắc chắn không tồi.

Giống như bây giờ, Tô Dao khép hai đùi lại, ngồi kiểu vịt trước mặt cô, đôi mắt tựa dòng nước xuân tan băng tháng tư, đắm đuối nhìn cô.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đáng yêu, chỉ thiếu điều viết bốn chữ “em muốn sẹc sẹc” lên mặt.

Nhìn dần xuống dưới, là chiếc cổ ngọc thon dài mềm mại, xương quai xanh xinh đẹp, và cả… không biết là vô tình hay cố ý… phần lớn là cố ý để cổ áo trễ xuống, để lộ bờ vai thơm và hơn nửa chiếc gối trắng.

Trắng nõn mềm mại, tròn đầy viên mãn, như một món quà năm mới muộn.

Thật là một hình ảnh quen thuộc.

Dù chưa từng đứng ở góc nhìn của đối phương để xem, nhưng Bạch Ninh Ninh có thể tưởng tượng ra, bình thường lúc mình ngồi trước mặt chị gái, xin thực hiện nghĩa vụ của bạn gái, phần lớn cũng là bộ dạng này.

Cô không khỏi nghĩ, bây giờ mình đối diện với người khác trong bộ dạng này còn không nhịn được, chị gái thường ngày sao có thể bình tĩnh đến thế.

“Chị Bạch, chị đang nghĩ gì thế,” Tô Dao e thẹn nói, “Cứ nhìn người ta mãi…”

Bạch Ninh Ninh chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhìn em, chị như thấy lại chính mình năm mười sáu tuổi.”

“Cái gì,” Tô Dao kinh ngạc, “Chị Bạch, năm mười sáu tuổi chị cũng giống em bây giờ…”

“Đúng vậy, chị…”

“Giống em bây giờ, trèo lên giường của một chị gái khác ạ?”

“…”

Im lặng khoảng nửa phút, Bạch Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, dịu dàng nói: “Tiểu Tô à.”

“Vâng?” Tô Dao ngoan ngoãn nghiêng đầu.

“Là vầy, cái đó, lúc em nói chuyện ấy, có thể nói một hơi hết câu, cố gắng đừng ngắt quãng,” Bạch Ninh Ninh nói với giọng điệu sâu xa, “Càng đừng cho đối phương cơ hội chen vào nói nửa chừng, được không?”

“Em hiểu rồi,” Tô Dao gật đầu, “Lỗi của em.”

Cô bé này đúng là băng tuyết thông minh.

Cũng có thể chỉ thông minh ở phương diện sẹc sẹc mà thôi.

Hai người lại ngồi đối diện nhau một lúc, cho đến khi Bạch Ninh Ninh có chút không nhịn được nữa: “Cái đó, chúng ta có nên bắt đầu không nhỉ… Không có ý gì khác đâu, làm xong sớm còn ăn cơm, hoặc là chơi game.”

Không thể lãng phí thời gian được.

Tô Dao vui vẻ cười lên: “Chị Bạch, em chỉ chờ câu này của chị thôi đó.”

Rồi cô bé đưa tay ôm lấy một bên đùi của Bạch Ninh Ninh, nhẹ nhàng nhấc lên.

“Em làm gì vậy…?”

“Sắp xong rồi, chị Bạch, sắp xong rồi ạ.”

Sau khi nhấc lên xong, Tô Dao liền tự mình áp sát vào.

Lần này đúng thật là gối ép gối, vườn hoa nhỏ dán vào vườn hoa nhỏ.

Cặp gối lớn của cả hai đều rất đàn hồi, suýt chút nữa đã đẩy nhau ra.

Tô Dao hết cách, đành phải dùng sức đè Bạch Ninh Ninh xuống, lợi dụng tác dụng của trọng lực để quấn quýt lấy nhau.

“Cần, cần phải gần như vậy sao,” Bạch Ninh Ninh có chút căng thẳng, “Không chừa chút khoảng trống nào à?”

Trước đây chưa từng như vậy, bởi vì dù là chị gái hay những cô gái khác, lúc họ chiến đấu đều cần dùng sức của tay và cánh tay, mà muốn dùng sức thì tự nhiên cần không gian.

Giống như máy bay cất cánh cần đường băng vậy, tay muốn dùng sức cũng cần một đoạn cự ly để tăng tốc.

“Không cần đâu ạ,” Tô Dao khẽ thở dốc, “Như vậy là được rồi.”

Thiếu nữ đè lên người Bạch Ninh Ninh, từ từ, bắt đầu lắc lư.

