Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 2

Oneshot - Chap 9

d1d4deb0-b64b-456d-a56e-3282aa960466.jpg

1

Trong chiếc bình hoa đựng mẹ, người đã hóa thành muối, lần này đến lượt Yuzuki. 

Ranko-san và Sousuke-san đã khóc trước cảnh đó. Ranko-san, với gương mặt hốc hác tiều tụy, áp chặt chiếc khăn tay lên miệng, những giọt nước mắt lớn lã chã tuôn rơi.

“Huhu... xin lỗi con, Yuzuki... xin lỗi con…”

Bà ấy cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Nhìn cảnh đó, tôi chẳng có cảm xúc gì. Nước mắt cũng đã cạn khô rồi.

“Đây là lời nhắn từ Yuzuki. ──Yuzuki nói rằng em ấy tha thứ cho hai cô chú. Rằng em ấy yêu hai cô chú.” Nghe tôi truyền lại lời đó, Ranko-san khuỵu xuống sàn mà khóc.

──Người lo liệu tang lễ, nghe đâu là bố tôi.

Cả tôi, Ranko-san và Sousuke-san, nỗi đau quá lớn khiến chúng tôi chẳng thể làm gì nổi.

Bạn bè cùng lớp dường như đều đã đến, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Tôi trống rỗng, một hệ thống nào đó còn sót lại chỉ đang điều khiển cơ thể tôi một cách bán tự động.

Khi tôi định thần lại, tôi đã ở trong chiếc xe buýt bỏ hoang, ôm chiếc bình hoa đựng muối của Yuzuki.

Đã là nửa đêm. Ánh trăng mùa đông lạnh lẽo rọi vào bên trong xe.

Ký ức của tôi đã bay biến. Tôi sờ cằm, râu đã mọc dài.

Một lúc lâu, tôi chỉ ngồi đó, đờ đẫn. Tâm trí cứ như thể bị một đám mây xám mỏng bao phủ. Chẳng thể suy nghĩ, cũng chẳng có cảm giác gì ── đó là một sự bình yên buồn bã, như một thành phố cổ đang dần bị tro núi lửa chôn vùi. ──Thế nhưng, chỉ cần nghĩ một chút về cái chết của Yuzuki, bầu trời u ám ấy lập tức trở nên đen kịt, sấm sét gầm vang, biển cả gào thét và nuốt chửng thành phố tro tàn. Khoảng trống vì mất đi Yuzuki ập đến như một cơn đau dữ dội. Không thể chịu đựng nổi nỗi thống khổ đó, tôi ngừng việc để cho tâm trí mình hoạt động.

Tôi trốn chạy khỏi nỗi đau của sự sống, và tìm kiếm sự cứu rỗi trong sự bình yên của cái chết.

Tôi đờ đẫn như một con búp bê lỗi, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt, hệt như đường ống nước bị rò rỉ. Bất chợt, tôi nhìn sang bên cạnh, Yuzuki không ở đó──

Dưới ánh trăng, những hạt muối tôi nhặt sót lấp lánh. Cứ khoảng một tiếng một hạt, tôi nhặt những tinh thể đó lên. Đó đã trở thành toàn bộ nhịp điệu sống của tôi.

Sáng đến, tôi về căn hộ, ăn qua loa thứ gì đó rồi ngủ, đến đêm lại giật mình tỉnh giấc. Tôi sợ hãi bóng tối đến mức không thể ngồi yên. Tôi ôm chặt bình hoa của Yuzuki chạy đến chiếc xe buýt cũ kỹ, phải đến đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm và ngồi đờ đẫn.

Nơi đó là một thế giới đã kết thúc. Phía bên kia ngọn núi Adatara nơi quả bom khổng lồ đã rơi xuống vào ngày mẹ mất. Một thế giới xám xịt nơi tuyết lạnh rơi vào ngày xảy ra thảm họa động đất. Ở nơi đó, tôi nên làm gì đây?

Mọi thứ đều hư không và buồn bã đến thế, tôi phải sống như thế nào đây? 

...Tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ nhặt muối, một tiếng một hạt.

Mỗi khi thả một tinh thể muối vào trong bình, một âm thanh rất khẽ, rất khẽ vang lên. Đó là thứ âm thanh tựa như tiếng chuông nhỏ vang lên từ nơi xa xăm. Tôi là một thứ nhạc cụ để tạo ra âm thanh đó, một thứ giống như đồng hồ cát, như một món đồ ve chai.

Thỉnh thoảng, tôi ngủ thiếp đi trong xe buýt. Lần nào cũng vậy, tôi đều mơ thấy Yuzuki. Một giấc mơ hạnh phúc. Trong chiếc xe buýt có ánh nắng ấm áp chiếu vào, chúng tôi cùng nhau uống trà, đọc truyện tranh, trải qua những khoảnh khắc bình yên như đang thiu thiu ngủ. Khi tôi nói “hôn nhé”, em ấy đỏ mặt lắc đầu, nói “bacio” thì em nhăn mặt, còn nói “hun~” thì em vui vẻ đồng ý. Đó là một giấc mơ hạnh phúc đến đáng xấu hổ.

Khi tỉnh giấc, tôi lại nhớ ra rằng Yuzuki không còn ở bất cứ nơi nào trên thế giới này nữa, và cảm thấy hoàn toàn vô định. Nỗi buồn và cô đơn vì bị bỏ lại khiến tôi bật khóc.

Dù vậy, chỉ để được thấy những giấc mơ hạnh phúc đó, tôi đã bắt đầu ngủ lại trong xe buýt.

Cho dù sau đó có phải trải qua đau khổ đến nhường nào, tôi vẫn muốn được gặp lại Yuzuki, bao nhiêu lần cũng được.

2

Tôi tỉnh giấc vì một tiếng động thô bạo.

Vừa ngẩng cái đầu còn đang mơ màng hỗn loạn lên, tôi bắt gặp ánh mắt của một người đang đứng ngây ra nhìn.

Đó là một người đàn ông mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh, cổ quấn khăn tay, để bộ râu trông như phường trộm cắp.

“Ái chà──” Ông ta kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi quay lại hét lớn. “Có kẻ lang thang ở đây này!” Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta đã đi thẳng vào bằng đôi ủng bảo hộ, “Thật là, còn trẻ quá... Không được đâu, ai cho chú ngủ ở đây! Nào, ra ngoài, ra ngoài mau!”

ôi nhanh chóng bị đuổi ra khỏi xe buýt. Bên ngoài còn có vài công nhân khác. Cánh cổng gỉ sét được mở toang, trong khoảng sân rải sỏi có một chiếc xe vận tải cỡ lớn và một chiếc xe cẩu địa hình đang đỗ. Trên cửa chiếc xe vận tải có sơn tên công ty,『Công ty Xây dựng OMOYA』.

Xe cẩu địa hình là một loại máy móc hạng nặng dùng để nâng những vật nặng, nhưng tôi chẳng hề hay biết chút gì về điều đó, chỉ đứng ngây người nhìn những người đàn ông làm việc từ một khoảng cách không xa.

Người đàn ông có bộ râu như trộm cắp tiến lại phía tôi, xua tay lia lịa,

“Này, nguy hiểm lắm, tránh xa ra, tránh xa ra mau──!”

Tôi lùi lại theo lời ông ta── thì chiếc xe cẩu rền lên một tiếng trầm đục. Kèm theo tiếng ken két như thể bị nghiền nát, chiếc xe buýt được nhấc lên một chút──. Đến lúc này, cuối cùng tôi mới hoàn hồn. Một cảm giác lo lắng, bồn chồn không sao tả xiết xâm chiếm lấy tôi, tôi hỏi người đàn ông râu ria như trộm. Giọng tôi run rẩy.

“──A, ờm, c-cái xe buýt, các chú định làm gì nó ạ!”

“Nhìn là không biết à! Mang nó đi chứ sao!”

“Đ-đến đâu ạ? Các chú định làm gì nó ạ?”

“Mang đi giao cho một bên khác trong thành phố thôi. Còn họ làm gì thì ai mà biết. Chắc là phá nó đi chứ gì?”

Phá đi...? Chiếc xe buýt thấm đẫm những kỷ niệm với Yuzuki, họ sẽ phá hủy nó sao...? 

Chỉ cần tưởng tượng đến đó thôi, nước mắt tôi đã tuôn ra không ngừng.

“Không thể nào...! X-xin hãy dừng lại...! Đừng phá nó mà...!”

Người đàn ông có chút hoảng sợ khi tôi đột nhiên bật khóc, ông ta cau mày nói,

“Tôi hiểu cảm giác của chú, nhưng vốn dĩ là chú đột nhập trái phép mà!” Ông ta nghĩ tôi là một kẻ lang thang.

“Không phải thế đâu... Không phải như vậy đâu... Tôi xin các anh đấy...!”

Cả một câu chuyện dài cùng những cảm xúc phức tạp đến thế, làm sao tôi có thể diễn tả cho họ hiểu đây?

Tôi bất giác níu lấy anh ta, anh ta kêu “Ối” một tiếng rồi gạt phắt tay tôi ra. Rồi anh ta quát lên.

