Tokidoki Bosotto Roshia-go Dereru Yuusha no Alya-san

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Oneshot - Chapter 1

Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ở… một thế giới khác.

“Ưm… hử?”

Giữa cái cảnh náo loạn lạ lùng đang tràn ngập phòng hội học sinh vốn phải yên tĩnh, Masachika từ từ mở mắt. Khung cảnh trước mặt trông như vừa bước ra từ manga hay anime—hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của cậu. Một căn phòng lớn trải thảm đỏ, tường đá, không khí y như phòng ngai vàng trong truyện.

“Ể? Cái… gì đây?”

“Hm? Hả…?”

Nghe thấy giọng ai đó ngay cạnh, cậu giật mình quay đầu. Đứng đó là Alisa và Maria—hai người vẫn còn ở phòng hội học sinh với cậu mấy phút trước. Phía sau họ, dọc bức tường là hàng loạt người mặc đồ quý tộc kiểu trung cổ, trông cực kỳ lạc quẻ. Và ngay dưới chân cậu là một vòng tròn ma pháp đang phát sáng xanh nhẹ.

“…Ờm?”

Khi ánh sáng của vòng tròn dần tắt, Masachika cau mày nhìn chằm chằm nó. Nhưng rồi—

“Cuối cùng các vị đã đến! Những vị anh dùng đến từ thế giới khác!!”

Một giọng hùng hồn vang lên từ phía trước, át luôn cả tiếng xì xào trong phòng. Masachika và hai bạn lập tức ngẩng đầu. Điều đầu tiên thu hút ánh nhìn họ là một cô gái mặc váy sang trọng đang ngồi trên ngai vàng. Nhưng người cất tiếng lại là một ông chú trung niên đứng cạnh cô. Tóc và ria mép ông ta uốn cong đầy kiểu cách, vừa sang chảnh vừa… hơi kỳ kỳ. Bộ quần áo của ông thì nổi bật đến mức nhìn phát biết ngay: đây chắc chắn là kiểu đại thần, quân sư hoặc tể tướng gì đó.

“Ta hiểu các vị đang hoang mang. Nhưng xin hãy bình tĩnh, và nghe ta giải thích!”

Nghe vậy, Masachika nhìn hai cô bạn. May mắn là tuy Alisa và Maria vẫn bối rối, cả hai không hề hoảng loạn. Nhẹ nhõm phần nào, Masachika nói:

“Thôi được, nghe ông ấy nói thử xem.”

“Ừm… được…”

Alisa đáp với vẻ cảnh giác, liếc quanh cẩn thận. Maria thì lại nhìn thẳng về phía ngai vàng với ánh mắt tò mò.

“Ờ… mà người ngồi trên ngai đó là… nữ hoàng? Hay công chúa? Trông quen quen sao ấy…?”

“Ừ, tớ cũng nghĩ thế.”

“Đấy! Tớ cũng thấy giống luôn!”

Cả ba nhìn về phía ngai vàng. Ông tể tướng lập tức tiếp tục lời mình, tưởng rằng họ đang chăm chú lắng nghe.

Ông kể rằng thế giới này bị quấy phá bởi tộc ác ma, vốn luôn đối đầu loài người. Nhiều thế hệ nay, ranh giới giữa hai bên vẫn tạm ổn định—cho đến khi một ác ma cực mạnh tự xưng là Ma Vương tấn công thẳng thủ đô và tuyên chiến. Để chứng minh hắn nghiêm túc, hắn còn bắt cóc hôn phu của nữ hoàng, vốn là con trai của một đại quý tộc.

Kết thúc câu chuyện, vẻ mặt tể tướng trở nên chán nản, còn chưa kịp thở dài xong, ông đã chỉ thẳng vào cô gái trên ngai vàng.

“Đúng vậy! Hôn phu của Bệ Hạ, ngài Touya, đã bị bắt cóc!!”

“Ra thế… đúng là tớ đoán trúng mà!”

Lý do Masachika và hai cô gái cứ nhìn chằm chằm “nữ hoàng” thật ra rất đơn giản:

Vì cô ấy chính là—phó chủ tịch hội học sinh của họ, Chisaki Sarashina.

“Khoan đã… hội trưởng hội học sinh bị bắt cóc? Không phải bình thường công chúa mới là người bị bắt hả…?”

Masachika buột miệng, cảm giác mơ hồ càng rõ hơn: À… hóa ra đây chỉ là mơ.

Alisa dường như cũng nghĩ thế, mặt cô bắt đầu bớt hứng thú. Maria thì chỉ cười gượng.

Nhưng bỏ Sarashina-senpai qua một bên, mọi thứ xung quanh đều… kỳ lạ. Đám quý tộc, tể tướng—tất cả trông như nhân vật nền. Như thể họ được vẽ qua loa, chi tiết ít đến mức nhìn phát biết ai là nhân vật chính, ai là quần chúng. Kiểu RPG cổ mà nhìn NPC là biết ngay.

Nhưng kỳ lạ là Alisa và Maria thì rõ ràng có “ý chí riêng”… còn “Nữ hoàng Chisaki”—à không, Sarashina-senpai—thì sao?

Masachika đang ngẫm nghĩ thì—

RẦM!

Nữ hoàng… bóp nát tay vịn của ngai vàng. Cô bóp nát nó??

“B-Bệ hạ?”

Tiếng nứt! rắc! vang khắp đại điện, tể tướng cứng người. Đám quý tộc bắt đầu xôn xao hoảng sợ. Cô gái trên ngai vàng đứng dậy, mở to mắt và hét lên như sấm.

“Đồ khốn! Ma Vương ấy! Như ta đã nghĩ… ta không còn lựa chọn nào khác! Ta sẽ tự mình đi cứu Touya!!”

Tiếng hét của cô rung cả căn phòng. Đèn chùm lắc mạnh, quý tộc té ngã hàng loạt.

“B-Bệ hạ! Haki của Người! Xin hãy kiềm chế!”

“Tránh ra, tể tướng!!”

Tể tướng vừa chạm tay vào vai cô thì—WHOOSH!—cô vung tay một cái, sóng chấn động quét qua cả sảnh, thổi bay một mảng tường.

“U-woah…”

“Hảaaaa…?”

“Ara~…”

Nhìn cảnh tượng như thần bão nổi giận, cả ba chỉ đứng đơ ra.

Và rồi cả ba cùng nảy ra một suy nghĩ:

Ơ… vậy chúng ta ở đây để làm gì nữa?

Ngay lúc đó tể tướng hét lên trong tuyệt vọng:

“Các vị Dũng sĩ từ thế giới khác! Làm ơn—trước khi Bệ Hạ phá nát cả lâu đài, hãy đánh bại Ma Vương và cứu Touya!!”

“…Ờ, vậy… Ma Vương là ai nhỉ?”

“…Rồi, bao giờ thì tớ tỉnh khỏi cái giấc mơ này đây?”

Bước vào thành, Masachika thở dài nhìn cảnh thành phố trung cổ quen thuộc đến mức… trông như mẫu dựng sẵn.

Sau vụ “cuồng nộ của nữ hoàng”, cả ba bị tống ra khỏi lâu đài với tốc độ tên bắn. Khi vừa ra đến cổng, phía sau vẫn nghe tiếng đổ sập ầm ầm.

“Biết là nghe như khuôn mẫu, nhưng mà… nghiêm túc hả? Gọi dân thường từ thế giới khác đến, phát ít tiền với vũ khí rồi bảo ‘Chúc may mắn’? Không hướng dẫn, không huấn luyện gì luôn?”

“Không chỉ thất lễ… mà còn thật sự vô lý.”

“Thôi nào Chisaki-chan… à, tớ vẫn gọi thế được chứ? Dù sao cũng may là chúng ta thoát khỏi cơn thịnh nộ vừa rồi.”

Maria cười gượng, cố xoa dịu Alisa. Nhưng Alisa vẫn cau mày nhìn lâu đài phía sau—chỗ vẫn còn đang nổ “ầm ầm”.

“Nghĩ kỹ thì… nếu nữ hoàng mạnh như vậy, người ta gọi chúng ta đến làm gì nhỉ?”

“Ờ thì… à…”

Ngay cả Maria cũng không nói nổi câu phủ nhận. Masachika bèn thêm vào:

“Ừ thì, nếu nghĩ theo motif quen thuộc thì thần linh không thể ra tay trực tiếp, nên mới gọi ‘Dũng sĩ’. Nhưng… chưa từng nghe có thế giới nào suýt sập vì nữ hoàng nổi nóng.”

“Họ có gọi cái gì… Haki? Nếu thế thì Sarashina-senpai kiểu như một Overlord ấy?”

“Ma Vương đấu với Overlord nghe… hoành tráng ghê~”

Trong lúc họ nói chuyện, trang phục cả ba cũng đã đổi hoàn toàn.

Alisa mặc giáp bạc trên nền áo trắng–xanh, với một thanh kiếm lớn kiểu phương Tây. Maria mặc áo choàng trắng dài, tay cầm trượng. Alisa rõ ràng là “Dũng sĩ”, Maria là “Tư tế”.

Còn Masachika thì mặc áo choàng đen có mũ trùm và ôm theo một quyển sách lớn—kiểu Pháp sư cổ điển.

“Menu.”

Vừa nói, một cửa sổ xanh trong suốt bật lên. Đúng chuẩn menu trò chơi điện tử: thông tin, model 3D, tiền, chuyển tab xem trạng thái đồng đội… Có điều—không có nút ‘thoát’.

“Haaah… Vậy là tớ phải đánh Ma Vương mới về được hả.”

Nếu đây là mơ, đáng lẽ cậu phải hoảng. Nhưng thế giới này trông quá giống trò chơi điện tử, NPC quá “nhân tạo”, và quan trọng nhất—toàn bộ nhân vật chính ở đây đều là người cậu quen. Khó mà coi đây là thật.

“Ừm, đúng là chủ tịch… nhưng phiên bản hồi đầu cấp.”

Cậu thở dài khi xem phác họa “người cần cứu”: rõ ràng đó là Touya—phiên bản tân sinh ngố tàu.

“Thế nữ hoàng lại là Sarashina-senpai, còn vị trí công chúa thành ra là chủ tịch… Nếu vậy tiếp theo chắc Yuki hoặc Ayano cũng xuất hiện…”

“Ahaha, nghe hợp lý đấy~”

“Nếu hai người đó là lãnh đạo loài người… thì…”

Alisa ngập ngừng. Masachika nói luôn:

“Thì rất có thể Yuki là Ma Vương, còn Ayano là thuộc hạ trung thành.”

“…Không cần nói to thế đâu.”

Dù vậy, Alisa vẫn thở dài rồi nói:

“Nhưng nếu vậy thì có lẽ chúng ta còn thương lượng được. Thôi, đừng đứng đây nữa—đi thôi.”

“Ừ. Không phải vì tớ ngại ánh mắt mọi người… nhưng chỗ này đúng là không thoải mái.”

Dù họ mặc đồ cực kỳ nổi bật, dân thành chẳng thèm liếc. Họ cứ đi qua lại với động tác lặp lại y như NPC bị kẹt trong vòng lặp. Nhìn trực tiếp cảnh đó, Masachika rợn cả sống lưng.

Cậu véo má thử—không đau. Chỉ có cảm giác hơi tê như bị kéo.

Vậy chắc chắn là mơ rồi.

Nhưng… đề phòng trường hợp đây là kiểu công nghệ bí ẩn đưa họ vào trò chơi điện tử kiểu death trò chơi điện tử, Masachika gọi hai cô gái:

“Khoan chút. Tớ muốn thử một kỹ năng.”

“Hả? Kỹ năng gì?”

“Cái này này, 《Triệu Hồi Tiên》.”

Alisa và Maria cũng mở menu xem trạng thái Masachika. Ngoài 《Phép Lửa》 và 《Phép Nước》, còn có hai kỹ năng độc nhất: 《Triệu Hồi Tiên》 và… 《Kinh Nghiệm x10 (trừ các trò bóng)》.

…Họ đang chế giễu tớ thật chứ gì.

Masachika nhìn màn hình với vẻ mặt không cảm xúc. Đó chính xác là kỹ năng mà em gái cậu, Yuki, hay lấy ra chọc ghẹo.

Nhưng thôi, chuyện đó để sau—giờ cậu quan tâm đến 《Triệu Hồi Tiên》 hơn.

“…Rồi? Nó có gì đặc biệt?”

“Triệu hồi tiên… thường thì là salamander hay undine gì đó nhỉ? Gọi một cái, rồi—BOOM!”

“À, ừm… nhưng mấy cái kiểu đó chắc được xếp vào 《Tinh linh thuật》 hay 《Triệu hồi thuật》 gì đó, đúng không…?”

Ý kiến của Maria đúng kiểu hình ảnh “triệu hồi linh hồn” hay thấy trong trò chơi điện tử. Không hẳn sai… nhưng trong mấy câu chuyện isekai, “Triệu hồi Tiên” thường lại theo mô-típ khác cơ.

“Cái này hay xuất hiện trong mấy truyện chuyển sinh hoặc bị triệu hồi ấy. Kiểu sẽ có một con tiên nhỏ nhỏ hiện ra làm người hướng dẫn.”

“Tiên hướng dẫn á?”

Kiểu như trong trò chơi điện tử: vừa vào là có bé linh tinh xuất hiện hướng dẫn nút bấm trong tutorial. Một cái kỹ năng triệu ra linh vật dễ thương chỉ để dắt tay người chơi… Và, rõ ràng, kỹ năng này khác hẳn các loại ma pháp khác: nó không tốn MP, và chỉ dùng được một lần.

Trong thế giới này, pháp thuật sẽ dùng MP, còn võ thuật dùng SP. Nhưng cái kỹ năng này thì… chẳng tốn gì cả.

Trong lúc Masachika vừa giải thích vừa gõ vào tên kỹ năng để xem mô tả, Alisa và Maria chỉ nhìn nhau kiểu mơ hồ:

“Ồ… ra vậy ha…” – giọng thì đúng kiểu “nghe mà chẳng hiểu gì”, nhưng vì họ biết Masachika rành mấy thể loại này hơn nên cũng đành gật đầu theo.

“Thôi được, cứ thử nếu cậu muốn.”

“Ừ, chắc không sao~ À, nhưng chúng ta nên đứng xa ra chút không?”

“À~ phải đó. Phòng khi có gì nổ tung…”

Biết đâu kỹ năng này lại thuộc dạng gian lận kiểu triệu hồi một vị tinh linh tối cao hay đại tinh linh, và gây nổ tung cả vùng. Nghĩ thế nên Masachika bảo hai người kia tản ra.

“Rồi… Kỹ năng 《Triệu hồi Tiên》, kích hoạt!”

