Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3066

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2390

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6632

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 493

Arc 8: Bồi Thường Cho Bệnh Tật [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 174: Bồi Thường Cho Bệnh Tật - Đen Tuyền

“Haa……., Haa……Haa……..”

Mồ hôi mồ kê và một cơn ác mộng kinh hoàng.

Tôi không biết giấc mơ đó về cái gì cũng không nhớ nổi.

Nhưng, hẳn đó là một giấc mơ kinh khủng.

“May mà mình đã tỉnh dậy được……”

Tôi đã lo rằng mình sẽ không mở mắt ra được nữa.

Tôi sợ rằng mình sẽ phải mắc kẹt mãi trong thế giới ác mộng đó.

“Ư ư….., đã 10 giờ rồi……..”

Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy giờ trên đồng hồ báo thức.

Ngay cả vào ngày nghỉ, tôi cũng dậy khoảng 8 giờ vì tiếng ồn của gia đình tôi ở tầng dưới nhưng hôm nay tôi ngủ nướng thêm 2 tiếng.

……….hở?

Lạ thật, sao mọi thứ im lặng vậy?

Tiếng kim đồng hồ tích tắc một mình cũng lớn một cách không cần thiết.

Cha, mẹ, Kazuma, Nekosuke.

Ngay cả vào ngày nghỉ, ít nhất cũng sẽ có tiếng bước chân từ hành lang.

Nỗi lo lắng từ cơn ác mộng quay trở lại.

Tôi nhớ lại bóng tối rộng lớn bao trùm toàn bộ ngôi nhà của mình và tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi.

“……không thể nào đúng không? Đây, đây là thực tại hả?”

Vào ngày nghỉ, cha mẹ tôi luôn xem TV cùng nhau trong phòng khách lúc 10 giờ. Kazuma sẽ chơi game và Nekosuke sẽ đi lang thang khắp nhà.

Tôi hồi hộp bước ra khỏi phòng.

“……không có tiếng động gì cả.”

Tôi đi đến phòng khách.

Không có ai ở đó.

Tôi đi đến nhà vệ sinh.

Không có ai ở đó.

Tôi đi đến nhà bếp.

Không có ai ở đó.

“Haha, họ ra ngoài rồi sao? …..họ chỉ ra ngoài thôi đúng không?”

Với đôi mắt ngấn lệ, tôi mở cửa phòng ngủ của cha mẹ.

“Cha? Mẹ…..?”

Tôi sợ hãi gọi.

Tôi nhìn vào chiếc nệm nơi hai người lẽ ra đang ngủ và thấy hai cái bóng ở đó.

“Haaa…., may quá. Họ chỉ ngủ quên giống mình thôi……”

Tôi bình tĩnh lại và để sự nhẹ nhõm tràn ngập.

May quá. Tôi cứ nghĩ họ đã biến mất.

“Cha! Mẹ! Đã 10 giờ rồi đấy! Nếu hai người không dậy———…?”

Ai vậy?

Những người lạ đang ngủ trên chiếc nệm của cha mẹ tôi.

“………….Uu.”

Ngay cả khi tôi đến gần hơn, tôi cũng không thể nhận ra họ.

Họ là ai……?

Tại sao lại có [Bộ Xương] đang ngủ trong phòng ngủ của cha mẹ mình…..?

“O……Oẹe…..”

Dịch vị trào ra từ miệng tôi.

“GEH…..OẸEEE……”

Tôi nhận ra danh tính của những [Bộ Xương] trắng xóa và bắt đầu nôn mửa trên sàn nhà.

Sao lại……?

Sao cha và mẹ lại biến thành [Bộ Xương]…..?

Với đôi mắt ngấn lệ, tôi cố gắng rời khỏi phòng ngủ của hai người như thể tôi đang cố bỏ chạy. Tôi vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mùi tử khí ghê tởm vương vấn trong mũi tôi…….

Tôi chạy ra khỏi phòng và hét lên.

“Kazuma! KAZUMAA! NÀY, DẬY ĐI!”

