Chương 11
"Này... Đại tỷ rồng... Con rồng ngu ngốc kia... Chị đâu nhất thiết phải đỡ đòn thay tôi đâu..."
Giọng Linh Hi run rẩy.
Cô quỳ xuống bên cạnh cái đầu khổng lồ không còn sức sống của Heragahr, những ngón tay run run lướt trên lớp vảy mờ đục và lạnh lẽo.
"Đừng chết mà... Chị chết thế này thì... kinh nghiệm... ai sẽ nhận kinh nghiệm đây..."
Dù biết đối phương chỉ là một con Boss làm từ dữ liệu, lõi của nó chỉ là một AI phức tạp, nhưng sợi dây liên kết được rèn giũa từ trận chiến sinh tử vừa rồi đã để lại dấu ấn thực sự trong tim Linh Hi.
"Chị... chị chắc chắn là có giai đoạn hai đúng không? Giống như Dias ấy..."
Cô đẩy đẩy đầu rồng, không chịu chấp nhận sự thật, giọng nói nghẹn lại.
"Dậy đi... biến hình lại cho tôi xem nào... Này..."
Đúng lúc đó, một tiếng rên rỉ cực kỳ yếu ớt, giống như ngọn nến le lói trước gió, lọt vào tai cô.
"Gà gừ..."
"Oa! Chị-Chị vẫn còn sống sao?!"
Theo sau tiếng rên rỉ trầm thấp đó, cơ thể to lớn của Heragahr được bao phủ trong một luồng ánh sáng trắng tinh khiết, dịu nhẹ. Nhưng lần này ánh sáng đặc biệt yếu ớt, không còn chói lòa nữa.
Luồng sáng nhanh chóng co lại, cuối cùng một lần nữa biến thành hình dạng của thiếu nữ tóc xanh.
Nhưng lần này hoàn toàn khác với khí thế sắc sảo, uy nghiêm lúc trước.
Lúc này cô đang nằm gục trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, nhịp thở yếu đến mức khó nhận ra.
Cô đang ở hơi thở cuối cùng.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng để vươn tay về phía Linh Hi…
Đó không phải là một đòn tấn công, mà là một cú đẩy nhẹ, đè Linh Hi đang không kịp chuẩn bị xuống đất một lần nữa.
"Chị định làm gì thế?? Chị-Chị định ‘tranh thủ lúc còn nóng’ đấy à?? Nhưng người sắp chết là chị chứ không phải tôi mà, đúng không?!"
Linh Hi hoàn toàn hoang mang trước hành động đột ngột của Heragahr, miệng không ngừng tuôn ra những lời phàn nàn nhảm nhí.
"Chị có chắc là mình không cần cứu không?!"
"Gà gừ..."
Thiếu nữ tóc xanh phớt lờ lời lảm nhảm của cô, phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt nhưng bướng bỉnh khác.
Cùng lúc đó, một thông báo hệ thống rõ ràng đột ngột hiện ra trước mặt Linh Hi:
【Heragahr yêu cầu thiết lập Khế ước Linh hồn với bạn.】
【Bạn có đồng ý nhận 「Heragahr」 làm Thú cưng Độc quyền không?】
"???"
Có lựa chọn thứ hai sao? Nhìn kiểu gì thì cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất!
Đại tỷ Rồng, kiếp này tôi sẽ không bao giờ trả hết được nỗi đau mà chị đã gây ra cho tôi đâu!
【Có】!
Linh Hi xác nhận trong đầu không chút do dự.
Tuy nhiên… dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. HP của Heragahr vẫn bằng không.
"Cái gì... tôi cứ tưởng nhận chị làm thú cưng thì chị sẽ hồi đầy máu chứ..."
Một làn sóng thất vọng lan tỏa trong cô.
Ngay khi Linh Hi đang lẩm bẩm, Heragahr đang hấp hối bỗng nhiên tìm thấy một nguồn sức mạnh từ đâu đó.
Cô bất ngờ vươn người tới gần, những ngón tay lạnh giá khẽ nâng cằm Linh Hi lên.
Trước đôi mắt kinh ngạc của Linh Hi, cô áp môi mình vào môi cô ấy, dùng răng cạy mở miệng đối phương với một lực nhẹ.
"Ưm—!?"
Linh Hi chết đứng hoàn toàn, đầu óc trống rỗng.
…
"Hà…"
Sau cảm giác kỳ lạ và ngắn ngủi đó, đôi môi họ tách ra.
Một sợi chỉ bạc, chẳng biết là của ai, vương nơi khóe miệng Heragahr.