Cậu lẩm nhẩm câu chú với chút ngượng ngùng. Nhưng thay vì xuất hiện một ma pháp trận hoành tráng dưới chân… thì điều xảy ra lại hoàn toàn ngược lại. Chỉ có độc một làn khói trắng và tiếng “Pop” bé xíu.

Yuki—trong hình dạng tiểu quỷ nhỏ—ló ra.

— Hê~, gọi ta hả, chủ nhân.

“Em làm cái gì ở đây vậy…?”

Masachika gằn giọng, giận mà vẫn lịch sự. Trông thấy Yuki bé tí xíu như búp bê, mặt mũi nghịch như quỷ, cậu chỉ biết thở dài bất lực.

— Ơ kìa, sao mặt chủ nhân xị xuống thế? Một nàng tiên xinh đẹp như ta xuất hiện đặc biệt cho ngài mà. Tươi lên nào!

“Tiên cái gì? Em là quỷ thấy rõ còn chối.”

Yuki giờ có cả cánh dơi, sừng, đuôi… Masachika nheo mắt khó chịu. Đúng lúc đó, Alisa và Maria quay lại sau khi thấy cậu triều hồi xong.

“Ơ, Kuze-kun? Kết thúc rồi hả?”

“Nhưng tụi mình đâu thấy gì đâu…”

“Ể—”

Nghe Maria nói vậy, Masachika liếc Yuki. Yuki liền ưỡn ngực tự hào:

— Hêhê, ta là tinh linh mà chỉ người triệu hồi mới thấy hoặc nghe được. Ngoài ra, ta còn có thể nói chuyện bằng… thần giao cách cảm!

“Ừ, từ đầu em đã nói trong đầu anh rồi. Nhưng đừng tự khen mình là ‘tinh linh tiện lợi’ chứ…”

— Hếhếhế, chính vì tiện lợi nên ta mới làm được thế này!

Nói xong, Yuki bay lên… rồi không chút ngần ngại chui xuống dưới váy Alisa.

“Ê! Dừng lại ngay!”

— Ồ~~ trắng. Màu trắng đấy… tuyệt vời thật.

“Dừng lại ngay đồ ngốc này!”

Masachika phản xạ tức thì lao đến bắt Yuki. Nhưng tay cậu chỉ xuyên qua cơ thể nhỏ xíu kia, và… đụng ngay vào đùi Alisa. Trong chớp mắt, đôi chân trắng muốt của cô đỏ bừng giận dữ.

“–! Cậu nghĩ mình đang làm gì?!”

“Ách?!”

Bốp! Một cú đá vào ống chân. Masachika kêu trời, nhưng thực chất chẳng đau. Chỉ có thanh HP của cậu giảm một khúc to tướng.

“Khó chịu thật đấy!”

“Á… à, à không nên dùng bạo lực chứ Arya-chan. Để mình, để mình… healing, healing…”

Maria cuống cuồng mở cuốn sách ma thuật cơ bản được đưa từ trong lâu đài. Cô nâng cây trượng lên, lắp bắp niệm chú:

Istselenie nizshego urovnya – 《Phép Chữa Trị Cấp Thấp》

Ánh sáng dịu dàng tỏa ra, HP của Masachika đầy lại lập tức.

“Cảm ơn Masha-san.”

“Không có gì~”

Masachika vừa cảm ơn vừa nghĩ: Này…

Maria cũng nói tiếp:

“Niệm chú bằng tiếng Nga thật luôn ấy~.”

Đúng thật!!

Nhớ lại lời giải thích trong lâu đài:

“Đây là vũ khí dành cho các vị Dũng sĩ. Kiếm Thánh, Trượng Thánh và một Grimoire.”

Trong căn phòng đầy tiếng rung chuyển, ba người được đưa cho những món vũ khí truyền thuyết.

“Chúng được ban phúc ‘bất hoại’ và ‘tăng trưởng’. Không bao giờ hư hỏng, và sẽ mạnh dần theo chủ nhân.”

Tức là khi chủ nhân lên cấp độ, vũ khí cũng lên cấp độ theo. Kiếm mạnh hơn, trượng tăng sức mạnh và tầm ảnh hưởng, grimoire thì sẽ mở thêm phép mới.

Nghe xong, Masachika giơ tay:

“Khoan đã. Chúng tôi còn chưa từng dùng phép, sao mà dùng được?”

“Nếu các vị đọc grimoire và làm theo hướng dẫn, phép sẽ tự kích hoạt.”

“Làm theo hướng dẫn… ý là gì?”

Masachika mở sách. Nhìn vào.

“…Tại sao lại viết bằng tiếng Nga?”

Không phải Nhật, không phải Anh. Toàn là tiếng Nga.

Cậu đã nghi nghi từ đầu khi thấy vòng ma pháp dưới chân dùng ký tự Kirin, không phải rune. Nhưng dù đã đoán, nhìn tận mắt vẫn muốn quạu.

Thật sao trời?! Ở thế giới fantasy chẳng phải thường dùng tiếng Anh sao?! Fireball, Wind Cutter, Stone Wall — kiểu vậy mà?!

Nếu là tiếng Anh thì Masachika còn hiểu được chút. Còn Nga thì… mù chữ gần nửa cuốn. Chỉ đủ đọc phần cần để niệm chú, và kể cả thế thì…

Dùng tiếng Nga trước mặt Arya cảm giác… khó nói lắm…

“Oh đúng rồi. Khi đọc chú, nhớ phát âm cho chuẩn. Phát âm sai là phép nổ ngược vào người. Năm nào cũng có người chết vì lỗi niệm chú đấy~”

“…Cái trò chơi điện tử gì khó chịu vậy trời?”

Nghe lời cảnh báo kinh khủng mà giọng thì như kể chuyện tào lao, Masachika không nhịn nổi.

“Thế pháp sư bình thường học kiểu gì?”

“Họ nén sức mạnh ma thuật lại để phép không kích hoạt. Cậu có kỹ năng Điều khiển Ma thuật mà, phải không? Nghề Pháp sư lại còn max kỹ năng rồi…”

“Tôi không nén được! Mà sức mạnh ma thuật là cái gì trước đã?!”

Bị nhồi bao nhiêu thông tin, Masachika vẫn không cảm được “ma lực” gì hết. Nhờ vai trò Pháp sư—loại vai trò toàn gian lận—cậu chỉ cần đọc chú là phép bắn ra ngay. Nhưng đó cũng là vấn đề:

Chỉ cần mở miệng là phép tự kích hoạt, không hãm lại được.

Kết luận: Xong đời rồi.

Và thế là… một vị Pháp sư “không thể dùng ma pháp” ra đời.

“Ban đầu tôi còn hy vọng cái kỹ năng 《Triệu hồi Tiên》 này giải quyết được phần nào… nhưng mà—”

Nhìn Yuki cười khanh khách khi thấy Alisa đá cậu, Masachika liếc sang tức tối. Nhận được ánh mắt đó, Alisa dịu lại:

“…Chẳng lẽ, ở đó thật sự có con… tiên?”

“Có… và con tiên này nghịch kinh khủng luôn ấy.”

Nói xong, Masachika ngập ngừng:

“Thật ra… nhìn kỹ thì Yuki nhỏ xíu luôn…”

“Hả?”

“Ôi trời~, Yuki-chan? Em thấy nó hả~?”

“Không phải em thấy hay không thấy. Mà là Masha-san không thấy được.”

Maria vẫy tay về hướng Yuki. Masachika thở dài giải thích. Yuki bay đến trước mặt Maria và vẫy tay:

— Ồ~, chị nhìn rõ tôi từ đây~. Chị không thấy tôi từ kia hả~? Không~? Vậy thì…

Yuki hạ độ cao… và hạ cánh ngay giữa khe ngực đầy đặn của Maria, rồi cười khoái trá:

— Hêhe, thân hình nhỏ bé thế này thì phải thử cái này ít nhất một lần chứ.

“Em…!”

Masachika định hét, nhưng chợt nhớ câu hỏi trước đó nên hỏi trong đầu:

— Này, khoan… em chui xuyên đồ vật như lỗi trò chơi điện tử. Em có cảm giác thật không vậy?

— Không hẳn. Chỉ là ‘trải nghiệm rung cảm’ thôi~ Nhưng mà wow… kích cỡ… à không, quang cảnh này đúng là panorama cao cấp.

— …

Trong khi tiểu quỷ muốn làm gì thì làm, Masachika thầm nghĩ: Có nên gửi em ấy về luôn không?

Nhưng chưa kịp nói, Alisa lạnh lùng lên tiếng:

“Này… cậu đang nhìn cái gì đấy?”

“Hả?”

“Nếu cậu nhìn chằm chằm kiểu đó, người ta hiểu lầm đấy.”

Maria cũng nhìn cậu cười gượng, đồng thời che ngực lại. Lúc này Masachika mới nhận ra: từ góc nhìn hai người đó, trông cậu như đang nhìn thẳng vào ngực Maria.

“Không phải! Tôi nhìn Yuki mà…!”

“...Thật không?”

“Thật! Tôi không nhìn ngực người ta bừa bãi đâu!”

“Sau khi cậu chạm vào đùi tôi, thì lời đó… không đáng tin đâu.”

“Khoan, cái đó cũng không phải—!”

“Vậy thì nói đi—Yuki-san đang làm gì, hử?”

“Cái đó thì…”

Không đời nào Masachika nói thật: Yuki lúc trước thì ngó dưới váy Arya, giờ thì đang nằm thư giãn trong ngực Masha-san.

Cậu im bặt. Hai cô gái nhìn càng nghi ngờ. Alisa liếc Yuki sắc bén, và Yuki đáp lại bằng ánh mắt đầy châm chọc:

— Ơ? Sao? Ghen à? Cô ghen đúng không?

“Cô…!”

Alisa chụp lấy Yuki nhưng lại tóm vào khoảng không. Nhìn từ ngoài vào chỉ thấy cô đang đánh nhau với không khí. Cô thở dài thả tay:

“…Được rồi, tùy luôn. Vậy Yuki-san làm được gì?”

“…Này, người ta hỏi đó. Em làm được gì?”

Yuki—từ nãy toàn gây rối—nằm vắt vẻo giữa không trung, chống cằm suy nghĩ:

— Để ta xem nào…

Rồi nháy mắt một cái:

— Ta có thể mang đến vẻ đẹp và niềm vui suốt hành trình của ngài! Tadah☆

“…”

— Ta có thể—

“Đừng lặp lại, đừng lặp lại…”

Masachika ôm trán tuyệt vọng:

“Hả? Cô không phải kiểu tiên hỗ trợ à? Lẽ ra phải chỉ đường, giải đố, chỉ chỗ bán đồ chứ?”

— Ơ kìa, chủ nhân ơi. Ta đến từ chiều không gian khác mà. Sao ta biết nơi này hơn ngài được.

“Về luôn đi!!!”

Masachika không chịu nổi nữa. Nhưng Yuki chỉ nhún vai:

— Cũng muốn lắm… nhưng ta không biết đường về.

“Hả?”

— Kỹ năng 《Triệu Hồi Tiên》 chỉ dùng được một lần. Triệu hồi xong thì hết cách tiễn ta đi. Với lại ta chẳng có cơ thể thật nên không có HP. Ngài cũng không thể đánh ta biến mất đâu.

Khi kiểm tra menu, kỹ năng 《Triệu Hồi Tiên》 vốn nằm ở mục kỹ năng độc nhất đã… biến mất không dấu vết. Không còn cách nào để điều khiển nó nữa.

— Thế nên là~ từ giờ hòa thuận nhé, Chủ nhân ☆

Yuki đáp xuống vai phải của Masachika một cách duyên dáng rồi lại còn nháy mắt kiểu điệu đà nữa. Masachika chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh. Không nao núng, Yuki chống hai tay dưới cằm, nhìn anh với gương mặt cực kỳ đáng yêu.

— Hm? Sao thế? Bị mê hoặc bởi vẻ dễ thương không lối thoát của Yuki-chan, nàng tiên vai phải duy nhất vũ trụ sao?

“…Khó chịu thật đấy, nhất là với thứ thậm chí còn không có cơ thể.”

— Anh không chạm được ta, nhưng ta lại có thể bám lên đây rất ổn định đấy nha!

Phớt lờ loạt lời lảm nhảm ngày càng kỳ cục của Yuki, Masachika quay sang hai chị em Kujou đang đứng đó, mặt đầy dấu hỏi.

“À thì… tóm lại, con tiên này chắc chỉ xuất hiện cho vui thôi. Xin lỗi nếu mọi người trông chờ gì, chứ hình như nó vô dụng hoàn toàn.”

Bỏ qua tiếng Yuki hét toáng lên trong đầu cậu: “Ý gì mà vô dụng hả?!”, Masachika nói tiếp:

“Mình là người duy nhất nhìn thấy và nghe được nó, mà xem ra nó cũng chẳng dùng được phép thuật hay gì cả, cho nên…”

Giữa câu, cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

“…Này, nếu không ai nhìn thấy em và em lại nói chuyện trực tiếp trong đầu anh, vậy chẳng phải em có thể trinh sát phía trước được sao?”

— Hình như ta không đi xa khỏi anh được đâu, Chủ nhân.

“Đúng là vô dụng thật.”

Mặc kệ tiếng la ó lặp đi lặp lại của Yuki, Masachika kết luận:

“Nên tóm lại, con này đúng kiểu chỉ có cho vui. Thôi bỏ qua, đi tiếp nào.”

“A-Aku hiểu rồi…”

“Uhm, dù không nhìn thấy… nhưng biết Yuki-chan ở gần cũng hơi rợn rợn nhỉ~.”

Để trấn an hai cô gái vẫn còn mơ hồ, Masachika dẫn họ đến một cửa hàng tạp hóa lớn ở phố chính. Ở đó, anh mua ba “Bộ Nhà Thám Hiểm,” gồm đồ hồi phục, thức ăn khẩn cấp, và mấy vật dụng cơ bản.

“Ôi, cái này trông như kiểu thanh toán kỹ thuật số xịn nhất ấy nhỉ?”

Không có tiền trao tay, không có đồ vật được đưa bằng tay—chỉ có số dư trong menu giảm xuống và bộ đồ nghề thì xuất hiện trong kho đồ. Cảm giác đúng là hơi lạ. Cậu chạm vào vật phẩm, và—bụp!—một túi da màu nâu hiện ra trong cửa sổ mới.

“Cái này là thuốc hồi HP, cái kia hồi MP… Uống hoặc đổ vào vết thương đều được. Nói chung mang vài món thế này là hợp lý.”

“Ừm, cái nặng thì cất đi… Hể? Đây là lều gấp? Thật luôn?”