“Đã bảo là không được rồi mà! Hồi trẻ tao cũng có đủ thứ chuyện nên cũng hiểu cảm giác của mày, không muốn làm việc thì tùy thôi, nhưng không được cản trở công việc của người khác chứ!”

Chiếc xe buýt được nhấc bổng lên không trung. Cái bóng của nó bị tách ra khỏi chiếc xe, rơi xuống phía xa.

“Tôi xin các anh... đừng mang nó đi... đừng mang nó đi…”

Đầu óc tôi trống rỗng, giống như một đứa trẻ, chỉ biết vừa khóc vừa lặp đi lặp lại câu nói đó. Chiếc xe vận tải chở chiếc xe buýt đi mất.

Khoảng trống hoác còn lại sau khi chiếc xe buýt biến mất khiến tôi đau đớn không thể chịu nổi.

3

Tôi đã trở thành một hikikomori. Mọi thứ trên đời này đều khiến tôi đau khổ không thể chịu nổi.

Tôi không lên mạng, cũng chẳng xem TV. Tôi tắt nguồn điện thoại, gỡ bỏ chuông cửa để từ chối khách đến thăm, rồi dán một miếng băng dính lên khe cửa với dòng chữ “Đã chuyển đi”. Tôi mua tích trữ một núi đồ ăn liền, rồi nhốt mình mãi trong căn phòng tối tăm kéo kín rèm.

Đó là một khoảng thời gian nhàn nhạt như nhiệt độ phòng, kéo dài vô tận, không có mùa, cũng chẳng có sáng hay trưa.

Tôi cứ nằm ườn trên giường, khoảng ba ngày mới ăn một lần. Cổ họng thì khô khốc một cách kỳ lạ, nên tôi uống nước máy đến mức muốn nôn ra. Kể cả khi không khát, tôi vẫn có cảm giác mình đang khát.

Trên đầu giường, tôi dùng đinh ghim ghim mấy bức tranh vẽ chiếc xe buýt bỏ hoang từng là căn cứ bí mật của chúng tôi. Để mong sao có thể mơ về Yuzuki, dù chỉ một chút. Mỗi ngày của tôi chỉ đơn thuần là thức dậy để chờ đợi giấc mơ tiếp theo.

Mỗi lần tôi mở rèm cửa, mùa đã thay đổi. Cứ như một trò ảo thuật rực rỡ, cảnh sắc xuân, hạ, thu, đông lần lượt hoán đổi vị trí trong khung cửa sổ. Tôi nhìn cảnh đó với sự vô cảm. Giống như một khán giả chẳng mảy may để tâm đến việc ảo thuật gia với thao tác tuyệt vời làm một bó hoa nở bung giữa không trung, mà chỉ đều đặn bỏ từng vốc bỏng ngô ỉu vào miệng. Mà không, có lẽ khán giả chính là các mùa thì đúng hơn. Khi tấm rèm đột ngột được kéo ra, “tách” một tiếng, tôi không có ở đó. Một trò ảo thuật biến mất.

Tất cả mọi thứ đều lướt qua trước mắt tôi, hay đúng hơn là xuyên qua người tôi.

Cứ như thể có một cái lỗ chí mạng nào đó đang mở toang hoác trên cơ thể tôi. Dù tôi có nhìn gì, ăn gì, hay suy nghĩ gì đi nữa, tất cả đều lọt qua cái lỗ đó, còn tôi thì cứ teo tóp dần.

Khi ngủ, tôi quay mặt sang bên phải. Khi đó, tôi có thể thấy góc phòng. Căn phòng đáng lẽ phải được đóng kín, nhưng bụi và cát mịn vẫn dần tích tụ lại ở góc phòng.

Một sa mạc tí hon, tôi nghĩ. Sa mạc được sinh ra như thế đó, ở một góc phòng, lan rộng ra khi không ai để ý, và rồi cuối cùng sẽ bao trùm lấy tất cả, nuốt chửng tất cả. Và thế là, căn phòng không cửa sổ hoàn toàn biến thành một sa mạc không trăng.

Tôi là một kẻ bị nạn đã mất hết mọi phương hướng. Không có sao trên trời đêm, không có người dân sa mạc quấn khăn đi ngang qua, thậm chí đến cả phân lạc đà cũng chẳng thấy đâu. Chỉ có thể chờ đợi bản thân khô héo dần mà thôi.

Với tần suất gần bằng với việc mở rèm cửa, tôi mở chiếc MacBook lên. 

Mỗi lần như vậy, lại có một email mới từ Furuta-san.

『Vẫn khỏe chứ?』

『Có đang viết tiểu thuyết không?』

『Tôi muốn đọc tác phẩm mới của Yakumo-kun ghê~』

『Cậu không viết tiểu thuyết nữa à?』

『Có lẽ nào cậu bỏ viết tiểu thuyết rồi không?』

『Không được bỏ viết tiểu thuyết đâu đấy! Không được không được không được đâu!』

『Cậu có tài năng mà! Hãy viết tiểu thuyết đi!! Vì tôi!!!』

Gã đàn ông này thật khó hiểu, chẳng biết là vô tâm, yêu thương hay chỉ đơn thuần là ích kỷ nữa.

4

Thoắt cái, hai năm đã trôi qua. Thời gian trôi nhanh đến rợn người.

Tôi chỉ già đi một cách vô ích, chẳng tích lũy được gì ngoài một đống rác.

Sau hai năm, tôi bật lại điện thoại. Vô số tin nhắn và cuộc gọi ập đến. Lịch sử cuộc gọi gần như chỉ có Furuta và Shimizu theo tỉ lệ 1:9. Nhìn vào tin nhắn, tôi mới biết mình đã khiến Shimizu lo lắng đến nhường nào. Hầu như ngày nào cậu ấy cũng gửi những dòng tin nhắn ngắn như “Cậu khỏe không?”, “Ổn chứ?”. Không biết cảm giác sẽ ra sao khi cứ viết những lá thư không bao giờ được gửi tới trong suốt hai năm trời…

Một dòng tin nhắn đập vào mắt tôi.

『Tớ sắp kết hôn với Kobayashi Koyomi đấy!』

Tin nhắn được gửi từ một năm trước. Dù cậu ấy đã nhắn tin mời tôi đến dự đám cưới không biết bao nhiêu lần, tôi lại chẳng hề hay biết. Hôn lễ đã kết thúc từ bốn tháng trước.

──Và rồi, đúng lúc đó, điện thoại bỗng reo lên.

Là Shimizu. Chắc hẳn cậu ấy đã để ý thấy tin nhắn được đánh dấu là ‘đã xem’ nên mới gọi đến. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên... Tim tôi đập thình thịch. Bàn tay cầm điện thoại run lên. Hai năm──tôi đã sống mà không trò chuyện với bất kỳ ai. Giờ đây, tôi đã quên cả cách cất giọng.

Dù cảm thấy có lỗi với Shimizu, tôi vẫn tắt nguồn điện thoại. Xung quanh trở nên yên tĩnh đến đáng sợ──

5

Lương thực đã cạn kiệt. Nằm dài trên giường, tôi mơ hồ tự hỏi, phải làm sao bây giờ.

Để sống, tôi phải ra ngoài. Nhưng, tôi đã không còn ra ngoài được nữa rồi. Nỗi đau mất đi Yuzuki chẳng hề nguôi ngoai, và trong suốt hai năm, cả thể xác lẫn tâm hồn tôi đều đã suy nhược hoàn toàn, tôi không cảm thấy mình có thể sống sót ở bên ngoài. 

Mà rốt cuộc, tôi nên sống vì điều gì cơ chứ?

Cho đến giờ, tôi sống được có lẽ cũng là nhờ có Yuzuki. Chỉ cần cô ấy còn sống ở một nơi nào đó trên thế gian này, còn đang chơi dương cầm──chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã cứu rỗi tôi, giúp tôi cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.

Nếu Yuzuki không còn nữa, thì sự tồn tại của tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì. 

──Mình chết đi thôi, tôi đã nghĩ vậy.

Tôi hoàn toàn không có cảm giác gì gọi là sợ hãi. Ranh giới giữa sự sống và cái chết dường như chẳng hề tồn tại ở bất cứ đâu.

Tôi thử “phựt” một tiếng, cắn đứt đầu lưỡi. Cơn đau mụ mị như thể đã được gây tê. Vị máu lan ra trong miệng──. Máu chảy nhiều ghê, tôi nghĩ.

Tôi đứng dậy, đi vào phòng rửa mặt. Nhìn vào gương, một gã đàn ông đáng sợ hiện ra trong đó.

Đây là mình sao──tôi nghĩ. Tóc tai dài thượt, râu ria xồm xoàm, da dẻ trắng bệch như người chết, dù ngủ nhiều đến thế mà mắt vẫn thâm quầng, con ngươi trống rỗng, gò má hóp lại đến mức tưởng như nhìn thấy cả hình dạng hộp sọ. Tôi thử lè lưỡi ra, máu đỏ từ đầu lưỡi nhỏ từng giọt xuống bồn rửa mặt trắng toát.

