Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

Truyện tương tự

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Necoco

Một cái vỏ trứng bé xíu ư? Chẳng đời nào cản được bước tiến của cậu.

36 69

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

387 13397

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

286 7939

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

165 3701

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

601 24095

QUYỂN 1: TRỌNG SINH - Chương mở đầu: Bất ngờ kiểu Alpaca

Chương mở đầu: Bất ngờ kiểu Alpaca

(Chú thích: "Alpaca - " trong tiếng lóng Trung Quốc thường liên quan đến cảm xúc ngỡ ngàng, "đứng hình" hoặc một câu chửi thề nhẹ nhàng).

Làn da trắng ngần như được điêu khắc từ băng tuyết, gương mặt thanh tú còn vương chút nét ngây ngô đủ để khiến hoa anh đào tháng Tư cũng phải lu mờ. Kết hợp với mái tóc lụa là thánh khiết không tì vết như bông tuyết, cô gái ấy tựa như một đóa sen bừng nở giữa vùng tuyết trắng xóa mênh mông.

Đôi mắt dị sắc tím vàng tràn ngập vẻ yêu mị. Đôi sừng rồng cong dài mọc ra từ đỉnh đầu cùng chiếc đuôi giống thằn lằn phủ đầy lớp vảy mịn màng như bạch ngọc càng tô điểm thêm cho cô gái một khí chất dị tộc đầy mê hoặc.

Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này đủ để khơi dậy ham muốn chinh phục và chiếm hữu sâu thẳm nhất của bất kỳ giống đực nào, khiến chúng phải phát điên.

Là một thanh niên bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, Mạc Ly dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Sự chênh lệch giữa vẻ đẹp thánh khiết gây chấn động tâm hồn này với những dung tục tầm thường trong ký ức của anh chẳng khác nào đom đóm so với ánh mặt trời. Tuy tuổi đời còn nhỏ, nhưng cô gái dị tộc này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân gây kinh động một phương, gọi là "mỹ nhân họa thủy" cũng chẳng quá lời.

Bản năng nguyên thủy nhất của sinh vật thúc giục anh phải bày tỏ tình yêu với cô ấy, dù chắc chắn sẽ bị từ chối thì anh cũng nguyện như thiêu thân lao đầu vào lửa, không chút hối hận.

Chỉ tiếc thay, Mạc Ly biết điều đó là không thể. Trên thế giới này, duy chỉ có anh là ngay cả tư cách bị cô gái này từ chối cũng không có. Bởi vì cô gái sắc nước hương trời này, lại chính là bản thân anh...

Cậu rất muốn thốt ra lời chất vấn kẻ mặc áo bào đen trước mặt rốt cuộc đã làm gì với cơ thể mình, nhưng chiếc tất chân nhét trong miệng khiến cậu chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ư" không rõ chữ.

"Nhìn kỹ chưa?" Kẻ mặc áo bào đen lên tiếng, giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh hót giữa thung lũng khiến người ta không khỏi liên tưởng viển vông. Chỉ nghe giọng thôi đã khiến người ta không kìm được tò mò, muốn một lần được chiêm ngưỡng dung nhan.

Đây là mơ sao? ... Không, không phải mơ.

Luồng không khí lạnh lẽo tạt vào mặt, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cậu.

Mạc Ly chú ý đến đôi sừng rồng của kẻ áo đen đâm ra khỏi mũ trùm đầu, gần như đúc cùng một khuôn với đôi sừng trên đầu cậu hiện giờ, chỉ có điều sừng của người phụ nữ áo đen thon dài hơn, còn của Mạc Ly thì trông có vẻ nhỏ nhắn, mới nhú.

Người phụ nữ rút chiếc gương bạc đang đặt trước mặt Mạc Ly lại: "Đừng hiểu lầm, để ngươi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trước đã, kẻo lát nữa vừa mở miệng đã bắn liên thanh như pháo nổ thì ta sẽ phiền phức lắm."

"Ư ư ư!..." Cô gái tóc trắng anh đào ra sức vùng vẫy dưới ánh trăng tàn. Bị trói tứ chi trên phiến đá, cậu chẳng khác nào một con cừu non chờ bị mổ thịt.