“Chắc là dụng cụ phép thuật đó~ Trong này còn nhiều đồ kỳ lạ lắm…”

Kiểm tra xong đồ—cả mấy món pháp cụ để tạo lửa với chiếu sáng—tinh thần nhóm có vẻ phấn chấn hơn, và họ tiến về cổng lớn cuối thị trấn.

“Xét theo status… Arya làm đỡ đòn, Masha-san hỗ trợ tầm trung, còn tôi thì… ừm, bình luận viên tuyến sau, nhưng mà…”

Vừa đi, Masachika vừa xem lại chỉ số.

Bộ kỹ năng của cậu chủ yếu là thuật: lửa, nước, gió, sét, đất, cùng vài kỹ năng cơ bản dành cho nghề pháp sư. Không hề có kỹ năng cận chiến. Trong khi đó, Maria có cấu trúc tương tự, nhưng thay vì năm nguyên tố thì nàng lại chuyên về 『Thánh Quang』. Loại ma pháp này chia làm ba nhánh: Ban Phước, Hồi Phục, và Thanh Tẩy. Thanh Tẩy có thể giải độc, giải nguyền, và còn gây sát thương cho undead lẫn quỷ.

Quỷ, hả…

— ?

Nhìn Yuki—cứ nhất quyết tự nhận là tiên dù trông giống tiểu yêu hơn—Masachika lướt qua ý nghĩ “Hay thử tát ánh sáng vào xem sao nhỉ?”. Nhận ra ý tưởng đó hơi ác, anh vội lắc đầu.

Ở đây có undead thật luôn… Nếu mà zombie kiểu thực tế ngoi lên, chắc tôi xỉu mất. Lúc đó giao hết cho Masha-san vậy.

Cậu rất an tâm khi có một healer khắc chế undead… nhưng trong chiến đấu thường thì Maria lại chẳng có kỹ năng tấn công nào. Cô chỉ có hai kỹ năng độc nhất: 《Phép Màu Madonna》—giúp cô, dù có lạc đến mấy, cũng sẽ đến được đích; và 《Lòng Từ Của Thánh Nữ》—hồi sinh, tối đa ba lần. Nhưng cả hai chẳng hỗ trợ tấn công. Với thể lực thấp, Maria đúng chuẩn hỗ trợ và hồi phục.

Nếu bắt cô tấn công… chắc chỉ biết dựng lá chắn rồi lao đầu vào? Nhưng chưa chắc lá chắn dùng kiểu đó được. Tốt nhất đừng thử.

Thế là rõ ràng Maria đứng tuyến giữa, tự phòng thủ và hỗ trợ hàng trước bằng buff và hồi máu. Vấn đề thật sự…

“Cậu còn không dùng được ma thuật.”

“Đúng vậy~ Đây mới là vấn đề.”

Đúng rồi: bình luận viên tuyến sau—Masachika—không hề bình luận được gì.

Một thánh nữ không tấn công, một pháp sư không phép thuật. Cuối cùng chỉ còn Alisa là có thể chiến đấu.

“Cố lên nhé! Come on, Alisa!”

“Đừng tỏ ra như chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu!! Cậu cũng trong tổ đội đấy!!”

“Thì… ờm…”

Lảng đi, Masachika xem trang của Alisa: cô sở hữu 《Kiếm Thuật》, 《Võ Thuật》—đều thuộc cận chiến. Cùng với sáu nguyên tố—lửa, nước, gió, sét, đất, ánh sáng—và 《Thánh Quang Chiến》, kỹ năng đặc biệt của Dũng sĩ dùng để trị quỷ. Chỉ số cân bằng giữa thể chất và phép, tổng quan thì hoàn hảo.

“Nghĩ kỹ thì… Arya một mình cân hết rồi.”

“Arya-chan… dù em là Dũng sĩ thật, nhưng như này thì bất công quá.”

“Em cũng chẳng biết nói sao…”

Dù không vượt trội tuyệt đối ở mảng nào, Alisa là kiểu toàn diện: đánh gần, đánh xa, buff, hồi máu—đều làm được. Thêm kỹ năng độc nhất 《Trảm Dũng sĩ》—chiêu nộ khi HP xuống dưới mức nhất định, đổi lại tốn sạch MP và SP. Và cô còn một kỹ năng độc nhất nữa…

“Còn cái này… 《Công Chúa Đơn Độc》? Thật luôn? ‘Tăng toàn bộ chỉ số khi không có tổ đội’? Kỹ năng gì mà kỳ vậy?”

Ngay khi nghe cái kỹ năng gắn mác biệt danh hồi đi học—thứ cô ghét cay ghét đắng—Alisa nhăn mặt.

— Kỹ năng dành riêng cho người cô đơn, ha ha.

— Thôi bỏ đi!! Đừng nhắc nữa!!

Masachika nhìn Yuki với gương mặt kiệt sức, rồi đáp bằng nụ cười gượng gạo.

“Hm… thành thật mà nói, kỹ năng này khó dùng lắm. Về lý thuyết, tách cô khỏi tổ đội rồi cô vẫn chiến đấu chung được, nhưng sẽ không nhận exp nọ kia. Và tôi cũng không xem được MP/SP của cậu, khó mà hỗ trợ. Quan trọng nhất: buff và hồi máu diện rộng từ Masha-san sẽ không tác dụng lên cậu. Toang lắm.”

“Ừ ha… Nghĩ lại đúng là hơi nguy hiểm. Mà không thấy HP em thì hồi hộp lắm nha~.”

“Không đâu. Theo tôi thấy thì ma thuật diện rộng vẫn trúng dù có tách đội. Cho nên… chính lúc đó lại càng không nên tách.”

“Vậy tức là… kỹ năng kia vô dụng hoàn toàn… Thôi kệ.”

Có vẻ Alisa chẳng muốn dùng kỹ năng gợi lại ký ức đau thương kia, nên chỉ nhún vai.

“Được rồi, vậy em ở tuyến đầu. Masha lo phép hỗ trợ.”

“Rồi~ để đó.”

“Thế còn tôi…”

Dưới ánh mắt hai chị em, Masachika dừng lại và… giơ ngón cái thật hùng hồn.

“…Tôi sẽ cổ vũ mọi người! Và quăng đồ cứu nguy khi cần!”

“Ừ, cổ vũ là quan trọng lắm đó.”

“Kuze-kun, chẳng phải cậu ném bắt dở tệ sao?”

“Không sao! Miễn không phải ném bóng là được!”

“Lý luận gì kỳ vậy? Với lại bom khói lúc nãy cũng hình quả bóng mà?”

“Vậy tôi ném thân dược!”

“Nhưng đã có Masha hồi máu rồi? Với lại ném chai kiểu đó—cậu định làm vỡ rồi ném thẳng vào tôi à?”

“Xin lỗi, Arya… chắc tôi chỉ giúp cổ vũ được thôi…”

“Đừng buồn! Cổ vũ vẫn quan trọng mà!”

Maria vỗ nhẹ vai Masachika đang xụi lơ, như thể an ủi.

— Eeeeek!!

Tiếng hét như mèo bị kẹp của Yuki vang lên vì bị vỗ bất ngờ khi đang bám trên vai. Nhưng Alisa với Maria không nghe được, còn Masachika thì… quyết định lơ luôn.

“Vậy thì… đây là kế hoạch.”

Không biết từ lúc nào, họ đã ra đến cổng thành. Alisa liếc nhìn hai người rồi bước ra ngoài.

“Woooow~~, đồng cỏ rộng quá!”

Thấy cánh đồng trải dài tận chân trời, Masachika không khỏi trầm trồ. Hai chị em Kujou cũng thế… cho đến khi Alisa cau mày:

“Nhưng… ở đây có quái vật đúng không?”

“Ừm… đúng rồi.”

Nghe vậy, Masachika nhìn quanh. Con đường rộng chừng mười mét kéo dài ra xa, hai bên là cỏ cao. Thoạt nhìn chẳng có gì khả nghi.

“Chết rồi… lẽ ra phải tìm hiểu trước xem khu này có quái gì.”

Muốn quay về thì—

Bùm! Một thứ gì đó nhảy khỏi bụi cỏ cách họ khoảng năm mét.

“—!”

“!”

“Ể—quái á?!”

Cả ba nhìn chằm chằm sinh vật vừa xuất hiện…

— Là Thỏ Sừng! Thỏ Sừng-san đúng không?!

“Chuẩn rồi! Dù nó chưa từng xuất hiện trong trò chơi điện tử tôi chơi, nhưng ở isekai quái mở màn thường là Thỏ Sừng!”

Một con thỏ trắng có một chiếc sừng trên trán đứng trước họ. Vì một lý do nào đó, cả Yuki và Masachika đều hứng thú. Nhưng…

“Ờm… nhìn nó… xấu quá vậy?”

Alisa nói không sai. Và còn hơi… kỳ.

Lông thì trông phẳng phiu, chẳng thấy cơ hay xương. Như một con thú bông biết đi. Thanh HP màu xanh lơ lửng trên đầu càng khiến nó trông lố hơn.

“Rồi, giờ đến lúc chiến đấu! Đi thôi!”

“À, ừ… nhưng mà nó có nguy hiểm không nhỉ?”

Dù có sừng và trông hơi hung, suy cho cùng nó vẫn là động vật nhỏ. Bổ nó bằng kiếm có hơi… tội lỗi—Masachika nghĩ thầm.

“Để tôi xông lên trước…! Không còn cách nào khác! Không được chần chừ ở trận đầu!”

“!”

Bằng giọng như đang tự cổ vũ bản thân, Alisa lao lên. Đúng lúc đó, con thỏ bật mạnh chân sau và phóng đến!

Nó cúi đầu, định đâm sừng vào người Alisa. Nhưng Alisa—tay mơ chưa từng chiến đấu—không kịp phản ứng.

“Ah—”

Tấn công, phòng thủ hay né?

Không kịp quyết, Alisa chỉ đứng im, giữ kiếm trước ngực.

Thế là con thỏ… tự đâm thẳng vào thanh kiếm thánh cô đang cầm.

“Ah.”

Hiệu ứng chém sắc lẹm kiểu trò chơi điện tử lóe lên trên đầu con thỏ. Thanh HP tụt từ vàng xuống đỏ… rồi nó tan thành bụi sáng, kêu khẽ Kyui~.

“““…”””

Không khí kỳ cục phủ xuống. Một cửa sổ EXP hiện lên trước mắt Masachika, và cậu… lên cấp độ 3 luôn.

“Một con quái yếu mà được hai cấp độ liền… đúng là bonus EXP gấp mười điên thật.”

Vừa thở dài kinh ngạc về kỹ năng độc nhất của mình, Masachika quay sang Alisa.

“Ờm… chúc mừng trận thắng đầu tiên.”

“…Vấn đề là… tớ chẳng cảm thấy như vừa chiến đấu gì cả.”

“Ừ thì… nó trông còn giống heo rừng hơn thỏ nữa.”

Thêm câu “Nãy nó lao kiểu y chang heo rừng,” Masachika nhìn biểu cảm cô.

“Vậy… cậu ổn chứ?”

“Hạ một con vật… ừm… cảm giác chẳng thật lắm, nên chắc tớ vẫn ổn.”

“Tôi đoán vậy.”

Con quái trông giống đồ chơi hơn sinh vật sống. Bị chém không máu, không xác. Khi Masachika mở mục vật phẩm thì có vài nguyên liệu rơi ra—chứng tỏ nó là sinh vật thật—nhưng vẫn rất trò chơi điện tử.

“Thôi kệ, miễn không có máu me thì tôi không phiền.”

“Ừ.”

“Masha-san, chị ổn chứ?”

“Mhm, cảm ơn~.”

Xác nhận Maria ổn, Masachika thở phào rồi đề xuất quay lại thành thu thập thông tin. Hai người kia đồng ý, và cả nhóm trở về guild—nơi vừa là hội mạo hiểm giả vừa là chỗ bán nguyên liệu quái—để tìm hiểu thêm.

“Vậy quái vật chính quanh khu này là Thỏ Sừng, Sói Sừng với Goblin…”

— Ơ, sao giữa đồng cỏ lại có sói? Với lại làm sao sói sống chung chan hoà với thỏ cho được?

“Đấy, thấy chưa, chạy đi kìa, con thỏ.”

Vừa tung bình luận linh tinh với Yuki, cả nhóm vừa tiếp tục lên đường. Thi thoảng họ lại bị thỏ hoặc sói sừng lao ra tấn công, nhưng Alisa xử lý gọn nhẹ như dọn rác.

“Haaah!”

Đánh được mấy trận, Alisa càng lúc càng vững tay, múa thanh thánh kiếm không hề do dự vào con sói sừng (mà nhìn gần thì cũng giống thú bông phóng to). Không biết là do cô mạnh lên hay do hiệu ứng vũ khí, cú chém của cô sắc và lực đến đáng sợ.

“Gyan!”

Đúng chuẩn phong cách Dũng sĩ—quái tầm này ăn ngay một phát là đi luôn. Con sói tan thành ánh sáng. Nhưng ánh sáng vừa tắt thì một con thỏ sừng khác đã phóng đến.

“Arya!”

“H-heeeh!”

Nghe Masachika cảnh báo, Alisa lập tức buông tay phải khỏi chuôi kiếm và… đấm thẳng vào cái sừng con thỏ! Chắc nhờ kỹ năng 《Võ Thuật》 hay gì đó mà cú phản đòn của cô lại làm gãy luôn cái sừng.

“Kyuuun…”

Con thỏ văng ra rồi lảo đảo đứng dậy.

“Hử...? Khoan, nó trông như bị choáng hả?”

“Choáng? Ý cậu là… bị stun?”

“Không chỉ choáng… chắc chấn động não?”

Trong lúc trả lời Maria, một giả thuyết chạy vụt qua đầu Masachika.

Khoan đã… cái này là do sừng gãy hả? Hay do nó đập đầu mạnh quá? Nếu cái sừng dính liền với hộp sọ, thì rung mạnh một cái là tác động thẳng vô não luôn đó…

Vậy chẳng phải con quái này đang biến điểm yếu trí tử của mình thành vũ khí sao? Thiết kế sinh học gì mà lỗi quá trời?

Ờ thì, ngoài đời cũng có mấy con vật mọc răng dài quá rồi tự đâm vào hộp sọ mà chết… babirusa gì đó. Đời thật còn có, thì trong isekai khỏi lăn tăn.

Nghĩ vậy, Alisa tiến lại gần con thỏ đang lảo đảo.

“H-Haa!”

Có vẻ vẫn ngại kết liễu kẻ không còn sức chống trả, Alisa hét lớn một tiếng để lấy tinh thần rồi chém từ trên xuống.