Chẳng có kẻ nào xấu xí hơn mày đâu… tôi thầm nói với hắn trong gương. Thà chết đi có khi còn tốt cho đời, cho người hơn…. 

Tôi lấy dao cạo ra từ ngăn kéo. Tay phải cầm lấy, tay trái kéo lưỡi ra. Áp lưỡi dao lạnh buốt vào lưỡi, và dứt khoát──

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy ảo thanh.

『Tokatonton』──

Đột nhiên, tôi mất hết nhuệ khí. Một câu văn của Dazai Osamu sống lại trong tâm trí tôi.

『Nghĩ đến chuyện tự tử, Tokatonton』

Tôi không hiểu tại sao mình lại nghe thấy ảo thanh đó, rồi lại mất hết ý chí như một nhân vật trong tiểu thuyết. Thật vô lý──nhưng thứ đã mất đi thực sự thì cũng đành chịu. Tôi nằm dài trên giường, quyết định chờ chết đói. Màn đêm ấm áp bằng nhiệt độ của chăn nệm, đang từ từ nuốt chửng lấy tôi──

『Tokatonton』──

Hả? Chết đói cũng không được à? Không muốn làm gì cả mà lại mất đi nhuệ khí là sao? Tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc, vừa gượng ngồi dậy, nghĩ cách xoay xở.

Tôi chợt nhớ đến cuộn băng video của Yuzuki. Nếu phải chết, tôi muốn xem lại nó rồi hãy chết──

Tôi lấy chiếc máy quay cất trong tủ quần áo ra, rồi vật lộn để chiếu nó lên màn hình TV LCD to một cách vô dụng. Có lẽ do thiếu dinh dưỡng hay não đã teo lại mà việc kết nối dây cáp đơn giản cũng mãi không xong, tôi bực tức nghiến răng, nản lòng, lại nằm vật ra, rồi lại ngồi dậy bắt đầu lại từ đầu. Cứ lẩn quẩn như vậy nhưng lạ thay, tiếng『Tokatonton』không còn vang lên nữa. Cuối cùng, tôi cũng kết nối xong. 

Đoạn phim bắt đầu chạy. 

──Yuzuki mỉm cười. Em ấy cười thật tươi và vẫy tay với tôi.

Em đang ngồi ở bàn trong phòng khách. Phông nền là khung cửa sổ lớn, bầu trời xanh mùa đông, bức tường trắng, chiếc đồng hồ treo tường trông như một lát cam. Đây là thời điểm ngay sau khi đạo diễn Miller đến thăm, nên là đầu tháng Mười hai, tại Milan.『...Khó phết nhỉ, tay hơi run một chút.』

Là giọng của tôi. Yuzuki bật cười,

『Vậy thì, hôm nay là buổi tập luyện nhỉ.』

Rồi em cho đường và sữa vào cốc cà phê, dùng thìa khuấy đều. Có lẽ do tôi có xu hướng nghệ sĩ tới thừa thãi, nên đã quay cảnh đó từ ngay phía trên. ──Và rồi lại chiếu đến nụ cười của Yuzuki. Yuzuki uống cà phê. Máy quay chầm chậm lia sang, ghi lại góc nghiêng xinh đẹp của em. Tôi đã rất thích góc nghiêng của Yuzuki.

Cảnh quay thay đổi, là tấm lưng của Yuzuki. Sợi dây của chiếc tạp dề xanh dương được thắt hình con bướm. Tiếng dao đều đặn vang lên theo nhịp điệu hoài niệm ấy. Khi tôi rón rén lại gần với những bước chân đầy ẩn ý, Yuzuki nhận ra, quay nửa người lại cười『Thiệt tình, cái gì thế?』. Tôi lại quay những miếng rau đã được cắt gọt, tìm thấy một vẻ đẹp không cần thiết trong đó, rồi lại hướng máy quay về Yuzuki. Yuzuki mỉm cười.

Cảnh quay lại thay đổi, Yuzuki đang bước đi. Em lướt qua những dãy phố của Milan. Ánh mặt trời phản chiếu trên cửa sổ các ngôi nhà san sát, lấp lánh. Gió nhẹ nhàng làm tung mái tóc đen nhánh của em. Chỉ là đi bộ thôi, mà cứ như một thước phim điện ảnh──

──Không, thực ra, đó chính là một bộ phim.

Đạo diễn không phải là tôi. Tôi chỉ là người quay phim, còn đạo diễn là──Yuzuki. 

Đoạn phim đã được biên tập ngay từ khi được quay.

Yuzuki chỉ vờ như đang được quay, nhưng thực chất em ấy đang tạo ra một bộ phim mang một thông điệp.

Thông điệp ấy đơn giản, rõ ràng, ai cũng có thể đọc được. Mỗi khi tôi hướng máy quay về phía em, Yuzuki nhất định sẽ mỉm cười thật tươi. Và, trong suốt thời gian xuất hiện trên màn hình, em luôn giữ một nụ cười dịu dàng trên môi. Cứ như vậy mãi. Thời gian trôi qua, dù ngón tay không còn, bàn tay không còn, đôi chân không còn, thì duy chỉ có nụ cười là không bao giờ biến mất khỏi màn hình.

『Em hạnh phúc』──

Đó là điều Yuzuki muốn truyền tải qua bộ phim này. Từ lúc bắt đầu quay cho đến mãi về sau, Yuzuki vẫn luôn hướng tâm niệm duy nhất đó, từ một nơi xa xôi, đến tôi của hiện tại, của khoảnh khắc này, người đang xem video.

Giống như đoạn kết của bộ phim『Cinema Paradiso』mà chúng tôi đã cùng xem, một bộ phim chỉ toàn những nụ cười của Yuzuki, không ngừng rơi xuống như một cơn mưa dịu dàng── Tôi đã khóc. Đáng lẽ là đã khóc, nhưng không một giọt nước mắt nào chảy ra. Tôi đã khô cằn đến mức một giọt lệ cũng không thể rơi. Căn phòng đã hóa thành sa mạc, còn cơ thể thì thành một xác ướp.

Bộ phim dần đi đến hồi kết──

Chuyển sang cảnh đám cưới. Là Shimizu đã quay giúp chúng tôi. Trao nhẫn, nụ hôn thề nguyện, cắt bánh cưới, những người bạn đã trưởng thành trong bộ vest lịch lãm đến chung vui…

Đám cưới vui vẻ kết thúc trong chớp mắt. Sau đó, tôi không nhớ mình có quay thêm gì nữa. Vì mải mê với cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, và sau đó Yuzuki đã vào viện an dưỡng.

Màn hình tối đen.

Bộ phim vui vẻ đến đây là kết thúc. Rạp chiếu phim xin được đóng cửa── Ngay lúc đó, tôi thậm chí còn nghe thấy ảo thanh thông báo như vậy.

Đột nhiên, “tách”, một ánh đèn bật sáng trong màn hình.

Yuzuki trong bộ đồ ngủ hiện ra. Trước cây đàn piano điện tử, em khoan thai ngồi trên chiếc xe lăn. Tay em cầm điều khiển đèn. Chiếc nhẫn cưới bằng vàng lấp lánh. Em ấy nói.

『Chào buổi tối, Yakumo-kun. Và có lẽ là, lâu rồi không gặp──』

Tôi rời mắt khỏi TV, nhìn về phía sau bên phải. Phía trước cây đàn piano điện tử trống không. Trên tường vẫn treo chiếc đồng hồ trông như một lát cam. Tôi lại hướng mắt về màn hình.

『Em bây giờ, nhờ có Yakumo-kun, đang rất hạnh phúc──』Yuzuki mỉm cười nhẹ, hơi nghiêng đầu. 

『Còn Yakumo-kun thì sao──?』

Tôi không chớp mắt, chăm chú nhìn vào màn hình. Chiếc đồng hồ trông như lát cam đang điểm những thời khắc khác nhau…

『Nếu bây giờ anh đang hạnh phúc, xin hãy tắt màn hình ngay lập tức. Và hãy quên em đi một cách nhẹ tênh. Giống như một chú gà con đáng yêu, đi ba bước là không còn nhớ gì nữa… Và rồi, hãy cứ mãi mãi mỉm cười mà sống nhé. Nào, xin mời anh──』

Yuzuki ngồi im trong tư thế xinh đẹp, không cử động. Em đang chờ tôi tắt màn hình. Tôi không thể nhúc nhích. Tôi chẳng hạnh phúc chút nào. Tôi thậm chí còn không biết hạnh phúc là gì nữa. Yuzuki thở ra một hơi, rồi bắt đầu nói.

『──Anh vẫn còn tiếp tục xem, nghĩa là Yakumo-kun vẫn chưa thể hạnh phúc nhỉ... Nguyện vọng của em, một người sắp chết đi, chỉ có một, đó là hạnh phúc của anh. Chỉ vậy thôi mà...』

Yuzuki cúi đầu. Tôi cảm thấy buồn bã. Xin lỗi em, Yuzuki…

『Em dường như có thể nhìn thấy hình dáng của anh. Trong một căn phòng tối tăm, một mình cô độc, cơm cũng chẳng ăn đàng hoàng, gầy gò ốm yếu, và đang ngồi co ro phải không?』

Yuzuki nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy như bị nhìn thấu bộ dạng xấu xí của mình, vừa tủi thẹn, vừa xấu hổ đến mức phải vặn vẹo người.

