Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Ma Pháp Thiếu Nữ, Siêu Tội Phạm và Võ Lâm Hiệp Sĩ - Chương 53: Lẽ ra tôi phải thấy không khỏe à?

Trên ghế trọng tài, thấy Bạch Tử Mặc giành chiến thắng theo cách này, mấy vị trọng tài còn lại đều đồng loạt nhìn về phía Đông Phương Tà Dương. Người kén rể là ông ta, nếu ông ta có thể chấp nhận một người có phẩm chất đạo đức như vậy làm con rể, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Tuy nhiên, những vị trọng tài này không biết rằng, Đông Phương Tà Dương chẳng quan tâm người chiến thắng cuối cùng là ai, chỉ cần người này là Giác Tỉnh Giả, và sở hữu một trái tim khỏe mạnh, cường tráng là được.

Phát hiện mình đang bị mọi người nhìn chằm chằm, Đông Phương Tà Dương chắp tay với họ, mỉm cười nói, “Thưa quý vị, cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của quý vị trong mấy ngày qua, tôi xin cảm ơn trước. Lát nữa còn có tiệc rượu, mong quý vị đừng từ chối.”

Nói xong, Đông Phương Tà Dương liền đứng dậy, đi vài bước rời khỏi ghế trọng tài, sau đó gọi Linh Lung đến, dặn dò, “Đi nói với gã Dakar Khan đó, ta đang đợi hắn ở Sơn Giản Tiểu Trúc, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.”

Chưởng môn muốn nói chuyện với chàng rể mới, đây là chuyện hết sức bình thường, Linh Lung không nghi ngờ gì, đáp một tiếng “Vâng” rồi vội vã chạy về phía Bạch Tử Mặc.

Cuối cùng cũng có thể lấy được phần Tiến Hóa Dịch còn lại rồi, bây giờ chỉ cần làm bước cuối cùng là được. Nghĩ đến đây, trong mắt Đông Phương Tà Dương ánh lên ngọn lửa hưng phấn.

Ra khỏi võ đài, Đông Phương Tà Dương ngự kiếm bay lên không, không lâu sau đã quay về Sơn Giản Tiểu Trúc. Khi ông ta hạ phi kiếm xuống, đáp đất, sắc mặt hơi thay đổi, vì ông ta thấy có một người đã đợi sẵn ở Sơn Giản Tiểu Trúc từ lâu.

Chỉ thấy Tà Nhãn đang ngồi trên ghế đá trước nhà tre, nhìn Đông Phương Tà Dương vừa trở về, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Sao ngươi lại đến đây?” Đông Phương Tà Dương nhíu mày, “Tuy chúng ta đã hẹn hôm nay là ngày giao dịch, nhưng bây giờ ta vẫn chưa chuẩn bị xong đồ, ngươi đến sau đi!”

“Không không, Đông Phương đại hiệp, ta nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi.” Tà Nhãn toe toét cười, “Ta chỉ muốn đến nhắc nhở ngài một chút, người mà lát nữa ngài phải đối phó, không đơn giản như vậy đâu.”

Tuy Tà Nhãn không đến xem trận đấu cuối cùng, nhưng hắn đã nghe người khác kể lại kết quả, Lộ Kiến Quốc đó chẳng phải là anh hùng đi cùng Bách Hoa Thiếu Nữ trước đây sao? Người có thể thắng cậu ta trong trận đấu, chắc hẳn thực lực cũng không yếu, nếu Đông Phương Tà Dương khinh địch, e rằng sẽ xảy ra sai sót.

Đương nhiên, vì Tà Nhãn không biết diễn biến trận đấu thế nào, nên mới có suy đoán này.

“Không đơn giản thế nào?” Đông Phương Tà Dương cẩn thận suy ngẫm ý trong lời Tà Nhãn, từ trận đấu vừa rồi xem ra, Dakar Khan đó tuy có chút bản lĩnh, nhưng chiến thắng thật sự là nhờ vào một số thủ đoạn không ai biết, chẳng thấy có gì đặc biệt cả?