Cô dậm mạnh chân phải, thánh kiếm vút qua không khí—vùuu!—gió xoáy lên… và đúng như Masachika lo (hay mong?) thì chiếc váy ngắn của Alisa cũng bay theo…

— Che lại!

Masachika vừa liếc sang thì Yuki không biết từ đâu lôi ra cái bảng bé xíu và che đúng góc nhìn.

“…”

— Hừm… nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc.

“Ừ, ừ… giỏi lắm.”

Masachika nhìn Yuki đang… lau mồ hôi tưởng tượng bằng nắm đấm nhỏ xíu.

Thấy Maria liếc qua đầy nghi hoặc, Masachika vội chuyển sang trò chuyện bằng thần giao cách cảm.

— Này, cái bảng đó từ đâu ra vậy?

— Thôi nào Chủ nhân. Ta là một nàng tiên hỗ trợ mẫu mực đấy! Bảo vệ độ tuổi cho thế giới này là nhiệm vụ thiêng liêng!

— Chỉ cần một cảnh lộ quần lót thôi mà đã thành R-18 á? Khoan… nghe giọng em nói, nghĩa là nơi này thật sự là thế giới trò chơi điện tử?

— Ta biết gì đâu~

Yuki xoay một vòng duyên dáng, làm cái bảng biến mất như ảo thuật rồi đáp nhẹ lên vai Masachika. Cậu chỉ biết thở dài, bất lực trước “đứa em tinh nghịch” khó lường của mình.

“Kuze-kun…?”

“Ơ? À, không có gì… Chỉ là em vừa nhận ra—ở đây vắng quá.”

Maria cau mày nhìn cậu , làm Masachika vội nhìn quanh để giải thích thêm. Alisa vừa quay lại cũng gật gù.

“Nghĩ lại thì đúng thật. Con đường này… chẳng phải đường lớn đến thủ đô sao? Bình thường phải có thương nhân qua lại chứ…”

Alisa nói đúng, nhưng xung quanh họ chẳng có bóng người nào—chỉ toàn quái sừng tung tăng.

“Ờ thì, NPC mà đi lạc vào giữa trận chiến thì phiền lắm. Có thể hệ thống thế giới nó thiết kế vậy.”

“Không biết nữa… đây có thật sự là trò chơi điện tử không~?”

“Ai mà biết. Có khi chỉ là mơ, hoặc ảo giác tập thể thôi~.”

Khi họ còn đang trò chuyện, bụi rậm gần đó bỗng lay động. Cả nhóm lập tức căng người. Nhưng lần này không phải thỏ sừng hay sói sừng…

“Là… goblin?!”

Thấy hai kẻ địch xuất hiện cùng lúc, Alisa lập tức đanh mặt.

“Ra đó là goblin… Hừm. Cơ mà trông cũng y như búp bê luôn.”

Sinh vật nhỏ màu xanh cao chưa đến một mét, quần áo rách rưới. Nhắc đến goblin, ai cũng nghĩ đến loại bẩn thỉu kinh tởm, nhưng ở đây… nhìn sạch sẽ bất thường. Hoặc đúng hơn là…

“Tớ nghĩ thế từ lúc thấy thỏ với sói rồi… mà họ đúng là dùng tái sinh thật.”

Hai con goblin đứng cạnh nhau giống hệt nhau từ đầu đến chân, từng vết rách trên áo đến cái vết lõm trên gậy gỗ cũng y chang copy–paste.

“Ơ… cái này hơi thiếu chân thật rồi đó… Thôi kệ, mơ mà.”

Masachika lẩm bẩm rồi gọi Alisa.

“Ổn không? Cần tôi xử lý một con không?”

“Không cần. Hậu phương không có phép thì đứng yên cho đỡ vướng.”

“Ugh… nghe đau đấy, nhưng đúng.”

Masachika gục đầu, còn Alisa thì hét “Heee!” rồi lao vào con goblin bên trái.

Goblin cố đưa gậy lên đỡ, nhưng… chênh lệch sức mạnh và vũ khí quá lớn, lại thêm lực từ trên xuống—nó chẳng có cửa chống lại.

“Gyaaah!”

Goblin rung rung rồi biến thành ánh sáng. Nhưng đúng lúc tưởng mọi chuyện ổn, thì…

“Gyah-gyaaak!”

“Á—!”

Con goblin còn lại không xông vào Alisa mà chạy thẳng về phía hậu phương.

“Ê—?!”

Masachika đang thả lỏng vì nãy giờ không phải làm gì, nên bị bất ngờ. Trong tích tắc tỉnh táo lại thì goblin đã ngay trước mặt cậu.

M-Mình phải bảo vệ Maria—!

Cậu lập tức chắn trước Maria.

Không có phép… đánh gần? Đá? Nhưng mình là kiểu đánh tầm xa… thôi kệ—dùng karate? Nhưng tay mình—

Trong lúc phân vân đó, anh định tung cú đấm—thì nhận ra tay phải đang cầm… quyển grimoire.

Và goblin đã giơ gậy lên.

“Hmph!”

Theo bản năng, Masachika tát thẳng quyển grimoire vào mặt goblin!

“Thud!”

Goblin mất sạch HP và biến mất.

““…””

“Ara~, Kuze-kun trông như thầy giáo ấy~.”

“Masha-san, thầy giáo kiểu gì vậy ạ…?”

Masachika trả lời Maria rồi nhìn Alisa. Cô đứng đơ ra, như đang định chạy đến mà khựng lại giữa chừng. Cậu nở nụ cười nhẹ tự tin:

“Thì ra… ma thuật là nghệ thuật dùng sách để đập người.”

“Câu đó sai toàn tập.”

Alisa nói đúng, nhưng… hiệu quả mà. Tất cả là nhờ kỹ năng độc đáo 《Kinh Nghiệm Nhân Mười (Trừ Mấy Môn Bóng)》.

Kinh nghiệm chia đều cho cả đội, nhưng riêng Masachika được nhân mười.

Thế là dù chẳng đánh đấm gì, cấp của anh vẫn tăng vù vù, vượt xa hai người kia. Dù là đánh gần, tốc độ hay phòng thủ—đều vượt cả Alisa.

Giờ thêm kinh nghiệm võ thuật và vũ khí bất hoại—quyển grimoire—Masachika có sức đánh gần vượt xa “đấu sĩ tiền tuyến”.

“Xem ra giờ tớ thành đỡ đòn tiền tuyến rồi.”

Và thế là một huyền thoại ra đời—

“Pháp Sư Không Dùng Phép Chỉ Dùng Sách Để Đánh Người”.

“Hah! Hah!”

“...”

“Cố lên Kuze-kuuun~! Em làm được màaa~!”

Ngài “pháp sư” ấy vung grimoire như chày giã gạo vào mấy con quái lao ra từ phía trước, còn Dũng sĩ với thánh nữ thì theo sau.

Theo logic, Alisa—người mạnh nhất—phải đi đầu để chống phục kích. Tốt nhất họ nên thuê trinh sát. Nhưng Masachika nhận ra… chẳng cần thiết.

Quái ở đây không biết phục kích.

Dù là thỏ sừng, sói sừng hay goblin—tất cả đều xuất hiện từ phía trước, không bao giờ từ bên hông hay ném đá từ bụi rậm. Chúng luôn bước ra, hét một tiếng lạ lạ—kiểu như “mở đầu trận đấu”—rồi mới vào trận chiến.

“Ah, lại quái nữa…”

Ba con goblin nhảy ra, xếp hàng ngay ngắn giơ gậy hét “gyagya!”. Chúng làm đồng bộ đến mức… nhìn còn hơi cảm động vì tinh thần kỷ luật. Nhưng…

“Ừ, ừ, cứ đứng đó mà tạo dáng.”

Tinh thần kỷ luật không có nghĩa lý gì với hội người chơi từ thế giới khác. Thế là Masachika đập thẳng vào mặt con đầu tiên khi nó còn đang… diễn màn mở đầu.

— Woo~♪ Tuyệt đó Chủ nhân! Ta tự hào về sự tàn nhẫn của anh!

Masachika lờ Yuki, tiếp tục nhấc sách lên, rồi đập thêm hai con còn lại ngay sau khi chúng vừa tạo dáng xong.

““Gyaaah!””

Cả nhóm giả vờ không thấy cảnh tượng gượng gạo đó. Masachika kiểm tra điểm kinh nghiệm và tiền hiện trên màn hình.

“Rồi, đi tiếp.”

Và hành trình tiếp tục—không còn gọi là “đánh quái” nữa, mà đúng hơn là “đập hộp vật phẩm di động”.

Không lâu sau, họ đến thành phố kế tiếp.

“…Khoan, cái này kỳ kỳ…”

“Không lẽ chúng ta đi xa thế này rồi…?”

Họ quay lại nhìn đồng cỏ mênh mông phía sau. Thủ đô họ rời cách đây chừng một tiếng—giờ đã mất dạng hoàn toàn sau đường chân trời.

Dù họ đi bộ xuyên qua đồng cỏ rộng không tưởng… không hiểu sao đã sang khu vực mới. Cảm giác như vừa “chuyển cảnh” vậy.

— Chúng ta vừa chuyển khu.

“Anh cũng nghĩ thế.”

“Hả? Ý hai người là gì?”

“Ý là… giống như trò chơi điện tử vừa cho mình ‘qua màn’. Xong phần đồng cỏ rồi thì chuyển thẳng đến thành phố. Mà nếu vậy… mấy bầy goblin và sói lúc nãy chắc là quái con?”

Alisa ngơ ngác, còn Maria thì sáng mắt lên, giơ tay như vừa phát hiện chân lý.

“Giống trong kịch ấy! Cảnh nền đổi một cái xoẹt rồi sang màn mới! Chắc vậy đó!”

“Không, không… không phải làm vậy đâu…”

“Aaaah, chắc tớ… hơi hiểu rồi… chắc vậy.”

“Thật hả? Cậu hiểu thật chứ…?”

Alisa thì lại tin cái lời giải thích kỳ quặc của Maria như thể chuyện đó rất bình thường. Masachika nhìn cô ấy với vẻ hơi mơ hồ, rồi liếc sang Yuki đang khoanh tay gật gù.

— Trò chơi điện tử này chơi trơn tru nhỉ—đỉnh thật sự.

“Cái này trơn tru quá mức rồi ấy… Ý anh là, đúng là mấy phần đầu trò chơi điện tử thường cho qua nhanh để người chơi sớm đến thành phố đầu tiên, thậm chí có trò mười tiếng là xong… nhưng nghĩ kỹ thì cũng hơi vô lý nhỉ?”

Đúng là kỳ lạ khi cái hành trình dài cả trời trong thế giới mở lại được hoàn thành trong vài tiếng. Kiểu như nhà phát triển bóp thời gian lại cho tiện ấy…

“Trải nghiệm trực tiếp mới thấy… trò chơi điện tử đúng là đầy mấy thứ phi lý và tiện lợi nhân tạo thật.”

“Ở trong lâu đài hình như bảo tụi mình phải đi qua bảy thành phố mới đến được lâu đài Ma Vương đúng không? Nếu cứ thế này, chắc chưa đến một ngày là đến nơi rồi.”

“Ừm, chắc đây là khu vực mở đầu nên họ cố tình giảm độ khó đấy… Với lại tối nay kiểu gì tụi mình cũng phải ngủ trọ, thành ra khó mà đi hết trong một ngày lắm.”

Nói xong, Masachika còn thêm: “Dù ngủ trọ thì chưa chắc ngủ ngon được đâu.”

Thực ra thì… chỉ bốn nơi đầu mới gọi là “thành phố” đúng nghĩa. Sau đó là mấy cái pháo đài và tiền đồn. Thành phố thứ tư là vùng biên giới; vượt qua đó là vùng đất vô luật, đầy quái vật—chiến trường nơi nhân loại và ma tộc giao tranh.

“Thôi, giờ cứ đi được bao xa trước khi mặt trời lặn thì đi.”

“Ừ.”

“Nhất trí~.”

Cả nhóm quyết tâm tiến lên không nghỉ: bán chiến lợi phẩm, mua thêm đồ, rồi thẳng tiến về thành phố tiếp theo. Và rồi… sau tầm bảy tiếng đi bộ—

“Uwoaaaa?!”

Cậu ta suýt bị cây chùy khổng lồ quật thẳng từ trên cao xuống, phải chạy quýnh lên thay vì chỉ né sang bên.

Cây chùy dài ba mét, dày cả nửa mét, tua tủa gai nhọn, đập xuống đất kèm tiếng nặng nề rung rinh mặt đất. Sức mạnh đó đủ biến Masachika thành tương.

“Không không không, cái này quá đáng rồi! Ogre cầm chùy gai?! Độ khó tăng vọt luôn á!!”

Cuối hẻm núi khô, hai bên là vách đá, đứng đó là một con khổng lồ da đỏ sậm toát ra ác khí. Nó cao chừng năm mét. Vừa nhìn thấy, Masachika hét thất thanh. Có lẽ vì tiếng cậu quá lớn nên cyclops nhấc cây chùy lên, một con mắt to duy nhất xoay lại nhìn cậu bằng ánh nhìn đầy đe dọa.

“Geh—”

“GRAAAAHHHH!”

“Eeek?!”

Khi cây chùy bổ chéo từ trên xuống, Masachika hoảng loạn quăng mình xuống đất tránh.

Làn gió nặng nề của cú đánh lướt qua lưng khiến cậu rùng mình, rồi cậu bò trối chết để tạo khoảng cách.

Khi thấy đã an toàn, cậu đứng dậy nhìn con quái vật. Cyclops buông chùy, đưa tay trái về phía Masachika—và linh cảm xấu lập tức ập đến.

“Đừng nói là…”

Và y như rằng, miệng cyclops há ra, để lộ răng nanh sắc như dao.

「Fireball」

Giọng vang lên trầm đục như từ cống ngầm vọng ra. Không lâu sau, không khí nổ tung. Trong tình huống thế này, đáng ra Masachika phải chạy ngay rồi.

“Cái gì?! Mày dùng phép thuật á?! Mà sao lại nói tiếng Anh?!”

— Chắc là ma tộc dùng ngôn ngữ phép khác con người? Ai mà biết.

“Em nhàn ghê vậy đó?!”

Phớt lờ Yuki, Masachika kéo mũ trùm lên rồi chạy thục mạng. Sau lưng, quả cầu lửa phát nổ, hơi nóng táp vào áo choàng.

“Whoaa?!”

Dù lưng nóng ran, thanh HP vẫn không giảm. Có lẽ áo choàng và kết giới của Maria đã hấp thụ sát thương.

“Haaaaaaah!”

Nghe tiếng hét, Masachika thấy Alisa đang lao về phía cyclops. Nhưng khi cô toan chém vào chân nó, con quái rụt chân lại né nhẹ nhàng.