Yuzuki chợt dịu nét mặt. Một biểu cảm vừa đau buồn, lại vừa chan chứa yêu thương.

『Yakumo-kun quả nhiên, không có em thì không được mà... Thực ra, em cũng vui vì điều đó, em thật là một người ích kỷ──nhưng giờ không thể nói vậy được nữa rồi. Em không còn có thể ở bên cạnh anh nữa. Yakumo-kun phải sống trong một thế giới không có em. Chúng ta, liệu đã có thể chia tay nhau một cách tốt đẹp chưa nhỉ? ...Biết đâu, có lẽ là chưa. Vậy thì, bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau thực hiện một cuộc chia tay tốt đẹp nhé──』

Yuzuki chỉ dẫn tôi tạm dừng, thay đổi vị trí của TV và ngồi ra xa. Và còn bảo tôi đặt chiếc bình hoa đựng Yuzuki đã hóa thành muối ở gần bên──. Tôi làm theo lời em.

『──Anh đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ em sẽ tạo ra một phép màu. Một phép màu chỉ có một lần duy nhất. Với phép màu đó, em và anh sẽ vĩnh viễn nói lời tạm biệt. Vì vậy, hãy dùng toàn bộ tâm hồn và thể xác để nhìn và cảm nhận nhé.』

Yuzuki hít một hơi thật sâu. Rồi nói.

『──Em nghĩ rằng, bây giờ chắc chắn là lúc đau khổ nhất đối với anh. Anh đang ở trong đêm đen đáng sợ nhất của cuộc đời mình. Em muốn cứu anh ra khỏi đó. Và đưa anh trở lại với thế giới tươi sáng. Vì vậy, bây giờ, vượt qua cả thời gian, em đến để giúp anh đây.』

“Tách”, đèn tắt, màn hình tối đen.

Và rồi, một vầng sáng tròn màu cam, được thắp lên.

“Ah”, tôi nín thở.

Yuzuki, đang ở trong phòng.

Trước cây đàn piano, được chiếu rọi bởi ánh đèn sân khấu từ một chiếc đèn bàn nhỏ, em dịu dàng mỉm cười.

『Em đến giúp anh đây, Yakumo-kun.』

Rồi em nở một nụ cười tươi như một đứa trẻ.

“Yuzuki──” Tôi bất giác đưa tay ra. Yuzuki ngăn lại.

『Đừng di chuyển khỏi đó, phép màu sẽ tan biến mất──』

Phép màu tan biến──quả đúng là như vậy. Bằng cách thu hẹp ánh sáng thành một vòng tròn, Yuzuki đã khiến khung hình vuông của TV hòa lẫn vào bóng tối, tạo ra ảo giác như em đang ở sâu bên trong màn hình.

Một thủ thuật đơn giản──nhưng đối với tôi, đó không là gì khác ngoài phép màu. 

Yuzuki chắc chắn đã vượt qua thời gian, để đến cứu tôi.

『──Bây giờ, em sẽ trình diễn bản nhạc cuối cùng của mình. Bản nhạc cuối cùng, chỉ dành riêng cho Yakumo-kun. Agateram cũng không còn hoạt động tốt nữa, nên có lẽ sẽ không phải là một màn trình diễn tuyệt mỹ. ──Vì vậy, bản nhạc em sắp chơi là một bản nhạc vui tươi, một bản nhạc để Yakumo-kun có thể khỏe lại và bước tiếp. Thực ra, đây là bản nhạc đầu tiên em sáng tác khi mới năm tuổi. Đối với các nhà phê bình thì đây là một bản nhạc dở tệ, nhưng em lại rất yêu thích bản nhạc dở tệ này. Giống như cách em rất yêu con người dở tệ của anh vậy──』

Yuzuki bắt đầu chơi đàn. Một giai điệu vui tươi, nhảy nhót vang lên.

Đó là một bản nhạc rất kỳ lạ. Nhưng rất vui, dường như tiếp thêm sức mạnh, một bản nhạc khiến người ta muốn diễu hành đi đến bất cứ đâu──. Agateram thỉnh thoảng lại có những cử động lạ, tạo ra tạp âm. Nhưng Yuzuki đã dễ dàng hòa quyện nó vào trong âm nhạc, biến nó thành một giai điệu còn vui tươi hơn. Như thể em biến cả những đứa trẻ cô độc đang hờn dỗi trong góc lớp thành những người bạn quan trọng vậy.

Cứ như đang chơi một cây đàn piano đồ chơi. Không có gì khó khăn cả. Nhưng đó là một thứ âm nhạc trong trẻo đến hoài niệm, vang vọng đến tận thiên đường──

──Và, ngay lúc đó, trong đầu tôi lóe lên một giấc mơ kỳ lạ tôi đã từng thấy trước đây. 

Tôi đang xem TV trong một căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín.

Trên màn hình là Shimizu. Cậu ấy mặc bộ vest trong đám cưới, cười wahaha. Rồi đến lượt Aida, cũng trong trang phục đám cưới, anh ta nhét ngón cái vào lỗ tai, vẫy vẫy lòng bàn tay và thổi chiếc kèn giấy “píu pìu pìu”. Tiếp theo là Hojo Takashi, quản lý của Yuzuki, xuất hiện, với nụ cười điên cuồng bấm máy ảnh lách cách, ánh đèn flash chói lòa.

Tôi đã nhớ ra, phần tiếp theo của giấc mơ đó. 

Tôi bước vào trong màn hình TV. Trở thành người quay phim với chiếc máy quay cầm tay. 

Tôi đang ở trong một cánh đồng hoa rộng mênh mông. Bầu trời có một màu sắc kỳ lạ như sữa dâu.

Phía sau Shimizu, Aida và Hojo là một hàng dài nối tiếp, có cả Kobayashi Koyomi, Sakamoto và những người khác trong trang phục đám cưới. Tất cả họ, khi đến trước máy quay, đều lè lưỡi hay làm những động tác kỳ quặc như những con quái vật nhỏ, rồi lại trở về hàng diễu hành. Phía sau họ vẫn còn một hàng dài nữa, có Sumida-sensei, giáo viên chủ nhiệm năm lớp mười, có Sekigahara, người luôn muốn thoát khỏi Fukushima, có cả vị bác sĩ tâm thần hơi có vấn đề, có nghệ sĩ piano to con ở sân bay Warszawa, có chú chó Golden Retriever tên Rhythm, tóm lại là có tất cả mọi người. Mọi người đều diễu hành một cách vui vẻ như những con quái vật kỳ lạ và hài hước. Ai nấy đều mỉm cười.

『Yakumo-kun!』

Tôi quay lại, Yuzuki đang ở đó. Em mỉm cười. Ngồi trên xe lăn trong bộ váy cưới.

『Chúng ta cũng đi thôi!』

Tôi cũng mỉm cười thật tươi, ném chiếc máy quay đi, bế Yuzuki theo kiểu công chúa và hòa vào đoàn người. Bỗng『Uwahahaha』, Đại ma thần Shimizu xuất hiện. Cậu ấy vác một cây đại dương cầm khổng lồ vô cùng nhẹ nhàng. Yuzuki vui vẻ mỉm cười, dùng Agateram gõ lên phím đàn『poong poong』. Một giai điệu vui tươi và xinh đẹp vang lên, chúng tôi trở thành một đoàn diễu hành lễ hội, đi đến bất cứ đâu──

Bản nhạc Yuzuki chơi trong mơ, cũng chính là bản nhạc Yuzuki trong màn hình đang chơi.

Tôi nhận ra. Giấc mơ đó tôi thấy ba ngày trước khi Yuzuki mất đi Agateram──. Đêm hôm đó, chắc chắn tôi đã nghe thấy bản nhạc này của Yuzuki trong giấc ngủ. Và âm nhạc đã len lỏi vào giấc ngủ của tôi, mang đến cho tôi giấc mơ kỳ lạ này. Như thể một huyền thoại đã hóa thạch bỗng được thổi hồn sống lại, giấc mơ đã lãng quên bỗng hồi sinh một cách rực rỡ──

Aida trong mơ vẫn ồn ào với tiếng『píu pìu pìu』. Kobayashi Koyomithì dang rộng đôi tay chân ngắn cũn, gào『gào gào』như một con Godzilla nhỏ. Roppongi-senpai đã nâng cấp thành Senbongi-senpai, trông giống Gundam hơn là người. Ai cũng ngốc nghếch một cách vui vẻ. Người mặc bộ junihitoe xinh đẹp là Haruhime trong lễ hội Uneme, còn người đang tình tứ với cô ấy chắc là Jiro, vị hôn phu ấy. Tôi nhận ra Urashima Taro đang ở bên cạnh. Anh ta cưỡi trên lưng con rùa đang bơi lượn trên không, vung vẩy cần câu, mũi câu trông thật nguy hiểm. Nàng Bạch Tuyết đáng yêu được bảy chú lùn vây quanh. Nhìn xem, ngay cả những nhân vật hư cấu khác nhau cũng đang diễu hành cùng chúng tôi. Các nhân vật trong『Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của JoJo』đang tạo dáng『BÀ~N!』hay『WRYYYYY!』, quả nhiên phong cách kịch họa luôn có sức hút lớn. Các nhân vật trong phim Disney với những chuyển động vui nhộn y như trong hoạt hình, thật là vui. Ai nấy đều mỉm cười.