“Tóm lại là hãy chuẩn bị thật kỹ, đừng đến lúc đó lại không giao được hàng.” Tà Nhãn cười nói, “Chậc chậc, qua hôm nay, ta sẽ về thành phố Nam Mạc rồi.”

Tuy Tà Nhãn không hề có ý định giao dịch thật với Đông Phương Tà Dương, nhưng thứ hắn muốn vẫn phải để Đông Phương Tà Dương đi chuẩn bị. Đến lúc đó nếu thật sự bị người của Hiệp hội Anh hùng phát hiện ra điều gì, cũng không thể truy ra đầu hắn được, phải không?

“Ngươi cứ yên tâm.” Đông Phương Tà Dương gật đầu nói, trong lúc nói mắt ông ta híp lại, bắt đầu suy nghĩ lát nữa phải làm thế nào để khuất phục Bạch Tử Mặc một cách nhanh nhất, lặng lẽ nhất.

“Này, này, đội trưởng, chị kéo em đi đâu vậy!”

Lộ Hiểu Phù kéo Bạch Tử Mặc đi trên lối ra của võ đài, đột nhiên rẽ một cái, kéo cậu vào một góc không người, “Ban nãy đệ tử của Tú Kiếm Môn không phải đã báo em đi gặp Đông Phương Tà Dương sao? Chị thấy lát nữa em đi, có thể sẽ có chuyện, nên giao nhiệm vụ trước đã.”

Đội trưởng đúng là đội trưởng, ban nãy còn nổi giận, đến lúc lâm trận liền trở nên chuyên nghiệp ngay, Bạch Tử Mặc bĩu môi, tuy đến giờ cậu vẫn không biết tại sao Lộ Hiểu Phù lại nổi giận.

Bạch Tử Mặc nghĩ một lát rồi nói, “Ừm, đội trưởng, cần làm gì, chị cứ nói thẳng đi.”

“Cái này…” Lộ Hiểu Phù lấy ra một viên bi kim loại nhỏ bằng hạt đậu xanh đưa cho Bạch Tử Mặc, “Đây là thiết bị liên lạc siêu nhỏ do Lão Vương mới nghiên cứu ra, lát nữa em đeo vào, liên lạc với chị bất cứ lúc nào.”

“Rõ!” Bạch Tử Mặc gật đầu, nhận lấy viên bi kim loại rồi tiện tay nhét vào tai.

Thấy Bạch Tử Mặc nhét viên bi kim loại vào tai, Lộ Hiểu Phù cũng lấy ra một cái tương tự nhét vào tai mình, đồng thời lấy thiết bị điều khiển, nhấn nút kết nối, “Còn nữa, đến lúc đó chị sẽ mai phục ở gần đây, một khi gặp vấn đề gì chị sẽ lập tức hỗ trợ em.”

“Rõ!”

“Còn nữa…” Lộ Hiểu Phù nghĩ một lát, còn muốn bổ sung thêm tầm quan trọng của nhiệm vụ và chớ có tham lam nhà vàng, người đẹp như ngọc gì đó, về mặt này, cô vẫn không yên tâm về Bạch Tử Mặc lắm.

“Chàng rể, chàng rể… ủa? Người đâu rồi?”

Lời của Lộ Hiểu Phù còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng gọi của Linh Lung từ hành lang truyền đến. Đông Phương Tà Dương vốn dĩ sai cô đi truyền lời cho Bạch Tử Mặc, nhưng vừa kết thúc trận đấu, Bạch Tử Mặc đã vội vã đi cùng Lộ Hiểu Phù ra khỏi võ đài, khán giả ra về rất đông, qua lại một hồi, cô liền lạc mất dấu.

Hai người họ vội vã như vậy, rốt cuộc là đi làm một trận cho ra ngô ra khoai hay là đi tỏ tình đây? Linh Lung nghĩ, sau khi đọc hết cuốn 《Ta Thích Ngươi Thì Sao Nào?》, lúc xem trận đấu cuối cùng, cô nhìn ra được nhiều thứ hơn người khác.