“Ơ—gì vậy?”

Cú chém hụt làm Alisa mất thăng bằng. Cyclops liền vung chùy trở lại.

Zashchita Stena!「【Khiên Bảo Hộ!】」

Giọng Maria vang lên mạnh mẽ. Một tấm chắn ánh sáng xuất hiện, đỡ trọn đòn tấn công. Cú va chạm làm cyclops loạng choạng. Một cơ hội hoàn hảo—nhưng Alisa lẫn Masachika đều không dám áp sát; chỉ một cú dậm chân của con quái là họ toi ngay. Không khí căng như dây đàn.

“Không… rõ ràng trận này thiết kế để kiểu đội hình có hậu phương hoạt động tốt, đúng không?”

Masachika nói vậy cũng đúng—con này quá khác so với mấy con trước.

Nó quá to. Lớn nhất trước đây là con hổ bốn mét, nhưng nó vẫn là thú bốn chân; đối đầu còn hợp lý.

Còn cyclops thì đứng bằng hai chân, đầu gối nó ngang đầu họ. Muốn tấn công đầu hoặc tim gần như bất khả thi. Đã thế còn biết cầm vũ khí và dùng phép.

Yếu điểm là mắt, nhưng đến gần kiểu gì? Chiến thuật bình thường là tank giữ nó lại, rồi người đánh xa bắn mắt—khoan đã. Đánh xa?

Đúng lúc đó cậu liếc sang Alisa. Đồng thời, cyclops ổn định lại và chuẩn bị công kích về tuyến sau—về phía Maria, người vừa chặn đòn nó. Masachika lập tức quyết định.

“Arya! Bảo vệ Masha-san và dùng phép bắn vào mắt nó! Tớ sẽ kéo sự chú ý!”

“Hả…?”

“Chỉ cậu mới đánh tầm xa được! Tin cậu đó!”

Không đợi trả lời, Masachika nhảy lên đứng chắn trước cyclops.

“Đ-đến đây! Đấu với ta nè!”

Cyclops tiến lại, nâng chùy. Masachika nghiến răng, cố không run.

Bình tĩnh. Mình có buff nhân đôi kinh nghiệm! Cấp độ với chỉ số cao hơn hẳn khu vực này! Với lại nó đâu phải chiến binh thuần—nó còn dùng phép, nghĩa là chỉ số cơ thể không quá khủng! Dù trông đáng sợ cỡ nào…

Về mặt số liệu, mình có cửa!

Cậu vững tinh thần, siết chặt grimoire.

“GRAAH!”

“Uooooh!”

Cậu vung grimoire đỡ cú quật ngang khủng khiếp.

Nếu đây là đời thật, tay cậu đã gãy nát rồi. Nhưng trong thế giới này, mọi thứ tính bằng “con số”—như chơi bài vậy. Va chạm hai đòn thì đòn nào mạnh hơn thắng; bị trừ phòng thủ xong là ra sát thương cuối. Thậm chí có bị chọi thiên thạch mà đòn phản kích mạnh hơn thì cũng chẳng bị thương.

Grimoire của cậu đánh bật chùy của cyclops; thanh HP của nó giảm chút ít, còn của Masachika thì vẫn đầy.

“Hah… ha-ha-ha! Thấy chưa! Sức mạnh gian lận XP đây này! Công mạnh là thủ tốt nhất! Không cần tank! Hãy xem pháp sư đấm bốc là như thế nào!”

Cậu cố che nỗi sợ bằng tiếng cười tự tin, giọng hơi vỡ... nghe cũng dễ thương phết.

— Giọng anh vỡ rồi đó, haha.

“Im đi.”

Cằn nhằn Yuki xong, Masachika lại thủ thế. Đúng lúc đó, cyclops chuyển mục tiêu.

Bolshaya Strela!「【Đại Tiễn!】」

Bằng tiếng Nga của Alisa, một khối đá hình lưỡi liềm lao đến sau lưng Masachika.

— Ô, trông ngầu phết—như đạn đại bác!

Yuki trầm trồ, nhưng thực tế tốc độ còn xa mới gọi là đại bác. Cyclops chỉ hơi nghiêng đầu là né được.

“Á, hụt rồi—”

“Không sao! Cứ bắn tiếp! Đừng cố nhắm mắt, cứ bắn quanh đầu nó! Hễ nó tấn công tớ là cậu bắn ngay!”

“Đ-Đã rõ!”

“Masha-san! Nếu nó tấn công thì dùng khiên! Với để ý nó dùng phép nữa!”

“Ư-ừm!”

Masachika vừa la lên vừa giữ mắt mình luôn khóa vào cyclops. May quá—nó lại chú ý đến cậu. Có lẽ vì phép Alisa hụt nên thù hận vẫn dồn lên cậu.

Nếu nghĩ theo kiểu trò chơi điện tử… quái thường đánh người gây nhiều sát thương nhất hoặc người hồi máu… Nếu mình có kỹ năng “khiêu khích” thì tiện biết bao…

Đáng tiếc, cậu không phải tank nên không có. Gây sự chú ý bằng cơ thể thì đúng là mệt.

“Thôi, chắc tí uống thần dược thì sống sót được!”

Khi cyclops đánh xuống, Masachika lại đỡ bằng grimoire.

Thế rồi trận đấu đi vào khuôn mẫu:

Masachika không thể tấn công vì tầm đánh hạn chế, chỉ cố phòng thủ. Mỗi lần đụng chùy, Alisa lại nã phép vào đầu cyclops, còn Maria chặn phép phản công.

Nhưng rồi—điều bất ngờ xảy ra.

“GRUAAARRRGHH!!”

“Ể—”

Phép nước của Alisa—vốn chỉ là một khối nước lớn, không mạnh mấy—vừa chạm vào da cyclops thì lập tức kêu “xìiii!”, khói bốc lên.

“C-cái gì…?”

“Đúng rồi! Nó yếu với nước! Đây chính là điểm yếu của nó!”

Nghĩ lại thì đúng—da đỏ sậm, dùng lửa—yếu nước là chuẩn bài. Nhận ra, Masachika chạy lên quật vào ống chân cyclops rồi lùi lại hét:

“Được rồi! Từ giờ dùng phép nước tấn công đi! Nhưng đừng đứng quá gần, coi chừng nó đổi mục tiêu đó!”

“Rõ!”

Từ đây thế trận thay đổi hoàn toàn. Không chỉ gây sát thương mạnh khi dính nước, mà phòng thủ của cyclops cũng giảm, khiến đòn đánh của Masachika cực kỳ hiệu quả. Mỗi lần trúng nước, cơ thể cyclops giật lên, rơi vào vòng lặp bị khóa hành động.

Phép nước liên tục làm nó chao đảo, mở ra khoảng trống để Masachika đập, và hễ nó định phản công—đợt nước tiếp theo lại ập đến.

“Chàaa, biết mẹo rồi thì quái này yếu ghê nhỉ?”

Cảm thấy mình đánh hơi… ác, Masachika lại quật vào ống chân cyclops thêm một phát nữa.

Wham!

Nhưng lần này, cảm giác khác lạ.

“Hử? Sao thấy cứng—”

“Kuze-kun!”

“Mau lùi lại! Có gì đó—”

Lời cảnh báo vang lên… và Masachika hiểu ngay.

Ngay trước mắt cậu, chân cyclops từ đỏ đậm chuyển sang xanh, lông dựng thẳng như bị điện giật.

Chết rồi—

Masachika định rút grimoire lại và nhảy lùi, nhưng chậm nửa giây.

“GRRRAAAAHHHH!!”

Tiếng gầm rung trời. Toàn thân cyclops chuyển sang xanh đen; trên sừng nổ ra những vệt điện xoắn mạnh.

Chưa kịp phản ứng, một tia sét khổng lồ bùng nổ từ sừng, quét sạch xung quanh. Masachika tưởng mình đứng ngoài tầm… hóa ra không.

Tầm đánh của nó rộng hơn cậu nghĩ—và cậu bị đánh trúng.

“Gah—!”

Một loạt tia điện quất thẳng vào người cậu, làm toàn bộ giác quan tê liệt trong chốc lát.

Chết rồi… tê… liệt… luôn…

Không còn giữ nổi thăng bằng, Masachika ngã ngửa ra đất vì lực bật về sau. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mắt mờ đi, cậu vẫn kịp nhìn thanh HP của con Cyclops — nửa dưới biến mất sạch, nửa trên chỉ còn một nửa.

Chết tiệt…! Một khi HP xuống còn một phần tư là nó vào pha mới ngay!

Đòn sét siêu to khổng lồ này chắc chắn là kỹ năng chuyển pha — cái bẫy hiểm chuyên trị mấy thằng chơi cận chiến đứng quá gần.

Achitsushie—「【Hải dương—】」

Lần đầu tiên có thành viên đội trúng trạng thái bất lợi, Maria khựng lại vài giây rồi mới bắt đầu niệm chú. Nhưng chưa kịp đọc xong, Cyclops bất ngờ giơ ngón trỏ phình to của nó lên, chỉ thẳng vào Maria.

Khi cái miệng to tướng của nó từ từ hé ra… Maria phạm sai lầm chí mạng.

Zashchitnaya—「【Lá chắn—】」

Linh cảm có đòn phép sắp bay đến, cô liền đổi phép giữa chừng theo phản xạ.

“Trong lúc niệm chú, hãy chú ý cẩn thận. Sai một chữ là phép sẽ thất bại… hoặc phản ngược lại.”

Cô đã quên sạch lời cảnh báo ở hoàng cung. Và hậu quả thì…

“Ah—?!”

Tia điện xẹt lên ở đầu trượng của Maria, cả hai câu chú đều nổ tung. Maria sững lại mất nhịp vì phản hồi phép, và đúng lúc đó, phép của Cyclops đã bắn thẳng đến.

「Blitz」

Một tiếng “bụp!” như không khí nổ tung, và tia sét phóng đi từ ngón tay Cyclops thẳng về phía cô.

Alisa phản ứng theo bản năng, nhảy ra chắn trước — và đó cũng là sai lầm lớn.

“Uwah!”

Cả người cô co giật dữ dội vì bị sốc điện, nhưng đúng chất Dũng sĩ, Alisa cắn răng vẫn trụ được.

Nhưng—

“Ah—!”

Phép sét xuyên qua người Alisa rồi tiếp tục đánh trúng Maria phía sau.

Do kháng điện thấp hay chỉ do xui xẻo, Maria cũng bị tê liệt như Masachika.

Hỏng thật rồi…!

Bất lực nằm dưới đất, Masachika nhìn cảnh đó với cơ thể cứng đờ.

Hai trong ba người bị tê liệt. Người còn lại thì cũng cử động không hoàn toàn bình thường.

Nếu Alisa còn ổn, cô có thể dùng vật phẩm chữa tê liệt cho Maria, rồi Maria sẽ cứu cậu. Nhưng vì không biết tia sét xuyên qua mục tiêu, Alisa lại lao ra chắn — con đường cứu viện duy nhất đã mất trắng.

Không còn cách để đỡ đòn tiếp theo của Cyclops.

「Attribute Infusion: Lightning」

Ngay khoảnh khắc câu chú đó vang lên, toàn bộ trực giác của Masachika hét lên báo động.

Cây chùy khổng lồ của Cyclops giờ phát sáng xanh lè, quấn đầy tia điện.

“—!”

Đó là phép truyền thuộc tính cho vũ khí — tăng sát thương và thêm hiệu ứng điện.

Nếu Masachika đỡ bằng grimoire như nãy giờ, chắc chắn cậu sẽ ăn cả đống sát thương lẫn tê liệt.

Làm ơn… đánh mình đi…!

Nhưng lời cầu nguyện bay theo gió — Cyclops nhìn sang Alisa và Maria, gầm lớn rồi lao đến.

— Dậy đi! Anh hết tê liệt rồi đấy!

“!!”

Tiếng của Yuki vang trong đầu, và Masachika bật dậy như lò xo.

Không nghĩ ngợi, cậu chạy hết tốc lực, cố chen vào giữa Cyclops và hai cô gái—

“Chết! Không kịp rồi!”

Dù chỉ số tốc độ của cậu cao hơn, bước chân của Cyclops dài gấp nhiều lần. Không có đường vòng để chặn từ phía trước, cậu chỉ có thể thử đánh ngang dù tỉ lệ thành công cực thấp.

Mình làm gì được bây giờ? Phải có cách chặn nó lại… một đòn nào đó còn hiệu quả…!

Trong tuyệt vọng, giọng Yuki lại vang lên:

— Bình tĩnh nào, Chủ nhân. Từ trận đánh với thỏ sừng và goblin, anh biết rồi còn gì?

Tất cả quái ở thế giới này đều có điểm yếu sinh học. Đập vào sừng thì chúng choáng. Húc vào cổ thì chúng nghẹn. Vậy nên—

“!”

Ý tưởng lóe lên. Masachika tập trung vào từng chuyển động của Cyclops, chạy vòng sang bên trái của nó, chờ khoảnh khắc hoàn hảo.

Bàn chân khổng lồ của Cyclops giáng xuống, nện mạnh xuống đất bằng gót, rồi chuyển sang mũi chân để bật đến.

Chưa… chưa…

Khi chân nó hạ thấp, sắp chạm đất—

“Ngay bây giờ!!”

Masachika vung grimoire thật mạnh, nhắm đúng… ngón út chân của Cyclops.

“Ăn đòn ‘Đá trúng chân bàn lúc nửa đêm’ nè!!”

Thud!

Âm thanh trầm đục vang khắp khe núi. Cyclops khựng lại, loạng choạng ngay trước khi kịp đến chỗ Alisa.

Đau ở ngón út chân — phản ứng của đám sinh vật khắp vũ trụ đều giống nhau:

“GUOOOAAAH?!”

Nó ôm chân theo bản năng, ngã chúi về trước. Cyclops khụy xuống, mặt ngang tầm Alisa.

“Haaa!!”

Đúng cơ hội vàng. Alisa kéo thanh kiếm thánh về ngang hông, hét lớn:

“Rock Breaker!!”

Kiếm thánh phát sáng dịu — dấu hiệu của Hào Quang Chiến Thắng.

Tia kiếm chém xuyên qua con mắt duy nhất của Cyclops, xuyên đến tận sau đầu.

Thanh HP đỏ rực rồi biến mất.

“GRRUAaaahhh—!!”

Con quái vật đổ sập trong tiếng gầm đặc trưng của quái thủ lĩnh, rồi tan thành ánh sáng.

Cửa sổ thông báo xuất hiện: EXP + cấp độ tăng liền bốn cấp.