Bên cạnh họ, một người đàn ông tóc nâu, mũi nhọn, gầy gò đang ho『khụ khụ』, dù không theo kịp các nhân vật truyện tranh nhưng vẫn diễu hành đầy sức sống. Tôi giật mình. A, Chopin──

Người phụ nữ đi cùng có lẽ là George Sand, và hai đứa con của bà, Maurice và Solange . Mối quan hệ giữa họ và Chopin khá phức tạp với yêu, ghét, và xung đột, nhưng bây giờ trông họ rất hòa thuận, vui vẻ diễu hành cùng nhau. Ai nấy đều mỉm cười.

Phía sau họ là một chiến binh trẻ tuổi nhưng dũng cảm, đội mũ sắt và vác súng trên vai. 

Đó là một cậu bé đã chiến đấu trong Cuộc nổi dậy Warszawa.

Phía sau cậu là những người lính và công dân Ba Lan đã hy sinh trong cuộc nổi dậy, tất cả đều mang súng.

Cậu bé đi đầu trông thật tự hào. Những chiến binh Ba Lan dịu dàng và oai hùng đã nhường vị trí dẫn đầu cho một đứa trẻ. Tiếng『rầm rầm』ồn ào, hóa ra là cả một thành phố đang diễu hành. Đó là khu phố cổ Warszawa đã bị quân Đức phá hủy. Dãy phố xinh đẹp và hoài niệm đang diễu hành cùng những người đã khuất, như thể đang che chở cho họ. A, may quá, tôi nghĩ. Họ vẫn đang ở cùng quê hương của mình. Ai nấy đều mỉm cười.

Phía sau họ, là người Nhật. Những gương mặt không quen thuộc nhưng không phải là người xa lạ. Tôi đã thấy họ trên mạng và trong các bản tin.

Những người đã mất trong Đại thảm họa động đất phía Đông Nhật Bản.

Những người không kịp chạy thoát khỏi sóng thần, những người đã mất mạng khi cố gắng cứu người khác, những người qua đời vì suy sụp sức khỏe sau thảm họa, những người đã tự kết liễu đời mình vì nỗi đau mất mát quá lớn… tất cả đều ở đây. Bây giờ họ đang vui vẻ diễu hành. Được bảo vệ bởi khung cảnh quê hương đã bị sóng thần và động đất tàn phá, đang cùng diễu hành『rầm rầm』. Tất cả, tất cả đều mỉm cười.

Uwahahaha──! Shimizu cười lớn. Yuzuki chơi đàn. Người sống, người chết và những câu chuyện cùng nhau bước đi. Chúng tôi là một đoàn bách quỷ dạ hành vui vẻ. Một đoàn diễu hành của lời cầu nguyện, tươi sáng và náo nhiệt, đi đến tận cùng trái đất──!

──Bỗng, một vách đá hiện ra trước mắt. Mặt đất nứt toác từ trái sang phải.

Dễ thôi, dễ thôi, Shimizu nói. Tôi gật đầu. ──Chúng tôi nhẹ nhàng nhảy qua. Ngay lúc đó,『rầm rầm』, cơ thể Yuzuki bay lên. Cây đàn piano cũng bay lên. Yuzuki vừa chơi đàn vừa nhẹ nhàng bay lên trời. Chopin cũng bay lên. George Sand và các con cũng bay lên. Những người đã hy sinh trong Cuộc nổi dậy Warszawa, khu phố cổ Warszawa, những người đã mất trong thảm họa động đất, và cả khung cảnh quê hương của họ, tất cả đều bay lên.

Những người đã khuất, trông thật thanh thản, bay vút lên trời──

Chúng tôi, những người sống và những câu chuyện, đáp xuống bờ bên kia của vách đá, ngây người nhìn lên trời. Bản nhạc đã đến đoạn cao trào.

Bầu trời nứt ra, một luồng ánh sáng chói lòa chiếu xuống từ đó. 

Thiên đường, tôi nghĩ. Mọi người sắp sửa lên thiên đường.

Gâu gâu──! Một chú chó chạy vút lên trời, đến bên Yuzuki. Đó là Melody, chú chó Golden Retriever vì quá yêu Yuzuki mà đã tè dầm. Melody bay lượn bên cạnh Yuzuki. Yuzuki mỉm cười với nó. Rồi, một cây đại dương cầm và một người phụ nữ thanh lịch, quý phái nhẹ nhàng bay đến. Là Tanaka Kiyoko-sensei.

Cô hòa theo điệu nhạc của Yuzuki, tạo nên những nốt dương cầm trong trẻo. Sensei đã phải tiếc nuối từ bỏ cây đàn vì bệnh xơ cứng bì, nhưng giờ đây cô có thể tự do chơi đàn và trông rất vui vẻ. Yuzuki cũng vô cùng hạnh phúc khi được chơi cùng người thầy mà em kính trọng.

 

Rồi cả Chopin-sensei cũng đến. Cây đàn dĩ nhiên là Pleyel. Với tài năng thiên bẩm trong việc ứng tấu, Chopin-sensei nhẹ nhàng điểm thêm những nốt nhạc, khiến bản nhạc của Yuzuki năm tuổi trở nên vui tươi và mỹ miều hơn nữa.

Sau đó, những người mang nhạc cụ khác cũng lần lượt tập trung lại, tạo thành một bản concerto tự do. 

Bao~n──! Một tiếng kêu lớn vang lên, và một sinh vật khổng lồ trắng muốt hiện ra từ đường chân trời.

Một con cá voi trắng khổng lồ──! Tôi bất giác rùng mình. Đó chính là con cá voi bằng cát mà tôi đã vẽ bằng muối của Yuzuki. Con cá voi chở những người đã khuất trên lưng, đưa họ đến thiên đường bằng khoang hạng nhất. Tôi có chút lo lắng cho Yuzuki. Liệu trên thiên đường có điện không? Em ấy có thể đọc bản nhạc vào ban đêm không? Nghĩ vậy, tôi ngắt một bông hoa linh lan dưới chân và ném lên trời, nó xoay tròn bay lên, biến thành những ngọn đèn đường Warszawa, chiếu sáng cho mọi người. Ở thiên đường, mọi thứ đều có thể. Mọi thứ đều ổn cả.

Một bản nhạc vô cùng trang nghiêm vang vọng khắp bầu trời. Một bản nhạc mà chỉ những người đã khuất mới có thể tấu lên. Một bản nhạc cao quý và dịu dàng làm sao, tôi nghĩ.

Đó chắc hẳn là sự cao quý và dịu dàng của linh hồn những người đã khuất. 

Những người đã khuất, chắc chắn sẽ được cứu rỗi bởi vẻ đẹp của chính linh hồn mình──

Yuzuki chắc chắn sẽ gặp mẹ tôi trên thiên đường. Ở một nơi nào đó ấm áp như ánh nắng. Và rồi, họ sẽ cùng nhau chia đôi quả cam mọc gần đó để ăn.

Chúng tôi ở dưới đất vẫy tay chào tạm biệt những người đã khuất. Dù cô đơn và buồn bã, nhưng ai cũng mỉm cười. Mọi người đều mỉm cười, cầu chúc cho những người đã khuất được an nghỉ. Chúng tôi lại trở thành một đoàn diễu hành cầu nguyện náo nhiệt, bắt đầu bước đi. Bỗng,

『Tokatonton』──

Ủa? Tôi ngạc nhiên quay lại, một người thợ mộc đang xây một ngôi nhà mới. Totekankan・

Tokatonton・Tontotekan──

Một âm thanh mạnh mẽ, đầy nhịp điệu. Chúng tôi trở thành một ban nhạc kỳ lạ, đi qua cánh đồng hoa vô tận.

Uwahahaha・pyuupiropiro・Gao・Sukatan・Bogubogu・Wellington・Chararira・Sutotototo・Sutokon・Pappa・Shassha・Pirupiru・Kachanko・Tonton・Purururon・Pyon・Katakata・Totekankan・Tokatonton・Tontotekan──!

Những âm thanh của cuộc sống tưởng như tạp âm, lại trở thành bản nhạc cầu nguyện của chúng tôi. Và một thành phố mới, đang đuổi theo chúng tôi──

Và rồi, tôi tỉnh dậy với một cảm giác sảng khoái, và thậm chí còn đang khóc.

