Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2413

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6933

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Quyển 1: Nợ thì phải trả… bằng thân à? - Chương 31: Tại sao lại nổi giận thế?

Tần Duyệt quả thật có chút tò mò: “Em sao thế, về ngày một sớm hơn vậy.”

“Không tốt sao ạ?”

“Tốt thì tốt thật, nhưng mà lạ quá, chị thấy hơi kỳ.”

Hơn nữa, Tần Duyệt cũng vừa mới dậy không lâu, trên người vẫn đang mặc đồ ngủ.

Bạch Ninh Ninh không trả lời, ngược lại còn nhìn bộ dạng của chị, cười khẽ một tiếng: “Vậy còn chị thì sao.”

Tần Duyệt ngẩn ra: “Chị làm sao?”

“Chị lại sao thế,” Bạch Ninh Ninh thản nhiên nói, “Dậy ngày càng muộn.”

Rắc.

Tần Duyệt nghe thấy tiếng mạch máu trên đầu mình căng phồng.

Bạch Ninh Ninh liếc nhìn chị một cái, khẽ mở đôi môi anh đào: “Ngủ thêm một lát cũng tốt, cũng rất bình thường, nhưng em hơi lo cho chị đó.”

Tần Duyệt bật thẳng dậy khỏi sofa, tay cũng túm lấy cổ áo ngủ, rồi xoay eo một cái… lại ngồi phịch xuống.

Xông máu lên não cũng vô dụng, cơ thể không vực dậy nổi. Ngủ một giấc đến tận chiều, đúng là lúc eo mỏi tay mềm, làm sao có thể nhanh như vậy mà bắt đầu một ván mới được.

Ít nhất cũng phải dưỡng sức mấy ngày.

Bạch Ninh Ninh thấy chị đứng dậy rồi lại ngã ngồi xuống, vô cùng khó hiểu: “Chị sao thế, có vấn đề gì à?”

“Em im đi,” Tần Duyệt mặt mày sa sầm, “Đừng nói nữa!”

“… Vâng ạ.”

Bạch Ninh Ninh lạnh mặt ngồi bên cạnh, trong lòng tủi thân vô cùng.

Gì chứ, người ta rõ ràng đang quan tâm chị, nói mấy lời thân mật, mà còn ngoan ngoãn như vậy, thế mà chị lại nổi giận vô cớ.

Thật đau đầu mà.

Tần Duyệt ngồi trên sofa một lát, lén lút xoa xoa eo, cảm thấy đỡ hơn một chút, ít nhất sinh hoạt và đi lại hằng ngày chắc không thành vấn đề.

Nhưng muốn mở một ván mới, có lẽ vẫn phải dưỡng thêm vài ngày.

Biết sao được, người mở combat chắc chắn sẽ mệt hơn người chịu đòn, vì bên chịu đòn chỉ cần nằm là được, động cũng chẳng cần động.

Quan trọng là tiểu trà xanh này bình thường còn hay chọc tức mình, cái miệng nhỏ xinh đáng yêu kia của cô, chỉ cần mở ra một cái là huyết áp của mình lại tăng vùn vụt.

Hơn nữa cả ngày cứ phơi phới ra, hôm nay còn mặc… ừm, quần short nóng bỏng?

Ánh mắt Tần Duyệt dừng trên đôi chân trắng nõn của Bạch Ninh Ninh, khẽ hừ một tiếng: “Hừ, được lắm, hôm nay mặc mát mẻ thế.”

Bạch Ninh Ninh yên tĩnh ngồi, không nhúc nhích, chỉ khẽ động đậy đôi chân, vắt chéo lên nhau.

Càng thêm bắt mắt.

Thanh nộ khí của Tần Duyệt tăng lên: “Nói với em đó, câm rồi à?”

Bạch Ninh Ninh ngây thơ chớp mắt: “Chị bảo em im lặng, đừng nói chuyện mà.”

“Chị…”

“Chị là bảo em đừng nói những lời như thế! … Thôi bỏ đi,” Tần Duyệt hít sâu một hơi, “Bây giờ em có thể nói chuyện rồi.”

Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu: “Nói gì ạ?”

Cú nghiêng đầu đầu tiên trong ngày.

Tần Duyệt không nhịn được nữa, vỗ nhẹ một cái lên đùi cô: “Chị nói hôm nay em mặc rất mát mẻ!”

Chát.

Bạch Ninh Ninh rụt người vào sofa, gật đầu: “Cảm ơn đã khen ạ.”

Tần Duyệt tức đến mức lại vỗ đùi một cái — đùi của Bạch Ninh Ninh:

“Chị khen em đấy à! Chị đang hỏi em, mặc mát mẻ thế này cho ai xem!”

Hửm?

Mặc quần là vì Tinh thông phòng ngự mà, chị không thấy hôm nay em đi đường cũng thuận lợi hơn nhiều sao.

Với lại, đừng vỗ nữa, cảm giác… hơi kỳ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Bạch Ninh Ninh hơi ửng lên một vệt hồng khó nhận ra.

Tần Duyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, lập tức phát hiện ra chi tiết này: “Hừ, bị nói trúng tim đen rồi chứ gì.”

Chị áp sát lại, cười lạnh nói: “Có phải em nghĩ, chỉ cần em để lộ đôi chân xinh đẹp kia ra, là có thể mê hoặc người khác đến quay cuồng. Em có phải cho rằng, chị vẫn là chị của ngày xưa không?”

