“Dọn hành lý, chứ không phải trốn tiết Toán cao cấp à?”
“Không phải đâu ạ, em đã xem trước bài học hôm nay rồi.”
“Được rồi,” giáo viên hướng dẫn ký vào tờ đơn xin phép, “Tiết Toán cao cấp tuần sau không được xin nghỉ nữa đâu đấy.”
“Vâng ạ.”
Lo xong đơn xin phép, Tần Hân quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc đơn giản. Ga giường, chăn gối các loại, nhà chị gái đều có, cô không cần phải tự mang qua, nên chỉ cần dọn dẹp đồ dùng cá nhân của mình là được.
Dù chỉ có vậy, cũng mất khoảng nửa tiếng đồng hồ mới xong. Tần Hân kéo vali hành lý ra khỏi cổng trường, đi về phía “Thủy Duyệt Đình Uyển”.
Trên đường đi, tâm tư của thiếu nữ cũng bắt đầu rộn ràng.
Vì biết chuyện chị gái bị lừa gạt tình cảm trước đây, hình tượng của chị đã sụp đổ, ngược lại khoảng cách giữa hai chị em không còn xa cách như vậy nữa. Trong lòng bớt đi vài phần chống đối, đối với cuộc sống sắp tới, Tần Hân cũng trở nên có chút mong chờ.
Nhà dù sao vẫn tốt hơn ký túc xá, huống hồ còn là biệt thự riêng của chị gái, so với ký túc xá của trường đúng là một trời một vực, lại còn bao cả hai bữa sáng tối.
Cơm ở nhà ăn của trường tuy tạm chấp nhận được, nhưng chắc chắn không thể so với nhà chị gái.
Nghĩ như vậy, đến nhà chị gái ở, hình như cũng khá tốt đó chứ.
Bước vào cổng lớn của Thủy Duyệt Đình Uyển, dì Trâu vừa hay đang ở trong vườn hoa.
“Nhị tiểu thư, cô đến rồi à?”
“Vâng, chào dì Trâu buổi trưa ạ,” cô khẽ gật đầu chào hỏi, “Con vừa mới tan học.”
Dì Trâu là người từ nhà họ Tần qua, hai chị em lúc nhỏ đều được dì chăm sóc.
“Vào nhà ngồi trước đi, vừa hay, Đại tiểu thư các cô ấy vẫn chưa ăn cơm.” Dì Trâu dẫn cô vào trong.
Tần Hân để ý đến từ “các cô ấy”, thầm nghĩ xem ra là trường hợp thứ hai mà mẹ đã đoán, chị gái đã đưa cô gái kia về nhà để xử lý rồi.
Đúng vậy, làm như thế mới đúng.
“Vẫn chưa ăn trưa ạ? Ăn cơm muộn thế sao ạ.”
“Cũng không hẳn,” vẻ mặt của dì Trâu có chút kỳ quái, “Chỉ là… xảy ra một chút sự cố, hoặc cũng không thể gọi là sự cố.”
“Hửm?”
Câu nói này khiến Tần Hân hoang mang.
“Tóm lại là vào nhà trước đi Nhị tiểu thư,” dì Trâu kéo cửa phòng khách ra, dặn dò các cô giúp việc khác, “Đi, dọn dẹp phòng cho Nhị tiểu thư đi.”
Tần Hân tiện tay đặt vali hành lý sang một bên, vừa mới ngồi xuống, bỗng nghe thấy vài tiếng nói chuyện kỳ lạ.
Dì Trâu bước vào phòng khách, cũng nghe thấy những âm thanh này, mí mắt lập tức giật liên hồi.
Chịu luôn rồi, sao lại làm chuyện đó ở đấy chứ.
Phòng ngủ cách phòng khách hơi xa, phải qua hai hành lang. Nhưng bên cạnh phòng khách còn có một phòng nhỏ, dùng làm phòng nghỉ trưa.
Không biết là Đại tiểu thư chê phòng ngủ xa lười chạy, hay là vì tức giận không thể kiềm chế, một khắc cũng không thể đợi thêm, nên giải quyết ngay tại chỗ. Tóm lại, các cô ấy bây giờ đang đánh một trận combat tổng trong phòng nghỉ.
Ở rất gần, cái gì cũng nghe thấy, mặc dù có hơi mơ hồ.
“Không muốn ăn chứ gì, lại đây, ăn cái này cho chị, ăn hết cho chị!”
“Ưm ưm ư…”
Tần Hân nghe mà ngơ ngác: “Đây là đang làm gì vậy ạ?”
Dì Trâu chắp tay sau lưng, cố gắng vận dụng hết trí thông minh ứng biến của một người giúp việc: “Cô gái mà Đại tiểu thư đưa về, không hài lòng với bữa trưa. Đại tiểu thư rất tức giận, đang ép cô ấy ăn thứ khác.”
Vì nghĩ rằng Nhị tiểu thư không quen Ninh Ninh tiểu thư, nên dì Trâu đã đổi cách xưng hô.
“Thế nào,” giọng Tần Duyệt mơ hồ truyền đến, “Cái này có thích ăn không?”
“Ưm… không thích.”
“Còn cái này?”
“Ừm… cũng vậy.”
Tuy giọng nói có hơi mơ hồ, không nghe rõ âm sắc, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được nội dung cuộc đối thoại.