Cảm giác như một nỗi niềm tưởng chừng không bao giờ được cứu rỗi, nay đã được cứu rỗi. Lúc đó, trong giấc ngủ, tôi đã nghe thấy bản nhạc của Yuzuki, và từ lâu, đã được cứu rỗi rồi. Bây giờ, tôi mới nhớ ra điều đó.

Yuzuki kết thúc màn trình diễn, quay lại nhìn tôi. Với một vẻ mặt đầy lòng nhân ái như một nữ thần, em nói.

『──Anh thấy thế nào? Để anh có thể khỏe lại. Để anh có thể được cứu rỗi. Em đã dồn hết tâm huyết để chơi bản nhạc này.』

Tôi gật đầu. Gật đầu lia lịa. Nhưng, nước mắt không chảy ra. 

Yuzuki dường như đã đoán trước được cả điều đó, em nói.

『Nếu như anh yếu đến mức không thể khóc được nữa. Xin hãy ăn một nhúm cơ thể em đã hóa thành muối. Em muốn trở thành nước mắt của anh. Trở thành giọt nước mắt mặn chát, cuốn trôi đi hết nỗi buồn không thể nào nguôi ngoai của anh, và đưa anh đến với ngày mai. Em muốn để anh được hít thở trong một thế giới tươi sáng lần nữa. Và em, muốn trở thành sinh mệnh của anh──』

Tôi nhìn vào chiếc bình hoa đựng muối của Yuzuki. Và rồi──tôi lấy một nhúm muối. 

Đưa ngón tay run rẩy──lên lưỡi. Mặn. Và, đau.

──Tôi đã nhớ lại vị của nước mắt.

Ngay khoảnh khắc đó, ký ức về tất cả những giọt nước mắt tôi đã từng rơi bỗng ùa về. Nước mắt buồn bã, nước mắt hối hận, nước mắt vui sướng, nước mắt ngạc nhiên, nước mắt đau khổ, ngay cả giọt nước mắt khi ngáp, tất cả đều trở về một cách hoài niệm và đáng yêu. Như thể cái đầu trống rỗng của tôi được lấp đầy bởi một bó hoa rực rỡ.

Và rồi, như thể bị lóa mắt bởi ánh sáng quá rực rỡ mà nước mắt tuôn rơi, tôi bị lóa mắt bởi bó hoa ký ức quá rực rỡ ấy──và tôi đã khóc. Tôi khóc thành tiếng.

Tôi đã khóc nhiều đến mức có thể biến căn phòng tựa sa mạc thành một trận lụt.

『Như vậy là anh sẽ ổn thôi──』Yuzuki nói như thể em đang thực sự chứng kiến.『Chắc chắn anh sẽ có thể mạnh mẽ sống tiếp hướng về tương lai. ──Vậy thì, em xin phép quay trở về quá khứ.』

“Tách”, ánh đèn bàn tắt ngấm, bóng tối bao trùm.

Lại “tách”, đèn phòng bật sáng, Yuzuki đã quay về phía bên kia của màn hình vuông vức.

Yuzuki nói với vẻ mặt buồn bã.

『Phép màu chỉ có một lần thôi, nên anh không được xem lại đoạn phim này nữa nhé? Vậy thì, đến đây là──』

Ngay lúc đó, ở phía bên kia màn hình, tôi đã hét lên điều gì đó. Yuzuki giật mình quay lại nhìn về phía phòng ngủ. Sau một khoảng lặng khó xử, Yuzuki lại quay về phía tôi, và “phì” một tiếng, bật cười.

『Yakumo-kun, vừa rồi là anh nói mớ à? Rốt cuộc, anh đã nói gì thế?』

Tôi đang nhớ lại. Trong mơ, tôi đã hét lên thế này.

“Quả nhiên, tiếng đàn của Yuzuki là tuyệt nhất!” Yuzuki mỉm cười, vẫy tay.

『Vậy thì, tạm biệt nhé, Yakumo-kun. Anh hãy sống khỏe nhé. Đừng để bị cảm lạnh. Hãy trở thành một ông lão tuyệt vời rồi hãy đến gặp em nhé──”

Và rồi, đoạn phim kết thúc. Tôi nghĩ, mình phải sống. 

Và──viết một cuốn tiểu thuyết. 

Viết về Yuzuki. 

Về Yuzuki, người vừa mới cứu rỗi trái tim tôi.

6

Tôi lấy hết can đảm, bước ra—— ngoài cửa.

Ánh sáng đâm vào mắt tôi. Tôi nhắm chặt mắt, đưa tay lên che mặt. Dù vậy, ánh sáng vẫn chói chang đến mức nước mắt tôi cứ thế lã chã tuôn rơi. Tôi từ từ... hé mắt ra—— là bầu trời xanh.

Từng cánh, từng cánh hoa bay lượn giữa không trung. Là cánh hoa anh đào. Chúng được gió thổi bay từ nhà hàng xóm đối diện sang. Tôi cảm nhận được mùi hương của đất trời, nồng nàn đến ngạt thở.

Mùi của mùa xuân——. Kể từ lúc tôi tự nhốt mình trong phòng, mùa xuân thứ ba đã đến rồi.

Tôi bước một bước về phía trước. Ngay lập tức, tôi thấy chóng mặt, loạng choạng phải vịn tay vào tường. Cánh tay gầy trơ xương của tôi trông mỏng manh đến mức tôi sợ nó sẽ gãy mất. Đầu gối tôi run lẩy bẩy. Thêm một bước nữa. Đôi chân nặng như đeo chì. Tôi gắng gượng để không bị ngã. Tôi có cảm giác rằng nếu ngã ở đây, tôi sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa. Tôi tiến về phía trước, từng chút một. Cảm giác như đang lội trong bùn lầy.

Tôi ra đến đường lớn. Một chiếc ô tô lao vút qua với tốc độ kinh hoàng. Dù nó còn ở khá xa, tôi vẫn giật mình đến độ suýt khuỵu xuống. Tôi không thể nào theo kịp tốc độ và lượng thông tin khổng lồ của thế giới này.

Vì quá sợ hãi, vì sự thảm hại của bản thân, và vì ánh sáng chói chang, nước mắt tôi lại lã chã tuôn rơi.

Dù vậy, tôi vẫn cắn răng bước đi từng bước, và cuối cùng, cũng đến được cửa hàng FamilyMart gần nhà. Quãng đường chỉ chừng một trăm mét, mà tôi lại cảm thấy mệt rã rời như thể đã đi bộ từ kinh thành Nara đến đây vậy.

Cửa tự động mở ra. “Xin chào quý khách,” nhân viên bán hàng cất tiếng chào, rồi sững người lại khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Cũng phải thôi. Tóc tai tôi dài thượt, che kín cả khuôn mặt, cơ thể thì gầy trơ xương, lại còn đang thở hổn hển như sắp chết. Chắc chẳng có vị khách nào trông đáng sợ hơn thế này.

Tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi đi đến quầy bento ở cuối cửa hàng.

Tất cả các khách hàng khác đều đang chết lặng nhìn tôi. ——Mặc kệ họ, tôi nghĩ. Tôi là một con quái vật. Một con quái vật xấu xí, nhưng đã được Yuzuki cứu rỗi.

Tôi chất đầy đồ ăn vào giỏ mua hàng đến mức có thể, rồi mang ra quầy thanh toán. Cô nhân viên tóc nâu với ba chiếc khuyên ở tai trái, nửa ngây người, nửa sợ hãi, bắt đầu quét mã vạch, bíp, bíp, bíp.

Có một điều tôi phải nói với cô ấy. Nhưng, tôi đã quên mất cách phát ra âm thanh.

Tôi liền luyện tập tại chỗ. Một âm thanh như tiếng gió thổi qua hốc cây phát ra từ cổ họng tôi. Thêm lần nữa. Lần này, tôi phát ra được nốt ‘La’ nghe như tiếng kèn oboe. Chỉnh âm xong.

——Tôi nói.

“Cho tôi một Famichiki.”

7

Mì ramen, mì soba, sandwich, cà ri cốt lết, cơm thịt heo, cơm gà…

Tóm lại là tôi đã ăn. Dạ dày tôi đã teo nhỏ lại vì thói quen ăn ít lâu năm, nhưng tôi đã dành thời gian để cố nhồi nhét cho bằng được. Phải phục hồi lại cơ thể đã khô héo này.

Ăn xong, tôi ngồi vào bàn và mở Macbook ra. Rồi, tôi gõ mail cho Furuta. 

『Em xin lỗi vì đã để anh phải lo lắng. Em sẽ viết tiểu thuyết trở lại. Xin hãy là người đọc nó đầu tiên nhé.』

Tóc mái vướng víu quá… Tôi vào phòng rửa mặt, dùng con dao cạo đã định dùng để cắt lưỡi mà cắt xoèn xoẹt phần tóc mái một cách qua loa. Chỉnh trang lại tỉ mỉ thì để sau cũng được. Bây giờ, tôi muốn viết tiểu thuyết, càng nhanh càng tốt.

Khi quay lại bàn, tôi đã thấy mail trả lời từ Furuta.