Trong mắt người khác, có lẽ Bạch Tử Mặc và Lộ Hiểu Phù có giao dịch PY bẩn thỉu gì đó, mới có kết quả trận đấu như vậy, nhưng trong mắt Linh Lung, sự việc không phải như vậy. Rõ ràng là Lộ Kiến Quốc muốn ngăn cản tiểu thụ lăng nhăng giành chức vô địch, chiến đấu hết mình, nhưng vào khoảnh khắc tiểu thụ ngã xuống, nắm đấm giơ lên của cậu ta dừng lại, vẻ mặt phức tạp đến thế, lúc hạ xuống cuối cùng, tâm trạng chắc chắn rất bất đắc dĩ nhỉ?

Đã nỗ lực trước khi mất đi tất cả, sau đó bất đắc dĩ buông tay… Ai, nếu tiểu thư ở đây thì tốt rồi, xem cảnh này, cô ấy nhất định có thể viết ra một tình tiết rất hay nhỉ? May mà mình đã giúp cô ấy quay lại rồi.

Không chỉ có Linh Lung, những độc giả trung thành của Đông Phương Thanh ngồi bên cạnh cô lúc đó cũng nghĩ như vậy, lúc đó mấy cô bạn còn hét lên nữa cơ?

Ngay lúc Linh Lung đang suy nghĩ, Bạch Tử Mặc và Lộ Hiểu Phù cùng nhau đi ra từ trong góc.

“Á!” Đột nhiên có hai bóng người lao ra, Linh Lung giật mình, khi nhìn rõ hai người là ai, trên mặt lại hiện lên một nụ cười kỳ lạ.

Bạch Tử Mặc và Lộ Hiểu Phù nhìn nhau.

Cô ta đang cười cái gì vậy?

Chị hỏi em, em hỏi ai đây?

“À, cái đó, chàng rể, chàng mau đi theo ta, chưởng môn đang đợi chàng rồi.” Linh Lung nói, “Chàng mau đi theo ta đi?”

Nói xong Linh Lung lại lén nhìn Lộ Hiểu Phù một cái, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng đó… Oa, thật sự rất đẹp trai!

Linh Lung dẫn Bạch Tử Mặc đi theo con đường nhỏ dành riêng cho đệ tử Tú Kiếm Môn rời khỏi võ đài, sau đó đi đường tắt xuyên qua nửa Đông Phương phủ, dừng chân trước một rừng tre.

“Chàng rể, chàng cứ đi theo con đường này là có thể tìm thấy chưởng môn.” Linh Lung chỉ vào con đường sỏi đá trong rừng tre có thể cho hai người đi song song nói.

Sơn Giản Tiểu Trúc đó là nơi Đông Phương Tà Dương bế quan, trước nay ngoài Đông Phương Thanh ra, chỉ có người được Đông Phương Tà Dương mời mới có thể vào, mà Linh Lung chỉ là đệ tử trong môn, cho dù quan hệ với Đông Phương Thanh khá tốt, cũng không thể vượt qua.

Nghe vậy Bạch Tử Mặc gật đầu, nói một câu, “Cảm ơn.” rồi một mình đi về phía trước.

Con đường nhỏ trong rừng tre này quanh co u tĩnh, đi được mấy chục bước, cảnh sắc trước mắt đột nhiên sáng sủa, một vũng nước suối trong núi hiện ra trong tầm mắt Bạch Tử Mặc, trước nhà tre bên cạnh vũng nước suối, Đông Phương Tà Dương chắp tay sau lưng đứng đó.

Thấy Bạch Tử Mặc xuất hiện, từ xa, Đông Phương Tà Dương đã vẫy tay với cậu mỉm cười, “Thiếu hiệp, mau qua đây!”

Bạch Tử Mặc cong khóe miệng, đi lên phía trước, chắp tay nói, “Gặp nhạc phụ đại nhân.”