Gương mặt tinh tế trắng nõn vì cảm xúc biến động dữ dội mà ửng hồng một cách kỳ lạ. Những sợi dây thừng chắc chắn phác họa hoàn hảo đường nét cơ thể thanh xuân mới chớm nở của cậu. Có lẽ vì bị trói quá chặt, tuyến lệ phát triển khiến đôi mắt như mã não đẫm lệ, mái tóc dài màu trắng anh đào rối bời.

Rõ ràng là một dáng vẻ chật vật, đầu tóc bù xù, nhưng khi xuất hiện trên người một mỹ thiếu nữ tóc trắng thì lại trở thành một cảnh tượng cảnh đẹp ý vui, khiến người ta vừa nảy sinh lòng thương xót, vừa trỗi dậy những tà niệm xấu xa.

Thấy cảm xúc của Mạc Ly đã hơi ổn định, người thiếu nữ áo đen mới lấy miếng tất chân cuộn tròn ra.

"... Cô là ai? Đã làm gì với cơ thể tôi? Đây là đâu, cô muốn làm gì?! Tôi cảnh cáo cô..."

"Ồn ào." Giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn. "Bình tĩnh, rồi nghe ta nói."

"Nói thì dễ lắm, cô bảo tôi làm sao mà bình tĩnh được hả?!"

Đang ngủ ngon lành tự nhiên phát hiện "người anh em" biến mất, ai mà chịu cho nổi chứ?!

"Hai cái sừng thằn lằn trên đầu tôi với cái đuôi thằn lằn sau lưng là thế nào? Cô cắm chúng vào người tôi à? Quá đáng lắm, cô..."

"Ta nói là, im lặng, và nghe, ta, nói." Dưới màn đêm, đôi mắt vàng óng tỏa ra nhiệt độ lạnh lẽo như điểm cực hạn, khiến người ta không rét mà run.

Khoảnh khắc này, Mạc Ly cảm thấy như mình bị một loài mãnh thú hung tợn nào đó nhắm vào. Mọi sự vùng vẫy liên tục đều khựng lại, đối diện với đôi mắt vàng rực dưới đêm trăng thậm chí còn khiến cậu quên cả thở.

"Điều ta ghét nhất chính là bị người khác ngắt lời." Thiếu nữ cúi người, ngón tay thon dài như măng non nâng cằm Mạc Ly lên, bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Còn ngắt lời ta nữa, ta sẽ lột sạch đồ ngươi rồi trói lại ném vào rừng ngoại ô, hiểu chưa?"

Ánh mắt không chút cảm xúc đó khiến Mạc Ly không hề nghi ngờ tính xác thực của lời đe dọa.

Mạc Ly nuốt nước bọt, không dám hoài nghi thêm.

Nếu cậu chọc giận cô ta, cô ta chắc chắn sẽ nói được làm được, vứt cậu vào rừng ngoại ô để cậu tự sinh tự diệt.

Nếu là trước đây thì còn đỡ, đường đường là đại nam nhi, cùng lắm là nằm trong rừng một đêm. Nhưng giờ thì khác rồi.

Cậu nghe nói trong rừng ngoại ô có một ổ Goblin, lũ yêu tinh đó đánh hơi thấy mùi đàn bà là như chuột thấy phô mai, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì "không thể mô tả" thì rắc rối to!

"Chịu im miệng rồi?" Trong bóng tối, người phụ nữ áo đen nhướng mày.

Mạc Ly gật đầu lia lịa như giã tỏi.

"Giải thích ra thì rất dài dòng, ta dùng một cách nói dễ hiểu nhé: Ngươi hiện tại không còn là con người nữa."

"Cô mới không phải người ấy." Nghe thấy mình bị mắng, phản ứng đầu tiên của Mạc Ly là mắng lại, nhưng không ngờ thiếu nữ trước mặt lại nghiêng đầu, dường như cảm thấy lời Mạc Ly nói rất kỳ lạ.

"Ta vốn dĩ đâu phải người."

"... Hả?"

Không đợi Mạc Ly kịp phản ứng, thiếu nữ kéo chiếc mũ trùm che khuất dung nhan xuống. Mái tóc dài màu trắng anh đào xõa tung như hoa sen bừng nở trên mặt hồ gợn sóng, lấp lánh dưới ánh trăng.

Tất nhiên, điều đáng chú ý nhất là gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia. Ánh trăng dường như cũng bị gương mặt đẹp đến mê hồn ấy che mờ, trở thành phông nền, tạo nên một cảm giác mông lung không thực.

Trông hơi quen mắt.