『Cảm ơn em!! Tôi chờ mãi đó!!』

Nước mắt tôi từ từ trào ra. Tôi cũng nhắn tin cho Shimizu.

『Shimizu, xin lỗi vì đã để cậu phải lo. Xin lỗi vì đã không thể đến dự đám cưới của cậu. Cảm ơn cậu vì đã nhắn tin cho tớ rất nhiều. Từ giờ tớ sẽ dần dần đứng dậy, rồi một ngày nào đó sẽ đến gặp cậu.』

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức.

『Ừ! Tớ chờ cậu đấy, Yacchan!』

Xung quanh tôi toàn là những người dịu dàng như vậy. Tôi bắt đầu viết tiểu thuyết.

Tôi bắt đầu viết từ lúc mẹ được chẩn đoán mắc bệnh Muối hóa. Hơn hai năm bỏ bút đã khiến tay nghề và trí não của tôi hoàn toàn rỉ sét, tôi chỉ có thể viết ra những câu văn như của học sinh tiểu học. Thậm chí còn không bằng tôi của hồi lớp một. Ngữ pháp thì lủng củng, câu văn lại chẳng hề trôi chảy. Khó đọc đến mức như thể cứ mỗi bước chân, một hòn đá ác ý lại chực chờ ngáng đường độc giả. Cũng chẳng có chút cảm xúc nào. Cứ như thể một quyển hướng dẫn sử dụng máy giặt khó nhằn được ngụy trang dưới hình dạng tiểu thuyết vậy.

Thế này thì sự dịu dàng của Yuzuki sẽ không thể được truyền tải. Tôi đã viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần.

Từ ngày hôm sau, tôi bắt đầu vực dậy cuộc sống của mình. Mở cửa sổ, dọn dẹp phòng, ăn uống đầy đủ, đi dạo hai lần một ngày. Và tôi dành toàn bộ thời gian còn lại để nỗ lực viết tiểu thuyết. Các mùa cứ thế trôi qua trong chớp mắt.

Và rồi, ngày 17 tháng 10 – ngày giỗ của Yuzuki và Chopin – đã đến. Là lễ kỷ niệm hai năm ngày mất của Yuzuki. Tôi nhận được một email từ một người thân quen. Đó là Emil-san, người đã chế tạo ra Agateram.

Sau lời chào hỏi dài dòng rất đúng phong cách của Emil-san là một đường link URL được đính kèm. Khi tôi nhấp vào, trang web chuyển đến một trang đăng tải video. Đó là một cơ chế chỉ công khai video cho một vài người. Được thiết lập để chỉ mình tôi có thể xem. Trái tim đập thình thịch, tôi nhấn nút phát video.

Yuzuki, hiện ra trên màn hình–

Em mặc một chiếc váy trắng và đeo Agateram. Em cúi chào một cái, đặt con thú nhồi bông Anpanman lên trên cây đàn piano, rồi bắt đầu trình diễn bản『Barcarolle』– một thanh âm tuyệt mỹ khiến tâm hồn tôi bị đoạt mất, lắng nghe trong say đắm. Khi buổi biểu diễn kết thúc, Yuzuki đứng dậy và cúi chào. Nước mắt lưng tròng, tôi bất giác vỗ tay.

Hình ảnh chuyển cảnh, chiếu đến cảnh tôi, Yuzuki, Miacha-chan và Emil-san đang cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm. Trông ai cũng thật hạnh phúc. Miacha-chan ôm chầm lấy Yuzuki từ bên hông, đôi mắt màu da trời ấy lấp lánh. Yuzuki dùng Agateram nhẹ nhàng ôm lấy vai cô bé.

Máy quay từ từ phóng to vào khuôn mặt của Miacha-chan. Khuôn mặt được quay cận cảnh của Miacha-chan dần mờ đi, và thay vào đó là gương mặt của một thiếu nữ có phần trưởng thành hơn.

Một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc vàng gợn sóng, làn da trắng, đôi má có những nốt tàn nhang đáng yêu. Và, đôi mắt màu da trời lấp lánh––

Tôi mở to mắt. Đó là Miacha-chan đã lớn lên sau ba năm. Máy quay từ từ thu nhỏ lại.

Ah–– tôi nín thở. Trên cả hai cánh tay của Miacha-chan, Agateram đang tỏa sáng. Có lẽ là một mẫu mới, trông nó tinh xảo và đẹp hơn trước. Trên cánh tay ấy, đang ôm lấy vật kỷ niệm mà Yuzuki đã tặng – con thú nhồi bông Anpanman. Chiếc váy vẫn là màu da trời, giống như ngày hôm đó.

Miacha-chan mỉm cười, rồi cất lời bằng một thứ tiếng Nhật có đôi chút ngọng nghịu.

『Chào anh, đã lâu không gặp. Em là Miacha Kaminski. Em đã lên 9 tuổi rồi ạ. Khi nghĩ rằng đã 3 năm trôi qua kể từ đó, em có một cảm giác thật khó tin. Vào ngày đó 3 năm trước, em đã nhận được tình yêu và lòng dũng cảm từ Yuzuki-sensei. Kể từ đó, em đã có thể đến trường đều đặn, cũng đã cố gắng học hành, và kết bạn được với rất nhiều người. Và rồi, bố đã làm cho em một đôi Agateram. Sau đó mỗi ngày, em đều luyện tập piano, môn em rất yêu thích. Ban đầu, em chơi không được hay chút nào, cũng có những lúc buồn bã, nhưng mỗi khi nhìn Anpanman, em lại được cổ vũ, và có thể mỉm cười cố gắng. Bây giờ, em thích piano hơn cả ba bữa cơm. Em rất rất thích nó. Tất cả, là nhờ có Yuzuki-sensei ạ──. Khi chị mất, em đã rất đau buồn. Em đã khóc rất nhiều ngày. Nhưng, em cũng nghĩ thế này ạ──』

Miacha-chan đặt lòng bàn tay bằng bạc lên vị trí trái tim mình.

『Chị ấy vẫn luôn ở trong em── trong trái tim em, chị ấy vẫn luôn tấu lên những giai điệu piano tuyệt đẹp. Chỉ cần tin như vậy, mọi cơn gió, sẽ đều trở thành âm nhạc của chị. Hôm nay, em sẽ chơi đàn, với tất cả lời nguyện cầu, để có thể gửi tới sensei ở trên thiên đường──』

Miacha-chan đặt con thú nhồi bông Anpanman lên cây đại dương cầm rồi ngồi xuống. Bên tay trái, ánh sáng trong suốt từ khung cửa sổ phía sau lưng cô bé chiếu rọi vào.

Miacha-chan hít một hơi thật sâu. Và rồi, Agateram bắt đầu chuyển động mượt mà. Một tiếng forte, mạnh mẽ vang lên phá tan sự tĩnh lặng──

Phần đệm bằng những phím đen, tựa như một con thuyền nhỏ đang chòng chành── Nước mắt trào ra từ mắt tôi.

『Barcarolle』──

Một giai điệu tuyệt đẹp, bắt đầu vang lên──. Những nốt nhạc đáng yêu, trong trẻo và thanh khiết nối tiếp nhau. Những hạt âm thanh đẹp tựa ngọc trai, tựa những giọt lệ, lấp lánh bay vút lên bầu trời.

Miacha-chan, bẩm sinh đã không có cẳng tay, chắc hẳn đã phải rất vất vả để có thể điều khiển được Agateram. Bởi vì vốn dĩ không có ký ức về việc cử động cẳng tay, nên cô bé không thể điều khiển thành thạo các tín hiệu điện cơ. Thế nhưng, Miacha-chan không hề cho thấy một chút khó khăn nào. Cô bé tấu lên những thanh âm với một vẻ đẹp tự nhiên như thể đã được sinh ra cùng với cây đàn piano vậy.

Trong tâm trí tôi, hình bóng của Yuzuki chợt lóe lên. Hình ảnh Yuzuki chơi đàn mà tôi đã thấy khi gặp em lần đầu── một hình ảnh mà tôi đã nghĩ tựa như một mảnh trời xuân tùy hứng hạ xuống trần gian── giờ đây đang chồng lên hình ảnh của Miacha-chan.

Miacha-chan chắc chắn đã nghe đi nghe lại phần trình diễn của Yuzuki rất nhiều lần. Và rồi, với ước mong một ngày nào đó có thể chơi đẹp được như em, cô bé đã tiếp tục chơi đàn mỗi ngày, mỗi ngày, như thể đang cầu nguyện.

Vì vậy, âm thanh của Miacha-chan đã kế thừa âm thanh của Yuzuki. Đó cũng là âm thanh mà Yuzuki đã kế thừa từ Tanaka Kiyoko-senseo. Và Kiyoko-sensei chắc chắn cũng đã kế thừa âm thanh đó từ một người nào khác. Nó là âm thanh của lời nguyện cầu, được thời gian dài đằng đẵng mài giũa, tựa như dòng nước tuyết tan tinh khiết của núi Phú Sĩ được đất mẹ gọt trong── cứ như thể, chính vận mệnh đang tấu lên khúc nhạc vậy, tôi đã nghĩ thế. Chắc chắn rằng, nó cũng đã chạm tới được Yuzuki ở trên thiên đường rồi.