Linh Hi cảm nhận rõ ràng lưỡi mình vừa bị cắn nhẹ, một cơn đau nhói nhẹ lan ra.
【Sát thương vết cắn: HP -1】
"Chị làm cái gì thế hả! Nếu tôi không bị khóa máu thì chị đã thực sự cắn chết tôi rồi đấy!"
Linh Hi che miệng, phản đối với một cảm xúc lẫn lộn giữa xấu hổ và giận dữ.
Heragahr không trả lời. Cô chỉ khẽ thè đầu lưỡi của mình ra.
Trên đó, một biểu tượng ma pháp màu xanh lam nhạt, cổ xưa và phức tạp đang dần xuất hiện.
Cùng lúc đó, Linh Hi cảm thấy như có thứ gì đó sót lại trong miệng mình. Một vầng sáng tương ứng hiện lên mờ ảo giữa đôi môi cô…
"Ting~ Khế ước đã thiết lập thành công."
Khi thông báo hệ thống vang lên, hình dạng của Heragahr lại thay đổi lần nữa.
Thiếu nữ tóc xanh cao ráo và xinh đẹp vừa rồi giờ đây bị bao phủ trong một luồng sáng đang dần lịm đi.
Cơ thể cô thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong nháy mắt, Heragahr đã biến thành một cô bé tóc xanh trông chỉ chừng bảy tám tuổi theo tiêu chuẩn con người!
Chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo vẫn hơi hếch lên, và đôi đồng tử rồng dường như to hơn theo tỷ lệ, bớt đi vẻ uy nghiêm và thêm phần ngây thơ ngơác.
Cô bé chớp mắt bối rối, phát ra một tiếng kêu mềm mại, ngọt ngào:
"Awoo~"
Cùng lúc đó, một bảng trạng thái hoàn toàn mới mở ra rõ ràng trong tầm nhìn của Linh Hi:
【Heragahr (Thú cưng Khế ước)】
【Chủng tộc: Rồng】
【Khuynh hướng: Trung lập Thiện lương】
【Cấp độ: 50】
【Thuộc tính: Sức mạnh 187 / Linh hoạt 114 / Thể chất 110 / Trí tuệ 165 / Nhận thức 102 / Mị lực 169】
【Thiên phú: Tinh thông Hệ Thủy, Kháng Ma pháp Cao, Vảy Rồng, Long Ngôn, Nhận thức Bị động】
【Kỹ năng: Băng Giá Xung Kích (Lv. 3), Thủy Đạn (Lv. 3), Long Trảo (Lv. 1), Hoành Tảo (Lv. 1), Tuyệt Đối Không Độ (Lv. 1)】
【Trạng thái: 「Suy yếu」—Tất cả thuộc tính giảm 30% (Thời gian: 72 giờ trong game)】
【Hiệu ứng Chiến đấu: Sát thương Hệ Thủy của chủ nhân +80%, nhận nội tại 「Khế ước Rồng」】
【Hiệu ứng 「Khế ước Rồng」: Tấn công toàn thuộc tính +20%, Giảm sát thương toàn thuộc tính +10%, Tốc độ thi triển +20%】
"Chị ấy còn sống, chị ấy còn sống rồi!"
Linh Hi vui mừng đến phát khóc, bế thốc cô bé trước mặt lên và xoay vòng vòng.
"Nhưng có vẻ như bị mất khá nhiều kỹ năng nhỉ? Có phải do cấp độ bị tụt không?"
Linh Hi không nhịn được mà lẩm bẩm khi nhìn vào danh sách kỹ năng bị giảm đáng kể của Heragahr.
"Awoo!"
Heragahr giang tay ra, trông như muốn được ôm. Có vẻ như tuổi tâm lý của cô bé cũng đã lùi về cấp độ của một đứa trẻ.
Linh Hi đặt Heragahr lên vai mình và tò mò kiểm tra chỉ số cơ bản của bản thân.
【Tên: Linh Hi】
【Giới tính: Nữ】
【Cấp độ: 50 (Đạt giới hạn cấp độ)】
【Nghề nghiệp: Đạo tặc】
【Thuộc tính: Sức mạnh 68 / Linh hoạt 198 / Thể chất 64 / Trí tuệ 174 / Nhận thức 167 / Mị lực 191】
【HP: 1 / 2850】
【MP: 1501 / 1620】
“Cái đậu phộng?! Mình đã cấp 50 rồi sao?!”
Linh Hi nhìn chằm chằm vào con số đột ngột nhảy vọt trên thanh cấp độ, sốc đến mức suýt nhảy dựng lên.