“Thắng rồiiii~~… nhưng nãy suýt chết thiệt rồi đó~~…”

Masachika thở phào, ngồi bệt xuống đất.

Nhìn lại thì cả đội hầu như không bị thương nghiêm trọng — HP vẫn trên 80%. Một trận thắng hoàn hảo… về mặt số liệu.

Nhưng thực tế thì thắng sát nút. Chỉ cần kéo dài thêm tí nữa là có người nằm xuống ngay.

“Ahh~, nãy căng thật luôn~~! Xin lỗi nha, chị làm hỏng câu chú…”

“Không sao đâu, em cũng lơ là nên cũng có lỗi…”

“Em cũng vậy… còn lao ra đỡ bừa. Đáng lẽ phải kéo Maria tránh ra mới đúng.”

“Thôi mà, lúc đó ai nghĩ kịp chứ. Với lại, em chém kết liễu còn đẹp hết phần người ta.”

“Ừ, tôi đứng sau nhìn còn nổi da gà luôn ấy, Arya-chan ngầu cực!”

“Cảm ơn… Cậu cũng giỏi lắm mới làm nó ngã được… dù cái tên chiêu nghe hơi… khó đỡ.”

“Nè, đừng nói vậy chứ!”

Vừa tổng kết lỗi vừa khen nhau luôn miệng.

“Cơ mà… cậu cũng đâu có tư cách chê tên chiêu ai!”

“Thôi mà… đó là tên chính thức, tớ đâu có chọn…”

“Nghe nói dùng quen rồi sẽ niệm phép không cần đọc tên luôn… Chỉ tiếc là phép trong thế giới này đâu phải tiếng Nhật. Chứ không thì tớ cũng đọc được! Mà sao tớ không có kỹ năng đánh gần vậy trời…”

“Tớ cũng đâu có~. Chắc kỹ năng mỗi người tùy theo môn phái nhỉ?”

“Nghe hợp lý đấy… Khoan đã! Tại sao phép của ma tộc lại dùng tiếng Anh?! Nếu vậy thì tớ cũng dùng được chứ?!”

“Cậu chắc phát âm chuẩn người bản xứ nổi không?”

“Ờ… nghĩ lại thì… chắc không.”

Vừa tám chuyện vừa bước ra khỏi khe núi, ba người tiến đến thành phố phía trước.

“Và… đến nơi rồi.”

“Cảm giác như… bị dịch chuyển ấy nhỉ…?”

“Ahaha, công nhận hơi kì thật~.”

Không hiểu bằng cách nào, họ đã đứng ngay trước cổng thành.

Định vào trong thì bị lính gác gọi lại:

“Các bạn định vượt biên giới à? Vậy tôi khuyên nên mua thú cưỡi ma thuật ở cửa hàng sinh thú.”

“Súng máy?”

— Ủa gì, thế giới này có súng máy hả? Không đùa chứ…

“Arya… chắc cậu hiểu nhầm rồi. ‘Kiju’ là thú cưỡi đó. Ở thế giới fantasy thì đâu chỉ có ngựa.”

“A-ah… ra là vậy…”

Masachika nhờ lính gác giải thích tiếp:

“Bọn tôi định đi đến pháo đài kia… xa lắm không ạ?”

“Hửm? Không hẳn xa… nhưng leo đường núi bằng chân thì mệt lắm. Có thú cưỡi thì đỡ hơn nhiều!”

Nghe hợp lý thật.

Thú ma thuật giống như “quái vật dạng thú” — khác với quái dạng người như goblin, chúng vẫn thuần hoá được.

“Vậy cửa hàng thú ma thuật ở đâu ạ?”

“À, đi thẳng rồi rẽ—”

Nhận xong hướng dẫn, họ đi đến nơi.

“Cuối trò chơi điện tử rồi thì có thú cưỡi là tuyệt nhỉ.”

Maria lẩm bẩm, vẻ am hiểu mấy trò RPG.

“À, em biết kiểu này~! Kiểu cưỡi chim lớn hoặc mấy con giống khủng long nhỏ đúng không?”

“Khủng long nhỏ… ờ… nghe hơi nguy hiểm nhỉ? Không cắn người chứ?”

“Chắc là không… à thì… hy vọng vậy. Dù trong thế giới thật biết đâu chúng nổi điên—”

Masachika nghe xong thấy… ừ hợp lý thật, sao mình không nghĩ đến nhỉ.

“Chắc sẽ có biện pháp an toàn nào đó chứ… kiểu phong ấn hoặc ràng buộc bằng ma thuật.”

“Nghe xong… thấy hơi rợn thì phải…”

“Tóm lại là kiểu ‘tẩy não’ bằng ma thuật nhỉ? Vậy ta cứ chọn con nào trông hiền hiền. Với lại mình đâu có dùng chúng để đánh nhau.”

“Nghe hợp lý! Với lại kiếm con nào đáng yêu nữa! Ví dụ… mèo to chẳng hạn!”

“Con đó mà cưỡi được chắc khó lắm ấy… Em còn chưa chắc ngồi ngựa được.”

“Khoan… em với Arya-chan cũng chưa chắc cưỡi được nữa mà?”

“Ừm… Mà kể cả biết cưỡi, leo núi kiểu kia chắc vẫn chịu thua.”

Rồi họ dừng lại nhìn nhau: kế hoạch có vẻ hơi… mơ hồ.

Nhưng rõ ràng “cửa hàng thú cưỡi” là checkpoint bắt buộc của trò chơi điện tử rồi.

“Thôi, đến đó xem sao. Biết đâu có yên ngựa ma thuật chống ngã cho người mới.”

“Cũng có thể!”

“Chị hy vọng có mèo to~.”

“...Nhìn khách quan thì cái chị nói đó gọi là ‘sư tử’ đấy, Masha-san.”

Đi một hồi, họ thấy cửa hàng thú ma thuật. Dù chỉ được chỉ đường sơ sơ, toà nhà nổi bật đến mức nhìn là biết ngay: chi tiết rõ nét hơn hẳn mấy công trình khác — kiểu “đồ hoạ tăng chất lượng vì quan trọng”.

“Tớ cũng nghĩ vậy lúc ở guild… hơi kỳ ha, sao chỗ quan trọng thì đồ hoạ đẹp hơn hẳn.”

“…Thôi, bỏ qua đi.”

Masachika bước vào nói chuyện với ông chủ râu quai nón — rõ ràng không phải NPC gương mặt đại trà.

Ông dẫn họ ra sân sau, nơi có một chuồng gỗ khổng lồ.

“Thú cưỡi ở trong đó. Nhưng cẩn thận nhé, vài con hơi dữ đấy.”

“À, vâng.”

Masachika quét mắt qua… rồi chau mày.

“(Khoan… sao lại nhốt đám thú to đùng thế này ngay giữa thành phố? Không có sân cho chúng chạy thì sao khoẻ được? Lỡ nó sổng thì sao?)”

“(Ờ ha~. Bình thường mấy chỗ vậy phải nằm ở ngoại thành mới đúng.)”

“(…Thôi, đừng nghĩ sâu quá.)”

Dù trong lòng vẫn còn cảm giác “có gì đó sai sai”, Masachika và cả nhóm vẫn bước vào bên trong. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy những thứ trong chuồng—tất cả nghi ngờ của họ bốc hơi sạch.

“Whoa… choáng thật!”

“Đ-đợi đã, đó là… khủng long?! Nó nhìn như khủng long thật luôn ấy!”

“Woooow, tụi mình thật sự có thể cưỡi mấy con này hả~? Quá ngầu luôn!”

Trong chuồng có đủ loại: thứ trông như ngựa, thứ trông như đà điểu, thậm chí vài con giống mấy bé khủng long ăn thịt cỡ nhỏ.

“…Có chắc là an toàn khi để chúng chung một chỗ thế này không?”

Dẹp cảm giác bất an sang một bên, cả nhóm bước đi như mấy khách du lịch vừa mở cửa công viên khủng long.

“Nếu nói về độ bền thì loài giống ngựa là nhất. Đi đường gồ ghề thì loài chim và dê sẽ tốt hơn. Loại raptor thì có thể dùng chiến đấu, nhưng ăn nhiều với ồn lắm.”

Trong lúc nghe chủ tiệm giảng giải, Masachika vô thức đưa tay về phía một con “ngựa” đang uống nước.

“…Nhìn gần, loài ngựa này có vẻ đáng tin nhất… dù nó có mọc sừng.”

Con vật lắc đầu né tay cậu, khiến Masachika cười gượng. Thấy vậy, Yuki thì thầm:

— “Khoan đã… đây chẳng phải unicorn sao? Lại còn trắng tinh nữa.”

“Ể? Ờ nhỉ…”

Do đã quen với đủ loại thú mọc sừng, cậu quên mất rằng “ngựa trắng + sừng” = unicorn, quá hiển nhiên rồi.

“Waaaah~ đẹp quáaa.”

“Tớ chưa từng thấy con ngựa nào trắng sạch như thế này…”

Maria và Alisa thì nhìn nó với ánh mắt long lanh. Trái ngược hẳn với Masachika, con unicorn dụi đầu đầy thân thiện vào hai cô gái.

“…”

— “Phân biệt đối xử rõ ràng… Đừng nói là… unicorn thật sự chỉ thân với con gái thuần khiết ấy nha? Nhưng… Masha-senpai có bạn trai rồi mà…?”

“Ngừng tưởng tượng linh tinh! Nó chỉ là con ngựa mọc sừng thôi! Vậy nha!”

Cậu gần như gắt lên trong tuyệt vọng (dù biết chả ai nghe), còn Alisa thì hơi lùi lại.

“Hmm… dù đẹp thật nhưng con to vậy cũng hơi đáng sợ. Tớ thích con cỡ con dê này thôi.”

“Ừ ha~. Mà tớ tò mò… không biết có con mèo to nào không nhỉ~?”

Masachika bật cười khi thấy Maria đang tìm “mèo khổng lồ”.

“Tới giờ thì tớ chưa thấy con mèo nào…”

“Hmm… nếu vậy thì… chó to cũng được…”

“Cái đó gọi là sói rồi đó.”

Trong lúc đáp lại, Masachika nhìn vào một chuồng khác—và nhìn thấy nó. Một “con chó lớn”.

…Nhưng không phải chó thật. Mà là một cô gái có tai và đuôi chó.

Nằm trong một thùng… đúng nghĩa thùng carton, là một cô gái người thú(?) ngồi im lìm. Trên cổ cô lủng lẳng bảng gỗ ghi tiếng Nhật: [Xin hãy nhận nuôi em]. Nhưng nói đúng hơn thì—

— “Có phải đó là Ayano không?”

Đúng như Yuki nói. Đó hoàn toàn là Ayano. Và cô vẫn mặc bộ đồ hầu gái. Mặc dù… phần bụng lại hở táo bạo không hiểu vì sao.

“…Em đang làm cái gì vậy?”

Toàn cảnh chẳng giống nạn buôn bán người căng thẳng gì cả—trông… ngớ ngẩn thì đúng hơn. Nghĩ vậy, Masachika khuỵu gối xuống hỏi. Đáp lại, Ayano chỉ lắc đầu nhẹ rồi giơ bảng lên: “Xin hãy nhận nuôi em.”

“Không phải nên viết ‘Mua em đi’ sao—?”

“Hả? Ồ, cái cô đó không bán đâu.”

“HẢ?!”

Quay lại, Masachika thấy ông chủ tiệm—không biết xuất hiện từ lúc nào—thản nhiên vuốt râu.

“Tối qua tôi dọn phòng trống thì thấy cô bé ngồi sẵn ở đó. Nhìn không gây hại gì nên tôi kệ luôn…”

“ĐỪNG CÓ MẶC KỆ KIỂU ĐÓ! Mà… ở đây người thú bị đối xử như thú nuôi luôn sao?!”

“Không không, họ được đối xử như người đàng hoàng.”

“Vậy thì càng không nên để như thế!”

“Ờ thì… lúc gặp cô bé, tôi thấy có tấm biển ghi: [ĐỪNG ĐỤNG VÀO]. Nên…”

“Đây là khách sạn à?!”

Masachika phun ra câu cảm thán, còn Ayano thì chỉ lắc lắc bảng. Đuôi chó phía sau cô cũng vẫy qua vẫy lại theo nhịp, như đang chờ đợi.

“Này cháu, nếu cháu thích thì sao không nhận nuôi luôn? Cô bé có vẻ muốn lắm đó…”

“Ờ… cũng… nhưng khoan đã. Để cháu hỏi hai người kia…”

Alisa và Maria được gọi tới. Cả hai đều sốc khi thấy Ayano tự… chui vào thùng để được nhận nuôi như cún con bị bỏ rơi. Nhưng cuối cùng họ đồng ý đưa cô theo. Sự việc quá kỳ quặc khiến họ mất cả hứng mua thú cưỡi, thế là cả nhóm rời tiệm cùng Ayano.

…Mình vừa chứng kiến cái gì vậy?

Nhìn cái thùng carton vẫn lẽo đẽo bám theo là Ayano, Masachika chỉ có thể đờ mặt. Lúc ấy Alisa—vừa thêm Ayano vào tổ đội—ngập ngừng nói:

“Tạm thời… tớ đã thêm cô ấy vào tổ đội rồi. Và đúng là cô ấy là Kimishima-san thật. Ít nhất tên ghi vậy… nhưng, ờm, chủng tộc hiện là ‘Dogfolk’?”

“…Thì Yuki cũng biến thành… tiên(??), nên chắc ta không cần cố hiểu đâu.”

“Môn phái của cô ấy là ‘Maid’... Nghe hợp lý thật. Nhưng… hầu gái thì đánh đấm kiểu gì?”

“Ai biết được. Cô ấy có nhiều skill kiểu ẩn thân, kiểu sát thủ cũng nên.”

Ngoài ra, Ayano còn có skill độc đáo:

《Người Hầu Phải Như Không Khí》

Hiệu ứng: “Tập trung tinh thần—và trở thành như không khí.”

…nghe vừa mơ hồ vừa đáng lo.

“…Ờ.”

Masachika đứng hình trước cái skill quá trừu tượng. Alisa lên tiếng:

“Dù gì đi nữa, không có vũ khí thì chẳng làm được gì đâu. Mình phải mua cho cô ấy vũ khí.”

Masachika gật đầu—nhưng ngay lúc đó, có gì đó kéo nhẹ áo choàng cậu. Quay lại, Ayano nhìn cậu trầm lặng… rồi bất ngờ vén váy, để lộ đùi được quấn đai—đầy… bút chì kim.

Cô không phát ra tiếng, nhưng biểu cảm hài lòng và tự tin thì rõ như ban ngày. Hai chị em Kujou đứng chết lặng vài giây.

