"Alo, Kyousuke-kun."
Hina nhấc máy gần như ngay lập tức khi tôi gọi.
"Tớ đây, Hina. Tớ có nhắn trước cho cậu rồi á, định hỏi xem cậu có muốn tham gia buổi chạy bộ buổi sáng vào ngày mai tức cuối tuần không? Nếu cậu tham gia cùng thì tớ sẽ cảm thấy yên tâm hơn."
Tôi đành phải tận dụng chút đặc quyền việc mình là con trai. Trong thế giới đảo ngược sự trong trắng này, việc một người đàn ông nhờ một người phụ nữ đi cùng nhằm tránh đám yêu nữ háo sắc cũng không phải là chuyện hiếm.
"Không thành vấn đề, nhưng tớ chạy chậm lắm, chắc không theo kịp cậu được đâu. Tớ nghĩ tớ chỉ có thể đạp xe theo cậu như hôm mà tụi mình đi từ ga về nhà thôi."
Hina đề xuất, tôi nói rằng cậu ấy cứ đạp xe theo tôi là được.
"Tớ đảm bảo sẽ chọn đường bằng phẳng nhất có thể và kiểm tra kỹ lộ trình dành cho xe đạp, nếu được cậu đồng hành cùng thì tớ sẽ mừng lắm. Sự góp mặt của Hina sẽ khiến tớ vui hơn là chạy một mình đấy."
Đây chính là lời thật lòng của tôi. Nếu tôi có thể tạo ra thời gian ở bên Hina thì bất cứ lý do gì cũng được.
"Mục tiêu ban đầu của tớ là chạy 5km trong khoảng 30 phút, sau đó tớ sẽ dần dần tăng khoảng cách, nhưng tốc độ trung bình của chiếc xe đạp kiểu Nhật rơi vào khoảng 15km/h. Thời gian đầu có thể Hina sẽ hơi vất vả, nhưng cậu hãy cứ coi như đây là hoạt động để tập cho tim khỏe hơn đi."
Tôi nghĩ đạp xe theo tốc độ đó là một tốc độ hoàn toàn hợp lý.
Hina cũng cần phải tập thể thao để tim được hoạt động với cường độ nhất định.
"Ừm, nếu là như vậy thì... Nếu tốc độ của tớ chậm hơn nhiều so với mong muốn của Kyousuke-kun thì cậu có giận tớ không?"
Hina hỏi với giọng hơi bất an.
"Cậu đừng bận tâm. Tốc độ như hôm chúng ta cùng về từ nhà ga là đủ rồi. Nếu Hina mệt thì tớ sẽ chở cậu bằng xe đạp rồi về nhà, nên chớ phải lo."
Theo luật thì việc hai người trên một xe đạp là không được phép nhưng trong trường hợp khẩn cấp thì cũng nên du di cho qua chứ nhỉ.
"Ừ, vậy tớ muốn chạy cùng cậu. Tớ muốn ở đó để theo dõi và khích lệ Kyousuke-kun."
Hina đã đồng ý. Thế là tôi hỏi cậu ấy xem liệu tôi có thể qua nhà cậu ấy ngay lúc này không.
Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi đến nhà Hina và tiến hành bảo dưỡng chiếc xe đạp, đại loại bơm lốp và điều chỉnh độ cao yên xe.
Hina ngồi đối diện tôi, cúi xuống và nhìn tôi sửa chữa chiếc xe đạp của cậu ấy.
Hôm nay, Hina mặc váy liền thân ngắn cùng quần jeans lửng, nên tôi không có vẻ sẽ nhìn thấy quần lót của cô ấy. Mà… mình đang săm soi cái gì thế nhỉ?
"Này Hina, nếu chúng ta chạy cùng nhau, tớ lắp thêm máy đo quãng đường đã đi lên xe cậu được không?" Tôi hỏi.
Hina làm vẻ mặt khó hiểu.
"Lắp máy đo lên xe đạp sao?"
"À, máy đo mà tớ định lắp là loại rẻ tiền thôi, chủ yếu là chức năng đo tốc độ. Tớ sẽ lắp một miếng nam châm vào nan hoa xe, và khi nam châm đi qua cảm biến, nó sẽ đếm số lần và tính toán khoảng cách dựa trên đường kính bánh xe. Nhờ đó tớ có thể tính được tốc độ và lượng calo tiêu thụ. Tớ nghĩ nếu cậu chạy song song thì các thông số sẽ chính xác hơn. Nên là cho phép tớ lắp nhé."
"Có thể ít người lắp lên xe đạp kiểu Nhật, nhưng nếu cậu thấy quãng đường đi được càng ngày càng tăng lên, cậu cũng sẽ nhận biết được rằng mình đã nỗ lực đến mức nào."
Hina hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô mỉm cười và nói: "Được thôi." xong đưa tay phải ra, và tôi nắm chặt tay Hina và kéo cô ấy đứng dậy.