Cho nên mới nói chị gái chẳng hiểu gì cả, đấu với Gwen, chắc chắn không thể để lại khoảng trống. Người ta bật W lên chơi trò kiểm soát khoảng cách với chị, chị đánh thế nào được?

Phải áp sát vào, không chừa một chút kẽ hở nào.

Hiểu cái gì mà hiểu!

Ngoài cửa phòng, Tần Hân và Ayane cũng ngây người ra nhìn.

Chuyện này hoàn toàn khác với những trận chiến mà họ từng trải qua.

Đây là một lối tư duy combat tổng hoàn toàn mới, đối với cả đội mà nói, nó mang một ý nghĩa đột phá.

Đáng lẽ nên để Tư Ấu Tuyết và Nana cũng đến xem, tiếc là hôm nay họ không có ở đây.

“Tôi có một câu hỏi,” Tần Hân nhỏ giọng nói, “Cô bé này học đâu ra nhiều thứ như vậy.”

…………

“Em học cái này ở đâu vậy?” Bạch Ninh Ninh cũng hỏi.

Bởi vì cơ thể hai người quá “khăng khít không kẽ hở”, nên lúc Tô Dao ở trên lắc lư, chẳng mấy chốc Bạch Ninh Ninh cũng không kìm được mà lắc lư theo.

Hơn nữa càng lắc càng nhanh, càng có nhịp điệu, giống như Bậc Thầy Vũ Khí kích hoạt cả nội tại lẫn Nhịp Độ Chết Người.

Đệ nhất lắc thế giới, quả là đáng sợ.

“Ưm? Học ở đâu ạ…”

Tô Dao đang chìm đắm trong sung sướng, mãi mới nghe rõ lời Bạch Ninh Ninh, nghĩ một lát rồi trả lời: “Em xem anime tương tự rồi, cộng thêm ngộ tính của bản thân, một phát là biết ngay thôi ạ.”

Đối với thiên tài mà nói, xem qua đồng nghĩa với biết làm, làm qua đồng nghĩa với tuyệt kỹ, làm xong khiến chị Bạch lên thủy triều sung sướng, vậy thì chính là tuyệt kỹ của tuyệt kỹ.

Ngoài cửa phòng, Tần Hân im lặng liếc nhìn Ayane.

Ayane có chút kỳ lạ: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ, không phải cậu cũng là người thích xem anime sao,” Tần Hân lặng lẽ buông hai câu, “Nhìn người ta kìa, rồi nhìn lại cậu đi.”

“…”

Otaku lão làng bị otaku trẻ tuổi cho knock-out luôn rồi.

“Nhưng tôi có một câu hỏi,” Ayane nói, “Cậu nói xem, cứ cái kiểu này của hai người họ, cái tư thế này… rốt cuộc là ai làm ai đây?”

Có một thành ngữ nói thế nào nhỉ, nước và gối hòa vào nhau, chính là trạng thái của hai người họ bây giờ.

Bề ngoài thì có vẻ là Tô Dao đang lắc, Bạch Ninh Ninh bị kéo theo. Nhưng dựa theo thuyết tương đối, nhìn từ một góc độ khác, nào có phải là Bạch Ninh Ninh đang lắc, dư chấn lan ra khiến Tô Dao tiếp tục lắc đâu.

Tần Hân lắc đầu: “Không biết, nhưng không sao cả, vì điều đó không quan trọng nữa, không có gì khác biệt.”

“Hửm?”

Cô ấy nói không sai, bởi vì mấy phút sau, Tô Dao làm chậm lại động tác, từ từ dừng lại, khẽ hít thở mấy hơi rồi nói:

“Chị Bạch, hay là chị thử xem.”

Bạch Ninh Ninh chớp mắt: “Chị thử cái gì?”

“Thử vị trí này của em, giống như em vừa rồi.” Tô Dao trả lời.

Nếu hai ta đổi vai cho nhau, xin hãy cho em biết, thế nào gọi là tàn nhẫn.

Bạch Ninh Ninh hơi sững người, ngay sau đó là một niềm vui sướng khôn tả ập đến.

“Thật, thật sao?”

Trời đất ơi, trùng sinh về đây sắp tròn một năm rồi, trong hơn ba trăm ngày qua, số lần hải chiến đã gần ba con số, lần nào cũng là bên bị đè.

Bây giờ lại có cơ hội lật kèo tấn công sao?

“Được,” Bạch Ninh Ninh lập tức phấn chấn, cặp gối dường như cũng nảy lên, “Đến luôn đi!”