“Ơ… đó là vũ khí á?”

“Umm… trong menu nó được ghi là ‘Một thứ giống bút chì kim’. Ủa? Không phải bút chì kim bình thường sao…?”

“Mà… sao cậu không nói gì từ nãy đến giờ vậy?”

Masachika hỏi, nhưng Ayano chỉ nghiêng đầu. Có phải cô bị dính hiệu ứng câm? Cậu mở menu kiểm tra—không có gì cả.

“Hmm… thôi kệ. Ít nhất phải cho cậu ấy thêm giáp.”

Cậu liếc bộ đồ hầu gái quá hở của Ayano.

Có lẽ nó được thiết kế để lộ chỗ cho cái đuôi chó… nhưng phần bụng lộ toàn bộ, sau lưng hở đến mức chỉ dán miếng ren—không thích hợp đi đánh nhau chút nào.

— Ồ hồ, lưng trần như vậy… cố ý quyến rũ quá nhỉ.

— Chỉ có mỗi em để ý chuyện đó thôi.

Phớt lờ lời chọc của Yuki, Masachika nói với hai cô gái:

“Dù sao thì, tụi mình vẫn phải mua áo giáp cho cô ấy.”

“Ừ.”

“Chị thì thích bộ này hơn~.”

“!!”

Ngay lập tức, đuôi Ayano dựng thẳng lên, toàn thân cô khẽ rung vì phấn khích.

“W-woah, sao tự dưng—?”

Giật mình, Masachika cúi xuống. Ayano lật bảng:

[Tôi không cần đâu.]

“…Dù cậu nói vậy nhưng tôi không thể để cậu đi chiến đấu với bộ đồ không che được gì.”

Cô lắc đầu, rồi lật bảng:

[Đây là trang phục chiến đấu của tôi!]

“…Cái gì cơ?”

Masachika thở dài, mở menu kiểm tra bảng gỗ.

‘Một vật như bảng gỗ.’

Tiếp theo là thùng carton.

‘Một vật như thùng carton.’

“…Ờ thôi, khỏi nói.”

Cậu tắt menu với tốc độ kỷ lục.

“Dù cậu có phản đối, bọn tôi vẫn mua giáp. Bên ngoài nguy hiểm lắm.”

“Đúng đó.”

“Chuẩn nè~.”

“!!”

Vậy là bỏ qua mọi thứ lố bịch, cả nhóm tiến tới cửa hàng vũ khí và giáp.

40 phút sau

“…”

Trước cửa tiệm, Ayano đứng trong bộ đồ hầu gái ban đầu, nay khoác thêm chiếc áo choàng bên ngoài. Trông cô… không vui chút nào.

Dù đã tôn trọng yêu cầu “không thay đồ” và việc cô ghét giáp kim loại, Ayano vẫn lúng túng, đi qua đi lại như con chó bị bắt mặc áo len lần đầu.

Dù áo choàng đã được may đường xẻ để đuôi ló ra tự nhiên, cái đuôi ấy vẫn quẫy tít bất an.

Maria thì nhìn cô bằng ánh mắt long lanh quá mức.

“Awww~~ Ayano-chan đáng yêu quáaaa ♡”

“Thôi nào, thôi nào, đừng cưng nựng nữa, đi thôi. Mời Ayano-san.”

Alisa giục nhẹ, nhưng Ayano chỉ cúi đầu và vặn vẹo người.

“Ayano-san?”

“Hử? Sao vậy?”

Nhìn kỹ, họ thấy tay cô đang lục cục bên trong áo choàng. Rồi Ayano mở áo choàng ra—cho họ thấy “tác phẩm” của mình.

Bên trong áo choàng… là cả dãy bao ống được khâu cực kỳ gọn gàng.

Và trong mỗi ống—là hàng chục cây bút chì kim… hoặc thứ gì đó rất giống bút chì kim.

“““…”””

Ayano phát ra tiếng gừ nhỏ—như kiểu tự hào.

Cả ba chỉ biết nhìn nhau với vẻ “đầu hàng toàn tập”.

Khoan, cậu khâu cái này lúc nào…?

Và tại sao số bút lại nhiều thêm?!

Biết có hỏi cũng không ai trả lời, Masachika lắc đầu, quay sang nói:

“Rồi rồi, tới lượt ghé tiệm đồ dùng. Biết đâu có món mới… hoặc ít nhất khác thành phố trước.”

“Đi thì đi, nhưng đừng phung phí nữa nhé.”

“Gọi là phung phí nghe đau lòng ghê…”

“Nếu cậu mua thứ mà chính cậu cũng không biết dùng làm gì, thì gọi là phung phí chứ còn gì nữa.”

“Giờ chưa biết, sau này biết đâu cần! Không có là tiếc chết.”

“Ừ~ chị thì thích kiểu mua mỗi thứ một cái cho chắc~.”

Masachika mua hàng theo phong cách RPG: “mua một cái trước”, còn Maria thì đơn giản là thích mua sắm. Alisa đành bó tay vì họ dùng tiền riêng để mua thuốc và dụng cụ.

Khi Masachika chuẩn bị bước đi, tay áo cậu bị kéo nhẹ.

Trên bảng gỗ nhỏ:

[Không đi tiệm ma thuật sao?]

Masachika nhìn hai cô gái rồi nghiêng đầu.

“Tiệm ma thuật? Hmm… tớ chưa từng vào. Với lại tớ đâu dùng được ma thuật.”

“?”

“Ừ thì tớ không đọc được thần chú, nên tớ không xài phép được.”

Cậu nói như đùa, nhưng Ayano nghiêng đầu, rồi lật bảng:

[Không cần đọc thần chú nếu dùng cuộn phép.]

“...Hả?”

[Chỉ cần mở cuộn là kích hoạt.]

“Thật luôn?!”

Thông tin bất ngờ từ Ayano khiến không chỉ Masachika mà cả hai chị em nhà Kujou cũng bật ngạc nhiên và phấn khích.

“Thật hả~? Vậy nghĩa là Kuze-kun cuối cùng cũng có thể dùng được phép rồi đó~.”

“Đúng vậy! Có vẻ như cuối cùng thời khắc tỏa sáng của vị Đại Pháp Sư đã đến.”

“Cảm ơn vì đã nhắc, Kimishima-san… À, gọi vậy được không nhỉ? Vì cậu không có họ, nên chắc gọi Ayano-san là đủ?”

“Ừ, cứ gọi Ayano thôi cũng được. Vậy thì—đi thôi nào! Dẫn tụi chị đến tiệm phép thuật nhé, Ayano!”

Và thế là tinh thần cả nhóm bùng lên, bốn người lập tức kéo nhau đến cửa hàng phép thuật.

Nhưng chỉ mười phút sau, vừa nghe giải thích từ nhân viên cửa hàng, toàn bộ sự hào hứng của Masachika… bốc hơi sạch. Lý do thì rất đơn giản.

“...Cái này không giống như mình tưởng tượng chút nào hết.”

— Ừm, cuộn phép vốn dĩ là như vậy mà.

“Nếu biết, thì sao em không nói ngay từ đầu…”

Masachika liếc Yuki với ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.

Theo lời Ayano mô tả, Masachika đã đoán được phần nào rằng cuộn phép không phải là bảo vật thần kỳ giúp người bình thường đọc một cái là bắn phép được liền. Vì chỉ cần mở ra là kích hoạt, khả năng cao đó là đồ dùng một lần, không tốn MP. Cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó rồi. Thế nhưng… hóa ra cuộn phép ở thế giới này còn kém hiệu quả hơn trong tưởng tượng.

Trước hết, người dùng chỉ có thể kích hoạt những phép mà họ đã biết. Với Masachika – một Pháp sư – điều này không phải vấn đề. Nhưng nhược điểm lớn nhất chính là… sức mạnh của cuộn phép không phụ thuộc vào chỉ số tấn công phép của người dùng. Sát thương cố định. Nghĩa là Masachika dùng hay Alisa dùng thì cũng… như nhau. Đã vậy, cửa hàng lại chỉ bán cuộn phép tầm trung, giá thì cao mà hiệu quả lại không nổi bật.

Tóm lại, cuộn phép ở đây đúng kiểu “vũ khí cuối cùng khi pháp sư cạn MP”.

[Tôi xin lỗi vì đã làm anh hy vọng quá nhiều.]

“Không sao đâu Ayano… Lỗi là ở tôi do không tìm hiểu kỹ.”

Khi Masachika đang cố dỗ Ayano — người mà hai tai rủ xuống như cún con buồn rầu — thì ông chủ cửa hàng, có vẻ là một pháp sư già ngậm tẩu, nhìn cậu qua đống cuộn phép và hỏi giọng như nén sự bực mình:

“Vậy, mấy đứa muốn mua gì?”

“Ờmmm… cho tôi mấy cuộn tấn công tầm trung của năm thuộc tính… À, cả cái này với cái này… À, thêm cuộn phòng thủ luôn, được chứ?”

“Phải rồi, đề phòng cho chắc.”

“Ừm~ nhưng chị cũng có thể dùng phép phòng thủ nên chắc giảm số lượng lại chút?”

“Vậy tập trung vào mấy phép mà Masha-san không dùng được thì tốt hơn.”

Giá cao đến mức lần này ngay cả Masachika cũng phải cân nhắc cẩn thận. Sau khi bàn bạc khá lâu, cuối cùng họ quyết định mua mỗi pháp sư hai cuộn phòng thủ và bảy cuộn tấn công cho Masachika.

“Ugh… chỉ chín cuộn mà bay mất nửa số tiền của tôi…”

“...Hay để mình góp cho chút? Nếu cậu mạnh hơn thì cũng có lợi cho cả nhóm mà.”

“Không cần đâu, đây là trách nhiệm của tôi.”

“Đừng nói vậy. Chúng ta là một đội, phải giúp nhau.”

“Thật sự không sao mà—”

Sau ba phút cãi qua cãi lại, cuối cùng Masachika bị hai chị em Kujou ép… nhận tiền hỗ trợ. Alisa và Maria mỗi người trả hộ hai cuộn tấn công của cậu.

“Cảm giác như mình đang làm phiền hai người quá…”

“Đừng bận tâm. Lúc thế này thì cứ nói cảm ơn là đủ rồi.”

“Haaah… được rồi. Cảm ơn nhé, Masha-san, Arya.”

“Không có gì.”

“Ừm.”

Nhìn Maria gật đầu mãn nguyện và Alisa thì hơi ngượng nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, Masachika mỉm cười.

“Nhờ thế mà tụi mình vẫn còn tiền để mua đồ khác nữa!”

“Đúng đấy~! Nhiều món chị chưa từng thấy luôn♪”

“Trả lại tiền của em ngay!”

Phớt lờ tiếng la của Alisa, Masachika và Maria bắt đầu lao vào khám phá những món kỳ quái trong tiệm.

“Này này, ở đây có cả nước uống bỏ nguyên cây mandragora vào luôn nè.”

“Gớm quá!! Và tôi chưa đủ tuổi để uống rượu đâu!”

“Ơ này này—con búp bê này… Ủa? Hình như bên trong có tiếng gì thì phải…”

“Đặt xuống. Ngay. Lập tức!”

“Ồ, con búp bê treo này nghe nói có thể chặn được một đòn ma thuật hắc ám từ quỷ.”

“Nhìn nó đáng sợ quá, bỏ đi!”

“Không, cái này thật sự hữu ích mà. Dù Arya có kháng tốt với phép tối nhờ đồ của Dũng sĩ, nhưng mà—”

“Đừng vừa nói vừa cầm dây treo như thế! Chỉ nhìn thôi cũng nổi da gà rồi!”

Thế là buổi “phản biện không hồi kết” của Alisa bắt đầu. Trước hàng loạt món lạ đời, Masachika và Maria (cộng Yuki) thì tràn đầy tò mò, còn Alisa — vai trò giống như lý trí của nhóm — bác bỏ từng thứ một. Ayano thì vẫn đứng xem lặng lẽ như thường lệ.

— Ồ, cái này trông có vẻ hữu ích thật.

“Hả?”

Yuki chỉ vào một chiếc vòng tay màu tím. Masachika bèn cầm nó lên rồi gọi Alisa.

“Heeey, Arya. Cái này trông hữu dụng lắm đúng không?”

“Ý cậu là thừa nhận mấy món trước không hữu dụng đấy à…?”

Bị ánh mắt sắc lạnh của Alisa chiếu thẳng, Masachika hơi chột dạ rồi giơ chiếc vòng lên.

“‘Vòng Chuyển Đổi’ này cho phép hai người đổi vị trí tức thì nếu cùng kích hoạt. Tất nhiên, chỉ dùng được một lần và có giới hạn khoảng cách.”

“Thế này thì đắt quá cho một món dùng một lần… Rồi cậu định dùng nó lúc nào? Đổi chỗ hai người đánh gần thì chẳng hiệu quả mấy, còn đổi chỗ giữa trước – sau thì nguy hiểm.”

Alisa nhìn với ánh mắt “Cậu lại muốn hoang phí à?”, khiến Masachika vội vàng giải thích:

“Không không, cái này thật sự hữu ích mà. Ví dụ tôi bị thương và cần lùi lại cho Masha-san hồi phục. Nếu dùng cái vòng này để quay lại tiền tuyến nhanh, tôi có thể đổi chỗ với cậu để phản công ngay. Hợp lý không?”

Nghe đến đây, mặt Alisa đột nhiên… đơ ra. Cô chớp mắt, ngó sang hướng khác rồi vuốt tóc như đang giấu gì đó.

“...Ra vậy. Thôi được. Tùy cậu.”

“Ơ? Vậy là được hả?”

“Nếu vậy… tôi cũng mua một cái.”

“Ồ, tốt quá! Tôi hiểu rồi!”

Masachika gật gù, hoàn toàn không hiểu vì sao Alisa đột ngột đổi thái độ. Cậu bèn gọi Maria và Ayano:

“Masha-san, Ayano~. Cái này hữu dụng lắm đó, mua mỗi người một cái nhé!”

Ngay khoảnh khắc ấy, ngón tay đang vuốt tóc của Alisa bỗng… khựng lại. Đôi mắt xanh của cô liếc sang cậu sắc lẻm.

“Whoa—c-có chuyện gì vậy…?”

Sự lạnh lẽo bất ngờ từ ngay bên cạnh khiến Masachika giật mình. Nhưng khi quay sang nhìn rõ, Alisa lại lập tức quay mặt đi, giọng nhỏ xíu:

【Baka…】

Tiếng “baka” bằng tiếng Nga ấy làm đôi vai Masachika cứng đờ.

Cô ấy vừa mắng mình… đúng không? Khoan, chẳng lẽ cô ấy giận vì mình không mua vòng trùng với cô ấy? Không thể nào… đúng chứ?