Lời Bạch Tử Mặc vừa dứt, bên tai đã truyền đến giọng nói của Lộ Hiểu Phù, “Bạch Tử Mặc, cậu cũng thành thạo quá nhỉ, bát tự còn chưa có một nét, cậu đã gọi là nhạc phụ rồi?”

“Ờ…” Bạch Tử Mặc nhất thời nghẹn lời.

“Sao vậy?” Đông Phương Tà Dương thấy Bạch Tử Mặc vẻ mặt ngây như phỗng, suy nghĩ một lát rồi nói, “Ồ, đừng căng thẳng, ta chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu thôi, nào chúng ta vào trong nói.”

Nói xong, Đông Phương Tà Dương vỗ vai Bạch Tử Mặc, làm một cử chỉ mời.

“Vâng, vâng, Đông Phương đại hiệp nói phải.” Bạch Tử Mặc phụ họa, đi theo Đông Phương Tà Dương vào nhà tre.

Hiện tại xem ra, Đông Phương Tà Dương này dường như không có vấn đề gì, hoàn toàn là bộ dạng vui mừng vì có được hiền tế. Bạch Tử Mặc nghĩ.

Vào trong nhà tre, tầm mắt nhìn thấy đồ đạc trang trí, đâu đâu cũng toát lên một vẻ trong lành thanh nhã, cũng hoàn toàn không có dáng vẻ của một hang ổ tội phạm.

“Nào, thiếu hiệp ngồi.” Đông Phương Tà Dương đi đến một chiếc bàn tre ngồi xuống, bắt đầu bày biện bộ dụng cụ pha trà trên bàn, cho lá trà vào ấm, thêm nước sôi, sau khi pha xong đổ vào chén tống, lọc bỏ bã trà, đổ vào chén thưởng hương, cuối cùng úp chén phẩm trà lên, đưa cho Bạch Tử Mặc.

“Bên ngoài trời rét lạnh, đi một đường đến đây, chúng ta uống chút trà nóng trước rồi nói chuyện từ từ nhé?”

“Ồ, được, cảm ơn.” Bạch Tử Mặc không nghĩ nhiều, nhận lấy chén trà, cũng không thưởng thức, liền uống một hơi cạn sạch.

Thấy cảnh này, trên mặt Đông Phương Tà Dương hiện lên một nụ cười giễu cợt, vì được Tà Nhãn nhắc nhở, lần này gặp Bạch Tử Mặc ông ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ bố trí kiếm trận, mà còn dùng đến cả thuốc mê mà người giang hồ khinh thường. Thuốc mê này, tan trong nước có màu vàng sẫm, nên thuốc mê và trà phối hợp với nhau, thật sự có thể nói là châu liên bích hợp, hơn nữa thuốc mê này còn là do ông ta đặc biệt tinh luyện, hiệu quả tốt hơn, dược lực phát tác nhanh hơn.

Tuy nhiên, tại sao ta đã giới thiệu hết dược hiệu rồi, mà tên này vẫn không có chút khó chịu nào xuất hiện? Không những thế, còn một bộ dạng sung sức như rồng như hổ. Đông Phương Tà Dương hơi nhíu mày.

“Cái đó… cậu có cảm thấy chút khó chịu nào không?”

Bị Đông Phương Tà Dương hỏi như vậy, Bạch Tử Mặc không khỏi nhíu mày, “Lẽ ra tôi phải thấy không khỏe à?” Đương nhiên câu này không phải nói với Đông Phương Tà Dương, mà là nói với Lộ Hiểu Phù.

“Ông ta chắc là đã cho thứ gì đó vào trà, em cứ giả vờ ngất đi xem ông ta rốt cuộc muốn làm gì.” Lộ Hiểu Phù nói.

Được Lộ Hiểu Phù chỉ thị, Bạch Tử Mặc gật đầu, sau đó ôm trán nói, “Ôi, chóng mặt quá, ông đã cho gì vào trà này… ực…” Nói được nửa câu, liền ngã gục xuống bàn.