Bạch Ninh Ninh vừa nghe thấy lời này, liền hiểu ra.

Kết hợp với những chuyện đã xảy ra giữa Tần Duyệt và nguyên chủ, cô hoàn toàn hiểu ra, Tần Duyệt hiểu lầm rồi, tưởng rằng mình giống như nguyên chủ, muốn một lần nữa mê hoặc chị đến thần hồn điên đảo, sau đó tiền cũng không cần trả nữa, và lại có được một cái đuôi lẽo đẽo theo sau.

Hiểu lầm rồi chị gái ơi, đây chắc chắn là hiểu lầm.

Thế là, Bạch Ninh Ninh nghiêm túc giải thích:

“Dù sao cũng không phải cho chị xem.”

Sau đó cô nghe thấy một tiếng “rắc”, như thể có sợi dây căng nào đó vừa đứt.

Rồi sau đó, cả người cô ngã xuống sofa, một lực cực lớn đè lên người.

“Chị lại giận rồi, tại sao vậy ạ,” Bạch Ninh Ninh nghiêm túc hỏi, “Rốt cuộc là tại sao chứ.”

Rõ ràng mình đã giải thích rõ ràng rồi mà.

Tần Duyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bình tĩnh của cô gái dưới thân, cơn tức giận từ bốn phương tám hướng ập tới. Chị cảm thấy mình như một cái nồi áp suất đã bị lửa hầm hai tiếng đồng hồ, van áp suất xì xì xì xì xoay loạn xạ.

Hôm nay dù Thiên Vương lão tử có đến cũng… Hự!

Chị gái cả người đổ ập lên người thiếu nữ, đè đến hơi đau.

Bạch Ninh Ninh nghiêng nghiêng đầu: “Đây là chiêu mới à?”

“Sái eo rồi,” Tần Duyệt nghiến răng nói, “Đỡ chị dậy.”

“… Vâng ạ.”

Mất chút sức lực, cuối cùng cũng đỡ được Tần Duyệt dậy, nhìn chị gái đang vịn eo hít hà, Bạch Ninh Ninh không nỡ lòng nào, quan tâm nói: “Hay là sau này chị cứ lượng sức mà làm, đừng làm khó bản thân…”

“Em im ngay cho chị!” Tần Duyệt tức không kìm được, “Không được nói nữa!”

Nhưng hôm nay, cơn tức không kìm được này, đã định sẵn là một màn gào thét trong bất lực.

Tần Duyệt bị người giúp việc dìu đi mát-xa, dì Trâu trước khi đi còn lườm Bạch Ninh Ninh một cái thật sắc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi.

Haiz.

Sau khi mọi người đi hết, Bạch Ninh Ninh một mình cuộn tròn trên sofa, cũng lặng lẽ thở dài một hơi. Haiz.

Chị bảo mình nói thì mình nói, bảo mình im thì mình im, cái cần làm đã làm, cái cần nói cũng đã nói.

Tại sao lại giận đến mức này chứ?

Bạch Ninh Ninh cọ cọ trên sofa một lúc, cảm thấy vẫn không thoải mái bằng giường, thế là tắt TV về phòng ngủ.

Vừa hay, ngủ nướng một giấc thôi.

Nhắm mắt lại, Bạch Ninh Ninh hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hôm nay. Chuyện đi đưa nước thì không cần nghĩ lại nữa, vì lúc trưa đã hồi tưởng rồi.

Còn ở phòng nghỉ, tuy không giấu được bộ nội y mèo, còn bị hỏi dồn về chuyện cô họa sĩ loli. Nhưng may mà mình đã thể hiện uy nghiêm của học tỷ, thuận lợi qua ải.

Còn về học muội Tần Hân đã vạch áo mình lên, bình thường trông là một người bình tĩnh thế mà, không ngờ cũng sẽ làm ra chuyện bốc đồng táo bạo như vậy.

Bạch Ninh Ninh cũng không thấy có vấn đề gì, kiếp trước cô từng nghe nói, dù là bạn thân hay bạn bè bình thường, con gái với nhau thường hay đùa giỡn như vậy, là biểu tượng của mối quan hệ tốt đẹp.

Hơn nữa lúc đùa giỡn mà làm chuyện này, chứng tỏ học muội Tần Hân là một cô gái có xu hướng tính dục bình thường nhỉ, không giống như chị gái ở nhà, và cả cô lớp trưởng của đội hình 17.

Ở cùng với một cô gái bình thường, mình sẽ rất an toàn, không cần lo bị đè ().

Nghĩ đến đây, Bạch Ninh Ninh yên bình chìm vào giấc ngủ.

Zzzzz

Trời dần tối, ngày quân sự đầu tiên của Đại học Tịch Thành cũng kết thúc.

Tần Hân ăn cơm, tắm rửa xong, nằm trên giường mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong đầu cô hiện lên một chú mèo trắng to, chạy tới chạy lui khắp nơi.

Phải rồi, buổi trưa chỉ mải nghĩ “Đây là ai tặng cho học tỷ Ninh Ninh”, mà quên mất việc thưởng thức mỹ cảnh ngay trước mắt.

Và bây giờ, mỹ cảnh đó cứ quẩn quanh trong đầu Tần Hân, vấn vương không dứt.