Masachika cố tự xua hết suy nghĩ đó đi. Không đời nào Alisa lại cư xử đáng yêu… à nhầm, kỳ lạ đến vậy vì chuyện nhỏ như thế.

— Trời đất ơi… Chủ nhân đúng kiểu không hiểu lòng con gái tí nào luôn.

Yuki thở dài lơ lửng trên đầu cậu.

“Ừm, mặt trời sắp lặn rồi… Hay tối nay mình ngủ lại trong thành luôn?”

Sau khi qua tiệm phép và cửa hàng tạp hóa, Masachika đề xuất. Hai chị em Kujou nhìn nhau rồi gật đầu.

“Chuẩn đấy. Đi bộ buổi tối nguy hiểm.”

“Với lại phía trước đâu có thị trấn nào nữa đúng không? Thà ngủ ở một nơi hẳn hoi còn hơn cắm trại hay ngủ ở trạm gác. Chị đồng ý! À, hay chúng ta ở luôn khách sạn xịn nhất thành phố nha!”

“Chúng ta vừa mới tiêu một đống tiền đó…”

“Đó là chuyện của lúc nãy! Giờ vẫn còn tiền, mà nghỉ ngơi cũng quan trọng còn gì~”

“...Thôi được.”

“Vậy đi tìm phòng trọ thôi.”

[Tuân lệnh.]

Cả nhóm quay lại cổng thành. Nhờ anh lính gác từng chỉ họ chỗ bán thú cưỡi, họ hỏi luôn khách sạn tốt nhất khu này ở đâu. Theo chỉ dẫn, họ đi đến một khu nhà trọ sang trọng… và đứng ngẩn ra trước mặt một tòa nhà kiến trúc thuần Nhật.

“...Khoan đã, đây vẫn là thế giới fantasy đúng không?”

“Có vẻ như ở đây chuyện gì cũng xảy ra được.”

“Waa~, khu vườn này đẹp quá~.”

“…”

— Này, chủ nhân, nhìn lên bảng kìa.

“Hử?”

Ngước lên, Masachika thấy một tấm biển gỗ lớn với chữ thư pháp: 「意外荘」—Igai-sou.

— Tên là “Igai-sou”. …Ơ kìa, chẳng phải nghĩa là “Nhà Trọ Bất Ngờ” sao? Pfft.

“Im lặng.”

Giả vờ gõ đầu Yuki một cái, Masachika bước vào. Không bình luận gì về chủ quán mặc kimono duyên dáng, cậu lập tức đặt phòng. Dĩ nhiên, nam nữ không được ngủ chung phòng, nên họ thuê hai phòng: một cho Masachika, một cho ba cô gái.

“Trong nhà trọ có suối nước nóng, quý khách có thể dùng bất kỳ lúc nào. Xin hãy thư giãn và tận hưởng.”

“Ồ, suối nước nóng luôn… À, vâng.”

“Ra là có suối nước nóng ha…”

“Yay! Suối nước nóng~♪”

“…”

— Suối nước nóng chung hả?! Đừng nói đây là suối tắm chung nhé?!

Masachika lại giả vờ gõ đầu con tinh nghịch Yuki, rồi theo người phục vụ về phòng.

“Đây là phòng dành cho khách nam. Còn phòng các quý cô ở phía kia.”

“Cảm ơn nhé… gặp lại sau.”

“Vâng.”

“Vânggg~.”

[Tôi xin phép.]

Sau khi chia nhau ra, Masachika bước vào phòng mang phong cách Nhật và cảm nhận một cảm giác lạ lạ. Nhưng không nghĩ nhiều, cậu nằm vật xuống tatami.

“Ahhh~~ Không mệt về thể chất… nhưng tinh thần thì kiệt quệ thật sự.”

Cơ thể không mệt, nhưng đầu thì nặng — hợp lý thôi, vì tính ra cậu đã thức hơn hai mươi tiếng liên tục. Có lẽ giờ mới thấy rõ.

— Chủ nhân mệt rồi à?

“...Cũng gần như vậy.”

Yuki nhảy lóc cóc trước mặt, khiến Masachika vừa gật đầu vừa nghĩ, “Phần lớn là lỗi của em đấy.”

Ngay sau đó, Yuki đáp nhẹ lên má cậu rồi chọt chọt mũi với vẻ cực kỳ hí hửng.

— Đi thôi~! Suối nước nóng~! Suối nước nóng~!

“Ơ~? Nhưng em cũng đâu có tắm được đâu?”

— Biết đâu lại là suối tắm chung thì sao~!

“À há, mục đích chính là vậy đúng không.”

— Gì chứ? Đừng bảo chủ nhân không quan tâm luôn nha~?

“Ở thế giới thật thì chắc anh cũng quan tâm thật đấy~.”

Trả lời nhạt như nước ốc, Masachika ngồi dậy. Vì cảm thấy kỳ cục khi nằm trong phòng phong cách Nhật mà vẫn mặc áo choàng, cậu lấy yukata trong tủ rồi bước ra ngoài. Ngay lúc ấy, ba cô gái cũng mở cửa phòng mình.

“Oh? Mấy cậu cũng đi tắm hả, Arya?”

“Ừm, trông là vậy.”

— Hoho~, kinh điển nè… cảnh suối tắm chung sắp mở màn…

Bỏ ngoài tai mấy câu vớ vẩn của Yuki, Masachika để ý ba người kia không mặc yukata.

“Hả? Yukata của mọi người đâu?”

“Hm? Yukata của bọn mình ở đây nè~.”

“Hả?”

Nhìn theo ngón tay Maria, Masachika mới thấy… yukata của họ được cất hết trong cái thùng giấy Ayano đang kéo phía sau. Khi Ayano quay người, cái thùng còn trượt theo sau một cách vô cùng duyên dáng.

“Ra là chị dùng nó theo kiểu đó…?”

“Tiện lắm mà~. Đồ của tụi mình được nó mang giúp luôn.”

“Hmm… dùng chữ ‘tiện’ có đúng không ta?”

Chẳng buồn tranh luận nữa, Masachika dẫn cả nhóm xuống khu tắm.

Họ đi dọc hành lang, xuống vài bậc thang, cuối cùng đứng trước hai tấm rèm noren — xanh cho nam và đỏ cho nữ.

— Tch.

Masachika chẳng thèm để ý tiếng càu nhàu của Yuki và thong thả bước vào sau tấm rèm xanh của khu tắm nam—rồi mới nhận ra con bé vẫn đang đậu trên vai mình.

“Ơ, em tính vào đây thật à?”

— Tất nhiên rồi. Em không thể rời xa chủ nhân được mà.

“Nhưng đây… phòng tắm đàn ông đấy…”

— Im nào! Nếu được chọn, em còn thích ngắm dáng đẹp của Arya-san với Masha-senpai hơn! Ai mà thèm để ý… cây chuối của chủ nhân chứ, khi bên kia có trái dưa của Arya-san và trái bưởi của Masha-senpai?!

“Đừng gọi nó là cây chuối.”

— Vậy muốn em gọi là bí ngòi à? Ui, tự tin dữ ta~, Chủ nhân~

“Thôi đi và xin lỗi toàn thể nông dân hộ anh cái.”

Masachika thở dài—biết rõ tranh luận với sinh vật này cũng vô ích. Cậu nhanh chóng cởi quần áo, cho vào giỏ, rồi vì giữ chút lịch sự trước mặt em gái, anh quấn khăn quanh hông.

“...Gì nữa đây?”

Tự nhiên Yuki vỗ vỗ vào má (dù thật ra chẳng nghe thấy gì), khiến Masachika quay sang nhìn. Con bé khoanh tay, gật gù đầy nghiêm trọng.

— Em nhận thua rồi, chủ nhân… đúng là bí ngòi thật.

“IM ĐI!!”

Cậu hét lên rồi mở cửa trượt bước vào khu tắm.

“…Thiệt hả? Không có ai thật luôn?”

Nhìn bồn tắm rộng mà vắng tanh, Masachika lẩm bẩm.

— Dù có NPC ở đây thì cũng không đẹp mắt lắm. Thế này còn tốt hơn.

“NPC… Khoan, từ khi nào em thay đồ vậy?”

Liếc sang, anh thấy Yuki bằng cách nào đó đã mặc đồ bơi học sinh, khiến cậu nheo mắt.

— Hehe~ bởi vì chủ nhân buồn vì không có tắm chung, nên em giúp xoa dịu chút~

“Hừm~. Hơi liều đấy.”

— Blinding strike!

“Không.”

Nghiêng đầu tránh cú chọc mắt kỳ quặc của Yuki, Masachika quay vào khu xả nước. Cậu ngồi xuống băng ghế, với tay cầm vòi sen—

“Khoan đã, ở đây có vòi sen?!”

Vừa cầm lên, cậu mới để ý. Dù không có dầu gội hay dầu xả, nhưng có xà phòng, vòi nước, thậm chí cả gương lớn không méo.

“Cái thế giới này đúng là… trộn đủ thứ luôn.”

Anh thở mệt mỏi, nhanh chóng xả người rồi bước vào bồn nước nóng.

“Mmm… cảm giác cũng lạ ghê.”

Cơ thể ấm lên, nhưng chẳng có cảm giác lực nước hay áp lực như thật.

“Ờ, thì… đây cũng chỉ là mơ mà…”

Cậu lẩm bẩm, ngẩng nhìn trần nhà. Chợt nổi hứng, cậu mở giao diện menu—

“Bwagh!!”

Anh sặc nước.

Giao diện trước mắt vừa thay đổi hoàn toàn.

“SAO TÔI LẠI TRẦN TRUỒNG?!”

Anh hét lên theo phản xạ, rồi nghĩ lại: “À… mô hình nhân vật dựa theo trang phục hiện tại. Mình đang tắm… nên trần là đúng rồi.” Nhưng—tại sao mục trạng thái bên trái… cũng đổi?!

Yuki cười toe, trông rất đắc ý.

— Số bạn gái: 0, hừm. Kém thật~. Kinh nghiệm cũng 0. Để coi… mức độ trưởng thành—

“CÁI GÌ?! GAME NGƯỜI LỚN HẢ?!!”

Masachika vội vã đóng giao diện. Nhưng rồi chợt nhận ra:

“…Thôi chết rồi.”

— Chủ nhân~

“Đừng nói. Đừng nói cái đó.”

Anh quay đi với mặt cứng đơ. Và tất nhiên, Yuki vẫn cứ nói.

— Mở thử trạng thái của Arya-san với Masha-senpai đi~!!

“EM LÀ ĐỒ TỆ HẠI!!”

Masachika trừng mắt nhìn Yuki, còn sinh vật bé tí kia chỉ múa tay cười nham hiểm.

— Nào mà~ Anh cũng tò mò đúng không~? Biết đâu còn thấy kích cỡ nữa~

“—”

Không nói được câu nào, Masachika bật dậy.

“Anh ra ngoài.”

— Chờ đã! Ít nhất cho em xem mức phát triển của Ayano đi! Em muốn biết coi ngực cô ấy cỡ bao nhiêu!!

“ANH! KHÔNG! MUỐN! BIẾT!! Và tại sao anh phải biết cái đó chứ?! KHÔNG, đừng trả lời!!”

Nếu người ngoài nhìn vào chắc sẽ tưởng cậu đang tự cãi nhau với không khí khi bước ra khỏi khu tắm và quay về phòng.

Nhưng đến nơi rồi, cậu cũng chẳng biết làm gì. Menu thì không dám mở vì ba cô gái có thể vẫn còn trong phòng tắm. Đang ngó quanh tìm thứ giết thời gian, mắt cậu dừng lại trên chiếc bàn thấp.

“Hửm? Ủa, cái này… ôi nhớ ghê!”

Một bộ xếp hình gỗ trong khung vuông.

“Cả cái này cũng có luôn… hồi nhỏ mình hay xếp thành hình tàu với mấy con vật.”

— À ha, cái trò chỉ sờ tới khi đi cắm trại, lúc bị thu điện thoại với TV đó mà~

“Ờ thì… nhưng thật ra chơi cũng vui.”

Cậu đưa tay định cầm miếng ghép—thì chợt—

“Wha— ỐI!!”

Khung cảnh trước mắt lập tức thay đổi.

“Ara~? Nghĩ lại thì Ayano-chan là người lai chó đúng không? Có món gì em không ăn được không? Như hành lá chẳng hạn?”

[Không có vấn đề gì ạ.]

“Ara, vậy thì tốt quá~.”

“Nếu có kiêng kị thì chắc chủ quán báo trước rồi chứ.”

“Ừ ha… À mà Arya-chan, em ổn không? Hôm nay em đánh nhau liên tục…”

“...Em quyết định xem tất cả như công viên giải trí cho đỡ lo đây… Nhưng nói lại lần nữa—cái này đúng là mơ thật chứ? Cảm giác hơi đơ đơ…”

“Hm~? Ai biết đâu~?”

“…Bó tay. Thôi, tóm lại là—”

Arya ngước nhìn trần nhà, lẩm bẩm.

“Cậu ấy vẫn chưa đến… Kuze-kun.”

“Đúng ha~, dù cậu ấy nói tụi mình ăn trước cũng được mà~…”

“Nhưng chờ vậy cũng lâu rồi còn gì.”

Tắm xong, ba cô gái thư giãn trong phòng rồi được gọi xuống ăn tối. Họ đợi Masachika, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng. Họ có gõ cửa gọi, nhưng chỉ nghe cậu đáp mơ hồ. Đến khi hơn ba mươi phút trôi qua, cậu vẫn biệt tăm.

“…Thôi, đợi nữa cũng vô ích. Ăn thôi.”

“Chuẩn đó~. Với cả lúc nãy trông cậu ấy có vẻ bận… À! Xin phép~! Cho mang đồ ăn phòng lên nhé~?”

Thế là sau chút chậm trễ, bữa tối bắt đầu. Và khi mâm gần như sạch sẽ—chắc phải 90% rồi—Masachika cuối cùng cũng xuất hiện.

“A, cuối cùng cũng—ừm đợi đã.”

“? Kuze-kun, em sao thế? Nhìn mệt lắm.”

“?”

Dù vừa tắm xong, trông cậu còn mệt hơn lúc vào. Maria lo lắng hỏi, cậu chỉ cười gượng:

“Không hiểu sao… có mini-game bật lên…”

“Mini-game??”

“Tớ ham giải thưởng quá nên… chơi đến level 99…”

“““???”””

Cả ba cô gái đều đứng hình.

Còn Masachika thì vừa học được một bài học cuộc đời:

Ở thế giới này, đừng bao giờ chạm bừa vào mấy món đồ nhìn có vẻ “vô hại”.