“Hừ! Uổng công ta chuẩn bị nhiều như vậy cho ngươi, bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là một tên thùng cơm túi rượu mà thôi.” Thấy vậy Đông Phương Tà Dương lạnh lùng nói, nói xong liền tìm dây thừng trói gô Bạch Tử Mặc lại.

###TITLE###

Chương 54: Câm miệng! Đồ loli vô sỉ!

Hơn nữa, nhiều thuốc bị cấm như vậy ông lấy từ đâu ra, đã báo cáo cho Cục An toàn Thực phẩm chưa? Có đủ ba giấy chứng nhận không? Nếu không phải vì chưa nắm được chứng cứ cốt lõi cho tội của Đông Phương Tà Dương, Bạch Tử Mặc có lẽ đã nhảy dựng lên, hét vào mặt Đông Phương Tà Dương, “Lão già trộm cướp không biết xấu hổ, bỏ vũ khí hóa học trong tay xuống, mau chóng chịu trói!” rồi.

Trong lúc suy nghĩ, Đông Phương Tà Dương đỡ Bạch Tử Mặc, cạy miệng cậu ra một khe hở, rồi bưng cốc đổ thứ hồ sền sệt bên trong vào miệng cậu, sau đó dùng nội lực thúc thuốc trượt vào bụng cậu.

Là một người đất Thục, Bạch Tử Mặc tự cho rằng mình đã là người rất giỏi ăn cay, tôm hùm đất cay biến thái của Thanh Khâu Ký một hơi có thể ăn mười con, nhưng thứ hồ thuốc độc này của Đông Phương Tà Dương suýt chút nữa khiến cậu la lên, thật sự quá cay, từ cổ họng trượt vào bụng, trong quá trình đó, cậu cảm thấy thực quản của mình như sắp bốc cháy.

Bạch Tử Mặc đã có thể thấy trước, đợi đến khi thứ hồ thuốc độc này tiêu hóa xong, lúc cậu đi vệ sinh, khoảnh khắc hậu môn rỉ máu sẽ đau đớn đến nhường nào.

Đại ca… không đúng, hơi loạn vai vế rồi, bố vợ hờ ơi, ông làm vậy là quá đáng lắm rồi đó! Thuốc mê của ông tôi nhịn rồi, một đống thuốc này ông thật sự không sợ chết người sao? Ngay cả tôi, uống vào cũng sẽ bị tiêu chảy! Theo tiêu chuẩn đánh giá Tai Ương, gây ra một người chết hoặc bị thương, ông đã phạm tội tạo ra Tai Ương cấp Thống Khổ rồi chứ?

Tuy nhiên, Đông Phương Tà Dương không quan tâm nhiều như vậy, ông ta chỉ cần đảm bảo lúc giao hàng cho Tà Nhãn, Bạch Tử Mặc còn sống, tim còn khỏe, là được rồi, còn việc cậu có vì dùng thuốc quá liều mà bị rối loạn hệ thần kinh hay tổn thương hệ tiêu hóa hay không, thì không liên quan đến ông ta.

Không lâu sau, thấy Bạch Tử Mặc không còn phản ứng gì nữa, Đông Phương Tà Dương vác Bạch Tử Mặc đang bị trói gô từ trong lầu tre ra, đi về phía phòng luyện đan bí mật của mình, với liều lượng thuốc ông ta cho Bạch Tử Mặc uống, đủ để mười giang hồ nhân sĩ ngủ cả một ngày.

Bây giờ, việc ông ta cần làm là trước tiên đặt để Bạch Tử Mặc trong phòng luyện đan bí mật, sau đó tìm Tà Nhãn đến, theo như đã hẹn trước, một tay giao tiền một tay giao hàng là được.

“Tí tách——” Nước từ trên đỉnh hang động nhỏ xuống, rơi vào vũng nước phát ra tiếng vang nhẹ.

Ngoài tiếng nước tí tách không dứt, xung quanh rất yên tĩnh, sau khi chắc chắn Đông Phương Tà Dương đã rời đi, Bạch Tử Mặc trước tiên hé mắt ra một khe hở nhìn trái phải một lượt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, rồi mở mắt ngồi thẳng dậy.

