Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6802

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 500

Volume 1 - Chương Mở đầu

Những cơn mưa mùa ấm luôn phảng phất vị ngọt dịu dàng. Cô bé nghĩ vậy khi khẽ liếm đi giọt mưa lăn xuống má mình.

Cô bé đang trên đường về sau một việc vặt thì trời đổ mưa. Cũng như những đồng bằng trải dài vô tận của vùng này, cơn mưa cũng nhẹ nhàng, bằng phẳng. Những hạt mưa nhỏ đến mức gần như vô hình tưới lên cánh đồng yên ả, khiến màn sương trắng phủ khắp tầm mắt. Đó là một thế giới tĩnh lặng—cô bé chỉ còn để tâm đến mặt đất dưới chân mình và nhịp tim đang rộn vang. Nếu cứ đứng yên, có cảm giác như cô bé sẽ bị giữ chặt mãi mãi ở đó vậy.

Mọi thứ thật mềm mại và yên bình, thích hợp để chợp mắt—nhưng nếu phải để mình bị nuốt chửng, cô bé nghĩ, vậy thì ít nhất cũng nên ở một nơi khác. Nghĩ vậy, cô bé rảo bước nhanh hơn.

Dù váy đã nặng trĩu vì ngấm nước và bị bắn đầy bùn đất, cô bé cũng chẳng mảy may để tâm. Cô bé chỉ biết chạy, cứ thế chạy mãi.

Và đúng lúc cô bé bắt đầu cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một giấc mơ xấu, tòa nhà gỗ ấy dần hiện ra giữa màn sương.

Căn nhà ấy khá cũ kỹ và hơi nghiêng lệch, nhưng chính sự kỳ quặc ấy lại khiến cô bé thấy yêu mến. Ngày đầu tiên hai anh em đến, nơi đó còn chẳng thể gọi là chỗ trú chân, nhưng cả hai đã cùng nhau sửa sang, đến mức giờ đây cô bé đã thực sự gắn bó. Nếu có bị kẹt mãi ở đó mà không thể thoát ra, cô bé cũng không phiền lòng. Cuối cùng, mái nhà nghiêng ấy sẽ đổ xuống, ôm trọn lấy cô bé như một cái ôm, và thậm chí cô bé còn nghĩ điều đó cũng thật tuyệt.

Nghĩ vậy, cô bé khẽ mỉm cười.

Rồi, như thể tiếng bước chân cô bé vang lên to hơn hẳn giữa buổi mưa tĩnh lặng này, cánh cửa căn nhà gỗ bật mở, và cậu bước ra, khoác trên mình tấm áo trắng. Chính họ đã cùng nhau sửa sang chốn này, thậm chí còn cùng nhau đóng cây đinh cuối cùng bằng hai bàn tay đan vào nhau mà nắm chung cây búa.

Nhìn thấy cậu, cô bé ngẩng đầu lên đầy vui mừng và bước nhanh hơn. Một giọt mưa rơi vào miệng, và dĩ nhiên, nó thật ngọt.

Như bị vị ngọt ấy cuốn theo, cô bé lao mình dưới mái hiên.

Chẳng còn gì phải sợ nếu nhắm mắt lại. Cô bé biết anh sẽ đón lấy mình.

Cô bé nhảy vào lòng cậu, chưa kịp lấy lại hơi thở, rồi khẽ nói:

“Em về rồi.”

Cô bé không nghe thấy lời đáp, vì còn bị che lấp bởi tiếng thở hổn hển và nhịp tim đập mạnh đến đau nhói trong lồng ngực.

Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Cô bé biết cậu cũng đã dịu dàng trả lời mình rồi.

Chỉ gần đây, cô bé mới nhận ra, những suy nghĩ như vậy chính là đức tin.

Xung quanh chỉ còn lại màn mưa sương mù, chẳng còn ai khác.

Mắt vẫn nhắm, cô bé khẽ lặp lại, “Em về rồi đây.”