"Kinh nghiệm này từ đâu ra thế? Là do ‘ăn hôi’ phần thưởng giết Dias, hay là từ việc ký khế ước với Heragahr?"
Sau đó lông mày cô lập tức nhíu lại, cô chọc chọc vào bảng trạng thái bên cạnh cấp độ.
"Không đúng… Tại sao nó lại ghi là ‘Đạt giới hạn cấp độ’? Chẳng phải người đứng đầu bảng xếp hạng đang ở cấp 67 sao? Trò chơi này không có giới hạn cấp độ thống nhất à? Có sự phân biệt đối xử ở đây sao?!"
Tiếp theo, ánh mắt cô quét qua thuộc tính Sức mạnh, và cô suýt chút nữa đã ném cái giao diện đi vì giận dữ.
"Sức mạnh 68?! Cái loại chỉ số rác rưởi gì thế này! Mình tưởng Bán thú nhân toàn là hạng ‘A’ Sức mạnh và hạng ‘A’ Tốc độ cơ mà?!"
"Mình định làm gì với đôi tay đôi chân gầy gò này đây! Cái quái gì mà Trí tuệ với Mị lực cao thế này làm gì?! Định dùng não và cái da mặt dày để phá phòng thủ của Boss chắc?!"
Linh Hi thực hiện một cú Asian Squat và thở dài một tiếng thườn thượt.
Sau khi được đặt xuống, Heragahr theo bản năng vò vò tóc Linh Hi, một nụ cười thuần khiết và ngây thơ nở trên khuôn mặt cô bé.
Đó là một cuộc hội ngộ cảm động, nhưng Linh Hi không có thời gian để hoài niệm với Heragahr lúc này.
"Haiz, nghĩ cũng vô ích. Mình nên kiểm tra xem cái lối vào mà Dias canh giữ bằng cả mạng sống có thực sự là lối thoát không."
Linh Hi cẩn thận bước qua những sợi dây leo giờ đây đã khô héo, giòn rụm trên mặt đất và tiến về phía lối vào tối tăm, nổi bật kia.
Đi được vài bước, cô nhìn lại cô bé tóc xanh đang lẫm chẫm đi theo phía sau mình.
"Heragahr…"
Linh Hi dừng lại, cảm thấy gọi mãi là “Heragahr” hay “Con rồng ngu ngốc” thì hơi xa cách.
"Từ giờ trở đi… tôi sẽ gọi chị là ‘Tiểu He’, thấy sao?"
Tiểu He nghiêng đầu, đôi đồng tử rồng xanh băng chớp chớp, có vẻ như đang suy ngẫm về cái tên mới này, trước khi phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng:
"Awoo~"
“Tiểu He à, nhắc mới nhớ, vẻ ngoài hiện tại của chị hơi bị…”
Hình dạng hiện tại của Tiểu He là hình ảnh đúc khuôn của một đứa trẻ khỏa thân, được bao phủ bởi ánh sáng thánh khiết do cơ chế kiểm duyệt.
Tiểu He dường như hiểu ý Linh Hi, cô bé lắc mình một cái rồi biến thành một con rồng xanh nhỏ chỉ bằng quả bóng rổ.
Cứ thế, một người một rồng, một trước một sau, họ bước vào lối vào tối tăm.
Lối đi ban đầu khá hẹp, nhưng càng đi sâu vào trong, nó càng dần mở rộng ra.
Lối thoát mà cô mong đợi không xuất hiện. Thay vào đó, ở phần sâu nhất của hang động, một thanh kiếm đang cắm vào bệ đá tự nhiên.
Thanh kiếm có thiết kế cổ xưa. Lưỡi kiếm đồ sộ và dài, mang sắc kim loại đen sẫm như máu, như thể có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng xung quanh.
Một viên ngọc đỏ sẫm như máu đông được khảm vào chuôi kiếm, hiện đang tỏa ra ánh đỏ mờ ảo.
Nó đứng đó một mình. Dù chỉ là một vũ khí, nhưng nó lại mang lại cảm giác rợn người.
【Minh Chứng Cuồng Bạo [Hệ: Địa] (Thần thoại)】
【Loại: Trọng kiếm / Yêu cầu cấp độ: 100】
【Tấn công: 3116】
【Kỹ năng: 「Tử Chiến」, 「Huyết Giá」, 「Thần Thoại Cuồng Bạo」】
"Cái đậu phộng! Vũ khí Thần thoại!"
Mắt Linh Hi lập tức sáng rực, ánh mắt khóa chặt vào phần mô tả của vũ khí.
