The Urban Legend Has Become Widespread

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 36

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 162

Toàn tập - Mở đầu

Hoa anh đào đã rơi, và vào một mùa xuân tuyệt đẹp thế này, những chiếc lá xanh tươi đã bắt đầu mọc lên. Đó là giờ nghỉ giải lao giữa tiết đầu với tiết thứ hai ở một trường cấp ba. Trong không khí lao xao của phòng học, ai nấy cũng đều đang tận hưởng quãng thời gian mà họ thấy dễ chịu, có hai nữ sinh ngồi trước và ngồi sau với nhau nói chuyện khi đang nhìn vào điện thoại.

“Này, cậu nghe về “Người tuần đêm” chưa?”

“Là gì vậy? Diễn viên hài à?”

“Không, là truyền thuyết đô thị. Có người ở khoá trên nói với tớ hôm qua.”

“Truyền thuyết đô thị? Hê, lần đầu nghe luôn ấy. Nghe tên có hơi kỳ nhỉ?”

“Đúng rồi, tớ biết mà. Nhưng rõ ràng nếu cậu đi ra ngoài đường mà nhìn vào điện thoại của mình sau tám giờ, đột nhiên sẽ có người từ đằng sau cậu rồi nói là ‘Vừa đi vừa xem điện thoại nguy hiểm lắm.’”

“Gì vậy chứ? Dù đúng là họ có ý tốt thật nhưng mà đáng sợ thật ấy.”

“Đáng sợ mà. Nhưng điều kỳ lạ là khi cậu quay lại, chẳng một ai ở đó cả.”

“Hả? Khiếp thế.”

“Tớ biết mà đúng không? Và nếu cậu mặc kệ họ rồi cứ cắm đầu vào điện thoại, từ đằng sau họ sẽ đẩy cậu ra ngoài đường đúng lúc đèn đỏ. Nhiều người bị ngã hay là bị tông cũng do đó mà ra đấy.”

“Hả? Vậy giống mưu sát rồi còn gì.”

“Chính xác! Nhưng hung thủ chưa bị bắt. Tớ nghe phong phanh từ bạn cùng lớp là cũng cùng cái lò luyện thi ấy luôn, đã xảy ra năm vụ tương tự ở trường họ. Nhưng chưa biết ai đầu têu thôi.”

“Nếu là thật thì khá đáng sợ đấy.”

“Này, là rất đáng sợ mới đúng.”

“Ồ tụi mình giờ phải qua lớp kế bên.”

“Ừm, đi thôi.”

Các học sinh từng người một bước ra khỏi lớp học. Cả hai cô nữ sinh cũng đi theo mọi người. Họ là những người rời khỏi lớp cuối cùng. Thì học sinh ra cuối có trách nhiệm phải tắt đèn, nhưng dường như cả hai người đều quên rồi rời đi mà không tắt.

Căn phòng học trống trải. Ánh đèn huỳnh quanh soi rọi những hạt bụi nhảy múa trong không khí.

“Đúng như đã tính, thấy chuyện này lan tràn trực tiếp thế này đúng là vui thích ghê.”

Giọng hớn hở của một người đàn ông vang vọng khắp phòng học đáng ra đã chẳng còn ai. Mặc dù chẳng thể thấy rõ chân dung của gã, nhưng một vài tiếng chân của máy móc vang lên trước khi đèn trong lớp học vụt tắt.