8

Tôi đã viết một email cảm ơn rất dài. Chắc hẳn bạn anh ấy sẽ phải dịch một tràng dài. Hơn nữa, với một người dịu dàng và mau nước mắt như Emil-san, hẳn anh cũng sẽ rơi lệ. Tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến tôi bất giác mỉm cười.

Ngày hôm sau, tôi lại nhận được một bức thư trả lời dài nữa, trong đó có hỏi rằng.

『Tôi muốn công khai video này cho tất cả mọi người, anh thấy sao? Tôi nghĩ nó có thể mang lại dũng khí và hy vọng cho rất nhiều người. ──Tuy nhiên, tôi có một điều băn khoăn. Đó là việc video này sẽ trở thành một đoạn phim thương mại. Agateram cuối cùng cũng sẽ được mở bán vào tháng sau. Video này sẽ là một tài liệu quảng bá vô cùng mạnh mẽ cho Agateram. Thế nhưng, tôi cũng không muốn lợi dụng Yuzuki-san cho chủ nghĩa thương mại. Thật là tiến thoái lưỡng nan…』

Tôi chợt nhớ lại chuyện về bìa đĩa CD『SADNESS』sau thảm họa động đất. Khi ấy, thảm họa đã bị đóng gói, bị thương mại hóa và bị tiêu thụ. Một cấu trúc tương tự như vậy lại đang trở thành vấn đề lần này.

Kiếm tiền từ mối quan hệ tuyệt đẹp này của Yuzuki và Miacha-chan, liệu có ổn không──?

Thế nhưng, tôi đã trả lời ngay lập tức.

『Xin hãy công khai nó đi. Cứ biến nó thành một đoạn phim thương mại cũng không sao cả. Agateram là một tác phẩm vượt trên cả một sản phẩm thông thường, nó có thể trao hy vọng cho rất nhiều người. Yuzuki cũng đã nhận được hy vọng từ Agateram. Và tôi cũng vậy. Có thể mang hy vọng đến cho nhiều người như vậy, chắc hẳn Yuzuki cũng sẽ thấy tự hào. Cũng không cần đến phí quảng cáo đâu ạ. Đây là một điều vô cùng tuyệt vời.』

──Như vậy là được rồi. Chắc chắn rằng, việc lan truyền một điều gì đó luôn song hành với việc bị tiêu thụ. Những tâm tư quan trọng không thể nào lúc nào cũng chỉ truyền đến được đúng đối tượng mà ta muốn gửi gắm. Giữa chừng, nó có thể sẽ sinh ra những đồng tiền thừa thãi, hay bị một kẻ vô tâm nào đó buông lời phỉ báng.

Nhưng như vậy là được rồi. Giống như một đóa hoa giấu trong mình một khẩu đại pháo, cứ bay thật xa trong khi chấp nhận một nửa sự thật rằng mình sẽ bị tiêu thụ. Và sẽ thật tốt nếu nó có thể trở thành vũ khí để một ai đó đối mặt với khó khăn và tuyệt vọng.

──Khi video được công khai, nó lập tức trở thành chủ đề nóng và được lan truyền với tốc độ không thể tin nổi. Vô số bình luận từ khắp nơi trên thế giới đã được gửi về.

『Tháng trước tôi bị tai nạn mất đi một bàn tay, và đã chìm trong đau khổ. Nhưng giờ đây tôi lại tràn đầy hy vọng!』

Đọc bình luận bằng tiếng Anh ấy, lồng ngực tôi nóng lên. Khi Agateram được mở bán, nó đã bán hết veo trong nháy mắt. Một bàn tay bạc rẻ và đẹp đã được đưa ra cho những người cần đến cánh tay từ trước đến nay. Bàn tay ấy rồi đây chắc chắn sẽ lại được đưa ra cho một ai đó khác. Về sau, Copernicus Technologies đã quyên góp những khoản tiền lớn cho các nạn nhân trong Thảm họa động đất lớn ở phía Đông Nhật Bản, Động đất Kumamoto và các tổ chức khác.

9

Trong lúc đó, tôi đã quyết định được tựa đề cho cuốn tiểu thuyết. 

Cứ như thể một cái bong bóng lững lờ trồi lên từ đáy nước, tựa đề ấy cũng tự nhiên xuất hiện từ một nơi sâu thẳm trong tâm trí tôi.

『Em muốn trở thành giọt nước mắt của anh』

Đó là những lời Yuzuki đã nói với tôi. Tôi hiểu ra rằng, đó chính là hạt nhân của câu chuyện này.

Kể từ đó, tôi đã có thể viết nên câu chữ một cách hết sức tự nhiên. Công việc của tôi chỉ còn là tái dựng lại trước mắt mình câu chuyện vốn đã tồn tại ở đâu đó ngay từ đầu. Thế nhưng, tôi vẫn vừa viết vừa trăn trở, vừa đau khổ. Đã bao lần, tôi vừa viết vừa khóc. Tôi viết như thể đang cầu nguyện. Mong sao linh hồn Yuzuki sẽ được cứu rỗi. Mong sao linh hồn của những người đã khuất sẽ được cứu rỗi. Mong sao tâm hồn của những người đọc câu chuyện này sẽ được cứu rỗi. Việc vừa viết vừa cầu nguyện như thế, hơn hết thảy, lại chính là sự cứu rỗi cho bản thân tôi.

Và rồi một tháng sau──cuối cùng bản thảo cũng đã hoàn thành.

Tôi run lên với cảm giác mãn nguyện khi đã hoàn thành. Cuối cùng, tôi đã viết xong câu chuyện mà mình phải viết. Mãi đến khi viết xong, cuối cùng tôi mới hiểu được vì sao vào cuối đời, Yuzuki lại đột ngột『Câu chuyện hóa』bản thân như vậy.

Những câu chuyện thực sự có thể cứu rỗi con người.

Yuzuki, bằng cách『câu chuyện hóa』, đã cứu rỗi chính mình và cứu rỗi cả tôi nữa.

Khi cảm giác trống rỗng sâu thẳm sắp sửa ập đến, tôi xốc lại tinh thần và tiếp tục gọt giũa bản thảo. Tôi chau chuốt nó đến mức mà với thực lực của mình, tôi không thể nào sửa thêm được nữa. Và rồi, với trái tim đập thình thịch, tôi đã gửi nó cho Furuta-san.

『Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu. Cuối cùng em cũng đã hoàn thành rồi. Mong anh là người đọc đầu tiên.』 

Ngay lập tức có hồi âm. 

『Anh chờ mãi đấy!! Cảm ơn em!! Cảm ơn em!!』 

Quả là một khoảng thời gian căng thẳng. Một tiếng trôi qua, rồi hai tiếng trôi qua── 

Tôi nghĩ, lần trước thì nhanh lắm mà, lần này anh ấy đọc kỹ thật. Và rồi sau ba tiếng đồng hồ thấp thỏm không yên, cuối cùng cũng có hồi âm. 

『Tuyệt vời! Một kiệt tác! Anh sẽ gửi nó đi dự thi giải thưởng dành cho tác giả mới. Chắc chắn sẽ đoạt giải thưởng lớn cho xem!』

Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

『Em cảm ơn anh!』 

『Anh mới là người phải cảm ơn em. Được là người đầu tiên đọc câu chuyện này chính là niềm vinh dự của anh!』

Một hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực tôi. Tôi ngả đầu vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà. Bên ngoài cửa sổ là một ngày đông trời quang mây tạnh. Ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu vào phòng. 

Lâu lắm rồi, tôi mới không có việc gì để làm.

10

Tôi đi lang thang vô định. Trong đầu vẫn đang mải nghĩ xem nên làm gì với cuốn tiểu thuyết tiếp theo. 

——Và rồi, một ý nghĩ chợt loé lên.

Chiếc xe buýt bỏ hoang ấy, giờ ra sao rồi nhỉ——? 

Tôi liên lạc với『Công ty xây dựng OMOYA』, đơn vị đã mang chiếc xe buýt đi. Hóa ra, chiếc xe buýt đã được đưa đến một nơi thật bất ngờ——

Chẳng bao lâu, tôi vừa chuẩn bị để đi gặp lại chiếc xe buýt, vừa chờ đợi thời cơ. Dù vẫn chưa thể bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết tiếp theo, tôi không hề cảm thấy bất an. Chắc chắn mình sẽ đoạt giải——tôi đã tin như vậy.

Kể cả có thất bại, chỉ cần làm lại từ đầu là được. Giống như thành phố Warszawa, hay những vùng đất bị thiên tai tàn phá, dù cho là bắt đầu từ con số không hay thậm chí là con số âm, bao nhiêu lần cũng có thể làm lại từ đầu—— 

Và rồi câu chuyện, quay trở lại đoạn mở đầu.

Solange Dudevant sinh ngày 13 tháng 9 năm 1828 tại Nohant , là con gái của nhà văn George Sand . Bà là con thứ hai của Sand.