Chỉ có một chỗ Tần Hân không hiểu: “Cô gái kia, tại sao lúc bị đút cho ăn, cô ấy vẫn nói chuyện được ạ?”
Dì Trâu buột miệng trả lời: “Có lẽ không phải ăn bằng miệng.”
Tần Hân: “?”
Không ổn rồi, lỡ lời.
Dì Trâu vắt óc suy nghĩ xem phải chữa cháy thế nào, lại thấy Tần Hân suy nghĩ một lát, rồi lên tiếng: “Họ đang làm chuyện đó, phải không ạ.”
“Nhị tiểu thư cô,” dì Trâu kinh ngạc, “Sao cô lại…”
“Không cần ngạc nhiên đâu ạ, dì Trâu, thời đại thay đổi rồi,” Tần Hân thản nhiên nói, “Mấy thứ này rất cơ bản, ít ai không biết lắm.”
Bây giờ là thời đại siêu truyền thông, chỉ cần biết lên mạng, có chuyện gì mà không biết chứ?
“Thôi được,” dì Trâu thở dài, “Nhị tiểu thư có đói không, khi nào thì ăn cơm ạ?”
Tần Hân nghi hoặc: “Không đợi chị gái sao ạ, chị ấy làm bao lâu rồi.”
Dì Trâu nhìn đồng hồ: “Bốn mươi phút rồi.”
“Vậy không phải nên đợi chị ấy cùng ăn sao,” Tần Hân nói, “Chắc cũng sắp xong rồi nhỉ.”
Dì Trâu cười khổ: “Cái này thì thật sự không chắc đâu, còn sớm lắm.”
Tần Hân nhíu mày: “Sức khỏe của chị gái tốt vậy sao?”
“Cũng không phải vì sức khỏe,” dì Trâu nói, “Là ý chí.”
“Gì ạ?”
Tần Hân lần đầu tiên nghe thấy cách nói vô lý như vậy.
“Tóm lại, Đại tiểu thư có lý do để chị ấy phải kiên trì đến cùng, không đạt được mục đích đó, chị ấy sẽ không dừng lại đâu,” dì Trâu khuyên nhủ, “Nhị tiểu thư cứ ăn cơm trước đi ạ.”
Vậy, vậy sao.
Không đợi chủ nhà, thân là khách lại ăn cơm trước, có hơi bất lịch sự. Nhưng vì dì Trâu đã nói vậy, thì ăn trước thôi.
Sau bữa trưa đơn giản, Tần Hân cũng không có việc gì khác để làm, bèn ngồi đọc sách trong phòng khách.
“Nhị tiểu thư, hay là cô về phòng của mình đi,” dì Trâu đề nghị, “Phòng đã dọn xong rồi ạ.”
“Không cần đâu, con ở đây được rồi.”
“Nhưng ở đây,” dì Trâu liếc nhìn phòng nghỉ, “Không được yên tĩnh lắm.”
Âm thanh đứt quãng, nghe mà mặt đỏ tim đập.
“Không sao đâu ạ,” Tần Hân nói, “Con không để ý.”
Chủ yếu là cô cảm thấy, đã đến nhà chị gái, không chào hỏi một tiếng mà đã ở lại, thật sự có chút không phải phép.
Dù sao cũng đã hơn một tiếng rồi, Tần Hân tin rằng, chị gái sẽ sớm ra ngoài thôi.
“Vậy được ạ, Nhị tiểu thư có thể về phòng bất cứ lúc nào.”
Các cô giúp việc dọn dẹp bàn ăn đi, phòng khách chỉ còn lại một mình Tần Hân… không, để lại cho Tần Hân và chị gái cùng cô gái của chị gái, ba người.
Buổi chiều dài đằng đẵng bắt đầu.
Âm thanh quả thật đứt quãng, giống như một bài tản văn lúc trầm lúc bổng, khi thì sóng cả hùng vĩ, khi thì mưa phùn rả rích. Có lúc biến chuyển rõ ràng, có lúc lại du dương nhịp nhàng.
Ba giờ chiều, Tần Hân nghe âm thanh bên tai, từ từ gập sách lại.
Cô thầm nghĩ, cô gái kia chắc hẳn rất xinh đẹp, đến mức khiến chị gái yêu không buông tay, đến bây giờ, đã ba tiếng đồng hồ rồi.
Buổi chiều thật sự rất uể oải, Tần Hân nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ gật.
Mà vần điệu bằng trắc từ phòng nghỉ, lại hóa thành khúc hát ru, đi vào giấc mơ của Tần Hân.
Trong mơ, cô mơ thấy học tỷ của mình, học tỷ Ninh Ninh của cô, mơ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng của cô ấy, mơ thấy thân hình yêu kiều quyến rũ của cô ấy, mơ thấy tất cả mọi thứ của cô ấy.
Ngay cả tiếng ngâm nga lạnh lùng đó, cũng hòa làm một với khúc hát ru bên tai.
Nhưng mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ, trong mơ dù có lộng lẫy đến đâu, cũng vẫn luôn thiếu một chút gì đó. Tần Hân dù có làm bao nhiêu chuyện trong mơ, cũng chỉ cảm thấy như bèo dạt không rễ, chính là… không ra được.
—————— Phân cách ——————
Tái bút: Đừng mắng, vẫn còn một chương nữa, xin vé tháng ạ meo. Ngoài ra, nhóm QQ sẽ được lập vào tuần sau.