Tại sao Kazuma không ra ngoài dù tôi có hét bao nhiêu?

Nó đang chơi game trong phòng sao?

Nó không thể nghe thấy tiếng tôi vì nó đang đeo tai nghe đúng không…..?

“Kazuma! Này!”

Không gõ cửa, tôi dữ dội mở cửa phòng Kazuma.

Phòng Kazuma trông bình thường.

Manga của nó, bàn học của nó, và máy chơi game của nó đều ở đúng vị trí.

Rồi có một hình bóng trên giường nơi Kazuma lẽ ra đang ngủ.

Tôi tiến lại gần giường trong khi gọi tên nó.

“Kazuma……, dậy…….đi?”

Tại sao……?

Tại sao lại có một [Bộ Xương] trong phòng Kazuma nữa…….?

Hơn nữa, quần áo nó đang mặc giống hệt bộ Kazuma mặc khi tôi ném Tên lửa Nekosuke vào nó đêm qua……

“Tại sao……..?”

Ai đã làm chuyện này…..?

Có phải một tên trộm đã đột nhập khi tôi đang ngủ……?

Không, ngôi nhà không bị hư hại gì cả.

Và không phải là họ bị đâm bằng dao.

Sao họ lại biến thành [Bộ Xương]……..?

Họ đã làm gì để trông như đã chết từ nhiều năm rồi……..?

Tôi không biết.

Đây là thật sao?

Tôi vẫn đang mơ đúng không?

Tôi đi ra hành lang.

Một thứ gì đó lớn thối rữa đang nằm đó.

Rõ ràng đó là thứ mà tôi không nhớ đã có trong nhà mình nên tôi vội vàng đến kiểm tra……

“Nekosuke……?”

Đó là xác của một con mèo.

Cái gì thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi không thể……

Tại sao tất cả mọi người trừ tôi đều đã chết? Tại sao họ trông như thể linh hồn của họ đã bị hút cạn……?

“…….hở?”

Linh hồn của họ bị hút cạn……..?

[Hút Năng Lượng]?

Tôi quay trở lại phòng, đeo chiếc Kính Gift tôi nhận được từ Akechi-san, và nhìn mình trong gương.

Không thể nào, tôi đã vượt qua Gift của mình rồi……

Không thể nào Gift của tôi lại gây ra chuyện này!

Để chắc chắn điều đó, tôi sợ hãi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.

“Cái gì thế này……..?”

Một khối sức mạnh Gift màu đen đang bao bọc lấy tôi.

Nó đã phình ra đến mức tôi chưa từng thấy trước đây và cả căn phòng bị nhuộm đen bởi nó.

Bản năng mách bảo tôi rằng thứ đen tuyền này rất nguy hiểm, không nên chạm vào.

“Zuuu—….., Haa…….”

Sử dụng phương pháp Akechi-san đã dạy tôi, nó nhỏ đi một chút.

Tuy nhiên, tôi không thể hoàn toàn trấn áp [Hút Năng Lượng] như tôi đã làm cho đến hôm qua.

“Làm sao…..? Nghĩa là……mình đã làm, mình đã giết tất cả mọi người……?”

Cha mẹ hiền lành và yêu thương tôi, những người vẫn tiếp tục yêu thương tôi bất chấp Gift của tôi.

Đứa em trai phiền phức nhưng tốt bụng của tôi.

Con mèo cưng yêu quý của tôi.

Chính tôi là người đã giết tất cả họ……?

Không thể đối mặt với thực tại, tôi lên xe đạp.

Có nhiều người trên đường sau 10 giờ.

Gió tôi cảm thấy trên người khi tôi phóng nhanh trên đường nói cho tôi biết rằng đây không phải là một giấc mơ.

Nó quá thật để là một giấc mơ.

Thế giới tôi tưởng là một cơn ác mộng lại là thế giới thật.

Tôi muốn thoát khỏi thực tại này nên tôi chạy trốn đến khu đất hoang.