Nhìn quanh một lượt, Bạch Tử Mặc phát hiện mình đang ở trong một hang động, xung quanh ánh sáng lờ mờ, măng đá san sát, phía trước có hai con đường quanh co, không biết kéo dài đến đâu.

“Đội trưởng… ợ! Chị thấy rồi chứ? Lão già đó tuyệt đối là biến thái mà? Em thấy với đống thuốc mê trên người ông ta còn đầy đủ hơn cả gia vị trong bếp sau của khách sạn Michelin năm sao, ngoài lần này ra, trên người ít nhất cũng phải có mười bảy mười tám mạng người, đến lúc bắt về, nhất định phải tra tấn dã man!”

Im lặng một lúc, bên kia thiết bị liên lạc truyền đến giọng của Lộ Hiểu Phù, “Vất vả cho cậu rồi…” Lúc này, Lộ Hiểu Phù có chút mừng thầm, mình đã không vì thấy cảnh Chử Thời Tinh hôn Bạch Tử Mặc, cộng thêm việc nghĩ đến Bạch Tử Mặc giành giải nhất dưới danh nghĩa là vị hôn phu của Đông Phương Thanh mà quá dỗi, nếu không với một cốc hồ đặc chế đó của Đông Phương Tà Dương, cô không thể đối phó nổi.

“Thôi không nói nữa, đội trưởng, cổ họng em bị cay đến khó chịu quá…”

Bạch Tử Mặc còn chưa nói xong, một giọng nữ trong như chuông bạc liền truyền đến từ sâu trong hang động, cậu vội vàng im bặt.

“Là ai? Ai ở đó?”

“Đội trưởng, không nói nữa, có chuyện rồi!” Bạch Tử Mặc sắc mặt thay đổi.

“Được, chú ý an toàn.”

Nói xong, Bạch Tử Mặc khẽ mấp máy môi, hạ giọng nói, “Biến thân!”

Một tiếng hét khẽ, chiều cao của cậu bắt đầu thu nhỏ lại, những đốm sáng màu vàng tươi như cánh hoa cúc từ bốn phương tám hướng bay tới, từng chút một tập trung lại quanh cơ thể cậu, tạo thành những dải lụa múa lượn.

Cố nhịn, không được kêu, Bạch Tử Mặc mày làm được mà! Bạch Tử Mặc thầm nghĩ trong lòng.

“Ưm… ưm…”

Cùng với tiếng rên rỉ không nhịn được, ánh sáng tan đi, chiếc váy liền thân xếp ly màu vàng tươi, trên ngực có một chiếc nơ bướm lớn ở giữa có một bông hoa cúc, đôi tất trắng qua gối, đôi giày da nhỏ màu nâu đầu tròn hiện ra, bên cạnh những cánh hoa cúc tạo thành một cơn lốc nhỏ, như một vũ điệu kiếm mà tản ra, một cây ma trượng xuất hiện ở trung tâm cơn lốc, cậu đưa tay ra, nắm lấy ma trượng, giây tiếp theo thân hình liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại mấy cánh hoa màu vàng tươi bay lượn và một làn hương thơm.

Cùng với thân hình trở nên nhỏ nhắn, những sợi dây thừng vốn trói chặt trên người Bạch Tử Mặc vào khoảnh khắc cậu biến thân xong, cũng tuột xuống đất.

Bên kia, Đông Phương Thanh nghe thấy một trận rên rỉ truyền đến, không khỏi nhíu mày, chuyện gì vậy, ban nãy là một người đàn ông đang nói, sao bây giờ lại có tiếng rên rỉ của thiếu nữ? Chẳng lẽ là…

Trong đầu hiện lên cảnh tượng gợi cảm, mặt Đông Phương Thanh lập tức đỏ bừng như lửa đốt.