"Lại còn có kỹ năng bá đạo như ‘Tử Chiến’ sao? Nếu mình có thể trang bị nó ngay bây giờ…"
Cô hào hứng xoa xoa hai tay, nhưng rồi như nghĩ đến điều gì đó kinh hoàng, cô rùng mình dữ dội và lắc đầu nguầy nguậy.
"Ư… nhưng mà nghĩ lại thì thôi, xin kiếu. Mình thực sự không muốn trải nghiệm cảm giác ở mức 1 HP một lần nào nữa đâu."
Sau khi sự nhiệt tình nguội lạnh, những hạn chế thực tế hiện ra ngay trước mắt.
Cô đánh giá thanh trọng kiếm thiết kế hoang dại này và thở dài bất lực.
"Và cái này rõ ràng là trọng kiếm hai tay cho Chiến binh… mình là Đạo tặc. Đừng nói là tinh thông, chỉ việc vung nó cho tử tế thôi cũng khó rồi. Chưa kể cái yêu cầu cấp độ phi lý này nữa…"
Đúng lúc đó, một ý nghĩ lóe lên xua tan sự thất vọng của Linh Hi, khiến cô ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng rực hơn cả lúc trước—
"Khoan đã! Mình có thể bán nó mà!"
Vào lúc này, Linh Hi nhớ lại mục đích đầu tiên và thuần túy nhất của mình khi vào “Zero Realm”—kiếm tiền!
Nghĩ đến đây, Linh Hi không còn do dự nữa.
Cô há hức vươn tay ra, nắm chặt lấy chuôi kiếm màu đồng của 【Minh Chứng Cuồng Bạo】 và dùng sức rút mạnh nó ra khỏi bệ đá!
“Ting~ Bạn đã vượt qua phụ bản ẩn.”
Một âm thanh thông báo hệ thống giòn giã phá tan sự im lặng của hang động.
【Phụ bản ẩn đã hoàn thành: Nhánh Cây Sa Đọa. Đang dịch chuyển đến khu vực an toàn. Dịch chuyển ngay lập tức?】
【Có (10 phút)】 【Không】
【Nhận được Vật phẩm Đặc biệt: Nhánh Cây Thế Giới (Phần 1)】
【Kích hoạt Nhiệm vụ Đặc biệt: Lời thỉnh cầu của Cây Thế Giới】
“Tuyệt vời! Cuối cùng mình cũng có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi!”
Linh Hi vui mừng đến mức suýt rơi nước mắt, nóng lòng vươn tay nhấn vào tùy chọn 【Có】.
Tuy nhiên, ngón tay của Linh Hi đột ngột khựng lại giữa không trung, như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó cực kỳ quan trọng.
Cô chậm rãi quay đầu lại, một nụ cười vừa có chút lấy lòng vừa có chút gian xảo hiện lên trên khuôn mặt khi cô nhìn Tiểu He bên cạnh:
"Đợi, đợi, đợi đã. Này, Tiểu He… tôi nghe nói loài rồng các chị đều là những nhà sưu tập, và chị rất thích tích trữ đủ loại kho báu lấp lánh!"
"Trong cái hang tinh thể chị từng ở ấy… chị có giấu món đồ nào tốt không? Chị thấy đấy, chúng ta sắp đi rồi, chẳng biết bao giờ mới quay lại. Tại sao chúng ta không ‘dọn dẹp’ một chút trên đường ra nhỉ? Chỉ là… nhặt nhạnh một chút thôi?"
“Awoo…!”
Tiểu He lập tức lắc đầu như trống bỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ chữ “Không có chuyện đó” và “Đừng có mơ”.
Có lẽ nhờ Khế ước Linh hồn, Linh Hi có thể hiểu rõ ý nghĩa đằng sau tiếng “Awoo” đơn giản đó:
Cô bé không phải là cư dân bản địa ở đây; cô bé chỉ vô tình rơi xuống đây.
Cái hang tinh thể đó chỉ là kết quả tự nhiên từ ma pháp của chính cô bé từ từ thấm ra và đồng hóa môi trường xung quanh trong một thời gian dài.
Cô bé chưa từng gặp bất kỳ nhà thám hiểm nào khác trước đây, nên lẽ tự nhiên là chẳng tích lũy được kho báu nào cả.
“Ồ… hóa ra là vậy. Thật đáng tiếc…”
Cô đưa mắt nhìn quanh lần cuối đầy tiếc nuối, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách có thể giấu hòm kho báu như một chiếc đèn pha.
Sau khi xác nhận quả thực chẳng còn gì khác ngoài thanh kiếm đó và đống đổ nát quanh đó, cuối cùng cô mới ỉu xìu nhấn vào tùy chọn 【Có】.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