Mạc Ly nheo mắt lại, lúc này mới nhận ra, thiếu nữ trước mặt có đến bảy phần giống với diện mạo hiện tại của cậu, ngoại trừ những khác biệt nhỏ thì chỉ có kích cỡ là không giống nhau.

Nếu phân chia theo độ tuổi, cậu là thời kỳ ấu thơ, còn thiếu nữ này đã tiệm cận sự trưởng thành.

Quan sát thiếu nữ gây chấn động tâm can này, chú ý đến chiếc đuôi dài đầy vảy đang đung đưa sau lưng cô ta, Mạc Ly nuốt nước bọt.

Cậu nhận ra rằng, người phụ nữ trước mặt có thể là bất cứ tộc gì, nhưng tuyệt đối không thể là nhân loại.

"Quái vật thằn lằn thành tinh đây sao?..." Mạc Ly nhỏ giọng lẩm bẩm rồi sững người, nửa ngày sau mới nhận ra giọng nói non nớt, uyển chuyển này là của chính mình.

"Quái vật thằn lằn? Hừ." Ánh mắt thiếu nữ tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng. "Đừng đánh đồng ta với lũ sinh vật cấp thấp đó."

Giọng nói của cô ta rất bình thản, nhưng lại mang theo một tia uy áp bẩm sinh, như thể thiếu nữ này sinh ra đã là kẻ bề trên nhìn xuống chúng sinh.

Đứng ở đó, không phải mặt đất nâng đỡ cơ thể cô, mà là cô mặc kệ sự tồn tại của mặt đất.

Dưới ánh sáng mờ ảo, bóng dáng một con đại long hiện lên mồn một. Đôi cánh rồng mạnh mẽ rung động làm khuấy đảo bầu không khí ngưng trệ, dường như vào khoảnh khắc này, cô đã giành được quyền chi phối bầu trời.

Mạc Ly nhìn đến ngây người. Có thể khiến thiên nhiên phục tùng quy thuận, đó là loại sức mạnh to lớn đến nhường nào.

Giây phút nhìn thấy cái bóng đó, cậu hoàn toàn hiểu ra, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh khàn đặc: "Rồng..."

Cự Long, kẻ thống trị tuyệt đối của bầu trời thời viễn cổ, sinh vật thần thoại trong truyền thuyết.

Dù phần lớn đã ẩn dật sau khi Atin - Đế quốc đầu tiên của nhân loại được thành lập, nhưng không ai dám phủ nhận thực lực của chúng.

Chúng chỉ tạm thời cư ngụ một phương, không màng thế sự, nhưng khi tiếng gầm của chúng vang vọng một lần nữa, không ai nghi ngờ rằng phàm nhân chỉ xứng đáng phủ phục run rẩy trong tiếng gầm thét đó.

Giống như nhân loại có các dân tộc khác nhau, nội bộ rồng cũng có các chủng tộc khác nhau. Phổ biến nhất là Brown Dragon (Tông Long) sống trong các hang động rừng sâu núi thẳm.

Còn chủng tộc mang huyết thống vương tộc nổi danh thế giới - tộc Thiên Bạch Vũ (Nghìn Lông Trắng) thuộc chủng tộc thần thoại. Truyền thuyết kể rằng chúng cư ngụ tại Thương Khung Chi Thành bên ngoài dòng sông Lanyin. Chưa có ai từng thấy chúng, nhưng dù là huyết mạch hay thực lực, chúng đều là chủng tộc rồng mạnh nhất không cần bàn cãi.

Mạc Ly khó khăn ngước mắt lên. Một chủng rồng có thể hóa hình người thì cậu thực sự chưa nghe nói đến, nhưng không nghi ngờ gì nữa, thực lực chắc chắn rất mạnh, ít nhất không phải là tồn tại mà một phàm nhân bình thường như cậu có thể hiểu được.

Nói thật, cậu đang lẩm bẩm rằng nếu bây giờ mình đi mua vé số chắc chắn sẽ trúng giải độc đắc. Xác suất để một phàm nhân trong đời gặp được rồng là bao nhiêu? Mạc Ly không biết, nhưng cậu dám chắc chắn nó còn thấp hơn cả việc trúng số.

Ngay cả những loại Brown Dragon hay Blue Dragon thường gặp nhất cũng đều ẩn mình sâu trong núi thẳm biển khơi, đâu phải nói gặp là gặp được??