Nơi Đông Phương Tà Dương đặt để Bạch Tử Mặc giống như một hang động bình thường, ẩm ướt, âm u, ánh sáng lờ mờ, nhưng khi cô đi theo hướng âm thanh truyền đến, không khí rõ ràng dần trở nên khô ráo, đi thêm mười mấy mét nữa, trước mắt bỗng nhiên mở rộng, một hang động khổng lồ rộng hơn nghìn mét vuông xuất hiện trong tầm mắt cô.

Trong hang động đầy những măng đá cao quá đầu người, trên mấy cây măng đá lớn nhất trong số đó có khoét rãnh, đốt nến, ở trung tâm hang động có một lò luyện đan bằng đồng xanh tạo hình cổ xưa.

Khi ánh mắt Bạch Tử Mặc rơi xuống gần lò luyện đan bằng đồng, cô phát hiện bên cạnh lò, trong một cái bao tải lớn không ngừng ngọ nguậy, mà cuối bao tải lại lộ ra bốn cái đùi đầy lông, không ngừng quấn lấy nhau.

Còn có người khác cũng bị bắt đến đây sao? Thấy vậy, Bạch Tử Mặc nhíu mày, cô bước lên, chuẩn bị mở ra xem cho rõ.

“Đợi đã!”

“Cô bé đừng hấp tấp!”

“Đúng đúng, cô bé, chúng tôi cũng là vì sức khỏe đôi mắt của cháu thôi!”

Ngay lúc Bạch Tử Mặc cúi người, chuẩn bị gỡ sợi dây thừng buộc trên bao tải, ba tiếng kinh hô từ sau lưng truyền đến, Bạch Tử Mặc giật mình quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, ở mặt bên của một cây măng đá cách lò luyện đan không xa, lại có một nam một nữ một lão già bị trói ở gốc măng đá.

Nhìn rõ vẻ mặt ba người bị trói, Bạch Tử Mặc hơi kinh ngạc, hai người đàn ông một già một trẻ kia, đều là người đã rút lui khỏi cuộc thi trước đó, còn người phụ nữ kia, chẳng phải là người trên máy bay đã đưa cô và Chử Thời Tinh vào đồn cảnh sát sao?

Trong lòng đang băn khoăn, còn chưa kịp hỏi ba người tại sao lại ở đây, Đông Phương Thanh lại mở miệng trước, “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở đây?”

Cô bé này quả nhiên có vấn đề! Lẽ nào, cha lại thông đồng với mấy tên cướp đó sao? Nhưng tại sao chứ? Đông Phương Thanh trong lòng rất khó hiểu.

Tuy không biết họ tại sao bị bắt đến đây, nhưng họ đến sớm hơn mình, nói không chừng biết được điều gì đó? Trước tiên nghĩ cách moi chuyện đã? Bạch Tử Mặc nghĩ.

“Cái này…” Bạch Tử Mặc hơi suy nghĩ, chớp chớp đôi mắt to long lanh, dùng một dáng vẻ đáng thương khiến người ta cũng phải mủi lòng nói, “Em cũng không biết nữa à, ban nãy em đang chơi ở ngoài, đột nhiên xuất hiện một chú thỏ con, em đuổi theo chú thỏ con chạy, không cẩn thận rơi vào một cái hố, tỉnh lại đã ở đây rồi ạ, các anh chị có biết đây là đâu không ạ? Em sợ lắm.”

Mẹ nó chứ, vì để moi chuyện từ miệng mấy người này, tôi lần này cũng coi như liều mình rồi. Bạch Tử Mặc nghĩ.

Bạch Tử Mặc… có phải tâm tư có chút có vấn đề rồi không? Bên kia thiết bị liên lạc Lộ Hiểu Phù nghĩ.

Oa, cô bé này đáng yêu quá, muốn hôn lên mặt cô bé một cái quá! Côn Trọng Ngọc nghĩ.

“Câm miệng! Đồ ranh con không biết xấu hổ!” Đông Phương Thanh không nhịn được hét lên. Chút chuyện vặt của ngươi, ta còn không biết sao?

“???” Bạch Tử Mặc mặt đầy ngơ ngác.