Chuyện này mà kể cho đám người ở Hiệp hội nghiên cứu Cự Long nghe, chắc bọn họ ghen tị đến chết mất.

Người ta tìm rồng cả đời không thấy, còn mình thì chỉ chợp mắt ngủ một giấc rồng đã tự tìm đến tận nơi, thật là cạn lời.

Tất nhiên, Mạc Ly nghĩ thế này chỉ là để trấn an trái tim nhỏ bé đang nhảy lên đến tận cổ họng của mình mà thôi.

Rồng, đứng trước mặt mình là một con rồng bằng xương bằng thịt, một sinh vật Hoàng Kim Chủng chỉ cần búng tay hay thổi một hơi cũng đủ khiến mình tan xương nát thịt.

Trong lúc đối đầu, lý trí bị nỗi sợ hãi cướp mất dần dần hồi phục.

Bình tĩnh nào, một kẻ bề trên tuyệt đối như rồng không rảnh đến mức đi gây gổ với một con tép riu không quyền không thế như mình. Muốn lấy mạng mình dễ như trở bàn tay, việc gì phải cất công chạy từ xa đến đây để đích thân ra tay chứ.

Nhìn việc con rồng cái này vẫn chưa hạ thủ là biết, người ta căn bản chẳng thèm lấy mạng mình.

"Vị tiểu thư rồng đây xưng hô thế nào?"

"Elsa." Tốc độ lấy lại bình tĩnh của Mạc Ly khiến đáy mắt thiếu nữ thoáng hiện một tia hứng thú.

"Tiểu thư Elsa, gọi cô như vậy là thỏa đáng chứ?" Mạc Ly hắng giọng. "Tôi nghĩ một người cao quý như tộc rồng chắc chắn sẽ không thèm giết một thằng nhóc nhân loại nghèo kiết xác đến học phí còn chẳng đóng nổi đâu nhỉ."

"Có việc gì cô cứ nói thẳng, tôi sẽ cố gắng phối hợp hết sức." Mạc Ly tỏ ra rất biết điều, cậu hơi cử động cơ thể đang bị trói, khẽ nhíu mày.

Trói chặt quá làm cậu hơi khó chịu, nhất là hai khối thịt thừa mới chớm nở trên ngực...

"Trước đó, có thể phiền cô cởi trói cho tôi được không? Tiện thể giải luôn thuật biến hình cô đã thi triển trên người tôi nữa. Cô yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu, mà có muốn chạy tôi cũng chạy không thoát..." Mạc Ly cố gắng thương lượng với Elsa, chỉ cầu mong con rồng cái này hôm nay không phải đang trong kỳ "đèn đỏ". Rồng mà nổi điên lên thì cái thân hình nhỏ bé này của cậu xác suất cao là tiêu đời bởi một cú sát thương diện rộng (AOE) vô danh nào đó.

Tuy nhiên, những lời mà cậu cho là không có gì bất ổn lại khiến vẻ giễu cợt trên mặt đối phương càng thêm đậm đặc.

"... Tôi nói sai gì sao? Xin lỗi, tôi không cố ý mạo phạm." Thấy sắc mặt đối phương không ổn, Mạc Ly cẩn thận hỏi.

"Thuật biến hình? Ngươi đang nói gì vậy? Thứ đó ta chưa từng học qua đâu." Thiếu nữ cúi thấp tấm thân mảnh mai, mái tóc trắng tinh khôi như tuyết khẽ chạm vào chóp mũi khiến Mạc Ly cảm thấy ngứa ngáy.

"...? Ý cô là sao? Không phải thuật biến hình, vậy tôi bây giờ là thế nào??" Mạc Ly cố gắng hết sức không để lộ sự hoảng loạn trong lòng.

"Ngươi đoán xem?" Elsa dường như rất tận hưởng dáng vẻ mất phương hướng của Mạc Ly, mong đợi xem sau khi cho cậu biết sự thật sẽ nhận được phản ứng thú vị thế nào.

"Biết tại sao ta lại cho ngươi biết tên của mình không?" Elsa ghé sát lại gần.

"Tên của tộc Thiên Bạch Vũ, phàm nhân không xứng được biết... Tặng ngươi một kiến thức nhỏ nhé, việc thông báo tên tuổi chỉ thiết lập giữa rồng và rồng có địa vị tương đương mà thôi." Bàn tay mềm mại không xương của Elsa vuốt ve gương mặt đang dần mất bình tĩnh của Mạc Ly

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!